Đôn Hoàng là quê hương của Lý Chân, từ lúc còn trẻ thơ
đến khi thiếu niên thì hắn đều trải qua ở nơi này, nơi đây đã để lại cho hắn vô số hồi ức đẹp đẽ. Có thể Lý Chân sẽ không bao giờ quên được điều đó.
Nhưng lúc này, Lý Chân đã không còn vấn vương gì về Đôn Hoàng, thân
nhân của hắn đã dời đi Lạc Dương, rất nhiều bằng hữu của hắn chết trận
trong chiến tranh mấy tháng trước, lưu lại trong tâm trí hắn chỉ có
những hồi ức đau xót.
Trước khi hắn đi Cao Xương mua bí phương cất rượu, cả nhà bọn họ đã
quyết định rời khỏi Đôn Hoàng, Lý Chân chỉ ở Đôn Hoàng được vài ngày,
liền tiếp tục khởi hành đi về phía Đông.
Cha mẹ Khang Đại Tráng đã tới Trương Dịch, bản thân hắn cũng phải đồng
hành cùng Lý Chân, phụ thân của Tiểu Tế bất hạnh chết trận, hắn đã biến
thành cô nhi, cũng không muốn lưu lại ở nơi thương tâm này nữa, nguyện ý cùng đồng hành với Lý Chân.
Tửu Chí tuy rằng rất muốn cùng bọn họ đi Trường An, nhưng là cha hắn sẽ đồng ý sao?
Buổi tối hôm bọn họ trở lại thành Đôn Hoàng, Tửu Chí rất thấp thỏm bất
an hướng về phụ thân trình bày nguyện vọng muốn đi Trường An của mình.
Phụ thân của Tửu Chí Tửu đại thúc là người rất thông tình đạt lý, hắn
nghe nói nhi tử đạt được hai ngàn quan tiền, nhưng tiền lại ở Trường
An, hắn ngay lập đồng ý chon hi tử đi Trường An.
Sự việc xảy ra như vậy, Tửu Chí cùng mọi người cùng nhau đi Trường An
là việc thuận lý thành chương, sau mười ngày, mọi người bắt đầu khởi
hành lần thứ hai, đi tới Trung Nguyên thành Trường An.
Từ Đôn Hoàng đi Trường An cũng không gần, bọn họ phải đi xuyên qua toàn bộ hành lang Hà Tây, còn phải đi qua Lũng Hữu tiến vào bình nguyên Quan Trung, cuối cùng mới đến Trường An, thời gian hoàn thành phải gần một
tháng.
Đây là một đường lữ trình rất gian nan, không chỉ đường xá xa xôi, còn
ăn gió uống sương, hơn nữa trên hành lang Hà Tây đạo phỉ thường xuyên
qua lại, giết người cướp của, vạn phần hung hiểm.
Ngay cả chuyện làm ăn của người Túc Đặc, thường phải đi trên con đường
này, cũng không thể không quy mô tập kết lại với nhau mà đi, mấy ngàn
con, thậm chí hơn vạn con lạc đà kết thành đội thương lữ, dùng quy mô
người đông thế lớn để áp đảo lại đạo phỉ.
Có điều nguyên do Đường quân cùng Thổ Phiên, Đột Quyết đang tác chiến,
hành lang Hà Tây thực hành quân sự hóa việc quản lý, bình thường các đạo phỉ rất hung hăng ngang ngược cũng tạm thời yên tĩnh lại, khoảng thời
gian này có rất ít tin tức người đi đường bị đánh cướp.
Nhóm người Lý Chân cũng rất thuận lợi, trên đường đi về Trường An cũng không xuất hiện trở ngại gì, chiều hôm đó, bốn người đến Phúc Lộc
huyện Túc Châu.
Phúc Lộc huyện là một huyện nhỏ, nhân khẩu chưa đủ ngàn hộ, có điều nơi này cũng là một chỗ trọng yếu để tiếp tế trên con đường tơ lụa, từ
Phúc Lộc huyện xuôi nam xuống là địa phận Trương Dịch, trung gian giữa
hai nơi không có thị trấn nào, vì lẽ đó các đội buôn muốn đi Tây Phương
buôn bán trên con đường tơ lụa đều phải ở lại chỗ này tiến hành tiếp tế
lương thực cùng nước uống.
Lúc bốn người Lý Chân đi vào thị trấn, vừa vặn có một nhánh đội buôn ở bên trong huyện thành đang nghỉ ngơi tiếp tế, khiến tiểu huyện trở nên đặc biệt náo nhiệt.
Tửu Chí khát nước đến mức yết hầu như bốc hỏa, thấy phía trước cửa
thành không xa có một tửu quán, diện tích cũng khá lớn, trang hoàng hoa
lệ, hắn nhất thời trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.
"Lão Lý, chúng ta đi uống một chén đi!"
"Đề nghị này rất tốt, lão Khang, Tiểu Tế các ngươi nghe thấy không,
lão mập muốn mời khách, hiếm thấy a!" Lý Chân liếc mắt nhìn Tửu Chí cười nói.
"Đi! Đi! Đi! Đã sớm nói ai là đầu lĩnh, ai là phó lĩnh, sao bây giờ muốn ta mời khách?"
Tiểu Tế ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở: "Mập Ca, trên đường đi đều là
Chân Ca bỏ tiền ra để trả, ta cùng lão Khang cũng đều bỏ ra hai lần,
ngươi vẫn chưa bỏ được một đồng nào a."
Tửu Chí mặt đỏ lên, la lên: "Các ngươi là đồ quỷ hẹp hòi, không phải là một chút tiền bạc sao? Ngày hôm nay mập gia ta mời khách, có điều tửu
quán này nhìn có chút không tốt, chúng ta đi tửu quán khác."
"Đừng đổi nữa, tửu quán này rất tốt rồi!" Ba người ôm lấy Tửu Chí, đem hắn kéo vào bên trong tửu quán.
Tiểu nhị dẫn bọn họ đến vị trí sát cửa sổ trên lầu hai, rất khách khí
nói: "Tiểu điếm sở trường nhất là nướng thịt dê, luộc thịt hươu, chim
cút chiên, còn có món thịt bò kho tương tốt nhất, đến Trung Nguyên không thể ăn thịt bò được, bốn vị thiếu lang, nếu không thì gọi hết nhé?"
"Có rau quả không?"
"Rau quả thì không có nhiều, chỉ có dấm chua trộn lẫn dưa muối cùng rau giá, còn có lê nữa, có điều rượu rất ngon, bồ đào tửu chính tông của
Cao Xương."
Tửu Chí nghe xong rất nhức đầu, "Những thứ mà ngươi mới nói xong, liền kêu hết đi! Rượu thì đưa một bình là được."
"Không thành vấn đề!"
Tiểu nhị lại cười bồi nói: "Mặt khác tiểu điếm còn kinh doanh khách
sạn, ngay ở phía sau tửu quán, ta xem mấy vị là lặn lội từ đường xa mà
đến đây, không bằng thuê trọ ở đây, tiểu điếm có thể chuẩn bị thêm lương khô cho các ngươi, trạm tiếp tế tiếp theo là Trương Dịch, nhưng cách
đây 300 dặm, trung gian cũng không có nơi dừng chân để tiếp tế đồ dùng
với ăn cơm đâu."
Bốn người liếc nhìn nhau một cái, Lý Chân lại hỏi: "Phía trước không
phải Không Động sơn sao? Không Động sơn lại là Thánh địa của đạo giáo,
nổi tiếng khắp thiên hạ, lẽ nào cũng không có nơi để dừng chân?"
Tiểu nhị bắt đầu cười ha hả, "Thiếu lang nói chính là Bình Lương Không
Động sơn, Không Động sơn ở Phúc Lộc huyện chỉ là nơi rừng núi hoang
vắng, chỉ có đạo phỉ, không có đạo sĩ nào."
Lý Chân trên mặt đỏ lên, hắn dĩ nhiên đã hiểu nhầm chuyện này.
"Như thế nào, mấy vị thiếu lang có ở lại tửu điếm không?"
Khoảng thời gian này chuyện làm ăn của khách sạn tương đối ảm đạm,
chưởng quỹ đã nhắc nhở, nếu kéo được một khách hàng đến thuê phòng
thưởng hai mươi đồng tiền, tiểu nhị cũng đặc biệt ra sức mời chào, bốn gã thiếu niên này, có giá trị tám mươi đồng tiền a!
"Ta giúp các ngươi đem hành lý chuyển vào!"
Không chờ bốn người bọn họ đồng ý, tiểu nhị liền chạy xuống lầu một
chuyển hành lý vào, một lát sau, Tửu Chí mới kịp phản ứng lại, hô lớn:
"Rượu, món ăn của chúng ta đâu?"
. . .
Gian phòng của khách sạn rất rộng và lớn, nhưng đã không biết bao lâu
không có người ở, trong phòng không có cửa thông gió, oi bức không chịu
nổi, khắp gian phòng tràn ngập mùi vị khó chịu như mùi trứng thối, tường phòng bị bóc ra từng mảng, lộ ra từng tảng bùn đất lớn màu vàng sẫm.
Trong góc tường có một tấm mạng nhện cực lớn, chiếm cứ gần nửa nóc nhà, một con nhện to như năm đấm tay người đang treo từ trên đó hạ xuống,
phảng phất như nó mới là chủ nhân của gian phòng này, hướng về bốn kẻ
xâm lấn thị uy.
Tửu Chí nằm ở trên một chiếc giường nhỏ, trên đầu là con nhện đang
trừng mắt nhìn chằm chằm vào hắn, hắn không dám động đậy một tí nào, chỉ cần hơi động đậy là hắn cảm thấy cả người rất buồn chán, nhưng miệng
mép thì không nhàn rỗi tí nào.
"Lão Lý, ta hoài nghi chúng ta đã lọt vào hang nhện rồi, ngươi xem con
nhện này, nửa đêm nhất định sẽ bò xuống ăn thịt ta, Tiểu Tế, chúng ta
đổi giường cho nhau đi!"
"Mập Ca, phía bên này cũng có một con nhện, không nhỏ hơn con nhện bên Mập Ca là mấy."
"Mẹ kiếp, đây mà gọi là phòng hảo hạng à, qua một đêm lại phải trả hai
trăm đồng tiền, khách sạn tốt nhất ở Đôn Hoàng cũng chỉ có 60 văn một
đêm, ngày mai phải tìm chưởng quỹ lý luận mới được."
"Lão mập, ngủ đi! Ngày mai còn phải khởi hành!"
Lý Chân lại không thèm để ý đến gian phòng đơn sơ hay không, trong đầu của hắn vẫn còn đang hồi ức lại sự tình một đêm khó có thể quên kia,
cái đêm vô cùng ngắn ngủi đó, để hắn ghi sâu vào trong tâm hồn, sự ôn
nhu và điên cuồng từ nàng, con thiên nga đẹp nhất Bồ Xương Hải.
Hắn từ trong lồng ngực lấy ra bông quyên hoa đã được ép lại, nhẹ nhàng
dùng tay xoa lên cánh hoa mềm mại, trong lòng dâng lên một tia nhớ
nhung.
Từng cơn mệt mỏi và buồn ngủ kéo tới, bất tri bất giác, Lý Chân cũng
chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, nhưng đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên
như tiếng nổ, âm thanh gào khóc đột nhiên nổi lên, tiếng vó ngựa trên
đường cái chạy băng băng vang lên như sấm, Lý Chân bỗng dưng ngồi dậy,
ba chiến hữu cũng dồn dập ngồi thẳng dậy.
"A Chân, có vấn đê xảy ra!"
Khang Đại Tráng sốt sắng nói: "Ta nghe thấy tiếng kêu rất thảm thiết."
Lý Chân cũng nghe thấy, không chỉ có tiếng kêu thảm thiết, còn có âm thanh nữ nhân gào khóc, đây là xảy ra chuyện gì?
Lúc này, tiểu nhị đang hoang mang hoảng loạn chạy tới, nhẹ giọng nói:
"Bốn vị tuyệt đối không nên đi ra khỏi phòng, mã phỉ đã vào thành!"
Tửu Chí giật mình, liền vội vàng hỏi: "Mã phỉ có vào tửu điếm không?"
"Bình thường sẽ không, bọn họ chỉ vào tửu điếm của người Ba Tư, chúng
ta bên này cũng là tửu điếm, nhưng mã phỉ sẽ không vào đâu."
Lý Chân nghĩ đến ngựa cùng lạc đà của bọn họ, liền nói ngay: "Không nên khinh thường, chúng ta đi chỗ giữ ngựa xem xét!"
Ba người biểu thị tán thành, lần này bọn họ mang theo một nhóm hồ
hương, giá trị năm trăm quan tiền, đến Trường An có thể bán được một
ngàn quan, còn có ngựa cùng lạc đà của bọn họ đều rất đáng giá, đặc
biệt là Xích Huyết bảo mã của Lý Chân, nếu như bị mã phỉ cướp đi, bọn họ sẽ mất hết vốn liếng.
Bốn người rút trường kiếm ra, Đại Tráng đem hồ hương đeo lên trên
người, bước nhanh về phía sau nơi giữ ngựa, lúc chạy đến nơi, ngựa cùng
lạc đà đều còn, để bọn họ thở phào nhẹ nhõm một hơi, đúng lúc này, Tiểu
Tế ở bên ngoài sân hô một tiếng, "Chân Ca, mau tới đây!"
Ba người chạy vội vào trong sân, chỉ thấy Tiểu Tế đang đỡ một người đi
vào, thấy ba người chạy tới, Tiểu Tế vội vàng nói: "Ta thấy người này
muốn vượt qua tường trốn vào, dáng vẻ rất vất vả, liền ra tay giúp hắn."
Lý Chân thấy người này không nói gì, nhân tiện nói: "Hắn giống như đang bị thương, Tiểu Tế, mau giúp hắn."
Tiểu Tế tới gần xem xét người này, người này là một thương nhân người
Túc Đặc, trong lòng ôm một cái hộp sắt, chỉ thấy trước ngực hắn trúng
một đao, máu me khắp người, đã hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Tế vội vã tìm thuốc trị thương cùng băng vải, giúp chữa thương
băng bó cho hắn, Khang Đại Tráng cúi đầu nhìn hắn một lát, bỗng nhiên
hô: "Là A Mộc Lâm đại thúc!"
"Đại Tráng, ngươi biết hắn?" Lý Chân hỏi.
Khang Đại Tráng gật gù, "Là cùng một đội buôn của Nhị thúc ta, lẽ nào Nhị thúc ta cũng ở gần đây sao?"
Lý Chân trong lòng cũng cảm thấy có điều không lành, lập tức đối với
Tiểu Tế nói: "Ngươi trước tiên trị thương giúp hắn, Tửu Chí, Đại Tráng,
chúng ta ra bên ngoài xem xét!"
Bên cạnh khách sạn chính là Ba Tư điếm, khách sạn của thương nhân người Túc Đặc, diện tích mấy chục mẫu, lúc này mã phỉ đã bỏ chạy, bên trong
Ba Tư điếm hỗn loạn không thể tả, rơi vãi đầy đất là các loại hàng hóa,
các thương nhân người Túc Đặc một bên gào khóc, một bên kiểm kê hàng hóa của mình.
Ba người chạy đến tiền viện, nơi này tập trung nhiều người Túc Đặc
nhất, Khang Đại Tráng lại nhìn thấy một người quen, liền vội vàng kéo
hỏi: "Ô đại thúc, Nhị thúc ta có ở đây hay không?"
"Ngươi là. . . . Đại Tráng, Nhị thúc ngươi ở nơi đó!"
Thương nhân Túc Đặc chỉ tay về phía bên cạnh cầu thang cách đó không xa, thở dài nói: "Tự làm bậy a!"
Ba người Lý Chân đều nhìn thấy Khang Ngũ Đức, mặt mũi toàn nước mắt,
ngây ngốc ngồi ở trên bậc thang, Khang Đại Tráng vội vàng chạy lên đỡ
hắn nói: "Nhị thúc, là ta, ta là Đại Tráng a! Đã xảy ra chuyện gì?"
Khang Ngũ Đức nhìn hắn một chút, nhận ra là cháu trai của mình, hắn
bỗng nhiên phục hồi tinh thần, ôm lấy hắn lên tiếng khóc lớn, "A. . .
Đại Tráng, cứu cứu muội muội của ngươi, nàng bị mã phỉ cướp đi rồi!"
Lý Chân chỉ cảm thấy tâm như muốn nứt ra, bị mã phỉ cướp đi, là Khang Nhị Nhi hay là Tư Tư?
Hắn gấp gáp hướng bốn phía nhìn lại, không có nhìn thấy Khang Nhị Nhi,
hắn lập tức nghĩ ra, hẳn là Khang Nhị Nhi bị bắt đi, Tư Tư đã không cần
thiết phải về Đôn Hoàng.
"Ta muốn giết bọn họ!"
Khang Đại Tráng hét lớn một tiếng, xoay người hướng về ngoài cửa lớn
lao nhanh, Lý Chân cả kinh, chạy đuổi theo hắn, Khang Đại Tráng một hơi
chạy đến cửa thành, cửa thành mở ra, nhìn bóng đêm đen thui ở ngoài
thành, đã không thấy bóng dáng mả phỉ đâu cả.
Khang Đại Tráng vô lực quỳ xuống, một quyền mạnh mẽ đập xuống đất, nước mắt từ trong chảy xuống.