Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 261: Chương 261: Khẩn cấp động viên




Lý Trân đưa mắt liếc Địch Yến một cái. Địch Yến liền bỏ kiếm, Lý Trân cười cười nói:

- Ta tin tưởng bây giờ tình thế nguy cấp, Lâm Thái Thú đều rõ ràng hơn so với ai khác, Lai Tuấn Thần sở dĩ phái giám sát Ngự Sử và Thị Ngự Sử đến Dương Châu, chính là muốn lấy danh nghĩa quan phương giám thị Lý Nguyên Gia. Hiện tại hai người đều chết rồi, Lý Nguyên Gia cũng không có đường lui, tất nhiên sẽ khởi binh tạo phản, Lâm Thái Thú nói làm sao bây giờ?

Lâm Thanh nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đều là đám cẩu Cao Cú Lệ hại ta.

Lý Trân và Địch Yến nhìn nhau, hai người giống nhau đều hiểu được, hoá ra lại là người Cao Cú Lệ Phục Quốc Hội. Lý Trân lại bỗng nhiên thông suốt, hậu trường của Lâm Thanh và Triệu Văn Sơ là Võ Tam Tư, bọn người Cao Cú Lệ này chính là Võ Tam Tư phái tới, chỉ sợ giết Hầu Tư Chỉ và Vương Đại Trinh chính là bọn họ, mà không phải người của Lý Nguyên Gia.

Lúc này, Triệu Văn Sơ vội la lên:

- Bọn người Cao Ly này ở đâu? Cũng không thể cho bọn họ chạy thoát.

Lâm Thanh lắc lắc đầu:

- Sau khi sự kiện nhà trọ phát sinh, đều không thấy tin tức bọn họ nữa, hẳn là đã chạy mất rồi. Ta bây giờ đi đâu tìm bọn chúng đây?

Lý Trân thản nhiên nói:

- Vì sao Võ Tam Tư không phái võ tướng của mình đến mà lại phái một đám võ sĩ Cao Cú Lệ đến Dương Châu, nguyên nhân trong đó Lâm sứ quân có nghĩ tới không?

Sắc mặt Lâm Thanh trở nên trắng bệch. Y hiểu được ý tứ của Lý Trân, chỉ sợ khi mới bắt đầu Võ Tam Tư đã chuẩn bị không đếm xỉa đến, cho nên mới không chịu phái người của mình đến. Hiện tại hai gã Ngự Sử chết ở Dương Châu, Lý Nguyên Gia đã không có đường lui, sắp khởi binh, Võ Tam Tư càng sẽ không thừa nhận việc ở Dương Châu có liên quan tới mình. Như vậy Lâm Thanh y phải gánh trên lưng tất cả tiếng xấu rồi.

Nghĩ thông suốt điểm này, trên trán Lâm Thanh mồ hôi đầm đìa. Triệu Văn Sơ cũng hiểu được, sợ tới mức cả người run rẩy:

- Sứ quân, chúng ta... nên làm cái gì bây giờ?

Lâm Thanh bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu nhìn phía Lý Trân, chỉ thấy trên mặt Lý Trân như cười như không, dường như đang chờ đợi. Lâm Thanh vội vàng đứng lên, thi lễ thật sâu, cầu khẩn nói:

- Xin Lý Thống lĩnh cứu ta một mạng.

Lý Trân cười nói:

- Kỳ thật Lâm sứ quân còn có một con đường có thể đi, nhưng phải xem Lâm sứ quân có quyết đoán hay không.

Lâm Thanh cắn răng một cái:

- Chuyện cho tới bây giờ, chỉ cần có thể thoát khỏi nguy cơ lần này, ta có thể trả bất cứ giá nào, Lý Thống lĩnh mời nói.

Lý Trân gật gật đầu nói:

- Lâm Thái Thú và Triệu Trưởng sử viết một lá thư cho Thánh Thượng, vạch trần Lý Nguyên Gia có dã tâm xưng đế, tấm bia đá thiên triệu kia có thể làm chứng cớ, tốt nhất nên tìm một chút chứng cớ.

Lâm Thanh và Triệu Văn Sơ nhìn nhau. Bọn họ không nghĩ đến Lý Trân thật ra là vì rũ sạch Lý Đán và Lý Hiển, bọn họ còn tưởng rằng là trước tiên rũ sạch mình. Lâm Thanh rất đồng tình,

- Chúng ta lập tức dâng thư.

Lý Trân vừa cười nói:

- Chỉ tỏ thái độ trên thư cũng không được, nhất định phải có hành động. Ta nghe nói trong tay Thái Thú có một ngàn châu binh, có thể đem châu Binh giao cho ta?

Lúc này Lý Trân chính là cây cỏ cứu mạng của Lâm Thanh, Lý Trân nói cái gì y đều phục tùng, huống chi đề nghị của Lý Trân rất đúng, phải dùng hành động thực tế phản kháng Lý Nguyên Gia, lúc này mới được Thánh Thượng công nhận.

Lúc này, Lâm Thanh chợt nhớ tới một chuyện, liền tranh thủ kéo Lý Trân qua một bên, thấp giọng nói:

- Ta có mấy phong thư ở chỗ Lý Nguyên Gia, Lý Thống lĩnh có thể hay không …

Lý Trân hiểu ý, cười nói:

- Ta sẽ tìm ra trả lại cho Lâm Thái Thú.

Lâm Thanh mừng rỡ, lúc này từ trong rương lấy ra một hộp ngọc, giao cho Lý Trân,

- Đây là lệnh tiễn chỉ huy một ngàn châu binh, ta cùng thống lĩnh đi quân doanh.

Trong Thành Giang Dương, Lý Nguyên Gia nghe nói nhi tử giết chết hai Ngự Sử, lão cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Lý Huấn lại gấp đến độ dậm chân, chỉ vào Lý Kham mắng to:

- Ngươi ngu xuẩn, ngươi muốn giết chết chúng ta sao?

Lý Kham giận dữ, rút kiếm ra quát:

- Muốn thành đại sự, tiếc gì hai tên Ngự Sử nho nhỏ. Nếu như ngươi còn dám dao động quân tâm, ta giết ngươi trước.

Lý Huấn vô cùng sợ người đệ đệ này, y vội vàng nói với Lý Nguyên Gia:

- Phụ thân, hiện tại còn kịp, con đi tìm Võ Ý Tông đàm phán.

Lý Nguyên Gia lại không có hé răng, lão đang xem một phần mật chỉ, là mật chỉ của Võ Tắc Thiên lục soát được từ trên người Vương Đai Trinh, trên mật chỉ viết rất rất rõ ràng, lệnh Vương Đại Trinh và Hầu Tư Chỉ trước tiên ổn định Thái Thú Dương Châu Lâm Thanh, đợi Võ Ý Tông bắt được Lý Nguyên Gia, bí mật đem hai người cùng nhau xử quyết, diệt cả nhà.

Lý Nguyên Gia thở dài thật sâu, đưa mật chỉ cho trưởng tử Lý Huấn, vạn bất đắc dĩ nói:

- Chỉ sợ ta đã không còn đường để đi rồi.

Lý Huấn xem hết mật chỉ, sau một lúc lâu nói không ra lời. Lúc này Lý Nguyên Gia hạ quyết tâm, nói với Lý Kham:

- Con nhanh đi đảo Dương Tử, đưa toàn bộ binh lính tới Giang Dương, chúng ta trước tiễn chiếm lĩnh Dương Châu, sau đó hiệu lệnh thiên hạ thảo phạt Võ tặc.

Lý Kham suất lĩnh hơn mười người tùy tùng đánh ngựa một đường chạy gấp tới rồi bến tàu, y hô lớn với quản sự bến tàu:

- Mau chuẩn bị thuyền cho ta.

Quản sự bến tàu chạy như bay, lúc này, một gã thủ hạ tiến lên phía trước nói:

- Tiểu Vương gia, có một gã thương nhân Đôn Hoàng nguyện ý vì tiểu Vương gia cống hiến sức lực.

- Người ở đâu?

Thủ hạ dẫn một gã mập mạp đi lên, Lý Kham đánh giá y một chút, hỏi:

- Ngươi tên là gì?

- Tại hạ Tửu Tráng, người Đôn Hoàng, từ Đôn Hoàng buôn ngựa đến Dương Châu. Nghe nói Vương gia đang chiêu mộ tráng sĩ, tiểu nhân đặc biệt mang vài tiểu nhị nguyện ý cống hiến vì tiểu Vương gia.

Lý Kham nghe nói là ngựa buôn lậu Hà Tây, trong lòng vừa động, bọn họ vừa lúc cần ngựa, liền hỏi:

- Ngươi có bao nhiêu con ngựa.

Tửu mập vừa quay đầu lại, ngoắc hô to:

- Dắt đi lên.

Vài tên tiểu nhị mặc cát y vải thô dắt hai mươi mấy con ngựa đi tới. Dương Châu bản địa không dưỡng ngựa, ngựa đều phải từ mua thảo nguyên phương bắc, giá cả phần lớn vô cùng đắt tiền. Lý Kham thấy ngựa này tuy rằng không phải quân mã, nhưng đều vô cùng cường tráng, mà mấy tiểu nhị cũng hết sức khỏe mạnh, trong lòng của y vui mừng, cười hỏi:

- Ngựa này ít nhất giá trị hơn một ngàn quán, ngươi bán cho ta không?

Tửu mập gãi đầu nói:

- Tiểu nhân là thương nhân, không cần tiền …

- Ngươi muốn cái gì?

Lý Kham kỳ quái hỏi.

- Phụ thân của tiểu nhân là đồ tể, một lòng muốn tiểu nhân làm quan, đáng tiếc tiểu nhân chỉ biết vài cái chữ to.

Lý Kham hiểu ngay.

- Ngươi muốn làm quan?

Tên mập lấy ra một chủy thủ được khảm bảo thạch hoàng kim, vẻ mặt tươi cười dâng hai tay,

- Đây là chủy thủ mà tiểu nhân mua được từ trong tay người Túc Đặc, nguyện hiến cho Vương gia.

Lý Kham tiếp nhận chủy thủ rút ra, chỉ thấy lưỡi dao lóng lánh, sắc bén dị thường. Y không khỏi thầm khen tên mập mạp này hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, y lập tức thích Tửu mập này, cười nói:

- Muốn làm quan hãy theo ta, ta phong ngươi làm quan dưới trướng của ta. Muốn làm gì nào. Thương Tào Tham Quân, quan thất phẩm, chủ quản quân nhu vật tư, được không?

Tên mập mừng rỡ, quỳ xuống liền dập đầu, rơi lệ nức nở nói:

- Được vương gia thu nhận sử dụng, tiểu nhân rốt cục hoàn thành tâm nguyện của phụ thân rồi, lại là thất phẩm quan nha.

Lý Kham thấy y có chút thú vị, không khỏi ngửa đầu cười to:

- Ta sẽ khắc cho ngươi một quan ấn, nào đi theo ta.

- Vâng.

Tửu mập đáp ứng một tiếng, vui vẻ đi theo Lý Kham lên thuyền, vài tên tiểu nhị cũng dắt ngựa lên thuyền lớn.

Không khí thành Dương Châu dần dần bắt đầu khẩn trương lên, bốn cửa thành đóng toàn bộ, cửa hàng cũng đều đóng cửa ngừng kinh doanh, trên đường cái người đi đường rất vắng vẻ, mọi nhà đóng cửa, một chút tin tức tốt đến làm cho bọn họ đang chờ đợi không yên bất an trở nên yên tâm hơn. Mười mấy năm trước khi Lý Kính Nghiệp ở Dương Châu đã khởi binh tạo phản từng có một cuộc chiến tranh thảm thiết, tử thương vô số người, trong ký ức rất nhiều người hãy còn mới mẻ về trận chiến kia.

Mắt thấy chiến sự tái khởi, sao không làm cho bọn họ kinh hồn táng đảm được cơ chứ, nhưng bọn họ chỉ có thể ở trước mặt Bồ Tát cầu nguyện chiến tranh đừng tới.

Một ngàn châu binh trú đóng ở thành Dương Châu đã được Lý Trân bí mật mang ra ngoài thành. Bên trong thành đang khẩn cấp thu thập tráng đinh. Cũng may thành Dương Châu nhân khẩu phần đông, bản địa hộ tịch tính cả thương nhân, dân phu phần đất bên ngoài chừng gần trăm vạn người, điều này là nền tảng kiên cố chiêu mộ tráng đinh.

Đầu tiên là các võ quán thành Dương Châu cung cấp hơn năm trăm binh sĩ cường tráng, tiếp theo là châu học và huyện học, cũng chọn lựa ra mấy trăm sĩ tử trẻ tuổi cường tráng.

Mặt khác châu nha và huyện nha nha dịch có hơn một trăm người, đang ở đầu đường công khai chiêu mộ dũng sĩ thủ thành, chiêu mộ được hơn hai ngàn người. Trong thời gian ngắn ngủn nửa ngày, quan phủ Dương Châu đã thu thập hơn ba ngàn tráng đinh, tuy nhiên so với năm nghìn tráng đinh mà quan phủ kỳ vọng vẫn có một chút khoảng cách.

Trong châu nha, Giáo úy Nội Vệ Triệu Thu Nương và một gã Giáo Úy khác là Lã Tấn vừa mới suất lĩnh năm mươi thủ hạ chạy tới ngồi ở đại sảnh. Lý Trân không ở trong thành Dương Châu, hai người bọn họ liền đại biểu Nội vệ thảo luận đối sách với Thái Thú Lâm Thanh, Trưởng sử Triệu Văn Sơ cùng với đám người Tư mã Ngô Đông Húc.

Trước mắt Nội vệ ở Dương Châu tổng cộng có chín mươi võ sĩ, bọn họ võ nghệ cao cường, huấn luyện có tố chất, quan phủ Dương Châu ký thác kỳ vọng đối với bọn họ thật lớn.

Nhưng bọn họ trong chiêu mộ dân phu có khác ý kiến nhau. Lâm Thanh tính toán từ dân chúng bình thường chiêu mộ hai vạn dân phu, bọn họ có tài lực này chống đỡ, nhưng Triệu Thu Nương và Lã Tấn đều tỏ vẻ phản đối phương án này.

- Lâm Thái Thú, thái độ của chúng ta rất rõ ràng, binh cần tinh không cần nhiều, đối với dân phu cũng giống như vậy, ta cùng Lã Giáo Úy đều không tán thành từ dân chúng bình thường tùy ý chiêu mộ tráng đinh. Chúng ta hy vọng có thể chiêu mộ một ít người huấn luyện có tố chất, như vậy khi thủ thành, bọn họ mới sẽ không sợ hãi mà chạy mất.

Thái độ của Triệu Thu Nương rõ ràng khiến Lâm Thanh vô cùng khó xử. Y và Triệu Văn Sơ nhìn nhau, cười khổ nói:

- Tâm tình của hai vị Giáo Úy chúng ta có thể hiểu được, nhưng hiện tất cả người huấn luyện có tố chất chúng ta cũng đã tìm rồi, đã chọn được hai ngàn võ thanh cường tráng trong võ quán, châu học, công sở, nhưng nhân số vẫn là quá ít. Ta cũng nắm chắc có thể chiêu mộ đến hai vạn người, lại từ trong bọn họ chọn lựa một số người tham gia huấn luyện, ít nhất cũng có năm sáu ngàn người thủ thành.

- Chúng ta tin tưởng năng lực Lâm Thái Thú, nhưng hiện tại huấn luyện đã không còn kịp rồi, vẫn nên thỉnh cầu Lâm Thái Thú nghĩ biện pháp, tìm một số võ sĩ đã được huấn luyện, tỷ như gia đinh gia đình giàu có, không cũng rất tốt sao?

Lã Tấn vừa đề nghị lập tức nhắc nhở vài tên châu quan. Triệu Văn Sơ gật gật đầu cười nói:

- Lã Giáo Úy nói đúng, gia đinh gia đình giàu có quả thật có thể dùng, ta phụ trách đi chiêu tập gia đinh.

Lúc này, Tư Mã Ngô Đông Húc ở một bên nói:

- Sứ quân, kỳ thật còn có một nhóm người có thể dùng được.

- Người nào?

Lâm Thanh vội hỏi.

Ngô Đông Húc thấp giọng cười nói:

- Sứ quân quên Diêm hội cùng Thuyền hội sao?

Ngô Đông Húc không hổ là Tư Mã phụ trách trị an. Y nghĩ tới một vài tổ chức tự phát của Dương Châu, cũng là kế thừa đời trước.

Dương Châu buôn bán phát đạt, các hành đều có hành hội. Ở trong công nhân khổ sở một số nơi công đã xuất hiện hỗ trợ hành hội, nổi danh nhất đó là Diêm công hội, thuyền công hội và Mã đầu công hội. Bọn họ đều tự quản lý trên vạn người, phụ trách điều giải các loại mâu thuẫn của những người khuân vác, bảo hộ ích lợi của họ.

Lâm Thanh lập tức bừng tỉnh ngộ, y trở nên phấn chấn. Từ trong các hội này ít nhất có thể thu thập được năm sáu ngàn tráng đinh đã được tổ chức huấn luyện, vấn đề tráng đinh thủ thành đã giải quyết xong.

Y lập tức cười nói với Triệu Thu Nương và Lã Tấn:

- Không cần chiêu mộ dân chúng bình thường nữa. Dương Châu có hành hội, chừng trên vạn người, bọn họ đều qua huấn luyện, hoàn toàn có thể tham dự thủ thành.

- Binh khí và khôi giáp thì sao?

Triệu Thu Nương lại truy vấn:

- Bên trong thành có tồn đầy đủ số lượng không?

Lâm Thanh hiểu rõ trong lòng, y cười nói:

- Vũ khí khôi giáp không có vấn đề, Dương Châu mười mấy năm trước phát sinh binh tai, rất nhiều người trong nhà họ đều có giấu vũ khí, có thể để bọn họ quyên ra. Tang Huyện lệnh, chuyện này giao cho huyện nha các ngươi.

Huyện lệnh Giang Đô Tang Hàm gật gật đầu:

- Hạ quan ngay lập tức đi động viên dân chúng hiến binh khí khôi giáp.

Trong lòng Lâm Thanh phấn chấn:

- Vậy được rồi chúng ta phải tranh thủ thời gian để hành động.

Có kế hoạch rõ ràng, quan viên châu huyện đều đi làm chuyện của mình, Triệu Thu Nương và Lã Tấn thì phụ trách dẫn dắt các võ sĩ Nội vệ tổ chức tráng đinh, mỗi một gã võ sĩ đều đảm nhiệm đội trưởng lâm thời, đều tự suất lĩnh hơn mười người đến trăm người.

Ngay cả Địch Yến cũng đã trở thành đội trưởng của hơn năm mươi sĩ tử châu học. Nhưng sĩ tử này nghe nói nàng là con gái của Địch tướng quốc, cả đám đều ra sức biểu hiện, hận không thể khiến Địch Yến ghi nhớ tên của mình, dường như Địch Nhân Kiệt còn làm Tể tướng trong triều đình.

Buổi chiều, bọn nha dịch đem lượng lớn khôi giáp và vũ khí tới, Địch Yến lấy hơn năm mươi cung tiễn và năm mươi kiện bì giáp.

Nàng chỉ một đống bì giáp và cung tiễn trên mặt đất, hét to với năm mươi thủ hạ sắp hàng chỉnh tề:

- Bắn là một trong lục nghệ, các ngươi vừa là sĩ tử châu học, đều hẳn đã học qua bắn tên. Bắt đầu từ lúc này, các ngươi chính là cung tiễn binh, bây giờ nghe mệnh lệnh của ta, mặc khôi giáp, cầm lấy cung tiễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.