"Lão Lý, đồ chơi này dễ cắn tay người a!"
Trên đại sảnh, Tửu Chí nhẹ nhàng xoa xoa hộp đồng, hắn đã không nghĩ về cái gì Hòa Thị Bích nữa, hắn biết viên Xá Lợi này sẽ mang đến cho bọn
họ họa sát thân, vẫn là ném khỏi tay sớm một chút.
"Ta quyết định, viên Xá Lợi này bán cho Vương Nguyên Bảo." Tửu Chí hạ quyết tâm.
Lý Chân cười cợt, lại hỏi Tiểu Tế, "Ý của ngươi thế nào?"
Tiểu Tế thở dài một tiếng, "Ta chỉ cầu bình an, cho bọn họ đi!"
"Lão Khang, ngươi thì sao?"
"Ta ý kiến giống như ngươi." Khang Đại Tráng không nhiều lời, nhưng đối với Lý Chân là tuyệt đối đồng ý.
"Nếu mọi người ý kiến đã nhất trí, vậy thì cùng huynh muội bọn họ thương lượng một chút."
Lý Chân kéo linh đăng (chuông nhỏ) bên cạnh vang lên, rất nhanh, Vương
Nguyên Bảo huynh muội từ bên ngoài đi vào, Vương Nguyên Bảo cười nói:
"Các ngươi quyết định xong rồi à?"
Lý Chân gật gật đầu nói: "Chúng ta đã bàn bạc kỹ , ta nghĩ hỏi Vương
huynh trước một chút, làm sao kết luận Xá Lợi của chúng ta là hàng thật, không phải ảnh Xá Lợi?"
"Vấn đề này hỏi rất hay!"
Vương Nguyên Bảo lấy ra hắn hộp đồng cười nói: "Các ngươi chú ý tới trên hộp đồng có hoa văn sao?"
"Quả thật có!"
Vương Khinh Ngữ bước nhanh đi lấy đến một ít bột mì, nàng duỗi tay ngọc trên hoa văn xoa xoa chốc lát, hoa văn tinh tế liền rõ ràng nổi lên.
"Thật giống là một vị Phật tượng." Lý Chân nhận ra đồ án này.
"Đây chính là bổn tướng Di Lặc Bồ Tát, ngươi nhìn hắn tay trái đang cầm cái gì?"
"Là một bình bát!" Tửu Chí con mắt rất độc, nhận ra đồ án trên tay trái Phật tượng.
Vương Nguyên Bảo gật gù, "Lý Công Tử xin mời nhìn lại một chút cái hộp của các ngươi."
Lý Chân cũng dùng bột mì xoa xoa một chút, đồng văn trở nên rõ ràng,
cũng là bổn tướng Di Lặc hoàn toàn tương tự, nhưng trên tay trái cũng
không phải là bình bát, mà là một viên Bảo Châu.
"Thấy hay không, ảnh Xá Lợi cùng Xá Lợi thật đều bị hộp đồng hoàn chỉnh đóng kín, không nhìn ra thật giả, khác biệt duy nhất chính là đồ án, có Bảo Châu làm thật, bình bát vì là giả."
"Vương huynh làm sao biết được việc này?"
Vương Nguyên Bảo lạnh nhạt nói: "Ta không phải mới vừa nói, ta từng ở
thành A Hoãn từng cứu lão tăng bị trọng thương sao? Là trước khi chết
hắn nói cho ta, ta mới biết mình được của mình chính là ảnh Xá Lợi, lão
tăng bị A Hoãn Vương bắt giữ, nên trong tay hắn được cũng là ảnh Xá
Lợi."
Tất cả đáp án đều vạch trần, hiện tại cũng đến thời gian bọn họ quyết
đoán, Lý Chân hít một hơi thật sâu, đem hộp đồng Xá Lợi thật giao cho
hắn, "Đây chính là chúng ta quyết định, Vương huynh nhận lấy đi!"
Vương Nguyên Bảo chậm rãi cầm lên hộp đồng, tay có chút run rẩy, vì
viên Xá Lợi này, hắn không biết tiêu hao bao nhiêu tâm huyết, trải qua
bao nhiêu gian nan, nhưng lúc hắn tuyệt vọng nhất thì hắn lại có được,
ông trời thật muốn trêu người.
Vương Khinh Ngữ trong lòng cũng hết sức kích động, nàng biết có được Xá Lợi thật, đối với Vương gia bọn họ ý vị như thế nào?
Lúc này, Lý Chân lại nói: "Vương huynh có thể hay không đem hộp đồng
ảnh Xá Lợi cho ta, ta đem nó giao cho Lam Chấn Ngọc, để tránh khỏi hắn
luôn luôn theo chúng ta không buông tha."
Vương Nguyên Bảo cười khổ một tiếng nói: "Nếu như công tử muốn hộp này, ta đương nhiên có thể cho ngươi, có điều ta muốn nói với ngươi lời nói
thật, hộp đồng ảnh Xá Lợi ta đã phái người đưa về Trường An, trước mắt
hộp đồng này là hàng nhái, Lam Chấn Ngọc có thể phân biệt thật giả,
chiếc hộp này không gạt được hắn."
Lý Chân im lặng không nói gì, hắn xem như là lĩnh giáo, Vương Nguyên Bảo cũng đồng dạng tâm cơ rất sâu.
Vương Nguyên Bảo lại nói: "Các ngươi cũng không cần lo lắng, ta sẽ
dùng biện pháp đặc thù nói cho Lam Chấn Ngọc, Xá Lợi chúng ta đã có
được, hắn sẽ không để ý tới các ngươi."
Lý Chân bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể như vậy.
Lúc này, Vương Nguyên Bảo lấy ra bốn khối ngọc bài, đưa cho bọn họ,
"Đây là một điểm tâm ý của ta, bằng ngọc bài có thể đi Vương thị châu
báu Trường An lãnh hai ngàn quan tiền, đương nhiên là mỗi người hai
ngàn quan, xin mọi người nhận lấy."
Tửu Chí nội tâm như muốn bùng cháy, hai ngàn quan a! Hắn lần này thật
sự giàu to, hắn có thể mua đống đại trạch, kiếm ai làm nương tử đây?
Tiểu Châu vẫn là Thúy Nhi? Hắn một bên suy nghĩ lung tung, tay run cầm
cập tiếp nhận ngọc bài, Tiểu Tế cùng Đại Tráng cũng không khách khí
tiếp nhận ngọc bài, hộp đồng đương nhiên không thể cho không bọn họ.
Lý Chân lại nhìn ngọc bài một lát, hắn cảm giác trong này vẫn có chút
chỗ kỳ hoặc, Vương Nguyên Bảo cũng chưa hề hoàn toàn nói thật với bọn
họ, chí ít không giống như lời của hắn nói đơn giản như vậy.
Tỷ như vừa nãy nếu không phải là mình đưa ra ý nghĩ muốn hộp ảnh Xá
Lợi, hắn liền sẽ không nói ra chiếc hộp này là giả, tâm cơ lòng dạ rất
sâu a! Nhưng Lý Chân cũng không nghĩ ra được đến tột cùng là chỗ nào
không thích hợp?
Cứ việc hắn không quá muốn hai ngàn quan tiền này, có điều nếu như hắn không nhận, ba chiến hữu cũng sẽ không tiếp nhận, Lý Chân cũng chỉ
biết nhận lấy ngọc bài.
Lúc này, Vương Nguyên Bảo lại lấy ra một quyển giấy bằng da dê, cười
đưa cho Lý Chân, "Đây là ta mặt khác cho Lý Công Tử một chút lễ vật, lão Ban nói lần này công tử là vì bí phương cất rượu đến Cao Xương, nhưng
người bán bí phương đi rồi, để ngươi đi một chuyến tay không, rất khéo,
ta chỗ này vừa vặn cũng có một phần bí phương cất rượu, có thể nói là
bí phương cất rượu tốt nhất Cao Xương, ngược lại ta cầm cũng vô dụng,
đưa cho công tử vậy."
Cái này lễ vật đúng là đưa than trong ngày tuyết rơi, Lý Chân không có từ chối, vui vẻ nhận lấy.
Lý Chân thấy sự tình làm gần đủ rồi, liền đứng dậy cáo từ, Vương Nguyên Bảo vỗ bả vai hắn cười nói: "Lý Công Tử can đảm hơn người, ta rất
nguyện ý cùng công tử kết giao bằng hữu, công tử ở Trường An nếu có cái
gì việc không thuận lợi, cứ việc đi tìm ta, ta sẽ tận lực hỗ trợ."
"Cảm tạ hảo ý của Vương huynh, ta nếu đi Trường An, nhất định sẽ đến bái phỏng."
Lúc này, Vương Khinh Ngữ đi tới hỏi: "Lý Công Tử phải về thành Cao Xương sao?"
Lý Chân lắc lắc đầu, "Thành Cao Xương quá nguy hiểm, chúng ta muốn đi thẳng về nhà."
"Ta cũng có ý này, các ngươi trực tiếp về thôi! Ta sẽ phái người tiễn các ngươi một đoạn đường."
"Đa tạ cô nương, chúng ta cáo từ."
Vương Khinh Ngữ phái người đưa bốn người bọn họ rời đi, nàng xoay người trở lại nội đường, thấy huynh trưởng kích động nâng hộp đồng lên, nàng
thấp giọng hỏi: "Cái này hộp ảnh Xá Lợi rõ ràng là thật sự, huynh trưởng tại sao không cho bọn họ?"
Vương Nguyên Bảo lạnh nhạt nói: "Coi như ảnh Xá Lợi cũng là đồ vật quý giá, phụ thân chỉ đáp ứng thay Vương gia lấy Di Lặc Xá Lợi, cái ảnh Xá
Lợi này ta nghĩ chính mình lưu lại cho bản thân."
"Có thể cứ như vậy, Lam Chấn Ngọc liền sẽ không bỏ qua bọn họ."
"Ta nói rồi sẽ tận lực hỗ trợ, nhưng cũng chỉ có thể là tận lực, không thể cho bọn họ tuyệt đối bảo đảm, lại nói, Lam Chấn Ngọc nếu bắt được
Xá Lợi Hàm, bọn họ chắc chắn sẽ phải chết, đem Xá Lợi cho ta, bọn họ còn có thể kiếm được một món hời, Lý Chân cũng là cái nhân vật lợi hại,
ngươi chớ xem thường hắn."
Vương Khinh Ngữ ngầm thở dài, đây không phải vấn đề là coi thường hay
không coi thường, mà là hắn huynh trưởng quá tham lam, nàng cũng không
biết nên nói cái gì, chỉ biết lắc lắc đầu.
Vương Nguyên Bảo nhìn nàng một cái, lại nói: "Nếu Xá Lợi đã đến tay,
chúng ta cũng phải nhanh chóng trở về Trường An, ngươi thông báo thủ hạ thu thập hành trang đi! Đêm nay suốt đêm xuất phát."
. . . .
Bốn người Lý Chân không có trở về thành Cao Xương, sau khi rời khỏi
trang viên liền trực tiếp giục ngựa xuôi nam, hướng về phương hướng Đôn
Hoàng chạy đi, bọn họ hầu như là từ đường cũ trở về, tốc độ so với đội
lạc đà nhanh hơn rất nhiều.
Sau ba ngày, bọn họ đến nơi cắm trại ở Bồ Xương Hải, hướng về dân chăn nuôi địa phương thuê lều vải, mọi người an giấc đi ngủ.
Sáng sớm, Lý Chân đang ngủ say bên trong bị âm thanh của cô gái trẻ gọi thức tỉnh, hắn mới vừa ngồi dậy, Tửu Chí tựa như một cơn gió tự xông
tới, lôi kéo hắn vội la lên: "Nhanh đi theo ta, có chuyện tốt!"
"Lão Khang cùng Tiểu Tế đâu?" Lý Chân thấy bên trong lều lớn chỉ có chính mình một người, không khỏi kỳ quái hỏi.
"Lão Khang cùng mấy cái người Sa Đà so khí lực với nhau rồi, Tiểu Tế cũng đi theo, nhưng những người buôn bán tới cửa rồi."
Lý Chân ngẩn ra, "Cái gì buôn bán?"
Không chờ Tửu Chí trả lời, cửa lều bị hất lên, hơn mười thiếu nữ người
Sa Đà tràn vào, tuổi khoảng chừng đều mười lăm, mười sáu tuổi, các
nàng đều có dung nhan thanh tú, đầu tóc chải lên, đầu đội vòng hoa cùng
bát giác mũ, trang phục diễm lệ, vóc người hoặc là đầy đặn hoặc là thon
thả, các nàng tụ tập cùng nhau, hầu như chiếm cứ gần nửa cái lều vải.
"Tửu Chí, ngươi nói chính là hắn sao?"
Nói chuyện chính là một thiếu nữ Sa Đà vóc người cao nhất, tựa hồ
cũng là thủ lĩnh của các nàng, nàng ăn mặc một thân trường bào trắng
như tuyết, bên hông cột một cái đai lưng dùng những tia nhỏ hoàng kim
bện thành, phía dưới thì lại mặc một bộ quần dài viền vàng màu đen, chân đeo bốt, càng lộ vẻ vóc người của nàng cao gầy mà đầy đặn.
Không biết có phải là nguyên cớ trời rất nóng bức, trường bào của nàng
không có tay áo, lộ ra hai cánh tay thon dài, da thịt của nàng màu hạt
dẻ, rất co dãn, khắp toàn thân tràn trề một loại vẻ đẹp dã tính.
Lời thiếu nữ vừa nói chính là Đột Quyết ngữ, Lý Chân ở Đôn Hoàng cũng
học được, đại khái có thể nghe hiểu một chút, Lý Chân không quen ngồi
trước mặt một đám thiếu nữ, hắn cũng đứng lên, vóc người cao to vĩ đại
của hắn lập tức gây nên các thiếu nữ thốt lên một tràng.
Người Sa đà là một nhánh của người Đột Quyết, vóc người giống như Người Đột Quyết, nam tử đại thể vóc người không cao, đầy đặn cường tráng, mà
vóc người Lý Chân nhưng so với nam tử tộc nhân của các nàng hết thảy đều cao to lớn hơn nhiều, hơn nữa tướng mạo rất oai hùng, tràn ngập phấn
chấn, bên trong vài ánh mắt của cô gái đều lặng lẽ trở nên rất nóng
rực.
"Xin hỏi, tìm ta có việc sao?" Lý Chân dùng tiếng Đột Quyết ngữ không quá quen thuộc mà hỏi.
Thiếu nữ dẫn đầu chỉ tay vào Tửu Chí, "Hắn nói ngươi là cao thủ đệ nhất cưỡi ngựa bắn cung của Đại Đường, chúng ta muốn cùng ngươi tỷ thí một
chút."
Tửu Chí cũng sẽ dùng vài câu Đột Quyết ngữ, trên mặt hắn lộ ra vẻ lúng
túng, vội vã giải thích cho Lý Chân: "Khả năng là ngôn ngữ giao lưu
không đúng, ta chỉ nói là ngươi cưỡi ngựa bắn cung số một ở Đôn Hoàng,
không nói đệ nhất Đại Đường."
Lý Chân nở nụ cười, "Hẳn là dũng sĩ tìm đến ta để so với tiễn mới đúng, làm sao một đám cô nương lại đến?"
Cứ việc Đột Quyết ngữ của Lý Chân nói tới rất không đúng tiêu chuẩn,
nhưng thiếu nữ thủ lĩnh lại nghe hiểu, nàng sầm mặt lại, xoay người như
một cơn gió xông ra ngoài.
Chốc lát, một mũi tên 'Vèo' phá trướng mà vào, cắm trúng đỉnh trướng,
đám thiếu nữ bùng nổ một tràng tiếng vỗ tay, chỉ thấy người thiếu nữ kia kéo một cây cung khí thế hùng hổ xông vào, một đôi mắt to tràn ngập dã
tính và khiêu khích nhìn kỹ Lý Chân.
"Tài bắn cung Cô nương không tồi!"
Lý Chân cười híp mắt khen ngợi, hắn không phải không thừa nhận, thiếu
nữ này có tài bắn cung quả thật không tệ, lại từ ngoài trướng bắn trúng
đỉnh trướng ở trong.
Thiếu nữ lại không để ý tới hắn vỗ tay hay không, ngạo nghễ nói: "Ngươi
nếu là dũng sĩ thì cầm lấy cung, ta chính thức khiêu chiến với ngươi!"
Nàng xoay người mang theo một đám thiếu nữ rời khỏi lều lớn, bên trong
đại trướng lại trở nên trống rỗng, lưu lại hương vị son phấn tràn ngập
bên trong.
Lý Chân đờ người ra cảm giác như mình đang nằm mơ, một đám thiếu nữ
không hiểu việc gì tự dưng chạy vào trong trướng, lại không hiểu ra sao
bắn một mũi tên cho hắn xem, sau đó muốn hướng về hắn khiêu chiến, không có bất kỳ nguyên do nào, khiến cho hắn nhất thời còn không phản ứng
kịp.
Tửu Chí biết là do chính mình lắm miệng mới gây ra cơ sự, hắn oán giận
Lý Chân nói: "Đều do ngươi a! Ngươi làm gì thế nói cái gì dũng sĩ mới có thể tìm ngươi so với tiễn, ngươi đắc tội đén con tiễu mẫu báo này rồi,
lần này thì hay, người ta khiêu chiến ngươi, ngươi có đi hay không?"