Mấy ngày nay Tào Văn ở lại quý phủ của nhạc phụ Võ Tam Tư, gã cũng sở
hữu một tòa nhà, ở nam thị cũng đầu tư mấy cửa hàng, ngày tháng trôi qua vô cùng đắc ý, nhưng nhạc phụ Võ Tam Tư của gã dã tâm bừng bừng, một
lòng muốn đăng cơ làm đế vương, chuyện này nhất định đã khiến cuộc sống
của Tào Văn không được vui vẻ.
Hoàng hôn buông xuống, Tào Văn mới trở về từ triều đình, còn chưa kịp
gặp mặt thê tử, nhạc phụ Võ Tam Tư đã sai người gọi gã vào thư phòng.
Thời tiết nóng bức, Tào Văn đổ mồ hôi đầy đầu đi vào thư phòng, chỉ thấy Võ Tam Tư gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, đi lại quanh phòng.
- Nhạc phụ đại nhân, xảy ra chuyện gì ạ?
Tào Văn vừa mới mở miệng, Võ Tam Tư đã sải bước tới, nắm lấy tay gã:
- Tình huống khẩn cấp, chuyện lớn không ổn rồi!
- Nhạc phụ đại nhân xin nói từ từ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Võ Tam Tư khắc chế nỗi lo lắng trong lòng nói:
- Một khắc đồng hồ trước, Hạ Trung phái người tới đưa cho ta mảnh giấy,
bệnh tình Thánh thượng trở nên nghiêm trọng, chỉ sợ trụ không được bao
lâu nữa.
Tào Văn đương nhiên biết Thánh thượng bị bệnh nhẹ, qua năm ngày, lại
thật không ngờ bệnh tình trở nên trầm trọng đến vậy. Gã âm thầm cả kinh:
- Tin tức xác thực chứ?
- Tin tức rất chuẩn xác, hơn nữa ta nghe nói xế chiều hôm nay Tương vương đã rời khỏi kinh thành, tới Thái Nguyên nhậm chức rồi.
Trong lòng Tào Văn vội chuyển, nếu cứ như vậy, người tranh đoạt ngôi vị
Hoàng đế cũng chỉ có nhạc phụ và Thái Bình công chúa thôi, nhưng vì sao
Trương Dịch Chi lại chậm chạp mãi không có tin tức vậy?
Gã suy nghĩ một chút nói:
- Trương Dịch Chi có phải đã theo phe Thái Bình công chúa hay không?
- Đây cũng chính là điều ta lo lắng.
Võ Tam Tư thở dài:
- Thánh thượng bệnh nặng, theo lý thì Trương Dịch Chi hẳn là phải lập
tức nói cho ta biết, nhưng y thủy chung vẫn trầm mặc, thế này không
giống dáng vẻ muốn hợp tác với ta. Hơn nữa ta nghe nói Trương Xương Tông và Thái Bình công chúa lui tới rất mật thiết, ta hoài nghi bọn họ đã
lựa chọn Thái Bình công chúa.
Tào Văn cũng biết hai huynh đệ Trương thị là kẻ hai mang, vừa ủng hộ
Thái Bình công chúa, cũng ủng hộ Võ Tam Tư, bọn họ lần nữa không tỏ thái độ là để giữ chỗ đứng vào phút cuối cùng, đối với bọn họ khả năng phiêu lưu sẽ là nhỏ nhất, lại đem cái phiêu lưu ấy đẩy cho Võ Tam Tư và Thái
Bình công chúa.
Tào Văn trầm tư chốc lát nói:
- Con nghĩ Trương thị cũng sẽ không theo phe Thái Bình công chúa nhanh
như vậy, bọn họ nhất định sẽ đợi tới thời khắc cuối cùng mới tỏ thái độ. Nếu nhạc phụ gửi gắm trên người bọn họ, vậy thì sẽ phạm vào sai lầm
lớn, chúng ta nhất định phải dựa vào chính mình.
- Ta cũng nghĩ như vậy, quan trọng là chúng ta nên làm thế nào?
Tào Văn khoanh tay đi vài bước, chậm rãi nói:
- Hiện tại quân quyền là quan trọng nhất, trước mắt năm chi quân đội hộ
vệ hoàng cung, Thiên kỵ doanh, Võ Lâm Quân, Thiên Ngưu Vệ, Giam Môn vệ
và Nội vệ, trong đó Thiên kỵ doanh nằm trong tay Lý Trân, Đại tướng quân Võ Lâm Quân là Võ Du Nghi, Đại tướng quân Giam môn vệ là Võ Ý Tông,
Tướng quân Nội vệ là Trương Lê, Đại tướng quân Thiên ngưu vệ trước mắt
tạm thời bỏ trống, hai tướng quân là Võ Diên Cơ và Võ Sùng Huấn, nhạc
phụ cảm thấy chúng ta có thể kêu gọi sự ủng hộ từ chi quân đội nào?
Vấn đề này Võ Tam Tư không biết đã suy nghĩ bao nhiêu lần rồi, y cười khổ một tiếng nói:
- Sùng Huấn là con ta, nó nhất định sẽ ủng hộ ta, Võ Diên Cơ là con trai của Võ Thừa Tự, ta biết y sẽ hận ta tận xương, nhưng bất kể nói thế
nào, ta nhất định có thể có được sự ủng hộ của một nửa Thiên Ngưu Vệ.
Tào Văn khẽ lắc đầu:
- Hơn nửa Thiên Ngưu Vệ vẫn chưa đủ, con lo lắng Lý Trân sẽ ủng hộ Thái
Bình công chúa, Thái Bình công chúa kia có được sự ủng hộ của Thiên kỵ
doanh và Nội vệ, Thiên Ngưu Vệ căn bản không phải đối thủ của bọn họ.
Nếu nhạc phụ muốn chiến thắng Thái Bình công chúa, nhất định phải lôi
kéo Võ Ý Tông hoặc Võ Du Nghi. Nếu hai người bọn họ đều đồng ý ủng hộ
nhạc phụ, như vậy việc nhạc phụ đăng vị có thể nắm chắc rồi.
- Nhưng Lý Đán…
Tào Văn lắc đầu:
- Đó là việc lúc sau, sau khi giành quyền nắm giữ tiên cơ, lại quyết một trận tử chiến với Lý Đán, chỉ cần chúng ta có được ưu thế về binh lực,
Lý Đán nhất định thất bại.
- Được rồi! Vậy làm thế nào mới có thể khiến Võ Du Nghi và Võ Ý Tông ủng hộ ta?
- Chính là cần đàm phán với bọn họ, dù sao cùng là Võ gia, tin rằng bọn
họ cũng biết nếu Thái Bình công chúa đăng cơ, bọn họ sẽ có kết cục thế
nào.
Võ Tam Tư rốt cuộc khẽ gật đầu:
- Vậy con thay mặt ta đàm phán với bọn họ, có thể đồng ý hết thảy điều kiện.
Mặc dù cung đình và phủ Võ Tam Tư đã xảy ra rất nhiều dị động, nhưng
trong phủ Thái Bình công chúa lại bình tĩnh một cách thần kỳ. Thái Bình
công chúa dường như không liên quan gì đến chuyện này, nàng tựa như một
con rắn, đang kiên nhẫn chờ đợi cơ hội.
Trong thư phòng, Thái Bình công chúa đang tiếp kiến một vị khách đặc
biệt, trượng phu Võ Du Kỵ của nàng ngồi bên cạnh. Tuy rằng Võ Du Kỵ
không quản chuyện gì, nhưng thân phận của y lại đại diện cho một phe
phái khác trong gia tộc Võ thị.
Vị khách đặc biệt chính là con gái của Võ Tam Tư, Võ Phù Dung. Vốn dĩ
nàng ta vô cùng oán hận Thái Bình công chúa, năm đó nàng ta làm Phó
thống lĩnh Nội vệ, chỗ ngồi còn chưa ấm đã bị Thái Bình công chúa đuổi
đi, nàng ta vẫn canh cánh trong lòng.
Có điều hôm nay Võ Phù Dung cũng phải biến thù thành bạn, hơn nữa nàng
ta không chỉ đại diện cho mình, mà còn đại diện cho toàn bộ gia tộc của
nàng ta, bao gồm huynh trưởng Võ Diên Cơ, Võ Diên Nghĩa, Võ Diên Thọ, Võ Diên Quang của nàng ta.
- Đại ca ta bằng lòng ủng hộ Công chúa điện hạ kế thừa sự nghiệp thống
nhất đất nước, có điều chúng ta muốn biết, tương lai của chúng ta sẽ thế nào?
Võ Diên Cơ tỏ thái độ như vậy khiến Thái Bình công chúa vui sướng khác
thường, nhưng nàng cũng chẳng bất ngờ gì. Võ Thừa Tự có thể nói là chết
trong tay Võ Tam Tư, Võ Diên Cơ tuyệt sẽ không giúp đỡ kẻ thù giết cha,
mà trượng phu của mình cùng phe với bọn họ, vậy Võ Diên Cơ ủng hộ mình
là điều đương nhiên rồi.
Thái Bình công chúa cười nói:
- Tương lai của các ngươi có thể sẽ rất sáng lạn, đầu tiên hết thảy gia
tộc Võ thị đều thuộc về các ngươi, tài sản và tính mạng của bọn họ tùy
các ngươi xử trí, tiếp theo ta sẽ phong lệnh huynh làm Thân vương, về
phần ngươi, ta sẽ ban thưởng tước vị Công chúa.
Võ Phù Dung trầm mặc chốc lát nói:
- Đại ca ta còn có một yêu cầu, hy vọng giao cả nhà Võ Tam Tư cho huynh ấy.
- Đó là đương nhiên. Ta vừa mới nói, Võ thị hết thảy đều do các ngươi xử trí, trong đó bao gồm cả Võ Tam Tư.
- Nếu Công chúa có thành ý, chúng ta đây một lời đã định.
Thái Bình công chúa khẽ cười nói:
- Hiện giờ ta muốn biết, các ngươi định làm gì?
Võ Phù Dung lấy ra một phong thư đưa cho nàng:
- Bên trong là kế hoạch chi tiết do đại ca ta viết, Công chúa điện hạ xem sẽ hiểu ngay.
***
Võ Phù Dung cáo từ đi rồi, Thái Bình công chúa khoanh tay đi đến trước
cửa sổ, dừng ở ao sen bên ngoài cửa sổ, hoa sen mới nở, dường như mang ý nghĩa cuối cùng nàng cũng sẽ lên ngôi vị Hoàng đế.
Mặc dù Thái Bình công chúa đã bố trí hết thảy một cách chu đáo chặt chẽ, nhưng tấm lưới lớn nàng dệt nên còn có hai lỗ hổng rõ ràng.
Một là nàng không có được sự trung thành tuyệt đối của Lý Trân. Lý Trân
chỉ đáp ứng trợ giúp nàng đối phó với gia tộc Võ thị, nhưng chưa đồng ý
ủng hộ nàng đăng cơ làm Hoàng đế.
Thái Bình công chúa biết rất rõ Lý Trân còn giấu một quân cờ bí mật, đó
chính là Lý Trọng Tuấn. Người khác không biết hướng đi của Lý Trọng
Tuấn, nhưng nàng lại biết.
Lý Trọng Tuấn ở trong tay Lý Trân, một khi Lý Trân khống chế được toàn
cục, rất có thể hắn sẽ đẩy Lý Trọng Tuấn ra, ủng hộ Lý Trọng Tuấn đăng
cơ.
Lỗ hổng còn lại chính là Trương Giản Chi. Cho tới bây giờ, Trương Giản
Chi vẫn giữ im lặng, nhưng Trương Giản Chi là người ủng hộ đáng tin cậy
của Lý Hiển.
Vậy thì Trương Giản Chi có thể về phe với Lý Trọng Tuấn và Lý Trân hay không, đây là điều Thái Bình công chúa lo lắng nhất.
Nhưng bất kể thế nào, Võ Tam Tư mới là kẻ thủ lớn hàng đầu của nàng.
Trước khi quyết một trận với Võ Tam Tư, nàng tạm thời không muốn phát
sinh nội chiến với Lý Trân. Một khi giải quyết xong Võ Tam Tư, để huynh
đệ Trương thị đi đối phó với Lý Trân và Trương Giản Chi.
***
Màn đêm lại buông xuống, phủ trạch của Trương Giản Chi vẫn an tĩnh như
thường, nhưng trong căn phòng bí mật ở hậu viện tòa phủ trạch, Trương
Giản Chi đang cùng Diêu Sùng thương nghị đối sách trước mắt. Trong Chính sự đường, huynh đệ Trương thị và gia tộc Võ thị chiếm cứ ngũ tướng,
Chính sự đường trên thực tế đã thất thủ, hai người họ khó có thể chống
đỡ.
Nhưng bọn họ không chỉ đại diện cho bản thân, mà còn đại diện cho mấy
trăm đại thần triều đình cùng vô số quan lại địa phương, thậm chỉ là bao bách tính trong cả thiên hạ. Trọng trách nặng nề đè trên vai hai người
họ.
Mắt thấy Thánh thượng bệnh tình trầm trọng, mà triều đình lại không có
Thái tử, huynh đệ Trương thị soái quyền, ngoại thích Võ thị từng bước
bức ép, quyền quý duy nhất hoàng tộc Lý thị có thể dựa vào lại là một nữ nhân dã tâm bừng bừng, khiến hai người họ cảm thấy bó tay, chẳng biết
phải làm sao.
- Hôm qua ta đã tới Lư Lăng vương phủ rồi.
Trương Giản Chi thấp giọng nói:
- Vương phủ đã bị binh lính Thiên Ngưu Vệ hoàn toàn bao vây, bất cứ kẻ
nào cũng không thể tiến vào. Ta không gặp được Lư Lăng vương điện hạ.
- Cho dù gặp được cũng có ích gì?
Diêu Sùng cười lạnh một tiếng nói:
- Ta sớm đã khuyên ngươi, Lư Lăng vương đã mặc kệ chuyện bên ngoài từ
lâu, y sa vào Phật môn đã ba năm, quyền lực đều do Vi vương phi nắm giữ, cho dù y có lên ngôi cũng chỉ là bù nhìn thôi. Ngươi quên năm đó Tiên
đế và Thánh thượng bây giờ đã lâm triều thế nào rồi sao?
- Suỵt! Đừng nói lung tung.
Trương Giản Chi vội vàng ngăn y lại.
- Bây giờ còn có gì không thể nói, ngươi biết ta cũng biết, mệnh của
Thánh thượng không còn bao lâu nữa, vậy mà vào thời khắc mấu chốt này,
Tương vương điện hạ lại bị điều đến Thái Nguyên, Thọ Xuân vương rơi vào
tay bọn họ, bảo chúng ta phải làm thế nào đây?
Vẻ mặt Trương Giản Chi hết sức phức tạp, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói:
- Có lẽ chúng ta có thể ủng hộ Hưng Nghĩa quận vương.
Hưng Nghĩa quận vương chính là Lý Trọng Tuấn. Từ sau khi Vi thị bị ban
chết, Lý Trọng Tuấn cũng không liên hệ với bên ngoài nữa. Có người nói
Lý Trọng Tuấn và phụ thân cùng bị nhốt ở Lư Lăng Vương phủ, nhưng cũng
có người nói, Lý Trọng Tuấn trốn ra ngoài, không rõ tung tích.
Nhưng Diêu Sùng dù sao cũng là tướng quốc, suy nghĩ nhạy bén cỡ nào chứ. Y lập tức nghe được ý tứ trong lời nói của Trương Giản Chi. Y nghiêm
túc hỏi:
- Chẳng lẽ Hưng Nghĩa quận vương đang ở trong phủ của Trương tướng quốc sao?
Trương Giản Chi cười cười, vẫn không trả lời câu hỏi này. Y nhìn chăm chú vào Diêu Sùng nói:
- Hiện giờ ta và Lý tướng quân của Thiên kỵ doanh đã kết thành đồng
minh, Nội vệ tướng quân Trương Lê cũng thể hiện rõ sẽ ủng hộ ta, còn cả
hơn mười người Hoàn Ngạn Phạm, Vương Đồng Kiểu, Thôi Huyền Vĩ, Tiết Tư,
Lý Trạm, Dương Nguyên Diễm, Kính Huy,… đều tỏ thái độ cùng tiến cùng lùi với ta, giúp đỡ xã tắc Đại Đường. Chẳng lẽ Diêu tướng quốc quyết định
không đếm xỉa đến sao?
Diêu Sùng nghe nói ngay cả Hoàn Ngạn Phạm cũng đứng về phía Trương Giản
Chi, trong lòng y vô cùng khiếp sợ, sau một lúc lâu mới hỏi:
- Hoàn Ngạn Phạm cũng ủng hộ Hưng Nghĩa quận vương sao?
Trương Giản Chi thở dài thườn thượt nói:
- Trước kia chúng ta luôn bị động thất bại, nguyên nhân chính là luôn
băn khoăn rốt cuộc là Lư Lăng vương lên ngôi hay Tương vương lên ngôi,
kết quả lực lượng bị phân tán. Bây giờ chúng ta tạm thời không suy xét
rốt cuộc ai sẽ trở thành Thiên tử của Đại Đường, lúc này mục tiêu của
chúng ta là lật đổ Võ thị, giữ gìn giang sơn Lý Đường.
Trương Giản Chi lấy ra một bản Kết minh thư từ trong ngực, đặt trước mặt Diêu Sùng:
- Diêu tướng quốc đồng ý gia nhập chứ?
Diêu Sùng thấy người đứng đầu là Trương Giản Chi, người thứ hai là Lý
Trân, y chậm rãi cầm bút lên, tay run rẩy, ký tên mình lên đó.