Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 306: Chương 306: Không đội trời chung




Sau nửa canh giờ, Lương Vương Võ Tam Tư nghe hỏi chạy tới phủ đệ Lưu Quang Nghiệp, lúc này, trong Lưu phủ đã là một mảnh tiếng khóc, hai đứa con trai của Lưu Quang Nghiệp nhìn về Võ Tam Tư khóc cầu:

- Cha ta bị chết rất thảm, Vương gia phải thay chúng ta làm chủ.

Võ Tam Tư bị khóc đến tâm phiền ý loạn, hét lớn một tiếng:

- Đừng khóc nữa.

Người nhà của Lưu Quang Nghiệp sợ tới mức không dám khóc nữa, Võ Tam Tư bước nhanh đi vào đại sảnh, chỉ thấy thi thể của Lưu Quang Nghiệp đã được đặt ở trong hành lang, trên thi thể bao trùm bởi một tấm vải bố trắng, vài tên thị vệ đờ đẫn đứng ở bên, Võ Tam Tư đi nhanh đến, trong lòng của y vừa tức vừa hận, Lưu Quang Nghiệp là nhân vật mấu chốt giúp y cướp lấy quyền lực ở Ngự Sử Đài, không ngờ sắp tới được nhận mệnh đã bị người ám sát rồi.

- Nhưng thật ra là chết như thế nào?

Võ Tam Tư nổi giận đùng đùng hỏi.

Thủ lĩnh thị vệ được Võ Tam Tư phái tới bảo hộ Lưu Quang Nghiệp nơm nớp lo sợ nói:

- Hồi bẩm Vương gia, thích khách chọn thời cơ cực kỳ khéo léo, ngay lúc Lưu Ngự sử chuẩn bị vào cửa, bọn thị vệ bình thường dẫn ngựa từ cửa hông đi vào, không đi theo phía sau y, thích khách đúng lúc này hạ thủ, chỉ dùng tên nỏ, trên bôi kịch độc.

- Thích khách kia bắt được chưa?

Võ Tam Tư hét lớn.

Tất cả thị vệ đều sợ tới mức quỳ xuống, sợ hãi cúi đầu, thủ lĩnh thị vệ run giọng nói:

- Thích khách cưỡi ngựa chạy mất, vừa lúc đóng cửa phường rồi, chúng ta kêu mở cửa phường ra, khi đi ra ngoài, thích khách đã không thấy bóng dáng —— "

- Một đám rác rưởi!

Võ Tam Tư không đợi gã nói xong, liền một cước đá gã ngã lăn:

- Cút ra ngoài.

Mọi người sợ tới mức muốn dời đi, Tư Minh tiên sinh cùng đi theo Võ Tam lại hô một tiếng:

- Chờ một chút.

Bọn thị vệ sợ tới mức đứng lại, Minh tiên sinh xốc vải bố lên nhìn nhìn thi thể, nhướn mày hỏi:

- Có mấy tên cưỡi ngựa?

- Hồi bẩm tiên sinh, chỉ có một người.

- Nếu chỉ có một người, Lưu Ngự sử làm sao có thể trúng hai mũi tên?

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, biết không thể gạt được, lại đồng loạt quỳ xuống, một người trong đó nói:

- Thích khách hẳn là một người hoàn toàn khác, mai phục tại trên nóc nhà đối diện, người cưỡi ngựa chỉ hấp dẫn lực chú ý của Lưu Ngự sử, còn thích khách chân chính nắm tận dụng cơ hội bắn tên trúng Lưu Ngự sử?

- Vậy các ngươi không phát hiện ra sao?

Mọi người sợ hãi vội vàng lắc đầu:

- Lúc ấy rất hỗn loạn, chúng ta không biết Lưu Ngự sử trúng mấy tiễn, một lòng muốn bắt người cưỡi ngựa, kết quả không để ý đến thích khách trên nóc nhà.

Võ Tam Tư nổi trận lôi đình:

- Cút hết cho ta.

Bọn thị vệ sợ tới mức vừa lăn vừa bò mà chạy, lúc này, Minh tiên sinh nhặt lên một mảnh giấy thích khách lưu lại, nhìn nhìn câu viết trên đó, không khỏi cười lạnh một tiếng.

- Tiên sinh thấy việc này thế nào?

Võ Tam Tư hỏi.

- Nhìn từ bên ngoài, hẳn là dư đảng Lai Tuấn Thần gây nên, trả thù Lưu Quang Nghiệp phản bội, nhưng ta cho rằng đây chỉ là kế đối phương lừa gạt, cố ý tạo thành ảo giác cho chúng ta.

Võ Tam Tư cũng hiểu được có lý, dư đảng của Lai Tuấn Thần trên cơ bản đều bị một lưới bắt hết, người ngẫu nhiên lọt lưới, chạy trốn còn không kịp, làm sao còn có thể nghĩ tới báo thù.

Y hít một hơi khí lạnh:

- Chuyện này có thể là do ai làm?

Minh tiên sinh chậm rãi nói:

- Vương gia chỉ cần suy nghĩ một chút, Lưu Quang Nghiệp này vừa chết, ai là người được lợi lớn nhất?

Võ Tam Tư lập tức tỉnh ngộ, y chậm rãi cắn chặt răng mắng:

- Tiện nhân, ta cùng với nàng ta không đội trời chung.

Lưu Quang Nghiệp đến chết cũng không được bao nhiêu người thông cảm, người hận y phần đông giống nhau, tất cả mọi người đều mua rượu mua thịt, lại ăn mừng một phen, cảm tạ trời xanh có mắt, thưa nhưng khó lọt.

Võ Tắc Thiên biết được Lưu Quang Nghiệp bị dư đảng Lai Tuấn Thần ám sát, hiện giờ giận dữ, hạ chỉ lệnh cho Đại Lý Tự tiếp tục truy sát dư đảng Lai Tuấn Thần, một người cũng không cho bỏ sót.

Lý Nguyên Tố ngầm hiểu, nghiêm khắc chấp hành thánh chỉ, lệnh cho quan viên Đại Lý Tự bắt giữ toàn bộ tâm phúc của Lưu Quang Nghiệp, nguyên nhân rất đơn giản, những người này cũng giống dư đảng Lai Tuấn Thần, chỉ có điều được Lưu Quang Nghiệp bao che mới có thể may mắn thoát khỏi, hiện giờ Lưu Quang Nghiệp vừa chết, mười mấy người này cũng sa lưới theo.

Nhưng cái chết của Lưu Quang Nghiệp lại dẫn đến kết quả làm người ta không ngờ được. Ngự Sử Trung Thừa bổ nhiệm đã không có tranh chấp, buổi sáng cùng ngày, Võ Tắc Thiên hạ chỉ, bổ nhiệm Minh Đường Úy Cát Húc đảm nhiệm làm tân Ngự Sử Trung Thừa, kết quả này khiến rất nhiều người đều hiểu cái gì? Chỉ sợ án ám sát Lưu Quang Nghiệp sẽ không giải quyết được gì.

Vụ án ám sát này ngoại trừ Võ Tam Tư gà bay trứng vỡ, không thu hoạch được gì, Thái Bình công chúa cũng có chút căm tức, rất rõ ràng, tất cả mọi người cho rằng nàng phái người ám sát Lưu Quang Nghiệp, Thái Bình công chúa có lẽ có lòng này, nhưng nàng cũng không có làm như vậy, hoặc là nói nàng vẫn chưa chuẩn bị tốt, đã có người thay nàng cho Lưu Quang Nghiệp rớt, cũng để nàng vô duyên vô cớ cõng theo một tiếng xấu.

- Chuyện này bảo ta giải thích thế nào với mẫu thân?

Trong thư phòng, Thái Bình công chúa giận dữ, mẫu thân truy tra dư đảng Lai Tuấn Thần, rõ ràng Đã cho là nàng phái người ám sát Lưu Quang Nghiệp, cố tình làm Thái Bình công chúa không có cách nào khác giải thích với mẫu thân. Nàng tức giận vỗ bàn mắng chửi Cao Tiễn:

- Ngươi nói, chuyện này có phải ngươi gạt ta tự tiện gây nên không?

Cao Tiễn cười khổ lắc đầu nói:

- Rõ ràng không phải công chúa gây nên, vì sao Công chúa ngay cả mình cũng không tin như vậy?

Thái Bình công chúa tức giận đến nửa ngày nói không ra lời, nàng nhịn xuống cơn giận, phẫn uất nói:

- Chuyện này có thể là ai làm, vu oan cho ta?

- Điện hạ, phương diện này rất sâu xa, nói không chừng là Thánh Thượng bí mật phái người gây nên, cũng nói không chừng là cừu gia của Lưu Quang Nghiệp gây nên, cũng có thể là có người muốn cố ý châm ngòi nội đấu giữa Công chúa và Võ Tam Tư?

Thái Bình công chúa đương nhiên không tin là mẫu thân phái người gây nên, lấy thân phận đế mẫu thân đế vương làm sao có thể làm loại chuyện này, tuy nhiên câu nói sau cùng của Cao Tiễn nhắc nhở nàng, nàng bỗng nhiên ý thức được gì đó.

Thái Bình công chúa khoanh tay đi vài bước, lại nhìn nóc nhà ngưng thần suy tư một lát, càng nghĩ càng cảm thấy là phong cách làm việc của nàng ta, chính mình không đếm xỉa đến, lại âm thầm châm ngòi mâu thuẫn hai phái, Xá Lợi án không phải chính là như vậy sao?

Trong lòng Thái Bình công chúa âm thầm căm tức, không kìm nổi lẩm bẩm:

- Ám sát Lưu Quang chắc chắn là Thượng Thanh lầu gây nên.

Lực ảnh hưởng từ cái chết của Lưu Quang Nghiệp còn lâu mới có thể so sánh với Lai Tuấn Thần, chỉ truyền bá trong phạm vi cực nhỏ, rất nhanh liền mất đi, lại không thấy lưu danh thiên cổ, cũng không thể để tiếng xấu muôn đời, tuy nhiên Lưu Quang Nghiệp chết đi, lại thành toàn cho Cát Húc, ngay ngày hôm sau khi y chết đi, tân Ngự Sử Trung Thừa chính thức nhậm chức ở Ngự Sử Đài rồi, Thái Bình công chúa thành người thắng lớn nhất, mà Võ Tam Tư lại gà bay trứng vỡ, không thu hoạch được gì.

Toàn thành Lạc Dương vẫn đắm chìm trong vui sướng vì Lai Tuấn Thần bị tru sát, Lý Trân và bọn thuộc hạ Nội vệ của hắn cũng tạm thời chiếm được hai ngày nghỉ ngơi, đều bận rộn việc riêng của mình. Giữa trưa, bên trong Tả Ngạn tửu quán, Lý Trân và Tửu Chí ngồi ở một bàn nhỏ gần cửa sổ lầu hai.

Lý Trân thấy Tửu Chí hơi không yên lòng, liền rót cho y một chén rượu cười hỏi:

- Có phải việc đính hôn lại xảy ra điều gì khúc mắc hay không?

- Khúc mắc thật không có, buổi chiều ta muốn bồi cha mẹ A Linh đi xem căn nhà ta mua, ta lo lắng bọn họ sẽ ngại căn nhà quá nhỏ, trong lòng có chút căng thẳng.

Tửu Chí lo lắng nói.

Lý Trân biết Tửu Chí mua một tòa nhà nhỏ ở phụ cận Nam thị ước chừng hai mẫu, đoạn đường cực kỳ tốt, nương tựa nam thị, lại yên tĩnh, phòng ở cũng sửa cũ thành mới, Lý Trân mặc dù chưa nhìn quá, tuy nhiên hắn cũng cảm thấy diện tích có phần quá nhỏ, không thích hợp lắm, liền cười nói:

- Tiểu tử ngươi không phải không có tiền, vì sao mua cái phòng nhỏ như vậy?

Tửu Chí gãi đầu, vẻ mặt đau khổ nói:

- Gần đây giá cả phòng ở leo thang rất khủng khiếp, lần trước ta xem một tòa nhà năm mẫu, vốn chào giá là sáu trăm quan, ta ngại nó quá cũ, còn muốn trả giá nữa, không ngờ người ta trực tiếp tăng tới tám trăm quan, bị một phú thương mua đi rồi, nhà tuy nhỏ nhưng vẫn là ta nhanh tay, bốn trăm quan, kéo dài mấy ngày nữa, chỉ sợ cũng phải tăng tới năm trăm quan rồi.

Lý Trân ngẩn ra, gần đây giá hàng cũng không có tăng, sao giá nhà leo cao nhanh như vậy, chuyện này là vì sao?

Tửu Chí thở dài:

- Ta nghe một nhóm thị vệ nói, gần đây người mua phòng ốc, đều là nhà quyền quý cự phú các châu, Lạc Dương dù sao cũng là kinh thành, nhu cầu nhiều lắm, đất thì hữu hạn, cho nên giá nhà lập tức tăng, hiện tại chỉ là vừa bắt đầu thôi, đến sang năm chỉ sợ phải lên gấp đôi."

- Tiểu Tế kia cũng mua sao?

- Y cũng mua, ở Đường Huyền Châu bên cạnh phường Từ Tuệ, tòa nhà tám mẫu giá tám trăm quan, ta nói y mua đắt, y lại nói Dương lão đạo cô thích nơi đó, tiểu tử này thật hiếu thảo.

Hai người lại uống vào hai chén rượu, Tửu Chí nhớ tới một sự kiện, vội vàng nói:

- Cha ta hai ngày nữa sẽ đến, nghe nói gia chủ Lý thị các ngươi cũng đang đến, hình như là vì ngươi mà đặc biệt đến kinh thành.

Quan niệm gia tộc của Lý Trân rất nhạt, đối với tộc trưởng Lý thị đến thực tại không có gì hứng thú, hắn đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, cười nói:

- Ngoài ra ta sẽ nói cho ngươi biết một tin tức tốt, Thánh Thượng rất hài lòng đối với biểu hiện của chúng ta Nội vệ , bà quyết định sẽ mở rộng Nội vệ.

Tửu Chí khó hiểu, hỏi:

- Mở rộng đối với ta có chỗ gì tốt sao?

- Ngu ngốc, Nội vệ chúng ta bây giờ cấp bậc rất thấp, cũng là bởi vì nhân số quá ít, một khi mở rộng đến một ngàn người, như vậy cấp bậc Nội vệ sẽ thăng liền một cấp, chính thức biên vào quân chế, Giáo Úy như ngươi này có khả năng sẽ được thăng làm Lang tướng rồi.

Tửu Chí mắt bỗng trừng lớn, hưng phấn đến mức cái mũi cũng dựng đứng lên:

- Việc này có thật không vậy?

- Là Thượng Quan xá nhân nói cho ta biết, hẳn là sự thật, nguyên nhân chủ yếu là là hai lần ta điều tạm Thiên kỵ doanh, Thánh Thượng cảm thấy thực lực Nội vệ hơi yếu, vẫn không thể độc chiếm một mặt, cho nên mới quyết định mở rộng, chính vào tháng này sẽ có tin tức.

Tửu Chí quát to một tiếng, nhảy dựng lên, tất cả mọi người trong quán rượu quay lại nhìn y, Lý Trân vội vàng khoát tay, bảo y ngồi xuống.

Tửu Chí le lưỡi một cái, vội vàng ngồi xuống, y hưng phấn dùng nắm tay đập thẳng xuống cái bàn, phải biết rằng Nội vệ tuy rằng quyền lực rất lớn, nhưng chức quan lại tương đối thấp, Giáo Úy thuộc loại quan quân cấp thấp, một khi thăng làm lang tướng, thì sẽ là quan quân trung cấp rồi, đây là một bước tiến vượt bậc, thuộc loại cấp bậc tướng lĩnh, y trong hai tháng ngắn ngủn thậm chí thăng liền hai cấp, sao có thể khiến y không hưng phấn cho được.

Lý Trân uống một ngụm, từ từ nói:

- Tuy nhiên nói gì thì nói, tám Giáo Úy, không phải mỗi người đều có thể thăng lang tướng, nhiều nhất chỉ có thể thăng ba người, cho nên ta chỉ nói là ngươi có khả năng.

Tửu Chí lập tức nóng nảy, một phát bắt lấy cánh tay Lý Trân nói:

- Lão Lý, hai chúng ta tin tưởng nhau như vậy, ta đi theo ngươi vào sinh ra tử nhiều năm, ngươi cũng đừng một mình thăng chức, bỏ rơi anh em kết nghĩa như ta chứ."

Lý Trân cũng thật khó khăn, hắn đương nhiên hy vọng thăng Tửu Chí lên đi, thành tâm phúc của mình, nhưng Tửu Chí kinh nghiệm lý lịch quá nhỏ bé, lập công lại không đủ, nếu thăng y, chỉ sợ không thể phục chúng, Binh bộ bên kia chỉ sợ cũng chưa chắc thông qua được.

Ba chức lang tướng, Lý Trân trước tiên nghĩ đến Triệu Thu Nương và Trương Lê, Triệu Thu Nương kinh nghiệm lý lịch cũng đủ, lập công cũng nhiều, mà Trương Lê phụ thân là Đậu Lư Quân sử, Binh bộ bên kia vấn đề cũng không lớn, còn có một danh ngạch, theo lý hẳn là phải cho Lã Tấn hoặc là Vương Tông Ý, hai người bọn họ là Giáo Úy kì cựu, mình đã đặc biệt đề bạt Trương Lê, nếu lại cho Tửu Chí, nhất định sẽ khiến mọi người không phục, cho nên Lý Trân cảm thấy thật khó khăn.

Lúc này, Tửu Chí cũng dần dần tỉnh táo lại, tuy rằng y khát vọng thăng chức, nhưng trong lòng y cũng hiểu được, chính mình kinh nghiệm lý lịch còn chưa đủ, y lại xịu xuống, buồn bã ỉu xìu nói:

- Lão Lý, trong lòng ta biết rõ, ngươi không nên làm khó mình.

Lý Trân trầm tư một lát cười nói:

- Rồi sẽ có cách, đừng nóng vội, chúng ta từ từ mà tiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.