Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 177: Chương 177: Nguy cơ như ảnh




Ba ngày sau khi Tiết Hoài Nghĩa đền tội, Lý Trân cùng Thượng Quan Uyển Nhi đến Thiểm Huyện tế tổ.

Thiểm Huyện cũng chính là hậu thế Tam Môn hạp, Tổ phụ Thượng Quang Nghị của Thượng Quang Uyển Nhi đều được chôn cất tại Thiểm Huyện, nàng đã gần năm năm rồi không có hồi hương tế tổ, đi cùng còn có Trịnh Thị mẫu thân của Thượng Quang Uyển Nhi.

Đây cũng là lần đầu tiên Lý Trân gặp mặt mẫu thân của Thượng Quan Uyển Nhi. Bà sống nhiều năm trong thâm cung, bởi vì từng làm nô dịch tại Dịch Đình cung, làm lụng vất vả quá nhiều, sức khỏe rất yếu, sợ gió, sợ nắng, cốt yếu chỉ ngồi bên trong xe, rèm xe đóng chặt.

Chỉ có rời khỏi hoàng cung Lạc Dương, Lý Trân mới nhìn thoáng qua dung mạo của bà, đó là một lão phụ nhân với sắc mặt trắng bệch, ăn vận vô cùng giản dị, thoạt nhìn tựa như một lão bộc phụ.

Lý Trân mang theo mười tên nội vệ bảo vệ hai chiếc xe ngựa chậm rãi đi về phía tây. Lúc này đã là đầu mùa xuân, thời tiết ấm lên nhưng vẫn còn chút se se lạnh, hàng liễu rũ hai bên đường đã nhuộm màu xanh um. Dù cho sông Hoàng Hà lúc này băng vẫn chưa tan, thế nhưng hai bên đường đi có thể thấy băng tuyết của những dòng sông nhỏ đã bắt đầu tan ra, suối nước róc rách, cả vùng quê và khu rừng tràn ngập hơi thở của mùa xuân.

- Lý thống lĩnh đang suy nghĩ gì thế?

Màn xe ngựa bên cạnh được đẩy ra, lộ ra khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần của Thượng Quan Uyển Nhi.

- Không có gì, ta đang cảm nhận hơi thở của mùa xuân.

Lý Trân cười cười, quay đầu nhìn thoáng xe ngựa phía sau hỏi:

- Vì sao Xá nhân lại không ngồi cùng với mẫu thân?

Thượng Quan nhàn nhạt đáp lời:

- Bà không thích nói chuyện cùng ta, nói hai câu đã muốn lớn tiếng, vì thế chúng ta mỗi người tự tìm yên tĩnh.

- Xin lỗi, ta không nên hỏi.

- Không có gì, trong cung người người đều biết, đây cũng chẳng phải bí mật gì.

Lông mày tinh tế thon dài của Thượng Quan Uyển Nhi thoáng giương lên, hạ giọng nói:

- Ngươi nghĩ thông suốt chưa? Vì sao ta lại muốn ngươi cùng ta đi Thẩm Huyện?

Lý Trân trầm tư thật lâu, vẫn là lắc đầu :

- Có thể mời xá nhân nói rõ được không?

- Tuy là trượng hình Tiết Hoài Nghĩa tới chết, nhưng sự việc cũng không phải đã kết thúc, kế tiếp còn phải thanh trừ thế lực của Tiết Hoài Nghĩa, những người trước giờ dựa vào thế lực Tiết Hoài Nghĩa mà tiếp tay cho giặc đều trong phạm vi kiểm tra. không chỉ như thế, Của cải Tiết Hoài Nghĩa thu giữ 10 năm trở lại đây, đều phải từng bước thanh lý. Lúc này ta tốt nhất lánh đi, tránh cho có một số người tóm lấy ta rêu rao, đương nhiên ta cũng hi vọng ngươi tránh đi.

Lý Trân lặng lẽ gật đầu, hắn có thể hiểu được dụng tâm cực khổ của Thượng Quang Uyển Nhi, hắn cầm đao lật đổ Tiết Hoài Nghĩa, vào lúc này Thượng Quan Uyển Nhi để hắn rời khỏi Lạc Dương, cũng là lưu lại một con đường sống cho hắn.

Tuy rằng đã hiểu nỗi khổ dụng tâm của Thượng Quan Uyển Nhi, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng Lý Trân còn có một mối hoang mang không thể lý giải, vào lúc này rời đi, dường như có chút gì đó không phù hợp với tính cách của Thượng Quan Uyển Nhi.

.

Thượng Quang Uyển Nhi nhìn ra sự hoang mang trong mắt hắn, nàng không khỏi thản nhiên cười, sóng mắt đong đưa, chậm rãi hạ màn xe xuống.

Vào lúc chạng vạng tối, đoàn người dừng chân tại trấn nhỏ có tên trấn Phong Bình. Trấn Phong Bình không lớn lắm, chừng khoảng bảy tám mươi hộ gia đình, bởi vì có con đường Trường Lạc xuyên qua tiểu trấn, khiến trong trấn có chút náo nhiệt.

Tửu quán, khách điếm, thanh lâu, la ngựa điếm, cửa hàng,...cần gì có nấy. Tùy ý có thể thấy được thương nhân từ khắp mọi nơi, Lý Trân ở phía tây của tiểu trấn tìm được một khách điếm có điều kiện rất tốt, tên là khách điếm Thuận Phong. Khách điếm kinh doanh không tệ, cơ bản đều đã đầy khách, bọn hắn vận khí rất tốt, vẫn còn hai tòa độc viện chưa có khách trọ, liền được Lý Trân bao trọn.

Lần này đi về phía tây, Lý Trân vốn muốn mang theo một vài huynh đệ hộ vệ, nhưng Thượng Quang Uyển Nhi không muốn làm cao, giảm số người mang đi xuống mức thấp nhất, tính luôn cả Lý Trân, chỉ có mười ba người binh sĩ nội vệ bảo hộ, mà Thượng Quang Uyển Nhi cùng với mẹ nàng Trịnh Thị cũng chỉ mỗi người mang một nha hoàn bên người, tổng cộng chỉ có mười bảy người.

Mặc dù bọn họ một đường đi về phía Tây khá thuận lợi, không gặp phải bất cứ người khả nghi nào, nhưng xuất phát từ sự lo lắng cẩn thận, Lý Trân vẫn bố trí người canh gác ở bốn phía khách điếm.

Bố trí ổn thỏa cho Thượng Quan Uyển Nhi và mẫu thân Trịnh Nhị xong, Lý Trân lại đi vào tiền đường của khách điếm, tìm chưởng quầy. Chưởng quầy là một nam tử trung niên khoảng năm sáu mươi tuổi, họ Dương, bộ dáng hòa khí, trên mặt luôn luôn tươi cười nhã nhặn.

Dương chưởng quầy hiểu biết rộng rãi, mặc dù Thượng Quang Uyển Nhi cùng mẫu thân Trịnh Thị đều phục sức như người thường, nhưng khí chất của bọn họ lại không tầm thường như thế, đặc biệt lại có mười tên võ công cao cường đi theo hộ vệ, Dương chưởng quầy cũng biết được bọn họ không phú cũng quí, không phải người bình thường.

Gã tươi cười nói với Lý Trân:

- Quy mô tiểu điếm ở tại Trấn Phong Bình dù không phải là lớn nhất, nhưng gọn gàng và sạch sẽ nhất, tiểu nhị hầu hạ chu đáo, đồ ăn cũng rất vừa miệng, rất nhiều gia quyến quan viên ở Trường An và Lạc Dương đều muốn dừng chân nghỉ trọ tại tiểu điếm. Chúng tôi nhất định sẽ làm công tử hài lòng.

Lý Trân cũng biết gã nói không sai, khách điếm quả thật sạch sẽ gọn gàng, ngay cả Thượng Quang Uyển Nhi cũng tỏ vẻ hài lòng. Nhưng là điều làm hắn đau đầu vẫn là vấn đề an toàn.

Trong thành Lạc Dương, bình thường không dám tùy tiện dùng phương thức ám sát đối với kẻ thù trên chốn quan trường, bất luận thành bại, hậu quả dều rất nghiêm trọng, nhưng ra khỏi Lạc Dương rồi, đều không có bất cứ cố kỵ gì. Thượng Quan Uyển Nhi mấy năm nay gây thù vô số, không dám đảm bảo rằng có người không động tâm.

- Trong khách điếm có bao nhiêu khách có ba người trở lên?

Lý Trân vừa lật xem sổ ghi chép vừa hỏi.

- Khách nghỉ trong điếm đại đa số là 2-3 người kết giao, lấy việc buôn bán làm lẽ sống, rất nhiều người đều từ Hà Đông đến, lại cũng có người từ Trường An đến.

- Thế hôm nay có bao nhiêu khách đến ở trọ?

- Hôm nay đến không nhiều, chỉ có ba nhóm khách, trừ một đoàn của công tử ra, chỉ có hai nhóm thương nhân đến từ Trường An.

Lúc này, Lý Trân phát hiện trên sổ ghi chép có một đám khách ở trọ nhiều hơn sáu người, lại chỉ đến sớm trước bọn hắn nửa tiếng đồng hồ. Hắn chỉ bản ghi chép hỏi:

- Những người này là ai? Từ đâu tới?

- Bọn họ là thương nhân, từ Trường An kết giao tới đây, nghe nói đi Phục Ngưu Sơn thu mua da lông.

- Đi Phục Ngưu sơn phải đi qua nơi này sao?

Lý Trân nhướn mày hỏi.

- Công tử có điều không biết, hướng nam Trấn Phong Bình chúng ta có thể đi Nam Dương , hàng năm lúc này đều đã có thương gia đi Nam Dương thu mua Hồ da thượng đẳng.

Tuy rằng chưởng quầy giải thích hợp tình hợp lý, nhưng Lý Trân vẫn cảm thấy nhân số quá nhiều. Hắn từ tiền đường trở về, lập tức gọi hai gã thuộc hạ đến phân phó:

- Đi thăm dò khách ở trọ đến trước một chút, hơn nữa phải chú ý hôm nay có một đám người ở trọ khoảng sáu bảy người, xem bọn họ có phải người luyện võ hay không?

Hai gã thuộc hạ đáp ứng một tiếng, vội vàng đi. Lúc này, Lý Trân vừa quay đầu lại, đã thấy Thượng Quan Uyển Nhi mang theo thị nữ Tiểu Nga chậm rãi đi tới. Nàng đã thay đổi xiêm y, phía trên nàng mặc áo ngắn màu vàng, bên dưới nàng mặc một chiếc váy rộng màu tím nhạt, lụa đỏ quấn quanh đôi bàn tay, trước ngực đeo một chuỗi vòng minh châu ánh sáng ngọc lấp lánh.

Chỉ thấy nàng búi tóc lên cao, chính giữa búi tóc cài một đóa hoa lụa mẫu đơn màu trắng điểm xuyết hồng phấn, một sợi tóc đen nhánh buông xuống gương mặt tuyết trắng xinh đẹp, hai tròng mắt sáng ngời như bảo thạch, trong mắt ẩn chứa ý cười.

- Lý công tử, ta muốn đi uống ly rượu, ngươi đưa ta đi nhé.

- Đi ra bên ngoài không an toàn, trong tiểu điếm này có rượu thịt, không bằng chúng ta để tiểu nhị đưa vào trong phòng cô nương được không?

- Điều đó dĩ nhiên là được.

Thượng Quan Uyển Nhi cười khúc khích:

- Không biết công tử nguyện ý, tiếp ta một ly hay không?

Lý Trân vui vẻ nói:

- Có thể cùng cô nương uống rượu, là vinh hạnh của Lý Trân. Lý Trân nào dám cự tuyệt.

Thượng Quan Uyển Nhi sóng mắt lưu chuyển, liếc một ánh mắt quyến rũ về phía hắn, quay người đi đến tiểu viện. Lý Trân vẫn nhìn nàng đi xa, lúc này mới đi tìm Dương chưởng quầy an bài rượu thịt cho mọi người.

Trong phòng ánh đèn sáng rõ, hai gã tiểu nhị đưa tới rượu thịt, có bảy tám loại món ăn, hai hũ rượu nho hảo hạng. Thượng Quan Uyển Nhi phái Tiểu Nga đi chiếu cố mẫu thân Triệu Thị, trong phòng chỉ còn nàng và Lý Trân.

Thượng Quan Uyển Nhi uống vài chén rượu, trên mặt dâng lên một tầng ửng đỏ, nàng ngước đôi mắt đẹp nhìn Lý Trân cười nói:

- Ngươi đang nghĩ cái gì, có thể nói cho ta biết không?

Lý Trân cũng uống vài chén rượu, nhất là đêm nay Thượng Quang Uyển Nhi không ngồi đối diện mà ngồi bên cạnh hắn, làm trong lòng hắn có một cảm giác khác thường. Hắn cúi đầu thở dài nói:

- Ta đang nghĩ có thể bị triệu hồi về bên người thánh thượng hay không.

Thượng Quan Uyển Nhi cười quyến rũ, vai kề sát bên Lý Trân, một nửa thân thể dựa trên người hắn, môi đỏ mọng thì thầm bên tai hắn:

- Ngươi biết tại sao bà ấy bỏ qua cho ngươi không?

Lý Trân nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ mọng của nàng, trong lòng hắn xao động, cuối cùng chậm rãi hôn lên, thấp giọng thì thào:

- Ta biết.

Hai người hôn nhau quấn quýt, hương vị ấm áp mềm mại làm cho Lý Trân say sưa trong đó. Đúng lúc này, từ bên ngoài truyền đến tiếng hô vang:

- Có thích khách

Lý Trân cả kinh, thần trí lập tức khôi phục, chỉ nghe trong viện truyền đến 'Tạch...!' một tiếng vang nhỏ, Lý Trân gần như xuất phát từ một loại bản năng, đẩy Thượng Quan Uyển Nhi té nhào vào dưới người mình.

Đầu một mũi Lang Nha nỗ tiễn lóe ra màu lam bắn thủng cửa sổ, sát đỉnh đầu Lý Trân, rồi ngồi bay vụt qua vị trí của Thượng Quan Uyển Nhi vừa ngồi, dính ở trên tường phía sau Thượng Quan Uyển Nhi.

“Ầm!' một tiếng vang thật lớn, hai gã áo đen phá cửa sổ, trước sau nhảy vọt vào trong phòng, trường kiếm trong tay chợt lóe. Thượng Quan Uyển Nhi sợ tới mức la hoảng lên, Lý Trân bay nhanh ra phía sau rút ra trường kiếm, vừa nhảy dựng lên, kiếm trong tay như tia chớp đâm ra, một gã áo đen che mặt trốn tránh không kịp, bị một kiếm đâm thủng qua ngực.

Một gã áo đen khác không để ý sống chết đánh tới hướng Thượng Quan Uyển Nhi. Lý Trân phản ứng mau lẹ, một cước đá giữa lưng tên áo đen. Tên áo đen bị đá bay ra ngoài, lưng đánh thật mạng trên tường.

Lúc này, binh lính nội vệ đang ăn cơm ở phòng bên trong tiểu viện nghe được động tĩnh, đều chạy tới bên này. Ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm tiếng chửi bậy và đao kiếm đánh nhau, thích khách không chỉ có hai người.

Mặc dù Lý Trân đá ngã một tên hắc y nhân khác, có cơ hội giết bọn người này, thế nhưng hắn lại không dám rời khỏi Thượng Quan Uyển Nhi, sợ rằng vừa rời khỏi, lại có thích khách tiến đến giết nàng. Hắn kéo Thượng Quan Uyển Nhi, thối lưu về phía góc tường.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Lý Trân, Cùng lúc hắc y nhân bị đá, từ bên ngoài phòng lại có một tên hắc y nhân che mặt, tay cầm trường kiếm, đánh bọc từ phía trái, tên thích khách bị đánh ngã lăn đứng dậy, hai tên hắc y nhân một trái, một phải tìm cơ hội xuống tay, sát khí nồng đậm.

Lý Trân một tay cầm kiếm, tay kia thì giữ chặt cánh tay của Thượng Quan Uyển Nhi, kéo nàng ẩn ở phía sau mình, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm hai gã thích khách áo đen. Thượng Quan Uyển Nhi trốn ở phía sau Lý Trân, sợ tới mức cả người run rẩy.

Lúc này, gian ngoài truyền đến âm thanh chạy đến dồn dập. Đây là thanh âm nội vệ chi viện chạy đến, hai gã thích khách liếc nhau, đồng loạt vung kiếm chém xuống.

Hai thanh kiếm một trái, một phải đồng thời đâm tới hướng Thượng Quan Uyển Nhi, chỉ còn cách thân thể trong gang tấc, Lý Trân bỗng nhiên thối lui về phía sau, hoàn toàn che Thượng Quan Uyển Nhi ở phía sau người mình, trường kiếm vung lên một cái, đã phong bế thanh kiếm đâm tới của tên hắc y nhân bên phải.

“Keng" một tiếng vang giòn, một kiếm của Lý Chân đẩy lui được kiếm của đối phương, nhưng hai tên thích khách vô cùng giảo hoạt, kết hợp ăn ý, tuy là kiếm phía bên phải đâm tới Lý Trân, bị Lý Trân chặn lại, nhưng kiếm bên trái được yểm hộ , kiếm quang chợt lóe, đâm tới phía yết hầu của Thượng Quan Uyển Nhi, vừa nhanh vừa độc.

Tình thế hết sức nguy cấp, Thượng Quan Uyển Nhi thấy mũi kiếm đã đến trước mắt, nàng sợ hãi hét rầm lên.

Lý Trân không lưỡng lự, thân mình hơi nghiêng, dùng bờ vai chắn lấy Thượng Quan Uyển Nhi. Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, một mũi tên từ cửa sổ bắn vào. Mũi tên vô cùng mạnh mẽ, trúng ngay cổ tay của tên thích khách bên trái.

Mũi kiếm đâm xuyên qua bì giáp của Lý Trân, hắn chỉ cảm thấy vai trái đau đớn, ngay sau đó cơn đau biến mất, thích khách kêu lên một tiếng, trường kiếm theo bờ vai của hắn " leng keng" rơi xuống.

Lý Trân đã đứng vững thân thể, bay lên một cước hung hăng đạp vào mặt tên thích khách, thích khách kêu thảm thiết một tiếng, xoay người ngã xuống đất. Cùng lúc đó, ngoài cửa vọt vào một sĩ binh nội vệ, nhảy nhào tới, đánh gục tên thích khách bên phải vừa ngã xuống đất.

Hết thảy đều phát sinh hết sức mau lẹ, ba gã thích khách, một chết, một bị thương, một tên bị bắt giữ, lại có vài sĩ binh nội vệ tiến vào, Lý Trân trấn định kinh hoảng, nhanh chóng ra lệnh:

- Bắt chúng lại, bắt sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.