Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 82: Chương 82: Độc của Phù Dung




Trên mặt Võ Phù Dung vẫn mang nụ cười quyến rũ người khác, khẽ đong đưa thân mình nũng nịu nói:

- Người ta để lại chút thuốc kích dục, ngươi cần tức giận như vậy không?

Lam Chấn Ngọc ngẫm lại cũng thấy có lý, buông lỏng cổ họng của Võ Phù Dung ra, sắc mặt dịu xuống, rầu rĩ không vui nói:

- Vừa rồi ta đã nói trên người có thương tích, đêm nay không thể ở cùng nàng, nàng đừng cố ép ta nữa.

- Đương nhiên ta sẽ không cố ép chàng.

Võ Phù Dung nhanh chóng thối lui đến khoảng cách an toàn, rút kiếm ra lạnh lùng nói:

- Ta chán ngấy mặt sẹo của ngươi rồi.

Sắc mặt của Lam Chấn Ngọc biến đổi lớn, ném chén rượu về hướng Võ Phù Dung, bứt ra rút kiếm ra, bụng lại đau quặn, sắc mặt y trở nên trắng bệch, hét lớn một tiếng, nhào mạnh về phía Võ Phù Dung.

Võ Phù Dung biết sự lợi hại của y, sợ hãi vội vàng lui về phía sau, không ngờ Lam Chấn Ngọc chỉ dùng chiêu giả, nhấc túi da trên bàn lên, lấy hết sức nhảy lên, bật về hướng cửa sổ, hai vai như sắt chùy, đập nát cửa sổ nhỏ tinh xảo, bóng dáng biến mất liền ở trong viện.

Võ Phù Dung kinh hãi, chạy tới phía trước cửa sổ đâm mạnh trường kiếm. Lam Chấn Ngọc đã biến mất rồi. Trong thâm tâm nàng lo lắng, nếu Lam Chấn Ngọc chạy thoát, nàng giải thích với phụ thân thế nào đây.

Võ Phù Dung bám cửa sổ gấp gáp hô to:

- Bắt lại hắn, đừng để hắn chạy.

Vài tên võ sĩ mai phục ngoài viện xông vào sân, lại không thấy Lam Chấn Ngọc, một người bỗng nhiên chỉ vào đỉnh hô:

- Hắn ở trên nóc nhà, mau đuổi theo!

Nhưng Lam Chấn Ngọc trước đó đã thăm dò đường lối, nương bóng đêm yểm hộ, y giống hệt một hắc báo mạnh mẽ, liên tiếp lướt qua hơn mười đỉnh tòa nhà, vọt vào một đại thụ cành lá rậm rạp, sau đó biến mất không thấy bóng dáng.

Ngụy vương phủ đã bị kinh động, hơn trăm người cầm cây đuốc, tay cầm hoành đao trường kiếm, lục soát chung quanh trong Ngụy vương phủ rộng lớn, ồn ào náo động la hét ầm ĩ, loạn thành một bầy.

Võ Thừa Tự tay cầm một thanh trường kiếm sắc bé, đứng ở giữa sân rộng của phủ trạch Ngụy vương Phủ, sắc mặt xanh mét nghe gia đinh đầu mục bẩm báo.

- Bẩm báo điện hạ, phòng bếp, kho hàng đã tìm khắp nhưng không có phát hiện tung tích kẻ chạy trốn.

- Điện hạ, hậu hoa viên cũng lục soát nhưng không hề phát hiện Lam Chấn Ngọc.

...

Các nơi điều tra báo cáo theo thứ tự truyền đến, đều không phát hiện tung tích của Lam Chấn Ngọc, Võ Thừa Tự tức giận cả người phát run, đây là hắn việc chưa bao giờ phát sinh từ lúc y cầm quyền tới nay.

Lúc này, Võ Phù Dung mang theo vài tên võ sĩ cũng đến trước mặt phụ thân, trong nội tâm nàng không khỏi hơi xấu hổ, nhưng tính cách mạnh mẽ khiến nàng không muốn cúi đầu trước mặt phụ thân, hơn nữa phía sau phụ thân còn đứng một Ngư Phẩm Long.

- Phụ thân, đừng tìm nữa, hắn trúng Khiên cơ tán của con, sống không qua tối nay đâu. Mấy ngày nữa sẽ phát hiện ra thi thể của hắn.

Chuyện cho tới bây giờ, Võ Thừa Tự cũng không muốn trách cứ con gái, dù sao con gái cũng đã nghe lời mình xuống tay với Lam Chấn Ngọc rồi.

Hơn nữa y hiểu độc tính của Khiên cơ tán. Nếu Lam Chấn Ngọc trúng Khiên cơ tán, người này quả thật dữ nhiều lành ít, Võ Thừa Tự liền thoáng thở phào nhẹ nhõm.

- Việc Lam Chấn Ngọc con không cần phải xen vào nữa. Con ngay lập tức đi Trường An trong đêm, đem chuyện ta phân phó cho con để chứng thực, bất luận có người nào biết gì cũng không được buông tha.

- Con đã hiểu.

Võ Phù Dung cũng không muốn xen vào việc Lam Chấn Ngọc nữa, nàng xoay người dẫn thủ hạ nhanh chóng rời khỏi sân rộng.

Đúng lúc này, một gã gia đinh chạy vội báo lại:

- Lão gia, Lai Tuấn Thần cầu kiến!

Võ Thừa Tự thầm cả kinh, sao Lai Tuấn Thần lại đến cầu kiến vào lúc mấu chốt như này. Y suy nghĩ một chút, liền gật đầu nói:

- Mời hắn tới gặp ta!

Võ Thừa Tự lập tức đánh mắt cho Ngư Phẩm Long sứ. Ngư Phẩm Long hiểu ý, đi vào trong viện phía trước.

Không bao lâu, Lai Tuấn Thần theo vài tên thủ hạ đi vào, bước nhanh tới trước mặt Võ Thừa Tự, khom người thi lễ:

- Tuấn Thần tham kiến Ngụy Vương điện hạ!

- Lai Trung thừa, muộn như vậy mà chưa nghỉ ngơi hay sao?

Võ Thừa Tự gượng cười, lời hỏi han mang hai ý nghĩa.

- Khởi bẩm điện hạ, ty chức phụng chỉ tra án Xá Lợi, sự việc liên quan danh dự của điện hạ, ty chức một khắc cũng không dám buông thả.

Võ Thừa Tự biến sắc, ánh mắt trở nên hung hang:

- Việc Xá Lợi không phải đã có định luận từ trước rồi sao? Lập án lại khi nào? Còn có gì có thể tra hả?

- Điện hạ, ty chức chỉ phụng chỉ làm việc, cụ thể nguyên nhân ty chức không biết, cũng không dám biết.

Võ Thừa Tự hung hăng gườm gã, ánh mắt cuối cùng dời đi. Y khoanh tay nhìn bầu trời nói:

- Hay là Lai Trung thừa muốn tra ta?

- Cũng không phải, ty chức không dám tra Ngụy Vương điện hạ, đêm nay ty chức tới gặp Vương gia, là muốn một người, người này biết Võ Thuận bị ám sát, mong Vương gia phối hợp, để ty chức có thể giải thích cho Thánh thượng.

Giọng điệu Lai Tuấn Thần tuy rằng khiêm tốn, thắt lưng không nhô lên, nhưng gã vẫn trong mềm có cứng rắn, vào thời khắc mấu chốt lôi Thiên tử ra, trên thực tế chính là đang uy hiếp Võ Thừa Tự.

Dù Võ Thừa Tự chỉ là một người bình thường, không có chủ kiến bao nhiêu, nhưng y lăn lộn quan trường nhiều năm rồi, hiểu ngay ngụ ý của Lai Tuấn Thần.

Trong lòng của y căm hận, nhưng lại không thể làm gì, dù sao vụ án Xá Lợi hiện giờ cũng không cách nói gì, y hiến Xá Lợi giả, Thánh Thượng mắng y khi quân võng thượng, sau đó thì không có kết luận, y giống như bị treo giữa không trung, không đến trời cũng không chạm đất, trong lòng của y thực sự cũng rất thấp thỏm lo âu.

Võ Thừa Tự chỉ thở dài, mềm mỏng với Lai Tuấn Thần:

- Ngươi nói đi! Ngươi muốn người nào?

- Ty chức nghe nói Lam Chấn Ngọc làm thị vệ trong Ngụy Vương phủ, Vương gia có thể giao người đó cho ty chức không?

Võ Thừa Tự ngớ ra, sau một lúc lâu mới cười khổ nói:

- Lai Trung thừa, ngươi không phát hiện trong phủ ta bị phá hỏng sao? Ngay cả Ngụy vương ta cầm kiếm đứng ở tại sân rộng này nữa. Không gạt ngươi, người ngươi muốn bắt say rượu giết người trong phủ ta, chúng ta cũng đang muốn bắt giữ người này.

Lai Tuấn Thần lùi lại sau một bước, kinh ngạc địa nhìn Võ Thừa Tự. Gã lập tức ý thức được, gã đã đưa độc cẩu đến quá sớm, Võ Thừa Tự đã bắt đầu giết người bịt miệng.

Trong lòng Lai Tuấn Thần cũng lo lắng, Lam Chấn Ngọc là nhân vật mấu chốt trong vụ án Độc Kinh. Nếu gã ta bị diệt khẩu, vậy mình ăn nói với Thánh thượng thế nào đây?

Vốn gã chỉ không muốn đắc tội Võ gia, âm thầm nhắc nhở Võ Thừa Tự một chút, nhưng không ngờ bây giờ biến thành đem đá đập phá chân của mình.

Trong lòng của gã ảo não, lại khom người hỏi:

- Xin hỏi đã bắt được người này chưa ạ?

- Nếu bắt được người này, ta sẽ không ở chỗ này nói chuyện với ngươi rồi. Người này giờ tung tích không rõ, Ngụy vương phủ đang ở toàn lực lùng bắt.

Lai Tuấn Thần trầm mặc khôn kể, gã biết rằng mình bây giờ còn chưa đắc tội nổi, cho dù gã không tin, cũng không thể nói gì.

Võ Thừa Tự liếc mắt nhìn gã, lại thản nhiên nói:

- Lai Trung thừa muốn ngồi xuống uống chén trà, ở trong quý phủ ta chờ kết quả điều tra không?

Đây rõ ràng là muốn đuổi người đi. Lai Tuấn Thần bất đắc dĩ, đành phải khom người nói:

- Ty chức không dám quấy rầy điện hạ, sáng mai sẽ lại tới bái phỏng. Hy vọng điện hạ có thể bắt được phạm nhân.

Gã thi lễ, quay người đi. Võ Thừa Tự cũng không phái người tiễn gã, chỉ lạnh lùng mà nhìn bóng lưng của gã đi xa.

Lúc này, Ngư Phẩm Long bước nhanh về phía trước, thấp giọng nói:

- Đã tìm khắp toàn bộ phủ, quả thật không tìm được người này, nhưng có người ở sau tường viện phát hiện một vũng máu, hẳn là Lam Chấn Ngọc trèo tường trốn.

- Một đám vô dụng khốn khiếp!

Võ Thừa Tự hận nghiến răng nghiến lợi. Y quay sang nói với Ngư Phẩm Long:

- Ta biết thủ hạ của con có không ít người, con cần phải thay ta tìm được người này, không thể để cho Lai Tuấn Thần bắt được. Bên Vi Đoàn Nhi, ta sẽ đi giải thích cho cô ta.

- Con nhất định sẽ không để cho phụ thân thất vọng!

... .

Ngay tại Ngụy vương phủ tiến hành điều tra toàn diện thì trong Cao Diên phủ bên cạnh nghe tin cũng lập tức hành động, gần trăm gia đinh cũng cầm cây đuốc cẩn thận điều tra ở trong phủ.

Dẫn dắt gia đinh Cao phủ điều tra là Lý Trân. Lý Trân cũng là vừa vặn mới đuổi tới, hắn theo một gã gia đinh đang điều tra bên ngoài Ngụy vương phủ mà biết được tình huống.

Khác với người trong Ngụy Vương phủ, Lý Trân vô cùng hiểu Lam Chấn Ngọc. Lam Chấn Ngọc từ trước đến nay là thỏ khôn có ba hang, gã có thể thong dong trốn khỏi trong vòng vây của năm trăm binh lính Kim Ngô Vệ, đã nói lên người này rất nhanh trí.

Người như thế tuyệt đối sẽ không để mình bị vây khốn trong Ngụy vương phủ, trước đó gã ắt sẽ tìm hết thảy cơ hội để chạy ra Ngụy vương phủ.

Trong lòng Lý Trân vẽ ra một bản đồ chạy trốn, nếu hắn là Lam Chấn Ngọc, như vậy đầu tiên hắn sẽ chạy ra Ngụy vương phủ, tới Tự phủ Cao Diên ngay bên cạnh là khả năng lớn nhất.

Nếu bị thương, trước tiên còn có thể ở trong Cao Diên Tự phủ đơn giản chữa thương, sau đó lại trèo qua tường phường phía tây Cao phủ. Bên ngoài tường phường là Lạc Thủy, Lam Chấn Ngọc hoàn toàn có thể theo Lạc Thủy chạy trốn.

Cao Diên Tự ở trong cung chưa về, trong phủ chỉ có con nuôi Cao Lực Sĩ làm chủ. Theo an bài của Cao Lực Sĩ, hơn chín mươi gia đinh đều nghe theo mệnh lệnh của Lý Trân.

Bọn gia đinh chia làm ba đội, một đội do Lý Trân dẫn dắt, dọc theo tường của hai nhà Cao – Võ cẩn thận điều tra; một đội khác do Địch Yến dẫn dắt, lục soát ở phía tây phường; còn có một đội khác do Cao Lực Sĩ dẫn dắt, tra tìm các dấu hiệu khả nghi hẻo lánh khác ở trong phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.