Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 43: Chương 43: Gặp gỡ kiếm khách đỉnh phong




Lý Chân bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy ở ngoài cửa cách mười mấy bước xuất hiện một tên nam tử gầy gò, mặc trường bào màu xanh, trên mặt có một vết sẹo rất dài, nhìn rất đáng sợ, chính là ở Lam Chấn Ngọc mà Lý Chân đã gặp ở thành Cao Xương.

Oan gia ngõ hẹp, bọn họ lại gặp nhau ở đây, Lý Chân trong lòng biết có điềm không ổn, lập tức quát lên: "Đại Tráng, lão mập dẫn các nàng đi trước, ta đoạn hậu cho!"

Hắn thấy Tửu Chí chần chờ, lại lớn tiếng hô: "Tửu Chí, ngươi muốn liên lụy đến ta sao?"

Tửu Chí giậm chân một cái, lôi kéo vài tên tiểu nương tử chạy về phía cửa hậu, Lý Chân rút ra thanh trường kiếm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lam Chấn Ngọc.

Lam Chấn Ngọc cũng không quan tâm những Hồ Nương này có chạy mất hay không, nhứng thiếu nữ này không quan hệ đến hắn, hắn chỉ phụ trách chuyện về Xá Lợi, nhưng hành trình đi Cao Xương lại rất bất lợi, Xá Lợi đã bị Vương Nguyên Bảo mang đi.

Hắn chạy theo đuổi tới Tửu Tuyền, trước sau không cách nào đuổi theo nhóm Vương Nguyên Bảo được, chỉ được tạm thời ở Quá Ất cung nghỉ chân hai ngày, thuận tiện cân nhắc làm sao hướng về chủ nhân bàn giao, không ngờ thật sự là oan gia ngõ hẹp, hắn lại gặp Lý Chân ở nơi này.

Chỉ riêng việc Xá Lợi sắp đến tay mình, nhưng chính vì Lý Chân khiến cho việc ở Cao Xương sắp thành mà bại, làm hắn không cách nào hướng về chủ nhân bàn giao được, mối thù này hắn sẽ không bao giờ quên.

Lam Chấn Ngọc chỉ duy nhất sợ tài bắn cung của Lý Chân, nhưng lúc này khoảng cách quá gần, sử dụng cung tên rất bất tiện, hắn cũng không lo lắng gì, nâng kiếm chậm rãi đi tới phía trước.

"Ngươi có tài bắn cung rất tốt, nhưng kiếm thuật thì không phải là đối thủ của ta, nếu như ngươi đồng ý đi theo ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, bằng không đêm nay ngươi sẽ chết ở chỗ này."

"Người luyện võ, nào có ai nói nhảm nhiều như ngươi!"

"Nói thật hay, xem kiếm đây!"

Kiếm trong tay Lam Chấn Ngọc phát ra ánh quang mãnh liệt, một chiêu kiếm rất ác liệt vội đâm ra, mang theo tiếng xé gió, hướng phía yếu hầy của Lý Chân, Lý Chân hét lớn một tiếng, vung kiếm đỡ lấy, hai người cầm kiếm lao về phía nhau, ác chiến cùng một chỗ, nhưng chỉ qua năm, sáu hiệp đấu, Lý Chân lầm vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Kiếm pháp Lam Chấn Ngọc quá tinh xảo và ác liệt, thế kiếm trầm trọng, sức mạnh rất lớn, liên tiếp tiến công mấy chục chiêu kiếm pháp, làm cho Lý Chân rất luống cuống tay chân.

Lam Chấn Ngọc cười lạnh một tiếng, "Tiểu tử, ở Lạc Dương ta đứng trong 10 vị trí đầu về kiếm pháp, ngươi kém quá xa."

Hắn đang muốn dùng thế lạnh lùng hạ sát thủ, đúng lúc này, Tiền viện truyền đến một tràng tiếng hú rất sắc bén, lập tức tiếng kêu thảm thiết bốn phía nổi lên, khiến cho Lam Chấn Ngọc hơi run rẩy, Sưu Hồ đội đều do các kiếm khách võ nghệ cao cường tạo thành, làm sao chỉ trong nháy mắt liền truyền đến bảy, tám tiếng kêu thảm thiết như vậy.

Nhưng tiếng kêu thảm thiết vẫn không có đình chỉ, hầu như cứ tiếp tục truyền đến, hiện tại Lam Chấn Ngọc có chút dễ dàng bị kích động, hắn lợi dụng sơ hở, thả người thoát ra khỏi một chiêu kiếm của Lý Chân, quay đầu lại nhìn về phía sau.

Lý Chân cũng đồng dạng kinh ngạc, tựa hồ có một vị cao thủ kiếm khách đến đây.

Lúc này năm, sáu tên mã phỉ lảo đảo từ cửa lớn chạy vào, mỗi người sợ hãi đến mức hồn phi phách tán, "Lam huynh, nhanh cứu mạng ta. . . . ."

Lời còn chưa nói xong, một đạo hàn quang lao đến, đầu người bồng chốc bay lên, một bóng trắng lập tức lướt vào, thanh kiếm bay trở về trong tay hắn, trường kiếm liên hoàn chém ra, nhanh đến mức không gì sánh được, một trận tiếng kêu thảm thiết lại vang vọng, có thêm năm người nữa bị giết, chỉ trong chớp mắt, sáu người chạy trốn vào toàn bộ bỏ mình phơi xác nằm trên đất.

Lam Chấn Ngọc sợ hãi đến mức tim như muốn bay ra, tên kia là thần kiếm quỷ thuật à, sao có thể cõ kiếm pháp như thế chứ, hắn nhanh chóng lùi lại mấy bước, Bạch y nhân lạnh lùng dùng ánh mắt nghiêm nghị tập trung vào hắn, quát hỏi: "Muội muội ta ở đâu?"

Lý Chân trong lòng hơi động, người này chẳng lẽ chính là Bùi đại ca mà ba tiểu nương tử đã nói ư, hắn không chút do dự nói: "Muội muội ngươi đã được ta cứu rồi, nhưng người này muốn giết ta diệt khẩu."

"Được!" Bạch y nhân chém ra một chiêu kiếm ác liệt, quỷ thần thất kinh, chỉ trong chớp mắt kiếm chiêu đã gần chém tới yết hầu của Lam Chấn Ngọc.

Lam Chấn Ngọc cả kinh đến mức hồn phi phách tán, quát to một tiếng, ‘Ngươi cút ra cho ta’, ám tiễn trong tay lập tức bắn ra liên tục, Lý Chân thấy rõ, vội vàng hô lớn: "Cẩn thận!"

Bạch y nhân cười lạnh một tiếng, dùng kiếm bổ ngang, đem ám tiễn đánh bay ra ngoài, chỉ trong chớp mắt này đã cho Lam Chấn Ngọc một cơ hội để thoát thân, hắn vừa bắn ra một mũi ám tiễn, cũng không dừng lại, thả người trèo qua tường rào, hướng về cửa lớn phía trước chạy như điên.

Bạch y nhân không có truy đuổi theo Lam Chấn Ngọc, xoay người nhìn chằm chằm vào Lý Chân, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn vào Lý Chân, "Muội muội ta ở đâu?"

Lý Chân hít một hơi thật sâu, khom người thi lễ nói: "Tại hạ Đôn Hoàng Lý Chân, lúc trước đã cứu được người, muội muội ngươi có phải là một người trong ba vị tiểu nương tử không?"

Đúng lúc này, phía sau có người hô to: "Đại ca!"

Lý Chân quay đầu lại, chỉ thấy tiểu nương tử mặc áo quần màu xanh lục chạy vội tới, nhảy vào trong lòng Bạch y nhân, Bạch y nhân đau lòng ôm nàng mà nói: "Đại ca không tốt, đại ca tới chậm, để Thiến Nhi chịu oan ức rồi."

Tiểu nương tử chỉ vào Lý Chân nói: "Là hắn cứu ta, bằng không Thiến Nhi đã bị kẻ xấu bắt nạt rồi."

Bạch y nhân liếc mắt nhìn Lý Chân, trong lòng cảm kích vạn phần, hắn tiến lên một bước, một chân quỳ xuống hành lễ, "Cảm tạ ân nhân đã giúp đỡ!"

Lý Chân vội vã nâng hắn dậy, "Chỉ là gặp may đúng dịp mà thôi, Bùi đại ca không cần khách khí."

"Ngươi biết ta họ Bùi?" Bạch y nhân kinh ngạc nhìn hắn.

Lý Chân lúc này mới nhìn rõ tướng mạo của Bạch y nhân, hắn chỉ hơn hai mươi tuổi, vóc người trung đẳng, đầu đội thanh khăn vấn quanh đầu, mặt dài mũi cao, hai hàng lông mày như kiếm, mặt mũi tướng mạo đường đường, mặc một bộ tế ma bào màu trắng, eo cột cách mang, trong tay cầm một thanh trường kiếm sắc bén.

Tiểu nương tử cười nói: "Hẳn là chúng ta nói cho hắn biết, A Trân nói, Bùi đại ca nếu có ở đây, nhất định giết sạch sành sanh đám mã phỉ."

Bạch y nhân rất thoải mái, cười cợt nói: "Đáng tiếc không giết sạch được, để thoát một tên."

Lý Chân trong lòng khiếp sợ, lẽ nào hơn ba mươi tên mã phỉ đều bị người này giết hết sao? Chỉ trong vòng thời gian ngắn ngủi như vậy, đây rốt cục là kiếm thuật đạt đến cảnh giới nào mới có thể uy lực như vậy?

Hắn vội vã ôm quyền nói: "Xin hỏi Bùi đại ca người ở đâu?"

Tiểu nương tử vô cùng hoạt bát, cướp lời giới thiệu: "Chúng ta là người Hà Đông, ca ca ta họ Bùi tên Mân, không ai có thể so sánh về kiếm thuật với ca ca của ta."

Lý Chân đầu có chút choáng váng, hắn biết Đường Triều có tam tuyệt, Trương Húc thư (thư pháp), Lý Bạch thơ, Bùi Mân kiếm, lẽ nào người được khen Kiếm Thánh Bùi Mân chính là người này sao?

Nhưng nghĩ lại lúc vừa nãy hắn sử dụng từng chiêu kiếm thuật, quả thực chính là kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, Lý Chân bắt đầu tin tưởng, người trước mặt chính là Đại Đường Kiếm Thánh Bùi Mân.

Hắn liền vội vàng khom người nói: "Tiểu đệ Lý Chân, tham kiến đại ca."

"Hiền đệ quả nhiên là người thoải mái, ta thích!"

Bùi Mân cất bước rong ruổi thiên hạ, là người háo sảng, không thích nợ ơn huệ người khác, Lý Chân cứu muội muội của hắn, cái ân tình này khiến trong lòng hắn có ít khúc mắc, vì lẽ đó hắn tình nguyện nhận thức Lý Chân làm đệ đệ, trong lòng hắn nhanh chóng thoải mái lên.

Lúc này, ba người Tửu Chí mang theo một đám nữ tử vội vàng chạy tới, Bùi Mân nhìn thấy hai tiểu sư muội của mình, lại thấy những người khác đều là hồ nữ người Túc Đặc, mà Khang Đại Tráng cũng là người Túc Đặc, trong lòng hắn bỗng hiểu rõ, bọn người Lý Chân tới đây cứu các Hồ nữ.

"Đợi ta trước tiên thu thập một thoáng, rồi chúng ta đi tìm chỗ nghỉ ngơi."

"Ta giúp Bùi đại ca!"

Hai người nhanh chóng thu thập, thu thập lại hơn ba mươi bộ thi thể, bọn họ rửa sạch sẽ bàn tay, sau đó tiến vào Tam Thanh điện, các Hồ nữ đều nghỉ ngơi ở trong Thiên điện, Bùi Mân thì lại cùng đám người Tửu Chí ở trong điện hàn huyên với nhau, Bùi Mân là người cực kỳ hào sảng, cùng mọi người mới gặp mà như đã quen, mấy người thích thú tán gẫu với nhau.

Lý Chân hỏi: "Bùi đại ca muốn đi đâu?"

Bùi Mân thở dài nói: "Nói ra chỉ sợ thành chuyện cười của hiền đệ, ta là một đầu lĩnh của một tạp kỹ (rạp xiếc), mang theo mười mấy sư đệ và sư muội chuẩn bị đi Đôn Hoàng, Tây Vực, bởi vì có chút việc bận, ở Lương Châu ta lỡ hẹn, nên để bọn họ đi trước.

Không ngờ bọn họ gặp phải tập kích của mã phỉ, sáu sư đệ bị giết chết, những người còn lại đều trốn chạy về Lương Châu, ta nghe nói muội muội bị bắt đi, liền giật nảy cả mình, một đường đuổi theo, may mà nhờ có hiền đệ cứu giúp."

Lý Chân có chút kỳ quái, địa vị của nghệ nhân tạp kỹ rất thấp, Bùi Mân lại chỉ là một nghệ nhân, lại có kiếm thuật cao minh như thế.

Có điều Lý Chân biết hắn trong xương tủy là người kiêu căng tự mãn, vội vàng nói: "Tiểu đệ chỉ là trùng hợp mà giúp lệnh muội, ân tình hay không cũng không cần thiết, Bùi đại ca vạn lần không nên để ở trong lòng."

Bùi Mân ngầm cười khổ một tiếng, hắn cũng không phải muốn để ở trong lòng, có thể người ta cứu sự trong trắng của muội muội mình, hắn làm sao có khả năng nở nụ cười được chứ.

Lúc này Tửu Chí mặt đầy vẻ hâm mộ nói: "Bùi đại ca một lúc giết hơn ba mươi tên mã phỉ, quả thực khó mà tin nổi, có thể hay không cho chúng ta mở mang tầm mắt một chút?"

Bùi Mân cười to, "Tửu lão đệ như muốn nhìn, ta tự nhiên tòng mệnh, như vậy đi! Ta dạy cho mấy vị một ít kiếm pháp, xin mời đi theo ta!"

Hắn đứng dậy hướng về ngoài cửa đại điện đi ra, bốn người vội vã theo sau, chỉ thấy Bùi Mân tiến lên trên quảng trường, tay cầm bảo kiếm, hắn hét lớn một tiếng, "Các ngươi nhìn cho rõ!"

Hắn rút bảo kiếm ra, ra sức hướng lên trời ném ra, trường kiếm như tên, bay lên bầu trời cách mặt đất gần trăm trượng, như một ánh sáng cô độc giữa không gian, khiến cho bốn người kinh ngạc hô to, tiếp theo trường kiếm từ trên bay xuống, phát ra tia sáng như ánh điện, trực hướng về Bùi Mân lao xuống.

Bùi Mân trên tay cầm vỏ kiếm, nhưng vẫn không nhúc nhích, dưới tiếng kinh hô của bốt người, ánh kiếm đột nhiên tắt ngấm, trường kiếm dĩ nhiên chuẩn xác lao vào trong vỏ kiếm, Bùi Mân vẫn đứng vững như Thái sơn.

Bốn người nhìn mà than thở không thôi, chuyện này quả thật chính là tiên thuật, nơi nào gọi là kiếm pháp, Lý Chân lúc này mới cảm ngộ được, có thể trở thành Kiếm Thánh trong lịch sử, cần sự cao minh kiếm thuật đến cỡ nào.

Bùi Mân đi lên trước cười nói: "Lúc ta biểu diễn chiêu này trước đám đông, họ đều nói đây là kỹ thuật của tạp kỹ, kỳ thực đây chính là kiếm thuật, lúc ta năm tuổi thì gặp được dị nhân, truyền thụ kiếm thuật cho ta, mười tám tuổi thì kiếm thuật đã thành, lấy tạp kỹ làm nghề nghiệp của bản thân, cất bước rong ruổi khắp thiên hạ, chỉ có chưa từng đi Đôn Hoàng với Tây Vực, vì lẽ đó ta muốn đi thử một lần."

Lý Chân gật đầu, "Chúng ta chính là từ Đôn Hoàng mà tới đây, sau đo đi Trường An, ngày mai dẫn các Hồ Nương về thị trấn, sau đó chúng ta lập tức lên đường, Bùi đại ca, hi vọng sau này còn có cơ hội gặp lại."

Bùi Mân suy nghĩ một chút cười nói: "Ta đi Đôn Hoàng cũng không cần vội lắm, không bằng chúng ta đồng hành một đường, thuận tiện ta chỉ điểm một chút kiếm thuật cho mấy vị hiền đệ, trả ân cho mấy vị đã giúp muội muội."

Trên người Bùi Mân không có tiền bạc, chỉ có kiếm pháp cao siêu, ân Lý Chân cứu muội muội của hắn sao có thể không báo đáp chứ, nếu đám người Lý Chân cũng là người luyện võ, vậy thì dạy bọn họ mấy chiêu kiếm thuật, trả lại phần nhân tình này.

Lý Chân đại hỉ, có thể được Bùi Mân dạy vài chiêu kiếm pháp, đó là may mắn đến cỡ nào, cơ hội này hắn làm sao có thể buông tha, hắn khom người thi lễ, "Tiểu đệ đa tạ Bùi đại ca!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.