Huyện Giang Dương là một huyện nhỏ thuộc Dương Châu, cách Dương Châu hơn mười dặm, nó trên thực tế là cửa khẩu từ Dương Châu đi Trường Giang
Huyện Giang Dương có nhiều nhất là kho hàng, từng kho hàng thật lớn liếc mắt một cái không thấy giới hạn, vật tư ở trong này tích trữ rất nhiều
gạo, muối ăn, dầu, lá trà, vải vóc đến từ nam bắc, gần hai thành của cải Đại Đường đều trữ hàng ở trong này, Cố Huyện Giang Dương tuy nhỏ, nhưng tại Dương Châu có tác dụng hết sức quan trọng
Đây cũng là nguyên nhân thực sự Võ Tắc Thiên phái Lý Trân cùng Võ Ý Tông đi sứ Dương Châu, bà rất có điểm ném chuột sợ vỡ đồ, cũng không hy vọng Lý Nguyên Gia công khai tạo phản, hoàn toàn hủy Dương Châu.
Cũng đồng dạng là nguyên nhân này, cảm thấy nguy hiểm đã tới, Lý Nguyên
Gia lựa chọn Giang Dương nơi vật tư lương thực sự dư thừa, mà không phải Giang Đô nơi thương nhân tắc lộ.
Lý Nguyên Gia có thể nói là đệ nhất Nguyên lão của Lý thị hoàng tộc, bởi vì lão là con trai thứ mười một của Đường Cao Tổ, được sinh vào năm Vũ
Đức thứ tư, mặc dù lão năm nay đã có bảy mươi sáu tuổi, nhưng lão bảo
dưỡng vô cùng tốt, râu tóc bạc trắng, tiếng như chuông lớn, khi lão
trong Hưng Đường Hội thuộc Lý Hiển nhất phái, bởi vì Lý Hiển bị giam
lỏng ở Phòng Châu, Lý Nguyên Gia trên thực tế là người lãnh đạo của Hưng Đường Hội
Màn đêm vừa mới buông xuống, Lý Nguyên Gia hiện đang ở vương phủ Quảng
Lăng lầu Minh Châu, trong đại viện đèn đuốc sáng trưng, Lý Nguyên Gia
đang mở đại yến, trong bữa tiệc khách quý chật nhà, náo nhiệt ồn ào náo
động
Mười mấy tên văn sĩ phụ thuộc vào Lý Nguyên Gia ngồi bên trái bên phải
lão, không ngừng nâng chén mời rượu. Lý Nguyên Gia tửu lượng vô cùng
tốt, gần như kính chén nào uống chén đó, một thị thiếp bên người không
ngừng rót rượu cho lão.
Lý Nguyên Gia nhất tay ôm lấy thị thiếp, nâng chén cười to nói:
- Hôm nay các vị đến ủng hộ, tâm tình của ta vô cùng khoái trá, một chén này ta đến kính mọi người, có rượu trước say, có đẹp trước cầm giữ, tận lực hưởng thụ giờ khắc này
Mọi người cùng nhau cười to, đều nâng chén uống thoải mái. Lý Nguyên Gia đem rượu uống một hơi cạn sạch, cảm khái nói:
- Ta năm tuổi học thư pháp, tám tuổi học hội họa, mười tuổi bắt đầu tàng thư, nếu không có Võ Nghịch soán vị, ta hôm nay như trước say mê thi
họa, đắm chìm trong tàng thư của ta. Đáng tiếc xã tắc đem phá, giang sơn Lý Đường ta sao có thể đổi, ta đã vứt bỏ thi họa chi bút, khinh thường
tàng thư, tuổi già chí chưa già, tuổi già cầm lấy đao kiếm, ta muốn
khiến Võ Nghịch biết, giang sơn Đại Đường là thiên hạ Lý thị ta như cũ.
Mọi người nghe lão một phen nghịch ngôn, đều sợ tới mức mỗi người sắc
mặt đại biến, rụt lại cổ không dám lên tiếng. Trưởng tử của Lý Nguyên
Gia là Lý Huấn tiến lên thấp giọng khuyên nhủ:
- Phụ thân đi thay quần áo đi
- Tránh ra.
Lý Nguyên Gia đẩy nhi tử, quát:
- Lấy kiếm của ta đến đây.
Một gã gia nhân đang cầm một thanh kiếm từ trong hành lang đi ra, nhưng
tứ tử của Lý Nguyên Gia là Lý Kham bước nhanh đi tới, ngăn cản gia nhân
đưa kiếm, y ở bên tai phụ thân nói nhỏ vài câu. Lý Nguyên Gia ngẩn ra,
lập tức gật đầu nói:
- Dẫn y đi nội đường, ta lập tức sẽ tới.
Lý Nguyên Gia vừa cười nói:
- Các vị từ từ uống rượu, ta đi thay quần áo, rất nhanh liền trở lại.
Lão được thị thiếp dìu đứng dậy đi vào phía trong nhà. Lý Nguyên Gia mới vừa đi, tất cả mọi người đều đứng dậy, đều tự nói trong nhà có việc, đi trước một bước. Trong nháy mắt, tân khách liền tán đi hơn phân nửa.
Lý Nguyên Gia đi vào nội đường, Thái Thú Lâm Thanh đã tại chỗ này chờ đợi, y vội vàng tiến lên khom người thi lễ:
- Tham kiến Vương gia
Lý Nguyên Gia tuy rằng hơi uống nhiều rượu, nhưng ý nghĩ vẫn là rất tỉnh táo, lão chậm rãi ngồi xuống, liếc qua Lâm Thanh hỏi:
- Lâm sứ quân không đến ngồi chiếu, lại chạy đến nội đường gặp ta, có chuyện gì quan trọng hơn sao?
Lâm Thanh vội vàng hạ thấp người nhỏ giọng nói:
- Ta có tin tức quan trọng muốn nói cho Vương gia.
- Tin tức gì?
Lâm Thanh nhìn thoáng qua Lý Huấn và Lý Kham đứng ở một bên. Hai huynh
đệ hiểu ý, cùng nhau lui xuống. Lâm Thanh lúc này mới hạ thấp giọng nói
nói:
- Võ Ý Tông đến đây, y ngồi thuyền liền bỏ neo ở phía bắc Dương Châu không xa Yên trấn.
Lý Nguyên Gia vuốt râu ngạo nghễ nói:
- Ta biết rằng y muốn tới, không phải là thay Võ Nghịch tuyên chỉ sao?
Ta rất hoan nghênh y đã đến, ta vừa lúc thiếu một tế cờ tam sinh, đầu
của y phù hợp.
Lâm Thanh âm thầm thở dài, lại nói:
- Vương gia có biết hay không y bị hành thích không?
Lý Nguyên Gia ngẩn ra:
- Là ai làm?
- Cụ thể ta cũng không biết, thủ lĩnh Nội vệ của y tới trước hiện đang ở thành Dương Châu tìm kiếm hung thủ ám sát, chỉ sợ y cũng tới thành
Giang Dương rồi.
- Hừ, một thủ lĩnh nội vệ nho nhỏ cũng muốn đến uy hiếp lão phu sao? Lão phu cũng muốn nhìn xem y dài mấy cái đầu, lại dám đến chỉ ra và xác
nhận ta? Kỳ thật cho dù là ta ám sát thì thế nào, ta chỉ hận không có
một cơ hội bắt lại, nếu không ta định chặt bỏ hai đầu tiểu tặc này, tế
quân kỳ của ta.
Lâm Thanh nghe lão nói năng bậy bạ, cảm thấy lão thực uống nhiều quá, chỉ phải đứng dậy cáo từ,
- Ty chức chính là tới truyền tin cho Vương gia, hy vọng Vương gia sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Lý Nguyên Gia vung tay lên,
- Ngươi đi đi, trong lòng ta nắm chắc.
Lâm Thanh vội vàng đi rồi. Lúc này, hai đứa con trai bước nhanh đi vào.
Hai người bọn họ ở cửa cũng nghe được đối thoại phụ thân cùng lâm Thái
Thú, trưởng tử Lý Huấn lo lắng lo lắng nói:
- Phụ thân, nữ hoàng đế phái Võ Ý Tông đến, chỉ sợ là tiên lễ hậu binh, kỳ thật con cảm thấy có thể đàm phán.
- Đàm phán cái rắm.
Lý Kham thô lỗ cắt ngang lời nói của huynh trưởng. Lời nói cử chỉ của y không có chút tao nhã lịch sự của hoàng tộc, chẳng khác nào đồ tể phố
phường. Hơn nữa Lý Kham giống phụ thân Lý Nguyên Gia, tính khí táo bạo,
dã tâm thật lớn, một lòng hy vọng phụ thân khởi binh.
Y hung hăng trừng mắt nhìn huynh trưởng, nói với phụ thân Lý Nguyên Gia:
- Phụ thân, nữ hoàng đế phái Võ thị tông to tộc lại đây, kỳ thật chính
là để làm nhục phụ thân, bức bách phụ thân thần phục. Chúng ta trù bị
nhiều năm, sao có thể ở một khắc cuối cùng bị dọa tiểu trong quần chứ.
Giờ khắc này, cảm giác say của Lý Nguyên Gia đã tỉnh bảy tám phần, lão
cũng biết sự việc quan hệ trọng đại, tạm thời không thể đưa ra quyết
định, lão khoát tay áo:
- Các con không cần ầm ĩ nữa, để cho ta suy nghĩ thêm một chút, nghĩ xem nên làm cái gì bây giờ?
Trong một nhà dân ở Huyện Giang Dương, đội trưởng nội vệ Trương Nhiên đang hồi báo tình huống Huyện Giang Dương với Lý Trân:
- Tuy rằng chúng ta tạm thời không phát hiện trong huyện thành có quân
đội hoạt động, nhưng rất nhiều ngư dân cũng xác nhận với chúng ta sự tồn tại của quân đội này. Chúng ta suy đoán, quân đội này hẳn là trú đóng ở trên đảo Dương Tử tại Trường Giang.
Lý Trân tại trên địa đồ tìm được đảo Dương Tử, là một đảo chiếm diện
tích thật lớn, so với Huyện Giang Dương còn lớn hơn, mặt trên dường như
chỉ có mấy làng chài nhỏ. Hắn trầm ngâm một lát lại hỏi:
- Trên bến tàu Giang Dương không hề có thuyền quân Minh sao?
- Chúng ta đi bến tàu, bên kia không phát hiện thuyền quân dị thường,
nhưng quan bến tàu bên kia đề phòng nghiêm khắc, không cho người ngoài
tiến vào. Chúng ta hoài nghi chiến thuyền Lý Nguyên Gia ngay tại trên
quan bến tàu.
- Bến tàu tuy rằng vào không được, nhưng từ trên mặt sông hẳn là xem tới được chứ.
- Có lẽ vậy nhưng ty chức còn chưa thử.
Lý Trân suy nghĩ một chút nói:
- Giúp ta tìm một con thuyền, ta muốn đi đảo Dương Tử nhìn một cái.
Trương Nhiên không làm hắn thất vọng, lúc xế chiều, Lý Trân và Địch Yến
đi lên một con thuyền đánh cá, thuyền đánh cá do hai phụ tử điều khiển,
họ Vương, đều là người thành thật bổn phận. Lý Trân và Địch Yến ẩn thân ở trong khoang thuyền, nhờ vào cửa sổ nhỏ hướng trên mặt sông nhìn xung
quanh.
Trên mặt sông sóng gió khá lớn, khiến thuyền đánh cá chao đảo vô cùng. Địch Yến rất kinh ngạc địa nói với Lý Trân:
- Thật là kỳ quái, huynh sao không say tàu vậy, rất nhiều người phương
bắc căn bản là không thể ngồi thuyền, huống chi sóng gió lớn như vậy
Lý Trân cười nói:
- Kỳ thật chúng ta từ nhỏ đã ngày ngày ở dưới nước. Thành Đôn Hoàng cũng có một con sông, vừa đến mùa hè, tất cả trẻ con đều bơi trên sông, ta
cũng không ngoại lệ, lão béo còn suýt nữa thì bị chết đuối, phỏng chừng
chính vì vậy mà luyện được kỹ năng bơi rất tốt.
- Không thể nào.
Địch Yến bán tín bán nghi nói:
- Sông nhỏ phương bắc này sao có thể so sánh với Trường Giang, vài huynh trưởng của muội cũng giống như huynh, từ nhỏ đã bơi lội trên sông,
nhưng ở Trường Giang thì vẫn chóng mặt. Muội đoán chừng là huynh trời
sinh không say thuyền.
- Có lẽ ta có thiên phú bẩm dị.
Lý Trân cười hì hì nói.
- Hứ.
Địch Yến lườm hắn một cái:
- Huynh ngươi một câu, ngươi liền lên trời rồi.
Lúc này, Lý Trân nhẹ tay ôm nhẹ eo thon nhỏ của nàng, ở bên tai nàng thấp giọng nói:
- Hôm nay cũng không cho phép muội mạo hiểm lên đảo.
Địch Yến lúc này đang suy nghĩ lên đảo như thế nào, những lời này của Lý Trân khiến nàng thất vọng, nhưng nghĩ đến sự quan tâm của hắn, trong
lòng lại dâng lên một tia ngọt ngào, nhưng cố ý làm bộ như không phát
hiện hắn đang ôm mình.
- Ta có thể hoá trang thành một tiểu ngư dân, nếu gặp nguy hiểm, ta liền nhảy xuống nước chạy trốn.
- Không được.
Lý Trân quyết đoán cự tuyệt nàng.
- Không để ý tới huynh nữa.
Địch Yến kéo cái tay ôm eo của mình xuống, cái miệng nhỏ nhắn mất hứng bĩu lên.
- Công tử, phía trước chính là đảo Dương Tử rồi.
Bên ngoài vọng tới tiếng gọi của người đánh cá.
Địch Yến vội vàng từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, Lý Trân cũng cùng nhau
đi lên, hai đầu người dựa vào cùng một chỗ, theo cửa sổ nho nhỏ nhìn lại trên mặt sông, quả nhiên, xa xa hai dặm xuất hiện một đảo lớn, rừng cây xanh um, mơ hồ thấy hơn mười thuyền đánh cá nhỏ bỏ neo ở trên mặt nước.
Lúc này, bên ngoài thuyền truyền đến một tiếng thét kinh hãi:
- Không xong, bọn họ đến đây.
Lý Trân hoảng sợ, lập tức tiến đến bên kia cửa sổ nhỏ, chỉ thấy hai
chiếc thuyền đánh cá lái tới tốc độ thuyền bọn họ, trên đầu thuyền đứng
hơn mười người áo đen chấp đao, Lý Trân cảm giác bọn họ thấy được mình,
vội vàng kéo cửa sổ xuống.
- Nơi này không cho bắt cá.
May mắn đối phương thấy bọn họ chỉ cho đó là một con thuyền đánh cá, cũng không có làm khó. Người đánh cá vội vàng nói:
- Chúng ta đi ngay.
Hai cha con người đánh ca vội vàng chèo thuyền chạy tới hướng bờ bắc. người cầm đầu trinh sát tuần tra trên thuyền hô lớn:
-Lúc này là cảnh cáo, nếu còn lần sau sẽ hủy thuyền bắt người, mau cút đi.
Thuyền đánh cá dần dần chạy nhanh xa. Lúc này, Lý Trân theo trong khoang thuyền chui ra, cười nói:
- Bọn họ tựa như cũng không quá phận.
Người đánh cá tuổi trẻ cười nói:
- Công tử có điều không biết, chúng ta là người địa phương, bọn họ đương nhiên phải khách khí một chút, nếu thương thuyền đi ngang qua nơi này,
sẽ không tốt như vậy đâu, chắc là sẽ bị bắt lên đảo đó.
- Vậy tuyến đường kia không phải bị chặt đứt sao?
- Việc này thật ra không có, chỉ cần rời xa đảo Dương Tử ba dặm liền
không sao. Vừa rồi chúng ta đến gần quá, đã không đến một dặm rồi.
Địch Yến cũng từ trong khoang thuyền đi ra, nói với Lý Trân:
- Ta ở trong nước có thể bơi mười dặm, hãy để cho ta đi xem đi.
Lý Trân quả thật cũng muốn lên đảo đi xem, hắn ngẫm nghĩ một chút cười nói:
- Nếu không ta cùng đi nữa.
- Không được, huynh căn bản chưa từng bơi ở Trường Giang, chỉ làm thêm phiền toái cho ta thôi.
Lúc này, người đánh cá tuổi trẻ vừa cười nói:
- Nếu như là buổi tối, chúng ta có thể đứng ở phía tây đảo Thần Miếu,
nơi đó cách đảo Dương Tử chỉ có một dặm, bọn họ không phát hiện được
Lý Trân cảm thấy vấn đề một dặm không lớn, hơn nữa trên đảo bóng cây
nồng đậm, lấy thân thủ của Địch Yến quả thật khả thi, liền gật đầu đáp
ứng rồi,
- Vậy thì chờ buổi tối nói sau.
Thuyền đánh cá chậm rãi chạy tới hướng tây, không bao lâu, màn đêm dần
dần buông xuống, dưới màn đêm yểm hộ, thuyền đánh cá đến gần đảo Thần
Miếu. Cái gọi là đảo Thần Miếu, kỳ thật chính là một tòa tiểu Sa Châu
chiếm hai ba mẫu đất, vốn là một bộ phận của đảo Dương Tử, ở giữa bị
nước sông bao phủ, liền biến thành một hòn đảo đơn độc, trên đảo có một
thần miếu bỏ hoang, cho nên mọi người gọi nó là đảo Thần Miếu
Trên đảo Thần Miếu không có trạm gác, thuyền đánh cá giấu sau một khối
đá ngầm. Lúc này Địch Yến đã thay đổi một bộ trang phục bó sát người,
nàng quay đầu lại cười rất tự nhiên với Lý Trân, rồi nhảy vào trong nước sông, rất nhanh không thấy bóng dáng.