Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 392: Chương 392: Tam lang nhập cục




Trong thư phòng, Lý Đán khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, đứa con cả Lý Thành Khí mang về một tin tức làm ông khiếp sợ dị thường, mẫu thân thậm chí có ý phong Võ Du Ninh làm thân vương, chuyện này không phải là khúc nhạc dạo của việc phong thái tử sao?

Từ ba năm trước việc Võ Tam Tư được phong làm thái tử bị ngăn cản, việc sắc phong thái tử cũng không còn ai nhắc tới, nhưng trong lòng mọi người đều nhớ đến chuyện này. Dù sao mẫu thân đã gần tám mươi, chuyện này kéo dài không được mấy năm, mặc dù thế cục trước mắt khó bề phân biệt, nhưng lực lượng ủng hộ Lý thị hoàng tộc đã chiếm thượng phong.

Cho dù Võ Tam Tư có làm nhiều việc tốt hơn, cũng khó có thể bù đắp lại những việc ác y đã làm trong quá khứ, trên cơ bản không ai có cái nhìn tốt với y, nhưng ai cũng không nghĩ rằng, không ngờ mẫu thân đang suy nghĩ đến chuyện để Võ Du Ninh làm thái tử, điều này làm cho Lý Đán hơi kinh hãi.

Ông tin tưởng tin tức này là sự thật, Trương Lê là muội phu của Võ Du Ninh. Lấy sự điềm đạm của Võ Du Ninh và Trương Lê, chắc chắn, việc phong vương trên cơ bản đã định rồi, nhưng vấn đề là, Thái Bình công chúa sao lại không nói với mình?

Lý Đán biết rõ tin tức của Thái Bình công chúa linh thông, huynh trưởng của chồng nàng được phong làm thân vương, nàng không chỉ không biết, hơn nữa còn biết rất sớm, nàng sao lại phải giấu mình?

Thực sự Lý Đán đối với Thái Bình công chúa có chút bất mãn, kỳ thật giữa huynh muội họ ba năm trước đây xuất hiện một vết rạn, đó là cái chết của Lý Trọng Nhuận. Thái Bình công chúa giết chết Trương Cảnh Hùng, lại vu oan cho Lư Lăng Vương, điều này làm cho Lý Đán hết sức tức giận, không chỉ tức giận vì chuyện đó, mà là vì Thái Bình công chúa không thương lượng với ông, thậm chí căn bản không nói cho ông biết liền tự tiện hành động.

Lúc này, ở thời khắc mấu chốt Thái Bình công chúa lại che giấu mình, điều này làm cho Lý Đán không thể không hoài nghi dụng ý của Thái Bình công chúa.

Lúc này, đứa con thứ ba Lý Long Cơ ngồi ở một góc nói:

- Phụ thân, chuyện này không thể giả câm giả điếc được, nhất định phải hỏi rõ cô mẫu, lập trường của nàng là gì? Không được hàm hồ chút nào!

Lý Đán ngẩn ra, sao tam lang cũng ở đây? Lúc này ông mới nhớ tới, vừa rồi mình và nó đang đàm luận việc học hành, vừa nói được một nửa, Thành Khí đã vội vàng vào, cắt đứt câu chuyện của bọn họ, hóa ra tam lang vẫn chưa đi.

Năm nay Lý Long Cơ vừa tròn hai mươi tuổi, bộ dạng vô cùng cường tráng, dung mạo oai hùng, ánh mắt vô cùng lợi hại, hơn nữa làm người khôn khéo, quyết đoán, có mưu lược, chẳng qua y quá mức mạnh mẽ, cứng rắn, thiếu đi sự khoan dung của Lý Thành Khí.

Địch Nhân Kiệt từng nói với Lý Đán, nếu Lý Thành Khí làm đế, sẽ là vị vua nhân hậu, nếu Lý Long Cơ làm đế, sẽ là vị vua có vừa tài trí mưu lược kiệt xuất, vừa nhân hậu đức hạnh, đất nước bền vững hòa bình, vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất mở rộng biên cương, cứng quá dễ gãy, đối với Lý Đán mà nói, ông càng ưa thích đứa con cả Thành Khí khoan dung, giống mình nhiều hơn một chút, tuy nhiên ông cũng thích tam lang quyết đoán, có thể bù đắp cho đại lang đôi khi không quả quyết.

Lý Đán có chút không vui nói:

- Tam lang, chuyện này không liên quan đến con, con chỉ cần làm tốt bài vở của mình là được rồi!

Lý Long Cơ hơi sốt ruột nói:

- Phụ thân, con biết việc này liên quan đến tiền đồ của phụ thân, một khi thực sự ngồi lên, trong vòng mấy tháng Võ Du Ninh sẽ từ thân vương tấn cấp lên thành thái tử, hoàng tộc Lý thị sẽ gặp tai họa ngập đầu, giang sơn Lý Đường cũng xong luôn, con sao có thể ngồi yên xem mà không hỏi đến.

Lý Thành Khí bên cạnh cũng khuyên nhủ:

- Phụ thân, tam lang có quyết đoán và năng lực, cứ để nó tham gia, vừa lúc bù lại việc nhân lực chúng ta không đủ, hy vọng phụ thân có thể đáp ứng.

Lý Đán ngẫm nghĩ một chút, liền gật đầu nói:

- Con đã nhất định muốn tham dự, vi phụ cũng không phản đối, bất quá ta có điều kiện, con nhất định phải nghe huynh trưởng an bài, hiệp trợ huynh trưởng, không được tự tiện quyết định bất cứ việc gì, nghe rõ chưa?

Lý Long Cơ mừng rỡ, y đã sớm muốn tham dự đại sự với phụ thân, nhưng phụ thân vẫn không đáp ứng, không nghĩ tới hôm nay có cơ hội ngẫu nhiên để y đạt được mong muốn, y vội vàng đứng dậy đáp ứng:

- Con nhất định nghe theo an bài của đại ca, sẽ không tự tiện hành động.

Lý Đán gật đầu, lại hỏi Lý Thành Khí:

- Việc Võ Du Nghi ta đã biết, còn chuyện Hoàn Ngạn Phạm, Lý Trân đáp ứng rồi sao?

Lý Thành Khí cười nói:

- Y rất thống khoái đáp ứng rồi.

- Y thực hiểu được ý đồ của ta?

Ý đồ chân chính của Lý Đán không phải chỉ là đề cử Hoàn Ngạn Phạm làm tướng quốc, đương nhiên, đây cũng là một mục tiêu rất trọng yếu, nhưng mục tiêu cao nhất lại là thông qua Lý Trân lôi kéo Trương Giản Chi và Diêu Sùng, trở thành người kiên định ủng hộ mình.

Địch Nhân Kiệt ủng hộ Tương Vương Lý Đán, người trong thiên hạ đều biết. Trương Giản Chi và Diêu Sùng là người đi theo Địch Nhân Kiệt, cùng là chuyện người trong thiên hạ đều biết, cho nên tất cả mọi người đều cho rằng Trương Giản Chi và Diêu Sùng cũng ủng hộ Tương Vương.

Nhưng đi giày ấm lạnh, chỉ chân tự biết, Lý Đán lại rất rõ ràng, Trương Giản Chi và Diêu Sùng chỉ ủng hộ Lý Đường, cũng không ủng hộ mình. Hơn nữa Trương Giản Chi còn có khuynh hướng thiên về huynh trưởng của ông là Lư Lăng Vương Lý Hiền. Dù sao huynh trưởng mới là người năm đó phụ thân định là người thừa kế hoàng vị, mình chẳng qua cũng chỉ là con rối khi mẫu thân đoạt ngôi vị hoàng đế của phụ thân khi thời cơ chưa chín muồi thôi.

Nhưng thân thể huynh trưởng không tốt, dường như vô lực tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, điều này làm cho Lý Đán thấy được hy vọng và cơ hội, nếu Trương Giản Chi và Diêu Sùng có thể toàn lực ủng hộ mình, vậy ông đã có thực lực độc lập.

Mặt khác, còn có một Lý Trân nắm giữ kỵ binh tinh nhuệ nhất Đại Đường, hắn không chỉ là đại tướng quân Thiên Kỵ doanh, hơn nữa hắn còn có sức ảnh hưởng to lớn, lan đến cả Nội vệ và quân đội Quan Trung, thậm chí quân đội Liêu Đông.

Lôi kéo Lý Trân đến cạnh mình, là một nước cờ quan trọng nhất cùng là mấu chốt của Lý Đán, trước mắt nước cờ này vẫn chưa đi xong, còn có biến số rất lớn.

Cho nên Lý Đán để đứa con cả đi tìm Lý Trân hỗ trợ, trên trình tự cũng là để dò xét thái độ của Lý Trân, đây thật ra là một mũi tên trúng ba con chim.

Ánh mắt ông tràn ngập mong chờ nhìn đứa con cả, Lý Thành Khí nhẹ nhàng gật đầu:

- Còn cảm thấy trong lòng Lý Trân giống như gương sáng, hiện tại hắn đang gặp khốn cảnh, cần người hỗ trợ, nếu chúng ta khoanh tay đứng nhìn, hắn cũng sẽ bị người khác lôi kéo.

- Con nói là việc huynh đệ Trương thị?

- Vâng! Chính như phụ thân đã biết, huynh đệ Trương thị nhất định phải đẩy Lý Trân vào chỗ chết. Án đầu độc lần này thất bại, huynh đệ Trương thị rất có thể sẽ kết minh với Võ Tam Tư để đối phó Lý Trân, như vậy, phụ thân cảm thấy điều kiện của Võ Tam Tư sẽ là cái gì?

- Ta biết rồi!

Lý Đán khe khẽ thở dài, tuy rằng ông cũng có lòng muốn trợ giúp Lý Trân một tay, nhưng tài nguyên trên tay ông không đủ, ông phải trợ giúp thế nào đây?

Lúc này, Lý Long Cơ ở một bên nói:

- Phụ thân, con có một ý nghĩ, có lẽ có thể giúp Lý Trân một tay.

Từ ba năm trước, Lý Long Cơ không chỉ một lần hướng đến phụ thân bày tỏ nguyện vọng chính trị của mình, nhưng mỗi lần đều bị phụ thân kiên quyết phản đối, ảm đạm mà về, còn lần này y lại thành công ngoài ý muốn.

Tuy nhiên Lý Long Cơ cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao y cũng đã qua tuổi hai mươi, y cho rằng đây đúng là duyên cớ, phụ thân cuối cùng đồng ý, có lẽ còn nhờ có đại ca ủng hộ.

Nhưng bất kể nói thế nào, y đã bước đi bước đầu tiên, hơn nữa đưa ra lý giải của mình, vả lại đã được phụ thân và huynh trưởng tiếp thu.

Lý Long Cơ cũng biết thế cục hiện tại vô cùng hung hiểm, Nhị Trương và Võ Tam Tư lại kết minh, Võ Du Ninh ngang trời xuất thế, cô mẫu Thái Bình công chúa lưỡng lự, phụ thân không phải là người tiên đế chỉ định kế thừa ngôi vị hoàng đế, cũng không được bà nội coi trọng, văn võ đại thần trong triều đa số lại ủng hộ bá phụ Lư Lăng Vương.

Không có tài nguyên, không có nhân mạch, thậm chí cũng không có quân đội ủng hộ, tựa như nấu ăn không có nguyên liệu, làm sao có thể nấu ra một mâm thức ăn đầy đủ màu sắc hương vị, điều này đúng là khảo nghiệm trí tuệ ba cha con họ.

May là bọn họ không thiếu tiền, bọn họ được quý tộc Quan Lũng Trưởng Tôn thị và Đậu thị toàn lực ủng hộ, hàng năm đều có kinh phí gần hai vạn xâu tiền, tuy nhiên rất nhiều chuyện không phải dùng tiền có thể giải quyết được.

Trên đại giáo trường hữu vệ, hai đội mã cầu đang tiến hành cuộc đua kịch liệt, một đội là quán quân năm nay Thiên Kỵ doanh, một đội là quán quân năm ngoái, năm nay phải ở vị trí thứ hai Vũ Lâm quân. Hai đội mã cầu đều là đội bóng cao cấp nhất Đại Đường, trận đấu của bọn họ hấp dẫn phần lớn thị vệ tới xem.

Lý Long Cơ là tay ghi điểm chủ yếu của Vũ Lâm quân, nhưng thủ lĩnh cũng là tả tướng quân Vũ Lâm quân Bùi Khoan, còn có Võ Diên Tú, Triệu Trí, Độc Cô Trường Lâm, Thiên Kỵ doanh cũng là đội bóng mạnh có truyền thống, hơn mười giải trong quá khứ, quán quân phân nửa là bọn họ.

Mặc dù cao thủ đệ nhất môn mã cầu của Đại Đường là Đậu Tiên Vân say rượu ngã ngựa mà bị thương ở chân, từ đó giã từ môn mã cầu, mà con của y là Đậu Thiên Thu lại kế thừa thiên phú môn mã cầu của cha y, trở thành người ghi điểm nhiều nhất Thiên Kỵ doanh, còn có trung lang tướng Tửu Chí, đám người lang tướng Diệp Hiến.

Đội Thiên Kỵ doanh cường thịnh cũng liên quan đến việc đại tướng quân Lý Trân coi trọng môn mã cầu. Trong Thiên Kỵ doanh hắn tổ chức và thành lập hơn mười đội mã cầu, bình thường cho các đội đấu với nhau, chọn người ưu tú thành lập ra một đội hình mạnh nhất, đại biểu Thiên Kỵ doanh ra ngoài thi đấu, vì vậy đội thiên kỵ binh mới có thể chiến thắng liên tục.

Nhưng trận mã cầu hôm nay chỉ là một trận đấu giao hữu, song phương bàn luận kỹ thuật bóng, không có ý nghĩa đặc thù gì, tuy rằng trận đấu vô cùng kịch liệt, nhưng cũng không có chuyên thô lỗ, cũng không nói tới nóng nảy, chỉ đánh không đến nửa canh giờ, song phương ba lần ôm ba lần bắt tay, kết thúc trận đấu.

- Tam lang, trưa nay đến Tửu Tuyền lâu uống một chén đi!

Khi thay quần áo, Độc Cô Trường Lâm cười nói với Lý Long Cơ.

Lý Long Cơ quay đầu lại hỏi mởi Võ Diên Tú:

- Diên Tú đại ca đi không?

Võ Diên Tú lắc đầu:

- Hôm nay ta phải trực, không đi.

Tâm tình của y hơi không tốt, y đảm nhiệm chức tướng quân Vũ Lâm quân đã được bảy năm, lại thủy chung không được thăng chức. Gần đây y nhận được tin tức, Trương Dịch Chi đề cử Võ Du Nghi làm đại tướng quân Vũ Lâm quân, khiến cho Võ Diên Tú cảm thấy mất mát.

Lý Long Cơ hiểu được tâm tình của y, cười nói:

- Kỳ thật cũng không có gì, dù sao Võ Du Ninh được phong Yến Vương rồi, sớm muộn cũng sẽ trọng dụng Diên Tú đại ca.

- Cái gì?

Võ Diên Tú giật mình kinh hãi, vội vàng kéo Lý Long Cơ qua một bên, thấp giọng hỏi:

- Chuyện đệ vừa nói là thật?

- Chắc là thật! Ngày hôm qua ta nghe cô mẫu nói, tuy nhiên huynh ngàn vạn lần đừng truyền ra ngoài, thánh thượng mới chỉ nói qua thôi.

Trong lòng Võ Diên Tú loạn thành một đoàn,Võ Du Ninh được phong làm Yến Vương, đây tuyệt đối là một chuyện lớn bằng trời, khó trách tin tức phong tỏa nghiêm mật như vậy, bọn họ căn bản không biết.

- Ta biết rồi, ta sẽ không nói lung tung.

Võ Diên Tú vội thay quần áo, liền rời khỏi phòng thay đồ, Lý Long Cơ nhìn gã đi xa, nhếch miệng lộ một tia cười lạnh, y biết Võ Diên Tú muốn đi đâu.

Mặc dù Võ Diên Tú là con trai của Võ Thừa Tự, nhưng bởi vì gã là thứ tử, trong nhà bị xa lánh, cho nên từ trước đến nay gã đi lại rất gần với thúc phụ Võ Tam Tư.

Trước đây ít năm gã từng cưới công chúa Đột Quyết làm vợ, không ngờ người Đột Quyết trở mặt, đem gã nhốt ở thảo nguyên. Chính là Võ Tam Tư khuyên bảo thánh thượng, cuối cùng thánh thượng mới phái người đón gã quay về Lạc Dương, vì thế, Võ Diên Tú càng thêm cảm kích Võ Tam Tư, đã trở thành tâm phúc của Võ Tam Tư.

Hôm nay, trong lúc vô ý gã từ miệng Lý Long Cơ lấy được tin tức Võ Du Ninh được phong làm Yến Vương, gã biết rằng Võ Tam Tư là người tổn thất thế nào, từ trong phòng thay đồ đi ra, gã cũng không quay về quân doanh, liền trực tiếp đến Lương Vương phủ của Võ Tam Tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.