Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 127: Chương 127: Khiên hồn thuật.




Tung Sơn thuộc dư mạch Phục Ngưu Sơn, trong vòng ngàn dặm, bắc nhìn ra Hoàng Hà, Lạc Thủy, nam đối diện Dĩnh Thủy, Cơ Sơn, đông tiếp Trung Nguyên, tây gần thần đô Lạc Dương, danh xưng riêng có là 'Tung cao duy nhạc, kỳ nội danh sơn' .

Nơi này phong cảnh thanh tú xinh đẹp, có thể thấy được kỳ phong dị lĩnh, trong núi miếu đạo san sát, chùa chiền đông đúc, được vinh dự đệ nhất danh sơn Trung Nguyên, đồng thời cũng là Trung Nhạc trong Thiên hạ Ngũ Nhạc.

Do vì một thân một mình xuôi nam, Lý Trân không cưỡi danh mã Xích Yên Tuyết của hắn, mà cưỡi một chiến mã bình thường, hai ngày sau, Lý Trân đã tới huyện Đăng Phong.

Huyện Đăng Phong là một tòa trung huyện, bên trong thành có mấy ngàn hộ dân, thành trì không lớn, tuy nhiên ở huyện buôn bán cũng phồn vinh, phần lớn là tửu quán nhà trọ, có thể bắt gặp người đọc sách và quan lại quyền quý ở khắp nơi đến Tung Sơn du ngoạn.

Lý Trân dẫn ngựa vào bắc thành, đi vào một nhà trọ rất rộng lớn phía trước. Một cột cờ cao khoảng hai trượng, trên lá cờ viết bốn chữ lớn: Thái Thất khách sạn, bên cạnh nhà trọ còn có tửu quán, hình như là cùng một nhà.

Hắn vừa mới đi tới cửa, một gã tiểu nhị liền nhiệt tình mà chạy ra đón chào:

- Công tử ở trọ hay là ăn cơm, tiểu điếm đều có, chỗ này nơi ở sạch sẽ, đồ ăn ngon miệng, đảm bảo công tử sẽ vừa lòng.

Lý Trân nhìn bên trong tửu quán thấy không tệ, liền gật gật đầu:

- Trước ở lại đi!

Lý Trân thuê một gian phòng hảo hạng, đóng cửa lại, rồi mới từ trong bao lấy ra ống sơn, trên đường hắn đã mở ra thử, biết nhiệm vụ của mình, hắn lấy ra quyển trục nhìn kỹ lại một lần nữa, phía trên là bút tích của Thượng Quan Uyển Nhi, chỉ có ngắn ngủn một câu:

- Điều tra rõ Vi Thập Phương.

Về phần Vi Thập Phương là ai, đang ở nơi nào? Đều không có nói tỉ mỉ, chính là muốn mình đi thăm dò.

Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, Lý Trân vội vàng thu hồi quyển trục, tiến lên mở cửa, chỉ thấy tiểu nhị bưng cái chậu than bước nhanh đi tới, chậu than đã châm, bên cạnh còn thả hơn mười viên than, tiểu nhị cười nói:

- Tiểu điếm chúng ta phòng thông gió lắm, chưa bao giờ có việc bị trúng độc than, công tử buổi tối cũng không cần tắt nó.

- Đa tạ, Tiểu ca, ta muốn hỏi thăm một người.

Tiểu nhị mỉm cười:

- Vừa thấy công tử là biết lần đầu đến Tung Sơn, công tử cứ việc hỏi, tiểu nhân biết thì sẽ nói.

Lý Trân trầm ngâm một chút hỏi:

- Ngươi có biết Vi Thập Phương là ai không?

Tiểu nhị sắc mặt trầm xuống, thậm chí ngay cả Vi chân nhân cũng không biết, còn dám gọi thẳng đại danh chân nhân, đây không phải đùa giỡn với mình sao?

Trong lòng của gã rất bực tức, xoay người rời đi, Lý Trân vội vàng kéo gã lại, lại lấy ra một nén bạc nhét ở trên tay gã:

- Ta thật không biết, Tiểu ca đừng tức giận!

Tiểu nhị nhìn ngân lượng trên tay, mới thoáng tha thứ cho Lý Trân ngu dốt, gã vội vàng đóng cửa lại, kinh ngạc hỏi han:

- Công tử thậm chí ngay cả đại danh đỉnh đỉnh Vi chân nhân cũng không biết?

Lý Trân lắc đầu:

- Ta là lần đầu tiên đến Tung Sơn!

- Không phải! Chớ nói Tung Sơn, mà ngay cả thần đô Lạc Dương cũng không ai là không biết, thậm chí toàn bộ thiên hạ đều biết, công tử sao lại chưa từng nghe thấy?

Lý Trân thực tại cảm thấy xấu hổ, hắn lại lấy ra hai thỏi bạc đưa cho tiểu nhị:

- Mùa hè năm nay mới từ Đôn Hoàng tới đây, quả thật không biết.

- Nếu như là mùa hè mới từ Đôn Hoàng đến, thì không biết rồi.

Hai thỏi bạc khiến thái độ tiểu nhị có vẻ ôn hoà hơn, hận không thể nói cho hắn biết tất tần tật.

- Vi chân nhân nghe nói là ra đời vào năm Tam quốc Xích ô, ở Tung Sơn tu luyện năm trăm năm, đã là tiên nhân đắc đạo, mùa xuân năm nay cùng với lão ni Hà Nội tiếp kiến Thiên tử.

Lý Trân nghe đến Vi chân nhân có năm trăm tuổi, lại sánh vai với lão ni Hà Nội, hắn lập tức sinh lòng khinh miệt, hắn biết rằng lão ni Hà Nội là một lão yêu bà giả danh lừa bịp, Vi chân nhân này phỏng chừng cũng là yêu đạo.

- Sau đó thì sao?

- Thuật quỷ thần của Vi chân nhân khiến Thiên tử cũng nghe theo, khen y có thể so với Quảng Thành Tử, lại lấy họ Võ ban thưởng cho y, còn phong y làm Tể tướng, nhưng y chỉ làm tướng quốc một tháng, liền vứt bỏ chức quan trở về Tung Sơn.

Lý Trân nhíu mày, Vi chân nhân này không ngờ được Võ Tắc Thiên ban thưởng họ Võ, còn phong làm Tể tướng, hắn không khỏi thầm giật mình, nếu không có bản lãnh thật sự, Võ Tắc Thiên làm sao có thể phong y làm Tể tướng?

Lý Trân lại truy vấn:

- Hắn có pháp thuật gì?

Tiểu nhị trên mặt lộ ra vẻ làm khó, gã cũng không nắm được tình hình rõ ràng, mặc dù có thể nói bậy nói bạ cho qua, cũng may là vừa được Lý Trân nhét cho mấy thỏi bạc, mới không nói những lời bừa bãi.

Tiểu nhị ngẫm nghĩ một chút liền nói với Lý Trân:

- Nếu không công tử đi ăn cơm trước, ta nghe được tin chính xác lại đến nói cho công tử.

Lý Trân nhìn canh giờ đã không còn sớm, trời sắp tối rồi, liền đứng dậy cười nói:

- Được rồi! Đi ăn cơm trước.

Tửu quán và nhà trọ là cùng chỗ, Lý Trân từ cửa sau đi vào tửu quán, lầu một cơ bản đã ngồi kín, tiếng người ồn ào, náo nhiệt dị thường.

Hắn lại lên lầu hai, lầu hai người cũng không ít, tuy nhiên còn có mấy cái bàn trống, hắn tìm đến cái bàn trống ngồi xuống, gọi bốn năm món ăn, lại gọi một bầu rượu.

Đúng lúc này, tiểu nhị vừa rồi bước nhanh đi tới, thấp giọng nói với Lý Trân:

- Công tử thấy người trung niên gần cửa sổ mặc chiếc áo bào màu đỏ không?

Lý Trân nâng chén rượu lên hướng bên cửa sổ nhìn lại, chỉ thấy gần cửa sổ có một người đàn ông trung niên đang đứng, làn da hơi đen, bộ dạng có chút phúc hậu, đầu đội mũ sa, mặc áo bào rộng màu đỏ, một mình chiếm cứ một cái bàn, trên bàn bày đầy rượu và thức ăn, một mình hắn tự rót uống một mình, đằng sau lại có bốn năm danh gia người hầu đứng đó.

Tiểu nhị lại nói tiếp:

- Người này họ Lưu, người Ba Thục Giản Châu, hắn cũng đi tìm Vi chân nhân, công tử không ngại thì đến tâm sự cùng hắn xem.

- Việc này. . . . Hơi đường đột!

- Không ngại, hắn giữa trưa tìm người khắp nơi hỏi chuyện của Lạc Dương, nhưng vẫn không có hỏi được, công tử không phải từ Lạc Dương tới sao? Tin rằng hắn sẽ nguyện ý nói chuyện phiếm cùng công tử thôi.

Lý Trân gật gật đầu, nâng chén rượu lên chậm rãi đi tới, cười nói:

- Vừa hay gặp Lưu huynh!

Người đàn ông trung niên nhìn Lý Trân xa lạ, không khỏi ngẩn ra:

- Ngươi là. . .

- Tại hạ Lạc Dương Lý Phàm, giữa trưa thấy Lưu huynh đang hỏi thăm tình hình Lạc Dương, vừa lúc ta có việc ở đó, có thể cùng Lưu huynh nói chuyện.

Nam nhân trung niên nghe thấy hắn từ Lạc Dương đến, lập tức thấy hứng thú, đứng dậy chắp tay nói:

- Ta là Giản Châu Lưu Hồng, hoá ra Lý công tử là từ Lạc Dương đến! Mau! Mau mời ngồi!

Đúng như tiểu nhị phán đoán, người họ Lưu này muốn biết tình hình của Lạc Dương, nghe nói Lý Trân là từ Lạc Dương đến đây, y lập tức nhiệt tình mời Lý Trân ngồi chung, lại sai người làm mang rượu và thức ăn đến.

Lý Trân rót cho y một chén rượu cười nói:

- Lưu đại ca có việc gì mà vội vã cần biết việc Lạc Dương?

- Ai! Là một người thân thích muốn ta hỏi thăm, ta ở Tung Sơn làm xong việc liền trực tiếp từ Nam Dương về Ba Thục rồi, không có ý định đi Lạc Dương, cho nên muốn ở chỗ này hỏi thăm một ít việc Lạc Dương.

Lý Trân biết rằng chính bản thân y muốn nghe, mượn danh nghĩa người thân, liền cười hỏi:

- Lưu đại ca muốn nghe tin tức gì?

Lưu Hồng hạ giọng nói:

- Ta nghe nói Ngụy vương bị giam giữ rồi, chuyện này là thật không?

Lý Trân ngẩn ra, chuyện này không ngờ y lại không biết, nhưng vừa nghĩ lại, chuyện này vốn chính là bí mật trong triều, tuyệt sẽ không nói sự thật cho dân chúng, trên phố Lạc Dương chỉ có những tin đồn không rõ, huống chi tại phía xa như Ba Thục, người này không biết chuyện cũng là hợp tình hợp lý.

Lý Trân liền gật gật đầu:

- Ngụy Quốc quả thật bị nhốt rồi, tuy nhiên qua sang năm có lẽ sẽ phóng thích, nhưng sĩ đồ của y không thể qua nổi, chỉ có thể ở trong ngục đến cuối đời.

Lý Trân nói đúng tình hình thực tế, Võ Thừa Tự bị giam giữ ở phường Ưng Khuyển không phải là kế lâu dài, Võ Tắc Thiên nhớ đến là cô cháu có lẽ tha cho y một lần, nhưng chắc chắn sẽ không dùng y nữa, chỉ có thể thả y ra thôi.

Hắn lại cười hỏi:

- Hay là Lưu đại ca và Ngụy vương là thân thích?

Lưu Hồng kích động lắc đầu:

- Không có quan hệ gì với ta, là họ hàng của ta, ừ! Hắn và con nuôi Ngụy Vương có kinh doanh lui tới với nhau, muốn biết một chút. . . .

Y đột nhiên cảm giác với Lý Trân không cần phải nói nhiều như vậy, y lập tức ngậm miệng lại, một hồi lâu, y rót cho Lý Trân một chén rượu, lúc này mới chuyển hướng đề tài:

- Lý công tử là tới Tung Sơn du ngoạn sao?

Lý Trân cười nói:

- Ta là tới tìm tiên hỏi đạo, nghe nói Tung Sơn có một Vi chân nhân tiên thuật khôn cùng, ta hâm mộ danh tiếng nên đến đây.

Lưu Hồng ha hả cười:

- Tiên thuật không đến mức đảo điên, có điều khiên hồn thuật của hắn quả thật thần diệu, nghe Thiên tử cũng đã đích thân thể nghiệm qua.

Lý Trân lập tức hứng thú hỏi han:

- Cái gì khiên hồn thuật, Lưu đại ca có thể nói cho ta nghe một chút không?

- Chuyện này…

Lưu Hồng ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy nói một câu không có gì gây trở ngại, cũng là lúc hồi báo đối phương một chút vì đã nói với mình việc Ngụy vương, y liền hạ giọng nói:

- Vi chân nhân có thuật thần quỷ, hắn có thể mời hồn phách người qua đời đến gặp mặt với ngươi, thậm chí cả tổ tiên chi linh cũng có thể mời đến, cái này gọi là khiên hồn thuật!

Lý Trân ra vẻ kinh ngạc nói:

- Thật sự còn có tiên thuật như vậy sao? Có hiệu quả không?

- Tại sao không có hiệu quả, rất nhiều người đều tự thể nghiệm rồi, hơn nữa tâm phục khẩu phục trả tiền, rất đắt a! Một lần thu trăm lượng vàng.

- Đây chẳng phải là hốt tiền rồi sao?

- Cũng đúng a! Chúng ta ở Giản Châu đến chí ít có năm người giàu có đến thử qua, hơn nữa người ta trước chỉ lấy mười lượng tiền đặt cọc, nhìn thấy linh hồn thân nhân mới giao chín mươi lượng còn lại.

- Nếu như cứ nói không nhìn thấy linh hồn, không trả tiền hắn thì sao?

Lý Trân lại cười hỏi.

Lưu Hồng cười lạnh một tiếng:

- Cái này kêu là không biết sống chết rồi, năm trước Quan Trung có một người như thế, tìm mọi cách lấy cớ không chịu trả tiền, kết quả Vi chân nhân đem Tác hồn phù dán tại trên cửa chính nhà hắn, trong một đêm, cả nhà liền im hơi lặng tiếng mà chết, chuyện này truyền về sau, không người nào dám quịt nợ nữa.

Lưu Hồng thở thật dài, lại nói:

- Ngay cả Thánh Thượng cũng khen Vi chân nhân là Quảng Thành Tử, người mới đầu có chút không tin, nhưng cũng phải tin, nghe nói giá tiền của hắn đã tăng tới 150 lượng vàng, hơn nữa nhất định phải thanh toán tiền ngay Vi chân nhân mới bằng lòng thi pháp thuật, 150 lượng vàng, đây chẳng phải là 1500 quan tiền sao!

Lưu Hồng ngàn dặm xa xôi tới Tung Sơn, chính là tìm đến Vi chân nhân để khiên hồn thuật, y có thể gặp lại một lần người con đã chết đi mười năm, nhưng hiện tại y đang luyến tiếc số tiền này, khiến cho y vẫn thế khó xử, ở trong này ba ngày cũng không đưa ra được chủ ý.

Lý Trân đã hoàn toàn nghe rõ, nếu lời Lưu Hồng là thực, vậy ít nhất có hai khả năng xảy ra.

Thứ nhất, Vi chân nhân có hậu trường vững chắc, cho nên sau khi hắn mượn Tác hồn phù giết người, quan phủ không dám hỏi đến.

Thứ hai, Vi chân nhân thực thi pháp thuật mục đích thực sự là vì vơ vét của cải.

Hoặc nói là hắn có hậu trường, lợi dụng cái gọi là khiên hồn thuật để vơ vét của cải, tiến cung diện Thánh chỉ là để dát thêm một lớp vàng cho hắn, lừa gạt càng nhiều người nữa đến tìm hắn.

Thế mới nói, Vi chân nhân này có hậu phương chính là người bên cạnh Võ Tắc Thiên, đến tột cùng sẽ là ai chứ? Lý Trân cảm thấy đáp án đã được miêu tả sinh động rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.