Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 66: Chương 66: Cơn giận của Huyện chủ




Lý Trân và Tửu Chí rời Địch Nhân Kiệt phủ. Hai người thương lượng một chút, nếu cùng đi tìm Cao Diên Phúc, có mấy lời khó mà nói, vẫn nên để một mình Lý Trân đi thì hơn.

Tửu Chí đi tìm nhà trọ cho họ trước. Lý Trân hỏi người gác cổng Địch phủ về phủ đệ của Cao Diên Phúc xong lập tức cưỡi ngựa đi phường Tích Thiện.

Đường phường khu nam Lạc Dương phân bố có một đặc điểm, phủ trạch càng gần phố Thiên Đoan môn, ý nghĩa quyền thế càng lớn.

Bởi vậy trong bốn phường sát phố Thiên cũng phụ cận Đoan môn trên cơ bản đều có quan lớn quyền quý ở. Lý thị hoàng tộc, Võ thị tân quý, cùng với hoàng thân quốc thích Công chúa, Phò mã vân vân.

Phường Tích Thiện mà có tòa phủ trạch Cao Diên Phúc cũng là một trong những phường quyền quý nổi danh, trong phường không có nhà dân bình thường, tổng cộng có hơn mười tòa phủ trạch. Phủ trạch của Cao Diên Phúc nằm ở phía tay, gần Lạc Thủy.

Nhưng trước khi đến Cao phủ, Lý Trân lại bất ngờ phát hiện, phủ trạch của Cao Diên Phúc gần phủ trạch Ngụy vương phủ Võ Thừa Tự.

Đã vậy còn quá khéo léo, hai tòa phủ trạch còn dựa sát vào cùng một chỗ, khiến trong lòng Lý Trân có một loại tư vị không nói ra được. Cao Diên Phúc thật sự đồng ý giúp mình sao?

- Vị công tử này, thật đáng tiếc, lão gia nhà ta không ở trong phủ, mời ngày khác lại đến!

Trên bậc thang, quản gia của Cao Diên Phúc trả bái thiếp lại cho Lý Trân. Tuy rằng khá lịch sự, nhưng kết quả thật sự làm cho Lý Trân thất vọng rồi.

- Xin hỏi, Cao phủ quân khi nào thì trở về? Tôi có chuyện quan trọng tìm ngài ấy.

Quản gia đã đi vào phủ, nghe vậy, không khỏi dừng bước lại, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét. Tên nhà quê ở đâu ra, lại còn nói quen biết cũ với Cao phủ quân.

Ông ta đành quay lại, trên mặt lộ vẻ phiền chán không che giấu:

- Điều này khó nói. Ngày sinh nhật của Thánh thượng sắp đến, lão gia nhà ta vô cùng bận rộn, phỏng chừng mười ngày nửa tháng đều không về.

Lý Trân ngây ngẩn cả người, mười ngày nửa tháng, vậy thì cơm canh đều nguội rồi. Hắn từng suy xét nhiều tình huống, chỉ không nghĩ đến Cao Diên Phúc không ở trong phủ.

Trong lòng Lý Trân sốt ruột, vội vàng nói:

- Tôi có việc gấp tìm Phủ quân, có thể…

Không đợi hắn nói xong, quản gia liền xua tay đã cắt ngang lời hắn:

- Ai cũng có việc gấp, không phải chỉ mỗi ngươi gấp. Phủ quân đang bận việc của Thánh Thượng, chúng ta cũng không được gặp Phủ quân, có biện pháp nào chứ?

Quản gia không kiên nhẫn phất tay:

- Về đi, vài ngày nữa hẵng đến, nói không chừng ngươi may mắn sẽ gặp.

- Có thể vào cung đưa thư của tôi cho Phủ quân hay không. Tôi có bội ngọc của ông ta, có thể làm chứng.

Lý Trân vội vàng lấy ra miếng ngọc bội mà Cao Diên Phúc cho mình, nâng trong tay:

- Việc này được không?

Quản gia nhận ra ngọc bội của chủ nhân, trong lòng kinh hãi. Thanh niên này sao lại có ngọc bội của chủ nhân? Giờ lão không dám coi thường nữa, giọng điệu trở nên khách khí.

- Như vậy đi! Công tử để lại địa chỉ, nếu Phủ quân quay về, ta lập tức phái người đến thông tri cho công tử. Như vậy được chứ?

Lý Trân âm thầm cảm thán uy lực to lớn của ngọc bội. Nếu mình không lấy ra, lúc này thật sự đụng phải cái đinh mềm rồi. Nhưng hắn hắn quả thật không có cách nào, chỉ có thể trở về kiên nhẫn chờ mấy ngày.

Hắn vội vàng viết địa chỉ nhà trọ lên bái thiếp, một lần nữa đưa cho quản gia. Quản gia nhìn nhìn, nhà trọ khá gần, có thể cân nhắc phái người thông tri.

Quản gia nhận bái thiếp, nói với Lý Trân:

- Công tử hãy kiên nhẫn chờ đi!

- Đa tạ quản gia, cáo từ!

Lý Trân thi lễ, xoay người đi xuống bậc thang. Nhưng hắn vừa lên ngựa, lại nghe sau lưng có người gọi hắn:

- Lý đại ca, xin dừng bước!

Lý Trân vừa quay đầu lại, chỉ thấy bên trong phủ nhanh chóng đi ra một gã thiếu niên mười một fihai tuổi, hình thức rất thanh tú. Lý Trân nhìn là nhận ra, chính là tiểu hoạn quan Cao Lực Sĩ hắn từng gặp ở Đôn Hoàng.

Cao Lực Sĩ là con nuôi của Cao Diên Phúc, là tài sản tương lai hạng nhất mà Cao Diên Phúc đầu tư vào. Ông ta nhìn trúng vẻ thông minh lanh lợi và khéo hiểu lòng người của Cao Lực Sĩ.

Hoạn quan nhỏ như vậy chỉ cần bồi dưỡng đắc lực, sau khi lớn lên sẽ được hoàng thất sủng ái như trước, giữ gìn ích lợi gia tộc Cao Diên Phúc.

Cho nên Cao Diên Phúc cũng tận tâm bồi dưỡng cậu, mời danh sư dạy đọc sách học văn, mà không giống tiểu hoạn quan khác, sớm đi hầu hạ chủ nhân, chữ to không nhìn được một, cuối cùng lưu lạc trần ai.

Hôm nay Cao Lực Sĩ ở trong phủ đọc sách, nghe quản gia nói bên ngoài có người trẻ tuổi tới bái phỏng dưỡng phụ, hình như là khẩu âm vùng Hà Tây. Cao Lực Sĩ lập tức nghĩ tới Lý Trân, vội vàng đuổi tới cửa phủ, đúng là Lý Trân ở Đôn Hoàng cứu cậu một mạng.

- Lý đại ca, rốt cuộc huynh đã tới rồi?

Cao Lực Sĩ vui mừng vô hạn, vội vàng chạy ra đón chào.

Quản gia đứng bên trợn tròn mắt, nhưng lão phản ứng cực nhanh, vội vàng cười nịnh nói:

- Vị công tử này muốn tìm lão gia, vừa lúc lão gia không có trong phủ, ta chuẩn bị đợi lão gia về thì phái người đi nhà trọ báo cho hắn biết.

- Lý đại ca không chỉ là khách của lão gia, mà cũng là khách của ta. Còn không mau dắt ngựa.

Quản gia vội vàng chạy lên dắt ngựa thay Lý Trân. Tươi cười nói:

- Vừa rồi ta có chút thất lễ, công tử chớ trách!

Lý Trân đã quen với lòng người dễ thay đổi từ lâu, cười cười:

- Đa tạ quản gia!

Hắn giao ngựa cho quản gia, tiến lên chắp tay cười nói với Cao Lực Sĩ:

- Tiểu ca, đã lâu không gặp.

- Xin mời vào phủ, uống ngụm trà nóng rồi từ từ nói chuyện!

Cao Lực Sĩ vô cùng nhiệt tình, mời Lý Trân vào Cao phủ.

So với vẻ thanh tĩnh của phủ đệ Địch Nhân Kiệt, phủ đệ của Cao Diên có vẻ tráng lệ hơn, bạch ngọc làm cơ, gỗ lớn làm trụ.

Từng tòa kiến trúc thấp thoáng trong cây cối xanh tươi, trên trụ xà nhà khắc long họa phượng, phần lớn lấy màu đồng phấn, hiển lộ tư thái phú quý.

- Mời Lý đại ca ngồi!

Lý Trân ngồi trong phòng quý khách. Trong phòng này tuy rằng trang trí khá đơn giản, nhưng các vật phẩm đều là báu vật vô giá.

Bình phong ngọc Hòa Điền dài hai trượng dùng gỗ tử đàn làm ghế, trên tường treo chân tích thư pháp của Ngu Thế Nam và Chử Toại Lương, sập ngồi gỗ lê khảm ngọc nạm vàng, mà ngay cả chiếc chén hắn uống trà cũng là sứ men xanh Việt Châu tốt nhất, ấm áp, mềm mại nhẵn nhụi, giống hệt dương chi thanh ngọc.

Cao Lực Sĩ thấy Lý Trân đang cầm tách trà trong tay, liền cười nói:

- Nếu đại ca thích, ta tặng đại ca một đôi!

- Không! Không! Ta chỉ là tò mò, đa tạ.

Lý Trân đặt chén trà xuống chậm rãi nói:

- Lần này tới tìm lệnh tôn, đúng là bất đắc dĩ, ta bất hạnh cuốn vào cơn lốc xoáy tranh đấu quyền đấu quan triều, hy vọng lệnh tôn có thể kéo ta ra khỏi cơn lốc xoáy kia.

Tuy Cao Lực Sĩ còn niên thiếu, nhưng lại rất hiểu biết. Cậu suy nghĩ một chút nói:

- Lý đại ca có thể kể lại tỉ mỉ cho ta được hay không, hoặc là viết một phong thư, buổi tối ta vào cung đưa cho phụ thân.

Lý Trân trầm ngâm một chút nói:

- Sự việc cũng không phức tạp, ta kể lại cũng khá dài.

Hắn liền đem những trải qua từ khi vào kinh đến vụ án Xá Lợi kể lại tỉ mỉ một lần.

Cuối cùng Lý Trân nói:

- Ta đã nghe được, hiện tại vụ án này còn chưa báo lên triều đình, chưa định án, thuộc loại vụ án còn có thể huỷ bỏ. Bản thân ta vô tội, chỉ sợ quan phủ Trường An sợ quyền thế mà để cho ta gánh tội thay, ta chỉ có thể gửi hi vọng ở lệnh tôn.

Cao Lực Sĩ yên lặng gật gật đầu, chuyện này không ngờ dính đến Võ Thừa Tự, khó trách Lý đại ca khó có thể thoát thân, xem ra ngoại trừ phụ thân có thể giúp hắn, những người khác đều lực bất tòng tâm rồi.

- Ta hiểu rồi, việc này không thể kéo dài. Giờ ta vào cung luôn. Không biết Lý đại ca trọ ở đâu?

Lý Trân đưa cho cậu một tờ giấy:

- Cứ theo địa chỉ trên này có thể tìm được ta."

Cao Lực Sĩ đứng lên nói:

- Giờ ta lập tức tiến cung, nếu có tin tức, ta sẽ lập tức báo cho Lý đại ca biết.

... .

Việc nên làm hắn đều làm, kế tiếp chính là chờ đợi tin tức, đương nhiên, hắn phải thừa dịp lúc này mau chóng tìm được đại tỷ. Cả nhà đại tỷ đến Lạc Dương đã hơn hai tháng, cũng không biết tình hình gần đây của họ ở Lạc Dương như nào rồi.

Lý Trân đi ra khỏi Cao phủ, trở mình lên ngựa, giục ngựa đi đến cửa phường. Khi đi ngang qua Ngụy vương phủ, hắn không khỏi nhìn mấy lần.

Đúng lúc này, bỗng nhiên hắn nghe thấy phía sau truyền tới một thanh âm lạnh lùng của một cô gái:

- Đứng lại!

Lý Trân vừa quay đầu lại, chỉ thấy phía sau có hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp cưỡi ngựa, theo sau là một nhóm thị vệ và vú già. Hai cô gái này chính là Võ Phù Dung và Võ Đinh Hương buổi trưa hôm nay gặp.

Ánh mắt Võ Đinh Hương bình thản, nhưng ánh mắt Võ Phù Dung lại lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chăm chú vào hắn.

Lý Trân không ngờ lại gặp họ ở đây. Dù hắn hắn không muốn để ý tới, nhưng nàng dù sao cũng là con gái của Thừa Tự, hắn không muốn kết thù mới, không thể không tiến lên trước nói:

- Cô nương tìm tôi có chuyện gì?

- Ngươi và Địch Yến có quan hệ gì?

Võ Phù Dung liếc hắn đánh giá, hỏi.

Chân thấy nàng có thái độ ngang ngạnh vô lễ, trong lòng cũng không thoải mái. Mình và Địch Yến có quan hệ gì liên quan rắm thối cô ả, liền đáp:

- Cô nương hỏi cái này làm cái gì?

Võ Phù Dung nhớ ra chính người này ngăn thị vệ, khiến nàng ở tửu quán bị Địch Yến khi nhục, hiện tại không ngờ lại gặp ở đây.

Trong nội tâm nàng lập tức dấy lên lửa giận vô hình, rút kiếm ra nói:

- Ngươi để cho ta chém ba kiếm, việc này ta bỏ qua. Nếu không, hôm nay ngươi đừng mong đi được.

- Chờ một chút!

Trong lòng Lý Trân cũng dâng lên một tia tức giận, chất vấn cô nàng:

- Tôi chẳng quen biết cô, không oán không cừu, vì sao cô nương đòi chém tôi ba kiếm?

- Không oán không cừu?

Võ Phù Dung hung ác nói:

- Ở tửu quán làm cái gì tự ngươi rõ ràng, ta cho ngươi biết, ai dám bắt nạt Võ Phù Dung ta một tấc, ta sẽ trả hắn một trượng. Hôm nay cho ta gặp ngươi, là do ngươi xui xẻo.

Lúc này, sắc mặt Lý Trân trở nên nghiêm túc, cung kính phía sau Võ Phù Dung:

- Tiểu dân tham kiến Ngụy Vương điện hạ!

Võ Phù Dung ngẩn ra, quay đầu lại nhìn. Phía sau nàng đâu có phụ thân, lại nhìn xung quanh, cũng chẳng có bóng dáng phụ thân. Lập tức nàng ý thức được mình đã bị lừa.

Lại quay lại nhìn Lý Trân, đã thấy hắn đã chạy đi hơn một trăm bước về phía cửa phường rồi. Nghe tiếng hắn cười to:

- Võ cô nương, thay tôi hỏi thăm phụ thân cô.

Võ Phù Dung tức giận muốn nổi điên, quay lại rống to với thị vệ:

- Đám vô dụng khốn kiếp các ngươi, còn không mau bắt hắn lại!

Hơn mười thị vệ giục ngựa định đuổi theo, lúc này, Võ Đinh Hương quát:

- Không ai được đuổi theo.

Thị vệ đều ghìm chặt ngựa, hoang mang không biết theo ai. Phù Dung giận dữ, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Võ Đinh Hương:

- Tiểu muội, rốt cuộc muội giúp ai?

Vẻ mặt Võ Đinh Hương âm trầm nói:

- Có mấy lời muội thật sự không muốn nói ra, nhưng gần đây tỷ càng ngày càng quá mức. Tỷ gây ra phiền toái quá nhiều rồi, đừng gây thêm chuyện cho bá phụ nữa.

Võ Phù Dung nghe ý tại ngôn ngoại, không khỏi lạnh lùng hỏi:

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

- Nếu người này có liên quan đến Địch Yến, vậy thì có liên quan đến Địch Nhân Kiệt, tỷ nói đi?

Sắc mặt Võ Phù Dung biến đổi lớn, nàng hừ một tiếng, thúc ngựa chạy vào trong phủ, cũng không xuống ngựa, trực tiếp theo đường xe chạy vọt vào trong phủ.

Ngay lúc nàng định vào cửa, Lam Chấn Ngọc vừa lúc từ trong phủ lo lắng lo lắng đi ra, suýt nữa đụng vào ngựa của nàng. Chiến mã chấn kinh, móng trước giơ cao lên, hí vang.

Võ Phù Dung thiếu chút nữa xuống ngựa. Khi nàng thấy rõ là một người đàn ông xa lạ, nàng không khỏi giận dữ, giơ kiếm chỉ vào hỏi:

- Ngươi là ai?

Lam Chấn Ngọc lại biết nàng, vội đứng sang một bên, cung kính thi lễ:

- Lam Chấn Ngọc tham kiến Huyện chủ!

Hôm nay Võ Phù Dung thật sự trăm sự không như ý, ở tửu quán bị Địch Yến sỉ nhục, trước cửa nhà bị Lý Trân trêu đùa, tiếp theo lại bị Võ Đinh Hương uy hiếp, giờ lại bị một người đàn ông xa lạ suýt nữa làm cho nàng té ngựa.

Nàng rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đem tất cả phẫn hận đều tập trung rên người Lam Chấn Ngọc.

Võ Phù Dung giận quát một tiếng, phất một kiếm đâm Lam Chấn Ngọc.

Lam Chấn Ngọc kinh hãi, gã dù thế nào cũng không nghĩ Võ Huyện chủ sẽ vung kiếm đâm mình. Rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ, tuy mình có cản ngựa, theo lý nàng phải nói xin lỗi mình, nhưng giờ nàng không nói lời nào đã đâm một kiếm, vậy phải làm sao bây giờ?

Lấy kiếm thuật và võ nghệ của Lam Chấn Ngọc, gã hẳn dễ dàng tránh một kiếm của Võ Phù Dung, nhưng gã vẫn không dám đắc tội vị Huyện chủ tính nóng này, không dám cử động.

Võ Phù Dung hoảng sợ, nàng không nghĩ tới đối phương lại đứng im, vội thu kiếm, kinh ngạc hỏi:

- Vì sao ngươi không né?

Lam Chấn Ngọc quỳ một gối xuống:

- Kiếm của Huyện chủ, ty chức không dám tránh!

Cơn tức của Võ Phù Dung lập tức tiêu tan. Vừa rồi Lam Chấn Ngọc tránh ngựa đã bộc lộ thân thủ cao siêu, hoàn toàn có thể tránh được một kiếm của mình, có điều gã không tránh, cho mình mặt mũi.

Nàng nhìn kỹ Lam Chấn Ngọc, thấy mặt gã có một vết sẹo ghê gớm, mười phần dã tính. Nàng đã ngán thị vệ tuổi trẻ anh tuấn từ lâu, Lam Chấn Ngọc lại cho nàng một loại cảm giác khác biệt.

Trong lòng nàng có hứng thú với Lam Chấn Ngọc, liền cười hỏi:

- Ngươi tên là gì, là thủ hạ của ai?

- Hồi bẩm Huyện chủ, ty chức Lam Chấn Ngọc, vốn là thuộc hạ của Võ Thất gia.

Võ Thất gia chính là Võ Thuận, xếp hạng thứ bảy trong tám con nuôi của Võ Thừa Tự. Võ Phù Dung cũng biết rõ. Nàng biết Võ Thuận đã chết, vậy thì người trước mắt là vô chủ rồi sao?

Tâm niệm Võ Phù Dung xoay chuyển, có ý tưởng mới, liền lấy ra một khối huy chương đồng đưa cho gã, nói không cho người khác cự tuyệt:

- Bắt đầu từ lúc này, ngươi chính là thủ hạ của ta rồi!

Trong lòng Lam Chấn Ngọc kích động, gã đang lo lắng việc Võ Thừa Tự đi thăm dò Xá Lợi, trong lòng hoảng loạn, không ngờ Võ Phù Dung lại coi trọng gã. Lam Chấn Ngọc tức thì như bắt được một cây cỏ cứu mạng.

Gã biết Võ Phù Dung có địa vị rất cao trước mặt phụ thân gã, có thể trở thành thủ hạ của Võ Phù Dung, cái mạng nhỏ của gã liền được bảo đảm rồi.

Gã lập tức tiếp nhận huy chương đồng, vừa lúc chạm phải ánh nhìn của Võ Phù Dung, Lam Chấn Ngọc vội vàng cúi đầu, trong lòng mừng thầm, Huyện chủ này mặt như hoa đào, mỹ mạo mềm mại, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ, mình đúng là có diễm phúc rồi.

Gã vội vàng quì một gối, cung kính nói:

- Lam Chấn Ngọc nguyện hiệu lực vì Huyện chủ!

Võ Phù Dung thấy hai cánh tay gã cường tráng mạnh mẽ, vai rộng eo nhỏ, hoang dã vô cùng. Nàng thấy trong lòng rạo rực, nheo lại mắt cười nói:

- Buổi tối ta sẽ đến hỏi ngươi, đi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.