Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 313: Chương 313: Gặp lại sư phụ




Ngày nay Vụ Châu gọi là Kim Hoa, vùng Nghĩa Ô, vùng này đồi núi nhấp nhô, rất nhiều nhánh sông, ruộng nương phì nhiêu, người dân chất phác. Giờ là trung tuần tháng bảy, đúng vào lúc Trung Nguyên bái tế, nhà nhà đều bái tế tổ tiên, ban đêm trên sông thả âm đăng, làm cho trên sông ánh sáng như hoa, rực rỡ lóa mắt.

Tối hôm đó, Lý Trân và Địch Yến mang theo ba mươi mấy tên Nội vệ võ sĩ đi vào huyện Nghĩa Ô, bọn họ muốn đi Việt Châu để điều tra thành viên lẩn trốn của Cao Ly Phục Quốc Hội, bởi vì thời gian không còn sớm, Lý Trân hạ lệnh dừng chân trong một khách điếm một đêm.

Khách điếm khá lớn, chưởng quầy kiến thức rộng rãi, có thể nói lưu loát tiếng quan thoại, mặc dù Lý Trân vì che giấu thân phận, hắn và thuộc hạ cũng không có mặc giáp của Nội vệ võ sĩ, mà là giả dạng thành thương nhân, mang theo một ít hương liệu đi Việt Châu buôn bán.

Nhưng chưởng quầy vẫn nhìn ra đám người Lý Trân không phải là thương nhân bình thường, vội vàng lệnh cho vài tên tiểu nhị sắp xếp việc ăn ngủ cho bọn họ, hầu hạ cẩn thận. Trong lòng chưởng quầy vô cùng không yên, không biết mình có nên thông báo cho quan phủ hay không, nếu chẳng may những người này là đại nhân vật đi ngang qua, hoặc là phường trộm cướp, nếu mình trễ nải báo cáo, quan phủ về sau liệu có trách mình hay không?

Lúc này, một tên võ sĩ bước nhanh tới, nói với chưởng quầy:

- Chủ nhân nhà ta kêu ngươi đến hỏi vài câu.

Chưởng quầy nghe ra khẩu âm Lạc Dương của đối phương, trong lòng của gã càng thêm giật mình, liền đi theo võ sĩ đến nhà ăn. Lúc này, Lý Trân và nhóm võ sĩ đều tụ tập trong nhà ăn ăn cơm, chưởng quầy liền khom người thi lễ nói:

- Lý chủ nhân tìm ta có việc gì sao?

- Chưởng quầy mời ngồi xuống rồi nói chuyện.

Chưởng quầy trong lòng bất an, ngồi xuống, Lý Trân lại cười hỏi:

- Ta nên xưng hô với chưởng quầy thế nào?

- Tại hạ…họ Vương.

Chưởng quầy khẩn trương đáp.

- Hóa ra là Vương chưởng quầy.

Lý Trân nhìn ra được nội tâm khẩn trương của chưởng quầy, hắn liếc nhìn thủ hạ một cái, thấy gã ta đằng đằng sát khí, đâu có nửa điểm bộ dạng của thương nhân, trong lòng Lý Trân thoải mái, lại khẽ cười nói:

- Vương chưởng quỹ không cần sợ hãi, chúng ta thật ra là võ sĩ thuộc Long Môn võ quán kinh thành, trợ giúp quan phủ áp tải vật phẩm đi Việt Châu, đi ngang qua nơi này, không phải kẻ xấu.

Vương chưởng quỹ lại trộm nhìn thoáng qua thủ hạ của Lý Trân, hóa ra bọn họ là võ sĩ của võ quán, khó trách mỗi người lại lộ vẻ dũng mãnh, lòng y thoáng buông lỏng, cười nói:

- Không biết ta có thể giúp Lý chủ nhân trợ giúp gì?

- Chưởng quầy kiến thức rộng rãi, ta chỉ muốn hỏi chút, Nghĩa Ô có người Cao Ly sinh sống hay không?

Vương chưởng quỹ lắc đầu:

- Nghĩa Ô không có, theo ta được biết, Kim Hoa cũng có mấy chục hộ, tuy nhiên bọn họ sớm đã Hán hóa, rất khó tìm được bọn họ, muốn tìm người Cao Cú Lệ chỉ có thể đi Việt Châu hoặc Hàng Châu, chỗ đó tương đối nhiều.

Lý Trân tuy chỉ thuận miệng hỏi một chút, trong tay hắn có tình báo rõ ràng, biết nên đi chỗ nào bắt người, hắn lại chuyển đề tài hỏi:

- Nghĩa Ô có chùa chiền nào nổi danh không?

- Đương nhiên là có, đông thành có Bảo Lâm Tự, ở Nghĩa Ô chúng ta là chùa lớn nhất, còn nam thành có Song Lâm Thiện Tự, lịch sử lâu đời, danh khí ở vùng Giang Nam rất lớn.

Lý Trân hỏi chính là Song Lâm Thiện Tự, hắn vội vàng hỏi tiếp:

- Song Lâm Thiện Tự có cao tăng gì không?

- Nói thế nào nhỉ? Trụ trì Minh Phong pháp sư là đệ tử của Thần Tú đại sư ở kinh thành, Phật hiệu cao thâm, rất được tín đồ kính trọng và ngưỡng mộ, mà Vong Trần pháp sư tuy rằng đến Nghĩa Ô chưa lâu, nhưng ông mở rộng thư viện, thu con cháu bần nông dạy học, đồng thời làm người khác tôn trọng.

Lý Trân nghe được tên sư phụ, trong lòng âm thầm kích động, lại hỏi:

- Song Lâm Thiện Tự đi như thế nào?

Vương chưởng quỹ cười nói:

- Song Lâm Thiện Tự ở Nghĩa Ô không ai không biết, Lý chủ nhân ra cửa nam, đi thẳng theo quan đạo, ước chừng mười dặm, lúc đến Lâm Khê trấn thì ở phía tả nam quan đạo là có thể nhìn thấy đỉnh và tường chùa, cực kỳ bắt mắt.

- Đa tạ chưởng quỹ rồi.

Sáng sớm ngày tiếp theo, Lý Trân lệnh cho mấy tên thủ hạ tiếp tục ở trong khách điếm nghỉ ngơi và chỉnh đốn, hắn thì cùng Địch Yến cưỡi ngựa đi về phía cửa nam, hai bên quan đạo là ruộng lúa mênh mông bát ngát, lúa nước xanh um tươi tốt, tựa như một bức thảm xanh lục bao trùm cả vùng đất, xa xa là dãy núi nhấp nhô, rừng cây tươi tốt, hai bên bờ sông là từng vùng thôn xóm nhỏ, trời xanh mây trắng, phong cảnh vô cùng thanh tú xinh đẹp.

Sáng sớm thời tiết mát mẻ, tinh thần Địch Yến cũng cực kỳ sung mãn, hơn nữa nàng thích phong cảnh xinh đẹp ven đường, hiện tại chỉ có hai người nàng và Lý Trân, nàng có vẻ càng thêm hưng trí dào dạt:

- Lý đại ca, chàng có phát hiện hay không, khí hậu nơi này so với Dương Châu còn thoải mái hơn, mặc dù là giữa hè cũng không nóng bức quá.

- Ừ.

Lý Trân không yên lòng trả lời một tiếng.

Địch Yến thấy tinh thần hắn không yên, biết hắn đang suy nghĩ gì, liền hé miệng cười nói:

- Chàng là vì sắp biết thân thế của mình mà khẩn trương, hay là bởi vì sắp được gặp sư phụ mà kích động?

- Đều có một chút.

- Thực ra ta lại thấy thân thế cũng không quan trọng, nói không chừng còn là trách nhiệm của chàng, bây giờ không phải cũng rất tốt ư?

Lý Trân cười khổ một tiếng nói:

- Chỉ là muốn biết, cũng không có ý gì khác, dù sao kết hợp lại trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.

Địch Yến cũng không nói thêm gì nữa, hai người cưỡi ngựa một đường đi nhanh, ước chừng đi khoảng bảy tám dặm, Địch Yến ghìm chặt dây cương, chỉ vào một ngọn đồi cách đó không xa nói:

- Chàng xem, có phải chỗ đó không?

Lý Trân cũng vội ghìm chặt chiến mã, tay cũng chụm lại nhìn ra xa, chỉ thấy ngoài vài dặm một mảnh đồi hiện ra, xuất hiện một bước tường đỏ ngói vàng, một bảo tháp cao cao thực lớn đứng sừng sững, dưới ánh mặt trời lóe ra kim quang.

Lý Trân gật gật đầu:

- Chắc là nó rồi.

Hắn mãnh liệt giục chiến mã, đi về phía đồi đó, Địch Yến cũng gắt gao chạy theo sau.

Chân núi đặc biệt náo nhiệt, các khách hành hương đến từ các nơi ở Giang Nam nối liền không dứt, nam nữ già trẻ đều có, mỗi người đều có sắc mặt thành kính, dọc theo bậc thang mà đi lên. Chân núi có một sơn môn phong cách cổ xưa, trên thạch bài có khắc Song Lâm Thiện Tự, bốn chữ to, nơi này chính là nơi sư phụ Vong Trần đại sư của Lý Trân dừng chân rồi.

Lý Trân và Địch Yến đem ngựa gửi trong một khách điếm ở chân núi, hai người cũng theo phần đông khách hành hương, đi về phía trên núi.

Hai người đi đến trước cửa chùa, một người tiếp các khách tăng chạy ra đón chào, chắp tay thi lễ nói:

- Hai vị thí chủ là tới cầu nguyện hay là tạ lễ?

Lý Trân hồi lễ cười nói:

- Chúng ta là từ Đôn Hoàng Đại Vân Tự mà đến, có mang theo lời nhắn của Linh Ẩn đại sư, đặc biệt đến cầu kiến Vong Trần pháp sư.

Người tiếp đón khách tăng nghe bọn họ từ thánh địa Phật Giáo Đôn Hoàng mà đến, lập tức kính nể hơn, vội vàng nói:

- Hai vị mời đi theo ta.

Lý Trân và Địch Yến đi theo y vào trong chùa, đi thẳng tới trước một tòa thiện phòng trong hậu viện, người tiếp khách tăng nói với bọn họ:

- Hai vị thí chủ xin đợi, ta đi bẩm báo một chút.

Người tiếp khách tăng đi nhanh vào trong phòng, một lát một lão tăng đi ra, Lý Trân tưởng Vong Trần đại sư, vội vàng tiến lên, nhìn kỹ cũng không phải, trong lòng hắn một trận thất vọng, không khỏi lùi sau một bước. Người tiếp khách tăng thấp giọng nói với Lý Trân:

- Ông ấy là trụ trì Minh Phong pháp sư của chúng ta.

Lý Trân vội vàng chắp tay thi lễ nói:

- Tham kiến đại sư.

Minh Phong pháp sư khẽ mỉm cười:

- Thí chủ là từ Đôn Hoàng Đại Vân Tự đến sao?

Lý Trân gật gật đầu:

- Tại hạ Lý Trân, từ nhỏ ở Đôn Hoàng Đại Vân Tự đọc sách, là đệ tử của Vong Trần đại sư.

- A di đà phật, hóa ra là Lý thống lĩnh tới rồi, bần tăng thất kính.

Lý Trân không nghĩ tới một ngôi chùa nhỏ ở Nghĩa Ô không ngờ cũng biết mình, trong lòng của hắn vừa động, dò hỏi:

- Đại sư từng đi qua Hiếu Ân Tự ở Phòng Châu sao?

Minh Phong trụ trì mỉm cười:

- Ở Phòng trụ trì Châu Hiếu Ân Tự là Hoắc Phúc pháp sư tuy rằng đã đi qua nơi này, nhưng thanh danh của Lý thống lĩnh thì thiên hạ đều biết, bần tăng tuy là người xuất gia, nhưng cũng có nghe thấy.

Quả nhiên mình không có đoán sai, Lý Kính Nghiệp cũng tới nơi này tìm sư phụ. Lý Trân biết rằng bọn họ tuy xuất gia làm sư nhưng lòng về Hưng Đường vẫn bất diệt, bao gồm cả sư phụ cũng giống như vậy, đây là chí hướng suốt đời của bọn họ, xuất gia chỉ vì tránh né sự truy bắt.

Trong lòng của hắn có chút khẩn trương lại hỏi:

- Có thể xin đại sư thay ta bẩm báo cho sư phụ không?

Minh Phong trụ trì gật gật đầu:

- Lý thống lĩnh chờ một chút, ta đi hỏi xem.

Minh Phong trụ trì xuyên qua một cái cửa hông, đi về một tòa tiểu viện khác, Lý Trân lúc này mới phát hiện, bên cạnh ở trong tiểu viện còn có một tòa thiền viện nho nhỏ khác.

Không bao lâu, Minh Phong pháp sư đi ra, chậm rãi gật đầu với Lý Trân. Lý Trân quay đầu lại nháy mắt với Địch Yến, kêu nàng đợi hắn ở chỗ này, hắn bước nhanh vào trong tiểu viện.

Hắn chậm rãi đi vào thiện phòng, chỉ thấy một lão tăng ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, mặt mũi hiền lành, vẻ mặt tươi cười, đúng là sư phụ của hắn Vong Trần đại sư, cái mũi Lý Trân chua xót, bịch một tiếng quỳ xuống, đi đến trước mặt sư phụ thất thanh khóc rống lên.

Ánh mắt Vong Trần đại sự cũng có chút ươn ướt, nhẹ nhàng vuốt đầu hắn cười nói:

- Thằng nhóc ngốc nghếch, không nghĩ tới chúng ta còn có thể gặp lại.

Lý Trân kích động vạn phần, mặt đầy nước mắt nói:

- Xin sư phụ trở lại kinh thành cùng đồ nhỉ, đồ nhi nguyện cung phụng sư phụ.

- Thật là đứa nhỏ ngốc mà.

Vong Trần đại sư khẽ cười nói:

- Nơi này là gia hương của sư phụ, lá rụng về cội, khi tuổi già có thể về lại cố hương, cuộc đời sư phụ không còn tiếc nuối, hảo ý của con sư phụ nhận, hơn nữa con cũng không phụ lòng nhắc nhở của sư phụ, tiếp tục hoàn thành tâm nguyện suốt đời của sư phụ, sư phụ cũng đủ thanh thản rồi.

Lý Trân lau đi nước mắt trên mặt, yên lặng gật đầu. Vong Trần đại sư cười nói:

- Không lâu trước đây, Hoằng Phúc pháp sư tới nơi này tìm được ta, ông ấy nói là ngươi cung cấp tin cho ông ấy, xem lão hữu còn ở nhân gian không, trong nội tâm ta cũng là một chút tiếc nuối.

- Hoằng Phúc pháp sư đi rồi sao?

Vong Trần đại sư gật gật đầu:

- Ông ấy đến kinh thành, ta cảm thấy con chắc có gặp ông ấy.

Lý Trân đương nhiên biết, Hoằng Phúc pháp sư là người liên lạc chính của Hưng Đường Hội, ông ấy đi kinh thành, tất nhiên là để thành lập điểm liên lạc mới.

Nhưng lúc này hắn càng quan tâm đến thân thế của mình hơn, hắn hơi trầm mặc một chút nói:

- Lần này con đến Nghĩa Ô, một là thăm sư phụ, tiếp theo là muốn hỏi thăm sư phụ một sự kiện, không lâu trước gia chủ nhà con đến kinh thành tìm con, nói cho con biết một tin tức, Lư Lăng Vương không ngờ phái tâm phúc đi Đôn Hoàng tìm ông ta, hỏi ông ta về tình hình tổ phụ.

Nụ cười của Vong Trần đại sư có chút cứng ngắc lại, ông đứng lên đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng ông nhìn bầu trời thở dài một tiếng:

- Đây là thiên ý rồi.

- Nếu sư phụ cảm thấy khó xử, có thể không cần nói cho con.

Vong Trần đại sư lắc đầu:

- Ta chỉ là đã đồng ý với tổ phụ con, tậm lực không nói cho con biết, nhưng nếu Lư Lăng Vương đã tìm được Lý Tân, ta cũng không có cái gì có thể giấu được nữa, chỉ là chuyện này nói ra rất dài dòng, ta đi Đôn Hoàng là vì lời mời của trụ trì Linh Ẩn, nhưng trụ trì Linh Ẩn vào bốn mươi năm trước là thị vệ của tổ phụ con, bao gồm cả phụ thân con cũng là thị vệ của tổ phụ con.

Lý Trân không dám cắt ngang, kiên nhẫn nghe sư phụ chậm rãi nói ra. Vong Trần than thở nhẹ một tiếng:

- Đây là một bí mật bị phủ đầy bụi gần bảy mươi năm, đồng thời cũng là bí ẩn lớn nhất Đại Đường.

Bọn chúng chém tận giết tuyệt như thế có đủ không?

Lý Trân ngẫm nghĩ một chút cười nói:

- Trước không vội, thủ hạ của ta mai kia đến đông đủ đã rồi động thủ cũng không muộn, nhưng mà vẫn phải giám thị chỗ ở của bọn họ, để tránh bọn họ nghe tin chạy mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.