Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 292: Chương 292: Tâm phiền ý loạn




Võ Tắc Thiên đứng dậy quay lại phòng ngủ, một hoạn quan tiễn Lý Trân ra tẩm cung, Lý Trân cầm kim bài trầm ngâm một lát, hỏi một gã Giáo Úy đang trực:

- Hôm nay Thiên kỵ doanh bên kia là ai đang trực?

- Hình như là Đậu tướng quân.

Lý Trân lập tức xuống bậc thang, bước nhanh tới Thượng Thanh Môn, Lý Trân sở dĩ không muốn tìm Thiên Ngưu Vệ là vì đêm nay tướng quân đang trực Thiên Ngưu Vệ là Võ Sùng Huấn, trưởng tử của Võ Tam Tư, mà Võ Tam Tư là người đứng sau Cao Ly Phục Quốc Hội, vô cùng có khả năng việc ám sát Tương Vương chính là do y sai khiến Cao Ly Phục Quốc Hội làm.

Hơn nữa Võ Tắc Thiên dường như cũng suy xét đến việc này một chút, cũng không có chỉ định nhánh quân đội này trợ giúp hắn, như vậy Lý Trân đương nhiên muốn tìm người tin cậy xuất binh.

Lý Trân bước nhanh đi đến trước Thượng Thanh Môn, nơi dừng chân của Thiên kỵ doanh trong Tây Uyển ngoài Thượng Thanh Môn, Lý Trân có kim bài điều binh, binh lính canh Thượng Thanh Môn không dám ngăn trở, để hắn ra khỏi cửa thành, không bao lâu, Lý Trân đã đi tới trước đại môn nơi Thiên kỵ doanh đóng quân, thật xa liền có binh lính hô to:

- Đứng lại, là ai?

- Ta là Nội vệ Thống lĩnh Lý Trân, phụng ý chỉ bệ hạ tới gặp Đậu tướng quân, mau thay ta thông báo.

Sớm có binh lính chạy vào trong doanh, không bao lâu, Đậu Tiên Vân toàn thân mặc giáp trụ khôi giáp đi nhanh ra, hôm nay đúng lúc y đang trực, buổi tối không thể ngủ được, đợi mệnh bất cứ lúc nào.

- Lý Thống lĩnh, chúng ta đã lâu không gặp.

Đậu Tiên Vân cười lớn đi tới:

- Nghe binh lính nói, ngươi có ý chỉ của Thánh Thượng?

Lý Trân giơ kim bài điều binh lên, Đậu Tiên Vân giật mình kinh hãi, đây chính là kim bài điều binh của Thánh Thượng, gặp bài như vua đích thân tới, y vội vàng quì một gối:

- Vi thần Đậu Tiên Vân đợi lệnh.

Lý Trân lại lấy ra chỉ thị Võ Tắc Thiên viết tay, đưa cho Đậu Tiên Vân:

- Tình thế nguy cấp, xin Đậu tướng quân lập tức xuất binh giúp ta.

Đậu Tiên Vân nhìn nhìn chỉ thị viết tay, đúng là lệnh Thánh Thượng tự tay viết, bên trên có viết hạn mức xuất binh cao nhất là ba nghìn người, Đậu Tiên Vân gật gật đầu:

- Đã có kim bài và chỉ thị viết tay, ta lập tức xuất binh, không biết Lý Thống lĩnh cần xuất binh bao nhiêu người?

- Ba nghìn người có thể chứ?

- Đương nhiên có thể, xin Lý Thống lĩnh chờ một chút, ta lập tức chỉnh đốn quân đội.

Ba nghìn người đúng lúc đêm nay nhân số hợp lý, chỉ không đến một khắc đồng hồ, ba ngàn binh lính Thiên kỵ doanh đã chuẩn bị sắp xếp, bọn họ đều là kỵ binh, đều trở mình lên ngựa. Lý Trân cũng lên ngựa của mình, nói với Đậu Tiên Vân:

- Mục tiêu là Đông Giao Hàn Tuyền sơn trang Lạc Dương.

Đậu Tiên Vân gật gật đầu, quay đầu lại ra lệnh:

- Xuất phát.

Ba nghìn kỵ binh theo sau tướng quân Đậu Tiên Vân và Lý Trân, trùng trùng điệp điệp chạy ra khỏi quân doanh, dọc theo một quan đạo hẹp hướng phía đông Lạc Dương chạy đi.

Trú doanh của Thiên kỵ doanh cách Hàn Tuyền sơn trang ước chừng ba mươi dặm, khi ba nghìn kỵ binh đuổi tới sơn trang, sắc trời đã tờ mờ sáng, trên quan đạo đã có người bán hàng rong bận rộn mua bán, một nhóm nông dân đem giỏ đồ ăn nặng trịch đi về phía trong thành, Lý Trân chỉ vào một đoạn tường vây xuất hiện xa xa:

- Chính là chỗ đó.

Hàn Tuyền sơn trang là một sơn trang nhỏ, chiếm tám trăm mẫu đất, nghe nói là trang viên của Trung thư thị lang Tiết Nguyên Siêu, trong trang viên rừng cây rậm rạp, sông nhỏ róc rách, phong cảnh thanh tú xinh đẹp, là một chỗ tu thân dưỡng tính rất tốt, trong sơn trang tới gần bờ sông có kiến trúc lớn, căn cứ khẩu cung Lý Trân lấy được, ở đây ước chừng có bốn trăm võ sĩ Cao Ly Phục Quốc Hội.

- Hiện tại động thủ sao?

Đậu Tiên Vân thấp giọng hỏi.

Lý Trân nhìn sắc trời một chút, gật đầu nói:

- Lập tức động thủ.

Đậu Tiên Vân lập tức quay đầu lại lệnh:

- Bắt giữ tất cả mọi người trong trang viên, kẻ nào chống lại giết chết không tha.

Hơn mười người kỵ binh Thiên kỵ doanh dùng dây thừng bao lấy tường vây, dùng sức kéo túm lại, chỉ nghe “Oanh” một tiếng, tường vây sụp xuống một đoạn thật dài, ba nghìn kỵ binh chen chúc mà vào, hoành đao ra khỏi vỏ, tiếng chân như sấm, ba nghìn kỵ binh như một dòng nước lũ, trùng trùng điệp điệp chạy gấp về phía tòa kiến trúc nơi xa.

Cao Ly Phục Quốc Hội mười mấy năm vất vả gây dựng trong một đêm bị Nội vệ và Thiên kỵ doanh liên kết tiêu diệt, bao gồm thủ lĩnh Đại Đường Kiếm Đông Hi, gần năm mươi thành viên nòng cốt cùng với hơn bốn trăm võ sĩ bị một lưới bắt hết.

Mặc dù tin tức Nội vệ hành động bị phong tỏa nghiêm mật, nhưng vẫn có một chút tin tức từ các con đường để lộ ra, lâm triều đại thần đều nghị luận, đều hỏi thăm lẫn nhau, không biết tối hôm qua chuyện gì xảy ra.

Võ Tam Tư cũng đi tới Thái Sơ cung trên quảng trường, y gặp các đại thần túm năm tụm ba, đang nghị luận gì đó, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, lúc này, y thấy Điền Quy Đạo trong điện, vội vàng hô:

- Điền sứ quân, mời tới đây một chút.

Điền Quy Đạo là một trong những tâm phúc của Võ Tam Tư, y vội vàng tiến lên hành lễ:

- Vương gia cũng tới.

- Ta hỏi ngươi, lũ triều thần đều đang nghị luận cái gì?

- Tối hôm qua hình như đã xảy ra chuyện gì đó, Nội vệ ở trong thành bắt người, tất cả mọi người đang suy đoán chuyện gì xảy ra?

- Nội vệ?

Võ Tam Tư nhướn mày:

- Bắt người nào?

- Cũng không biết, đủ loại tin đồn đều có, nhưng không có một cái nào chính xác.

Võ Tam Tư suy nghĩ một chút, y biết Lý Trân gần đây đang tra vụ án Tương Vương gặp chuyện, chẳng lẽ hắn phát hiện đầu mối gì sao?

Y lại truy vấn:

- Bắt người ở đâu?

- Hình như là Quy Nhân phường, có quan viên tận mắt nhìn thấy tại Quy Nhân phường, Nội vệ gần như toàn bộ xuất động.

Võ Tam Tư cả kinh, tim thiếu chút nữa ngưng đập, y đương nhiên biết trong Quy Nhân phường có cái gì, nơi đó là nơi ở của Phục Quốc Hội mà, chẳng lẽ Lý Trân đã biết vụ án ám sát là Cao Ly Phục Quốc Hội gây nên?

Võ Tam Tư cảm thấy một trận sợ run, đám khốn kiếp kia sẽ không khai mình ra chứ?

Lúc này y không còn tâm trạng thượng triều, vội vàng nói với Điền Quy Đạo:

- Thân thể của ta hơi không thoải mái, nếu Thánh Thượng hỏi tới, ngươi nói ta ngã bệnh, ta hiện tại phải về phủ nghỉ ngơi.

- Vậy vi thần đưa Vương gia trở về?

- Không cần, tự ta trở về.

Trong lòng Võ Tam Tư bực bội, hung tợn bỏ lại một câu, xoay người đi mất. Điền Quy Đạo ngây ngẩn cả người, Lương Vương bỗng nhiên trở nên khác thường như thế, chẳng lẽ việc tối hôm qua và hắn có quan hệ gì sao?

Võ Tam Tư vội vàng chạy về phủ trạch, trên đường y liền phái vài tên thị vệ tới Quy Nhân phường hỏi thăm tin tức. Vừa đi vào cửa phủ, đã thấy trưởng tử Võ Sùng Huấn đang hoảng sợ, vội vàng thi lễ:

- Phụ thân không phải đi lâm triều sao?

- Thân thể của ta không khoẻ, xin phép về rồi.

Võ Tam Tư đánh giá nhi tử, nhướn mày hỏi:

- Ngươi hôm nay không tới hoàng cung hả?

- Hồi bẩm phụ thân, con đã trực tối hôm qua, hôm nay vừa lúc được nghỉ.

Nghe nói nhi tử tối hôm qua trực, Võ Tam Tư vội vàng kéo Võ Sùng Huấn qua một bên, thấp giọng hỏi:

- Hôm qua trong cung có chuyện gì phát sinh không?

- Phụ thân chỉ phương diện nào?

Võ Sùng Huấn vẫn chưa nghe nói tối chuyện hôm qua Nội vệ điều tra , y bị phụ thân hỏi cũng không hiểu ra sao.

- Việc có quan hệ tới Lý Trân.

Võ Sùng Huấn gật gật đầu:

- Nghe nói hắn tối hôm qua khi sắp canh bốn cầu kiến Thánh Thượng, Thánh Thượng lại còn gặp hắn.

- Sau đó thì sao?

Võ Tam Tư khẩn trương truy vấn.

- Sau đó hình như hắn đi Thượng Thanh môn, hẳn là tìm Thiên kỵ doanh, cụ thể con cũng không rõ lắm, phụ thân, chuyện gì xảy ra?

Võ Tam Tư thở dài một tiếng:

- Nội vệ tối hôm qua điều tra Quy Nhân phường, khả năng đã bắt giữ toàn bộ đám người Cao Ly kia rồi.

- A.

Võ Sùng Huấn ngây ngốc một chút, y cũng biết quan hệ của phụ thân và Cao Ly Phục Quốc Hội, nhưng Võ Sùng Huấn lại không biết chuyện ám sát Tương Vương. Võ Sùng Huấn nói:

- Bằng không con dẫn huynh đệ Thiên Ngưu Vệ đi tiếp quản Quy Nhân phường, tìm hết những chứng cứ bất lợi cho phụ thân trở về.

- Chớ làm loạn.

Võ Tam Tư mắng nhi tử một câu:

- Hắn nếu tối hôm qua đã diện thánh, ngươi cũng đừng có gây chuyện.

Dừng một chút, Võ Tam Tư lại nói:

- Con hôm nay nếu nghỉ thì dẫn gia tướng đi hỏi thăm tin tức, các loại tin tức, càng tỉ mỉ càng tốt.

- Con hiểu rồi.

Võ Sùng Huấn thi lễ, liền vội vàng rời đi.

Võ Tam Tư tâm hoảng ý loạn, phân phó gia đinh:

- Mau mời Minh tiên sinh đến nội thư phòng gặp ta, nhanh đi.

Y đi tới nội thư phòng, đem bình trà lạnh một hơi uống hết, tâm tình căng thẳng chậm rãi bình tĩnh trở lại, lúc này, Minh tiên sinh vội vàng tới rồi:

- Vương gia tìm ta sao?

Võ Tam Tư thở dài:

- Tiên sinh, chỉ sợ xảy ra chuyện lớn rồi.

- Vương gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Võ Tam Tư ngồi xuống, cười khổ nói:

- Vừa rồi khi ta vào triều nghe được một tin tức, buổi tối hôm qua, Lý Trân dẫn Nội vệ bao vây Quy Nhân phường, đoán chừng là diệt hết Cao Ly Phục Quốc Hội rồi, vừa rồi Đại lang nói cho ta biết, Lý Trân tối hôm qua canh bốn khẩn cấp diện thánh, điều động Thiên kỵ doanh, ta đoán hẳn là đi bắt võ sĩ Phục Quốc Hội, trong một đêm, tình thế nghịch chuyển rồi.

Minh tiên sinh nghe được liền trợn mắt há hốc mồm, y cũng không nghĩ ra trong một đêm sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy, y ngây người, sau một lúc lâu mới thấp giọng hỏi:

- Vương gia sẽ không bởi vì chuyện này mà không vào triều sớm chứ?

- Ta hiện tại thật sự hoảng hốt, không có tâm tư thượng triều.

Minh tiên sinh thở dài trong lòng, đây không phải là nói cho Thánh Thượng, y có tật giật mình sao? Nhưng Võ Tam Tư đã trở về, nói lời này cũng vô dụng, chỉ biết càng thêm chọc giận y. Minh tiên sinh lại trầm tư một lát, nói:

- Ta đoán Hoắc Tri Thiện bị Lý Trân tìm được rồi, Hoắc Tri Thiện từ trước đến nay là người liên hệ với phía Cao Ly.

- Nhưng Hoắc Tri Thiện cũng không biết đối phương là ai? Kiếm Đông Hi luôn luôn cẩn thận, y không có khả năng để Hoắc Tri Thiện biết chi tiết về mình, cho dù bắt được Hoắc Tri Thiện, nhiều nhất biết xích luyện kim là gã ném thôi.

Minh tiên sinh chậm rãi nói:

- Vương gia vẫn xem thường Lý Trân rồi, chỉ cần hắn bắt được Hoắc Tri Thiện, hắn liền nhất định sẽ từ trong miệng người này phát hiện đầu mối gì đó, cho dù Kiếm Đông Hi cẩn thận đi nữa, khó tránh khỏi cẩn thận mấy cũng có sai sót.

Võ Tam Tư trầm mặc, y biết Minh tiên sinh nói đúng, Lý Trân đúng là nhân vật lợi hại, bất luận người nào xem thường hắn đều gặp nhiều thua thiệt, Võ Thừa Tự, Vi Đoàn Nhi, Tiết Hoài Nghĩa, không phải đều là thế này sao?

- Vậy hiện tại ta nên làm cái gì?

- Vương gia cũng không phải lo âu.

Minh tiên sinh an ủi y:

- Hiện tại Thánh Thượng còn chưaó tìm Vương gia, điều đó nói lên trong tay Lý Trân vẫn chưa có lấy được chứng cớ bất lợi cho Vương gia, nếu không có chứng cớ, Vương gia hết thảy đều có thể không thừa nhận, Thánh Thượng cho dù tức giận, cũng sẽ không trừng phạt Vương gia quá mức.

Võ Tam Tư gật gật đầu:

- Chỉ mong Kiếm Đông Hi có thể kịp thời thiêu hủy thư của ta.

Đúng lúc này, ngoài cửa có thị vệ bẩm báo:

- Khởi bẩm Vương gia, Nội vệ Thống lĩnh Lý Trân nói có chuyện quan trọng cầu kiến Vương gia.

Võ Tam Tư ngây ngẩn cả người, Lý Trân tại sao muốn gặp mình, hơn nữa hắn làm sao biết mình không có vào triều? Hắn nhìn nhìn Minh tiên sinh, Minh tiên sinh gật gật đầu:

- Vương gia không ngại gặp hắn một lần.

- Mời hắn tới quý khách đường ngồi tạm, ta lập tức đến liền.

Lý Trân vừa mới nhận được tin tức, Võ Tam Tư không có vào triều, lại từ Hoàng thành hồi phủ rồi, Lý Trân một chút cũng không thấy lạ về biểu hiện của Võ Tam Tư, nói lên y có tật giật mình, trong lòng sợ hãi, như vậy không còn gì tốt hơn.

Lý Trân uống ngụm trà, chỉ nghe dưới nhà truyền đến tiếng bước chân vội vã, Lý Trân nghe tiếng bước chân này, liền biết tâm tình Võ Tam Tư lúc này cực kỳ không ổn, chỉ thấy Võ Tam Tư vội vàng đi vào quý khách đường.

Lý Trân vội vàng đứng dậy cười nói:

- Sớm như vậy đã đến, quấy rầy Vương gia nghỉ ngơi.

Võ Tam Tư cho cười hai tiếng:

- Lý Thống lĩnh đây là lần đầu tiên đến quý phủ ta đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.