Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 320: Chương 320: Tàn binh Lư Long




Võ Du Nghi bỗng hiểu, Lý Trân lấy vụ án ám sát để uy hiếp mình, căn bản cũng không có lời khai gì, đương nhiên thích khách ở trong tay hắn, nếu như hắn đồng ý, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bịa lời khai. Mục đích thực sự của Lý Trân vẫn là muốn ép mình chuyển nhiệm vụ Thánh thượng giao cho hắn.

Quản thực là thánh chỉ của Thánh thượng trong tay y, lệnh cho Lý Trân thống lĩnh Lư Long quân nhưng Võ Du Nghi không muốn phân tán quân quyền, cho nên tuyệt miệng không đề cập đến chuyện này. Nhưng bây giờ Lý Trân dùng kim bài của Nội vệ và vụ án ám sát để dọa y. Rõ ràng là muốn y giao quyền cho hắn, đây chắc chắn là ý của Địch Nhân Kiệt.

Võ Du Nghi nghe nói đến thủ đoạn Lý Trân đối phó với Tiết Hoài Nghĩa và Lai Tuấn Thần, ngay cả Võ Tam Tư cũng có phần e ngại về người này, tốt nhất là mình vẫn đừng đối đầu với người này.

Cuối cùng Võ Du Nghi cũng không chịu được áp lực của Lý Trân, y đành phải làm bộ nói:

- Ta nhớ, sáng sớm hôm nay Thánh thượng phái người đưa tới mấy chỉ thị viết tay. Ta còn chưa kịp đọc, có lẽ đã có Lý tướng quân sắp xếp, đợi một lát ta đi tìm xem.

Y không bảo Lý Trân vào trướng, tự mình vội vàng quay về trướng. Lý Trân hơi cười lạnh, cái này gọi là rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt, muốn mình ép y y mới bằng lòng lấy những thứ đó ra.

Một lát, Võ Du Nghi mang một phần thánh chỉ ra áy náy nói:

- Thật xin lỗi, thực sự lệnh bổ nhiệm Lý tướng quân mới đến, ta chưa nhìn thấy.

Lý Trân cầm thánh chỉ mở ra, trên đó bổ nhiệm hắn làm Thống lĩnh Lư Long quân, trợ giúp cho Địch Nhân Kiệt khôi phục trận tự Doanh Châu. Điều này thực sự nằm ngoài dự liệu của Lý Trân. Bên cạnh hắn có một chiếc bàn nhỏ, hắn để thánh chỉ lên đó, quỳ gối thi lễ:

- Vi thần Lý Trân, cẩn tuân ý chỉ của bệ hạ.

Hắn đứng lên, cầm thánh chỉ nói với Võ Du Nghi:

- Nếu Thánh thượng có sắp xếp khác cho ta, như vậy vụ án ám sát tạm thời gác lại, sau này điều tra tiếp. Bây giờ chúng ta nên lấy quân vụ làm trọng.

Trong lòng Võ Du Nghi thầm mắng, lại không thể làm gì đành phải giao quân phù cho Lý Trân rồi nói với hắn:

- Kỵ binh đóng ở phía tây nam đại doanh, ta sẽ cùng Lý tướng quân đi tiếp quản quân quyền.

Mười vạn quân Đường của thống soái Võ Du Nghi thực tế là do mấy đội quân tạo thành, bao gồm cả quân đồn Hà Bắc ban đầu, quân đô hộ An Đông và mấy vạn vệ quân Kinh kỳ.

Lư Long quân thuộc An Đông đô hộ phủ, vốn trú đóng ở một tuyến Bình Châu, có khoảng hơn sáu ngàn người, cũng là một đội quân độc lập, do tướng quân Tông Hoài Xương thống soái. Nhưng Tông Hoài Xương bị trúng kế bao vây của đại quân Khiết Đan, Lư Long quân chịu tổn thất nặng nề mất gần một nửa quân. Tông Hoài Xương cũng bất hạnh phải bỏ mạng.

Trước mắt ba ngàn bại quân Lư Long trốn ra được do Võ Du Nghi quản lý. Y vốn định mang giải tán số ba ngàn quân này, chia cho các quân nhưng không ngờ Thánh thượng lại để cho Lý Trân tiếp quản số bại binh này.

Nhưng Võ Du Nghi nghĩ đi nghĩ lại, như vậy cũng tốt, ném số tàn binh này cho Lý Trân coi như gỡ bỏ được một gánh nặng. Để hắn xử trí, thảm bại cuối cùng đâu có liên quan đến mình?

Chỗ đóng trại của Lư Long quân ở góc phía tây nam đại doanh. Lúc này lòng quân đã tan rã, sĩ khí đê mê, thất bại vô cùng thảm thiết. Không chỉ có Tổng quản Tông Hoài Xương tử chiến mà sáu Đô úy cũng phải bỏ mạng mất năm người. Một Đô úy còn lại bị trọng thương, cảm xúc của đám lính đang tổn thương nghiêm trọng, họ đang túm năm tụm ba bàn luận, phỏng đoán về số mạng của họ.

Lúc này, một đội binh sĩ bảo vệ Đại tướng quân Võ Du Nghi đi vào chỗ đóng quân của họ. Đám lính đứng hết lên, bất an nhìn Võ Du Nghi chằm chằm.

Trong đại trướng có hơn mười giáo úy, sau khi Võ Du Nghi tuyên bố bổ nhiệm xong thì vội vàng dời đi, đẩy cả đám hỗn loạn cho Lý Trân.

Hơn mười Giáo úy nhìn Lý Trân chằm chằm, ánh mắt họ tràn đầy hi vọng. Trước đó bọn họ nhận được tin, Võ Du Nghi chuẩn bị chia rẽ bọn họ, chia cho các quân. Lúc đó bọn họ sẽ trở thành tán quân không chính hiệu, địa vị thấp, cuối cùng sẽ trở thành con ma chết thay cho kẻ khác.

Nhưng bây giờ bọn họ lại đón quân sử mới đến, hơn nữa còn là tướng quân Lý Trân nổi tiếng Nội vệ, cũng có nghĩa là Lư Long quân tiếp tục được duy trì. Đây sao có thế khiến họ không cảm kích cho được, bọn họ bỗng nhiên cùng nhau quỳ gối, ôm quyền cao giọng nói:

- Tham kiến Lý tướng quân.

Lý Trân gật gật đầu cười nói:

- Các vị tướng quân xin miễn lễ, bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ đến đảm nhiệm Lư Long quân sử. Đây là chỉ định đặc biệt của Thánh thượng. Nói cách khác, ta sẽ xây dựng lại Lư Long quân.

Lý Trân từ từ nhìn mọi người một lượt, lại nói:

- Ta nghe nói sáu Đô úy bỏ mạng gần hết, một người trọng thương. Cho nên cần bổ nhiệm một Đô úy nữa, nhưng Đô úy mới ta muốn đề bạt trong chiến tranh, các vị cũng có thể được thăng chức, dựa theo chiến công để thăng chức.

Mọi người lặng im gật đầu, tuy mỗi người đều có khát vọng thăng chức nhưng bọn họ cũng biết trong ba ngàn quân đội nhiều nhất chỉ có ba Đô úy. Phương án của Lý Trân khiến tất cả mọi người đều có thể chấp nhận, lấy chiến công để quyết định thăng thưởng.

- Được rồi.

Lý Trân không nói gì với nhóm Giáo úy nữa mà lập tức nói:

- Mọi người đi tập hợp binh lính đi, chúng ta sẽ giáo huấn binh lính.

Đám Giáo úy nhao nhao, tự tập hợp thuộc hạ. Một lát sau, ba ngàn binh lính xếp thành hàng. Lý Trân đứng trên bàn lớn, cao giọng nói với mọi người:

- Tất cả huynh đệ nghe đây, từ bây giờ trở đi, ta chỉnh là chủ tướng của các ngươi. Ta sẽ dẫn dắt mọi người xây dựng lại Lư Long quân, xây dựng lại vinh quang thuộc về các ngươi.

Ba ngàn tàn binh không một tiếng động, họ ngơ ngác nhìn nhau, rất nhiều người rơi lệ. Lý Trân hít một hơi thật sâu, lại cao giọng nói:

- Có người nói các ngươi là tàn binh bại tướng, không chịu nổi một kích, thậm chí có người đề nghị giải tán Lư Long quân. Nhưng thực tế là như vậy sao? Ta cho rằng không phải giáp khẩu bại binh mà là chủ tướng khinh địch, gặp phải mai phục. Các ngươi đối mặt với mấy vạn quân Khiết Đan, không ai đầu hàng, giết khỏi trùng vây. Các ngươi không phải là tàn binh bại tướng, các ngươi là anh hùng phải có được vinh dự, chứ không phải là bị kỳ thị.

Đã có binh lính không kìm nổi lòng mình mà khóc nấc lên, hầu như ai cũng khóc, đó là nước mắt khuất phục, trong ánh mắt của Lý Trân cũng có dòng lệ, hắn lau nước mắt cao giọng hô:

- Vinh dự không phải đến dựa vào khẩn cầu, mà nhất định phải đến từ trong máu và lửa chiến đấu. Chúng ta là anh hùng, không phải kẻ bại, chúng ta muốn dùng sự thực để chứng minh, dùng máu tươi để tìm lại sự tôn nghiêm của chúng ta, dùng máu tươi để bảo vệ sự tôn nghiêm của Lư Long quân.

Nhiệt huyết của mọi người bắt đầu sôi trào, nước mắt xúc động, đám lính vung tay hô to. Bọn họ hô đến khàn cả giọng, lấn át cả tiếng hô khích lệ của Lý Trân, tinh thần sa sút đã bị quét sạch. Mỗi người đều có khát vọng chiến tranh, khát vọng giết địch. Bọn họ muốn dùng máu tươi để có được sự tôn nghiêm của mình.

Một lúc lâu sau, Địch Nhân Kiệt dưới sự bảo vệ của Lý Trân và Lư Long quân đã trùng điệp tiến về Bình Châu.

Bình Châu chính là đảo Tần Hoàng ngày nay, lúc đó còn chưa xuất hiện Sơn Hải quan nhưng có Du Quan nổi tiếng. Du Quan trấn giữ hành lang Liêu Tây là con đường từ Liêu Đông vào Hà Bắc. Trước đó quân Khiết Đan chia làm hai đường. Một do Tôn Vạn Vinh suất lĩnh tấn công huyện Đàn Châu, Mật Vân. Một đường khác do đại tướng quân Lạc Vu dẫn hai vạn quân men theo hành lang Liêu Tây xuôi nam, chuẩn bị phá Du Quan, từ tuyến đông vào Hà Bắc.

Sau khi có được tin Võ Du Nghi dẫn một trăm ngàn đại quân lên bắc, hai đường quân Khiết Đan đông tây đều hốt hoảng rút lui lên bắc. Nhưng đúng như sự lo lắng của Trần Tử Ngang, Võ Du Nghi đem đại quân đóng ở U Châu không muốn tiến thêm, nỗi lo của người Khiết Đan cũng tan biến.

Lý Tận Trung lại phái đại tướng Tôn Vạn Vinh suất mười lăm ngàn quân tấn công Du Quan, ý đồ là cướp chỗ này để có cửa vào Hà Bắc.

Quân đóng giữ ở Du Quan chỉ có hơn tám trăm người, do quân Long Sơn của Doanh Châu được Phó sứ Hứa Khâm Tịch suất lĩnh. Y đã liên tục cầu cứu Võ Du Nghi, nhưng viện quân mãi vẫn chưa đến.

Công thành đã đánh được ba ngày ba đêm, hơn một vạn quân Khiết Đan tấn công điên cuồng, quân thủ thành đã chết hơn một nửa. Thấy quân thủ thành sức chiến đấu càng lúc càng yếu đi, tình thế Du Quan đang vô cùng nguy hiểm.

- Tùng, tùng!

Lúc xế chiều, quân Khiết Đan lại một lần nữa phát động tấn công Du Quan, đội quân rợp trời đánh về phía Du Quan. Bọn họ khiêng thang công thành, giơ cao tấm chắn, tay cầm chiến đao và trường mâu, hô lên rung trời.

Đám binh lính trên đầu thành đã rơi vào tình trạng kiệt sức, nhưng trong thời điểm sinh tồn, mỗi người đành phải làm cho tinh thần phấn chấn, giương cung nỏ lên để chống cự bước cuối cùng.

- Ngô giáo úy, ngươi dẫn theo mười huynh đệ đi phòng ngự ở lỗ hổng thành Đông.

Chủ tướng Hứa Khâm Tịch chỉ huy phòng ngự trên đầu thành, hai mắt đỏ ngầu, tiếng cũng đã khản đi. Đối mặt với người Khiết Đan tấn công không ngừng, y chỉ có thể được ăn cả ngã về không, tử chiến với quân địch.

- Chuẩn bị cung nỏ!

Y hô to một tiếng, hơn hai trăm tiễn thủ nhắm vào hơn một ngàn quân địch phía trước, Hứu Khâm Tịch thấy quân địch sắp bắn nỏ liền hô lớn:

- Bắn tên!

Hơn hai trăm mũi tên từ đầu thành trỏ xuống mạnh mẽ bắn về phía quân Khiết Đan, áo giáp của quân Khiết Đan không thể chống nổi mũi tên của quân Đường, hơn mười kẻ ở phía trước đều ngã quỵ thảm thiết.

Ngay sau đó quân Đường lại bắn đợt nỏ lần thứ hai, Tôn Vạn Vinh ở phía sau giận dữ ra lệnh:

- Bắn tên chặn chúng lại.

Hai ngàn cung thủ Khiết Đan cũng bắn tên lên đầu thành, mũi tên dày đặc như mây đen bắn về phía đầu thành, một gã Giáo úy quân Đường rống to:

- Nằm xuống!

Binh lính quân Đường nằm hết xuống, nhưng vẫn có hơn mười người không kịp cúi đầu bị tên bắn trúng ngã xuống thành kêu thảm thiết.

Tôn Vạn Vinh thấy bắn tên có hiệu quả lại hô lớn:

- Tên yểm hộ, bắc thang công thành.

Mũi tên như mưa bão bắn về phía đầu thành, chặn quân Đường lại, không thể ngẩng đầu lên được. Quân Khiết Đan lập tức nổi trống, mấy ngàn binh lính khiêng thang đã gần đến tường thành rồi.

Từng cái thang được dựng lên, binh lính Khiết Đan bò lên tường thành như lũ kiến. Cùng lúc đó, cung tên của Khiết Đan cũng thôi không bắn nữa.

Hứa Khâm Tịch hô to:

- Dùng đá đập, đập lui chúng đi.

Mấy trăm lính Đường bê từng tảng đá lớn ném vào thang, đá rơi xuống nện vỡ đầu lính Khiết Đan, thang cũng bổ nhào xuống.

Hơn mười quân lính Đường dùng xiên thép đẩy thang xuống, ra sức đẩy ra phía ngoài, thang dần dần rời khỏi tường thành, ngã lật ra phía ngoài. Mười mấy tên lính Khiết Đan đang bò trên thang cùng ngã xuống la hét thê thảm.

Giáo úy Ngô Hiếu Minh dẫn theo mười tên lĩnh chấn giữ lổ hổng phía Đông. Tình thế chỗ này nguy cấp. Trong cuộc chiến hôm qua một đoạn tường thành bị đổ sụp xuống, xuất hiện một lỗ hổng dài hai trượng.

Mấy trăm binh lính Khiết Đan tấn công vào lỗ hổng này, mười mấy tên Khiết Đan hung hãn xông lên tường thành, quân Đường liều chết chống cự, chết vô cùng thê thảm và nghiêm trọng.

Giáo úy Ngô Hiếu Minh một đao bổ vào quân địch, nhưng lại có một mũi mâu sắc bén bất thình lình đâm tới, hung hăng cắm vào bụng Ngô Hiếu Minh. Y kêu lên thảm thiết, trong lúc sắt chết, y đã dùng sức lực cuối cùng ôm lấy quân địch để mũi mâu đâm cả vào gã, rồi cùng nhau ngã từ trên tường thành cao cao xuống.

Thấy quân Đường không thể cầm cự nổi nữa rồi. Đúng lúc này có một tên lính chạy vội tới, cao giọng nói với Hứa Khâm Tịch:

- Khởi bẩm Hứa tướng quân, viện quân của chúng ta đã đến ngoài hai mươi dặm, xin tướng quân kiên trì thêm lát nữa.

- Hai mươi dặm.

Hứa Khâm Tịch cười thảm một tiếng, viện quân rốt cuộc đã đến, nhưng còn hai mươi dặm nữa, ít nhất phải một canh giờ, nhưng tình hình hiện giờ, bọn họ sao có thể thủ thành được nữa.

Có lẽ cuộc chiến tranh thảm thiết quá đã làm trời xanh cảm động, một tên lính chỉ tay về phía bắc hô to:

- Mau nhìn xem!

Chỉ thấy bầu trời phía bắc trở nên mờ nhạt, gió thổi mạnh hơn, kèm theo cả đất cát đập vào má. Một trận bão cát lớn từ phía Du Quan đang cuồn cuộn lao về phía này.

Tôn Vạn Vinh thấy tình huống không ổn liền hô lớn:

- Lập tức rút quân!

“Keng, keng, keng” tiếng chuông vang lên, đại quân Khiết Đan rút lui như thủy triều, chạy như điên về phía ngoài đại doanh hai dặm.

Lúc này quân Đường cũng không reo hò mà đều ghé vào đầu thành, cùng đợi bão cát đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.