Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 88: Chương 88: Nhân chi tướng tử




Nửa canh giờ sau khi Võ Tắc Thiên hạ chỉ, mật thư từ trong cung đã nhanh chóng được đưa tới Ngụy Vương phủ.

Lúc này Võ Thừa Tự đã đi ngủ, nhưng những gì được viết trong mật thư làm y toàn thân ướt sũng mồ hôi vì lo lắng, y hoảng hốt đứng dậy, sai người cho gọi Minh tiên sinh tới.

- Điện hạ, lại có chuyện gì mà hốt hoảng đến vậy?

Minh tiên sinh bước vào trong phòng, nhìn thấy Võ Thừa Tự tâm trí rối bời đang chắp tay đi qua đi lại trong phòng thì không khỏi tò mò hỏi.

Võ Thừa Tụ vội vàng mời Minh tiên sinh ngồi rồi đưa mật thư từ trong cung chuyển tới cho Minh tiên sinh đọc, Võ Thừa Tự sợ hãi nói:

- Tình hình không ổn rồi, Thánh thượng thậm chí còn có ý định tha bổng cho Địch Nhân Kiệt kìa.

Minh tiên sinh xem qua bức mật thư, đôi lông mày nhướn lên, tình hình thực sự là phức tạp rồi đây. Hắn trầm giọng hỏi:

- Hai ngày nay trong cung xảy ra những chuyện gì, Thánh thượng sao lại đưa ra quyết định như vậy nhỉ?

- Ta luôn chú ý tỉ mỉ tới từng sự việc trong cung, nhưng trong hai ngày nay mọi chuyện đều rất yên ắng, không xảy ra chuyện gì bất thường cả. Chỉ có một chuyện đó là Thánh thượng và Tiết Hoài Nghĩa có chút mâu thuẫn, nhưng việc này đâu có liên quan gì đến vụ án hạ độc của Địch Nhân Kiệt đâu.

- Thật kì lạ.

Minh tiên sinh trầm ngâm một lúc rồi lại hỏi:

- Còn tên Lai Tuấn Thần thì sao? Gã có vào cung tấu việc gì không?

Võ Thừa Tự vẫn lắc đầu nói:

- Căn cứ vào những gì ta biết, Lai Tuấn Thần không hề vào cung, thời hạn của gã chỉ còn có hai ngày thôi, hai ngày này gã chẳng khác gì bị hâm đâu, sục sạo đi tìm Lam Chấn Ngọc khắp nơi.

Minh tiên sinh ánh mắt lộ rõ vẻ ngờ vực, nếu như chẳng có việc gì xảy ra thì Thánh thượng sao có thể hạ chỉ như vậy được?

Đôi mắt Võ Thừa Tự đầy vẻ nôn nóng đang hướng tới quân sư của mình, lúc này y sợ tới mức không làm chủ được bản thân, không biết phải làm thế nào mới đúng. Vụ án hạ độc vốn mười phần chắc đến chín thì bỗng dưng lại xuất hiện vô số những điều ngoài dự đoán, làm cho trong lòng y cảm thấy thật hối hận.

- Tiên sinh, nếu không thì tiến hành ám sát Địch Nhân Kiệt lần nữa?

Minh tiên sinh lắc đầu nói:

- Hiện tại đã không còn cơ sở để ám sát Địch Nhân Kiệt rồi, trước đây thì có thể nói là ông ta sợ tội mà tự sát, ông ta mang tội trong người thì cái kiểu ám sát này cũng không phải truy cứu gì hết.

Nhưng hiện tại ông ta đã được ra khỏi nhà lao, lại còn được xóa bỏ cái án giam lỏng, nếu tiến hành mưu sát ông ta nữa thì thật là một vụ án làm kinh thiên động địa rồi, thậm chí so với vụ án hạ độc thì điện hạ càng không nên có suy nghĩ này.

- Nhưng ta lo lắng Thánh thượng ngộ nhỡ nhìn thấu được chân tướng của sự việc thì lúc đó phải làm thế nào?

- Về việc này ti chức cũng khá lo lắng, song việc này chưa đến mức quá tệ hại, chúng ta vẫn còn có cơ hội để đảo ngược tình thế.

- Cơ hội gì?

Võ Thừa Tự lo lắng hỏi.

Minh tiên sinh chầm chậm đáp:

- Điều then chốt nằm ở Lai Tuấn Thần và Lam Chấn Ngọc, chỉ cần khẩu cung của Lam Chấn Ngọc chĩa vào Địch Nhân Kiệt, và Lai Tuấn Thần phối hợp thì sự tình lúc đó dễ dàng giải quyết rồi.

- Tiên sinh cảm thấy Lai Tuấn Thần có dám làm chuyện khi quân không?

Minh tiên sinh nở nụ cười lạnh lùng đáp:

- Gã có lúc nào không dám làm không? Chỉ cần có đầy đủ lợi ích, đừng nói đến Thánh thượng, đến cả cha mẹ gã cũng sẽ bán. Điện hạ, gã kì thực cũng muốn hạ sát Địch Nhân Kiệt, vậy việc này gã cớ sao lại không làm cơ chứ? Then chốt chính là phải đáp ứng được đầy đủ yêu cầu của gã.

Võ Thừa Tự suy nghĩ một hồi rồi nói:

- Gã đã từng tới Lộc Minh Sơn Trang của ta, gã đã không ngớt khen ngợi khung cảnh ở nơi đây, hay là đem sơn trang tặng cho gã đi!

Minh tiên sinh liền nhắc nhở:

- Không chỉ có Sơn Trang mà còn có ái thiếp hồ cơ của điện hạ nữa, gã cũng thèm muốn từ lâu rồi.

Võ Thừa Tự thực sự không muốn đem ái thiếp của mình tặng cho gã, nhưng lại nghĩ đến sự nghiêm trọng của vụ án hạ độc thì y cũng bất chấp tất cả, y lệnh cho người gọi con thứ của mình là Võ Diên Nghĩa tới.

Y lại nghĩ, Sơn Trang và nữ nhân không thể cùng lúc tặng Lai Tuấn Thần được, trước tiên cần phải khiến gã thay mình giải quyết công việc, sau đó mình sẽ đáp tạ lại gã.

Võ Thừa Tự đưa cho con trai mình một hộp gỗ, rồi đưa cho hắn một tấm kim bài và dặn hắn:

- Con nhanh đi tới phủ của Lai Tuấn Thần, đưa cái hộp này cho hắn, những gì ta tự tay mình viết cho hắn đều nằm trong chiếc hộp này, con nói với hắn, chỉ cần giải quyết tốt công việc của ta, ta sẽ đưa nữ nhân tặng cho hắn.

Võ Diên Nghĩa cầm lấy chiếc hộp, hành lễ rồi nói:

- Hài nhi rõ, lập tức đi ngay.

Trong bóng đêm, Võ Thừa Tự đứng ở cửa nhìn theo hình bóng con trai mình cưỡi ngựa đang ngày một xa dần, trong lòng cũng không khỏi có chút thấp thỏm, y chắp hai tay rồi ngước lên trời cầu nguyện:

- Xin thượng đế phù hộ độ trì cho con vượt qua được kiếp nạn này.

… .

Trời còn chưa sáng, Địch Yến đã vội tới nam thành để tìm Lý Trân, đợi mãi mới thấy Lý Trân từ trong quán bước ra gãi đầu nói:

- Sao mà giờ này đã tới rồi, trời vẫn còn chưa sáng mà!

Địch Yến lòng như lửa đốt, hễ tìm được Lý Trân là vội vàng hỏi:

- Lý đại ca, ta có chuyện khẩn cấp muốn nói với huynh.

Lý Trân thấy nàng tinh thần có chút bị kích động, hoàn toàn không giống với ngày thường thì cũng không khỏi hoảng hốt liền hỏi:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Lúc này, quán phía sau cũng đã mở cửa, một gã tiểu nhị vừa ngáp vừa đi ra. Địch Yến vội vàng kéo Lý Trân ra một góc nói:

- Chúng ta ra chỗ khác nói chuyện đi.

Địch Yến kéo Lý Trân ra một góc, nhìn ngó xung quanh rồi mới vội vàng nói:

- Có hai việc, việc thứ nhất là tối ngày hôm qua thánh chỉ đã ban rồi, tạm thời đình chỉ việc điều tra của Ngự Sử Đài, tạm thời thả cha của muội ra khỏi nhà lao.

- Vậy thì tốt quá rồi!

Tin này làm cho Lý Trân cảm thấy mừng phát điên, hôm trước vì việc để cho Lam Chấn Ngọc chạy thoát mà vẫn cảm thấy canh cánh trong lòng.

Không có bằng chứng của Lam Chấn Ngọc, điều này sẽ khiến cho Địch Nhân Kiệt phải đối mặt với nguy cơ của việc bị buộc phải nhận tội, đến lúc này mọi nguy hiểm đã tạm thời trôi qua, sao có thể khiến hắn không cảm thấy vui trong lòng được cơ chứ.

- Là chuyện tốt, tối hôm qua cả nhà muội ai nấy đều mừng rỡ khôn tả, mọi người hầu như đều thức trắng cả đêm.

Địch Yến vô cùng kích động, đôi mắt đã đỏ lên, nàng lấy tay dụi dụi để lau đi những giọt nước mắt rồi nói:

- Việc thứ hai thì lại tương đối kì dị, hôm nay lúc còn sáng sớm tinh mơ muội vừa mới bước ra khỏi cửa thì bỗng thấy có một bức thư gửi cho muội.

Địch Yến lấy ra một phong thư rồi đưa cho Lý Trân, nàng nói:

- Huynh xem đi! Tối hôm qua có một vị tiểu hòa thượng tới đưa cho Địch phủ, lúc đó mọi người đang vui mừng vì việc của phụ thân nên đều không chú ý tới bức thư.

Lý Trân cầm lấy bức thư, trên bì thư có một dòng chữ viết ngoáy nguệch ngoạc khiến cho hắn ngẩn người ra một lúc, chỉ nhìn thấy trên bì thư viết: “Xin Địch Yến cô nương chuyển giúp tới Lý Trân.”

- Đây là thư gửi cho ta?

- Đúng! phỏng chừng có lẽ chủ nhân của bức thư không biết huynh đang ở nơi nào cho nên muốn nhờ muội chuyển giúp, huynh xem xem, xem là thư của ai?

Thấy Lý Trân muốn hủy thư đi, Địch Yến vội vàng nhắc:

- Thư không rõ nguồn gốc, huynh nên cẩn thận một chút.

Lý Trân nghĩ một lát rồi dùng vạt áo bao lấy bàn tay mình, cẩn thận mở phong thư rồi lấy từ trong đó ra một tờ giấy đay màu vàng, chỉ thấy trên tờ giấy có dòng chữ: “Cảm ơn ân đức của công tử khi đã không giết ta, ta đang trong lúc hấp hối, nhưng ta có bức thư mà Võ Thừa Tự chính tay mình viết và gửi cho Võ Thuận, phía trên có ghi chép lại kế hoạch của những gì liên quan đến vụ án hạ độc kinh phật, ta muốn đem phong thư này đến chỗ của Địch tướng quốc, giờ Thân một khắc chiều ngày mai, hẹn gặp lại ở trong Huyền Trang Các, Tịnh Thổ Tự.”

Người gửi đề tên Lam Chấn Ngọc, Lý Trân quá đỗi ngạc nhiên, vội vàng nói với Địch Yến:

- Là thư của Lam Chấn Ngọc.

Địch Yến cũng giật mình, nàng cầm lấy phong thư và xem qua một lượt, không khỏi kinh ngạc mà thốt lên:

- Bảo cha ta ra mặt, như vậy sao được?

Lý Trân đã bình tĩnh trở lại, có lẽ chất độc trong người Lam Chấn Ngọc đã phát ra một cách trầm trọng rồi, gã không còn cách nào chống đỡ lại được nữa nên mới quyết định chọn lấy một kết cục như thế này.

Lý Trân đi tới đi lui vài bước, đôi mày như lá kiếm tách ra rồi lại hợp lại, cuối cùng nói với Địch Yến:

- Sự việc liên quan cũng rất trầm trọng, hay là để cha muội quyết định đi.

… .

An Nghiệp phường, Địch phủ, quân lính đóng ở xung quanh Địch phủ đã rời đi, vì lệnh giam lỏng giờ đây về cơ bản đã được gỡ bỏ, thị vệ trong Địch phủ cũng đã rời đi trước lúc trời sáng, Địch Nhân Kiệt giờ đã được trả lại tự do song ông không được phục chức, giờ đang ở trong trạng thái tạm thời bị cách chức.

Sân trước thư phòng của Địch Nhân Kiệt, Lý Trân và Tửu Chí đang đi qua đi lại không yên, Tửu Chí hỏi nhỏ:

- Lão Lý, ngươi nói xem liệu lão gia có sợ bị Lam Chấn Ngọc đầu độc mà không dám đến không?

Lý Trân tức giận nói:

- Từng ấy tuổi rồi thì còn sợ gì nữa, ta xem ra có lẽ ngươi sợ thì đúng hơn!

Tửu Chí gãi đầu, ngại ngùng đáp:

- Ta cũng có chút sợ hãi, nhỡ đâu ta trúng tên độc, lại có cái nhân duyên với loại người như ngươi, đành phải chờ chết thôi, ta chết rồi thì Thúy nhi sẽ gả cho ai đây, ta vốn cũng đang tính sẽ mua nhà ở Lạc Dương này.

- Đừng nói nữa, nàng đang đến rồi.

Tửu Chí vội vàng im lặng, chỉ thấy cửa mở, Địch Yến từ trong thư phòng bước tới rồi nói với Lý Trân:

- Lý đại ca, cha muội muốn cùng huynh nói chuyện một chút, huynh vào đi.

Lý Trân gật đầu rồi bước nhanh vào thư phòng, Tửu Chí vội nói:

- Địch muội, cha muội nói sao?

Địch Yến lắc lắc đầu, trong lòng có chút không yên nói:

- Ta cũng không biết ý của phụ thân thế nào nữa, ông chỉ hỏi ta rất kĩ về những việc đã xảy ra mấy ngày nay, sau đó lại trầm tư không nói gì nữa.

- Ta đoán là phụ thân muội muốn vào bẩm báo với hoàng thượng rồi, để hoàng thượng phái người tới bao vây lấy Tịnh Thổ Tự, dù sao thì cũng chỉ có tóm được Lam Chấn Ngọc thì ông mới có thể rửa hết những mối nghi ngờ về tội hạ độc giết vua của mình, đó chính là biện pháp hiệu quả nhất, muội nói xem?

Địch Yến nhìn y một cách đầy ngạc nhiên, nàng nói:

- Huynh sao bỗng dưng lại thông minh dễ sợ vậy, điều này ta cũng cùng chung ý nghĩ với huynh, phụ thân tốt nhất là không nên mạo hiểm.

Tửu Chí nhịn cười, nghiêng đầu sang chỗ khác thấp giọng lẩm bẩm:

- Liên quan đến sinh mệnh của Mập gia ta thì sao có thể không thông minh được cơ chứ?

… .

Trong thư phòng Địch Nhân Kiệt đang khoanh tay đứng bên phía cửa sổ trầm tư suy nghĩ, thông qua con gái mình ông đã biết chi tiết mọi sự việc, ông đương nhiên biết vấn đề trọng đại, nhưng ông cũng cần phải suy nghĩ một cách rõ ràng về chuyện này.

Lúc này, Địch Nhân Kiệt dường như không để ý tới mọi thứ xung quanh nữa, ngoảnh đầu lại thì đã thấy Lý Trân đứng ở bên cạnh, không biết đã đợi từ bao giờ, ông áy náy cười rồi nói:

- Xin lỗi, làm công tử đợi lâu rồi.

Địch Nhân Kiệt trở về chỗ rồi ngồi xuống, đưa bức thư của Lam Chấn Ngọc cho Lý Trân, ông nói:

- Ta đã nghĩ kĩ rồi, ta chuẩn bị đi gặp Lam Chấn Ngọc, nhưng ta có chút lo lắng.

- Địch tướng quốc lo lắng gì vậy?

- Ta lo lắng về Lai Tuấn Thần, tai mắt của hắn rất nhiều, ta đoán là trong phủ của ta cũng có tai mắt của hắn vậy, việc hôm nay cậu đến phủ có lẽ hắn cũng đã biết rồi.

- Địch tướng quốc lo lắng Lai Tuấn Thần dùng vũ lực đoạt thư sao?

Địch Nhân Kiệt thở dài nói:

- Những tên ác quan ở Đại Đường ta, từ Sách Nguyên Lễ đến Chu Hưng, rồi lại đến Lai Tuấn Thần, có thể nói mỗi thời đại sự gian ác lại càng khủng khiếp hơn, trong đó không thể không kể đến tên Lai Tuấn Thần này, mặc dù tội ác của hắn chồng chất nhưng không thể phủ nhận hắn có chỗ hơn người thật, đặc biệt là về khoản nắm bắt cơ hội, ta nghĩ cậu hẳn là hiểu rất rõ điều đó.

Lý Trân lặng yên gật đầu, hắn nghĩ đến Lai Tuấn Thần hai lần bắt Lam Chấn Ngọc, đặc biệt là còn truy ra Lam Chấn Ngọc đang trốn ở Sách Gia, việc này để lại cho hắn một ấn tượng rất sâu sắc, tên Lai Tuấn Thần này quả thực là có thủ đoạn rất khó lường.

Địch Nhân Kiệt cười rồi nói:

- Do đó ta muốn bàn qua với cậu một chút, làm thế nào để loại bỏ được tai mắt của Lai Tuấn Thần?

Lý Trân hiểu được suy nghĩ của Địch Nhân Kiệt, trầm tư một hồi rồi nói:

- Nghe nói thư pháp của Địch tướng quốc rất siêu phàm, có thể bắt chước được chữ viết của người khác?

- Cái đó ta có thể làm được.

Địch Nhân Kiệt cười rồi nói:

- Nếu là một nhà thư pháp có tiếng, thì công lực của ta vẫn còn kém một chút, nếu là một người bình thường thì đối với ta mọi chuyện đều không vấn đề gì.

Lý Trân lập tức nói:

- Vãn bối có một sách lược, có lẽ có thể loại bỏ được tai mắt của Lai Tuấn Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.