Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 101: Chương 101: Tấn công vào nhược điểm.




Hiện giờ điều mà Lý Trân không quan tâm nhất chính là nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi, thế mà nàng ta cứ đề cập đến vấn đề này. Trong lòng Lý Trân thầm nghĩ hay là nàng ta muốn mình trở thành một Ngư Phẩm Long thứ hai?

Nhưng Thượng Quan Uyển Nhi đang cười dài nhìn hắn khiến hắn không thể lảng tránh vấn đề này, hắn đành phải cười khổ nói:

- Thượng Quan xá nhân và Địch cô nương là hai người khác nhau, cơ bản không thể so sánh, ở trước mặt Thượng Quan xá nhân Lý Trân không dám có bất kỳ ý tưởng nào khác.

Thượng Quan Uyển Nhi chỉ vì trên phương diện tình cảm muốn xoa dịu một chút cảm xúc muốn chống đối của Lý Trân, đây là một chút thủ đoạn của Nữ nhân quán hay dùng, thật ra Lý Trân cũng không ngạc nhiên lắm.

Thượng Quan Uyển Nhi cười cười, lại đem thoại đề vòng vo trở lại:

- Hiện tại ta có thể thẳng thắn mà nói với Lý công tử, ngươi giả thành quan coi ngục vào thiên lao, làm cho thiên lao xảy ra án mạng, không chỉ liên quan đến Địch Nhân Kiệt mà ngay cả ngục thừa cũng bị giết khiến cho Thánh Thượng tức giận, nếu không phải ta can thiệp vào vụ án này, ngươi và Địch Yến cũng đã gặp phiền phức lớn, bị tống giam vào ngục từ lâu rồi, ngươi cũng không có khả năng ngồi ở chỗ này mà nói chuyện với ta.

Lý Trân biết nàng ta nói rất đúng. Vốn hắn còn thấy ngạc nhiên, chuyện ở nhà giam Đại Lý Tự sao có thể không giải quyết được chứ? Hóa ra là do Thượng Quan Uyển Nhi áp chế.

Hắn vội vàng đứng dậy thi lễ:

- Đa tạ Thượng Quan xá nhân che chở!

- Ngươi cũng không cần cảm tạ ta, vụ án của Tôn Lễ kia chỉ cần ngươi không giận ta, chuyện này coi như là huề nhau.

Lý Trân ngạc nhiên:

- Chẳng lẽ vụ án của Tôn Lễ là do Thượng Quan xá nhân sắp đặt?

Thượng Quan Uyển Nhi gật đầu cười:

- Tôn Lễ tới giúp đỡ cho ngươi là do ta sắp xếp, cái hộp Xá Lợi màu đỏ cũng là của ta cho hắn không có liên quan gì đến án xác người phụ nữ bị chém, ta chỉ muốn xem khi nào thì ngươi có thể tìm tới ta?

Lý Trân tức giận đến một lúc lâu cũng không nói ra lời, hắn vì hộp Xá Lợi xuất hiện ở vụ án Đoạn đầm mà lo lắng suốt ba ngày, tính tới tính lui không ngờ kết quả cuối cùng lại là âm mưu của Thượng Quan Uyển Nhi.

Hắn quả thật có một loại cảm giác bị lường gạt, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi lại cho hắn ăn một viên đường trước, thay hắn giải quyết phiền toái ở thiên lao, khiến cho hắn tức giận cũng không thể nào bộc phát ra được.

Trong lòng Lý Trân buồn bực cực kỳ, một hồi lâu mới nói:

- Vậy việc tối nay thì sao? Đi địa cung Tử Vân các không phải là cô muốn khảo nghiệm tôi chứ?

- Đương nhiên là cũng có một chút khảo nghiệm, tuy nhiên chuyện này là mở đầu cho hợp tác kế tiếp của chúng ta.

- Chờ một chút!

Bỗng nhiên Lý Trân phát hiện được điều gì, vội vàng nói:

- Hợp tác cái gì? Xin Thượng Quan xá nhân hãy nói cho rõ ràng.

Trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi có phần bất mãn, nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài mà vẫn dùng một loại giọng điệu bình thản như cũ nói:

- Lý công tử, ta và ngươi nói nhiều như vậy, chẳng lẽ ngươi vẫn không hiểu sao?

Lý Trân trầm mặc, thật ra đương nhiên hắn cũng hiểu Thượng Quan Uyển Nhi trăm phương ngàn kế dụ hắn đến cũng không phải là mời hắn đến làm khách nói chuyện phiếm, hơn nữa còn đem nhiều bí ẩn như vậy nói cho hắn, mỗi một bí ẩn đều đủ để xét nhà diệt tộc, điều này khiến cho Lý Trân hiểu ra, trong lúc vô tình hắn đã ngồi cùng một thuyền với người phụ nữ này.

Nhưng Lý Trân hắn cũng không phải là người mặc cho người bày bố, hắn cũng có tôn nghiêm của mình, bất kì ai cũng đừng mơ tưởng bắt buộc hắn làm việc.

Trầm tư một lát, Lý Trân chậm rãi nói:

- Thượng Quan xá nhân quyền cao chức trọng, mà Lý Trân chỉ là một kẻ thứ dân, địa vị chúng ta cách nhau ngàn dặm, nếu như Thượng Quan xá nhân có yêu cầu gì với Lý Trân, Lý Trân không dám không cống hiến.

Nhưng cống hiến cũng có hai loại, một loại là lá mặt lá trái, một loại là toàn lực ứng phó, không biết Thượng Quan xá nhân muốn loại nào?

Lý Trân nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong mềm có cứng. Thượng Quan Uyển Nhi nhìn chăm chú hắn một lúc mới nói giọng:

- Được rồi, là do ta quá vội vàng, đêm nay ngươi đã lấy ra được viên Ngọc Linh Lung mà ta muốn thì ta sẽ báo đáp ngươi, việc hợp tác sau này hãy nói đi! Đêm nay Lý công tử đã vất vả, mời đi nghỉ ngơi.

Nàng khẽ nhấn chuông, chỉ trong chốc lát, Tạ Ảnh đẩy cửa tiến vào, thi lễ nói:

- Xin chủ nhân chỉ bảo?

- A tỷ, mang Lý công tử đến phòng khách nghỉ ngơi đi! Còn nữa, phía Địch cô nương cũng cần phải phục vụ nàng ấy cho thật tốt.

- Nô tì hiểu rồi!

Tạ Ảnh đưa tay mời:

- Mời công tử!

Lý Trân đứng dậy thi lễ với Thượng Quan Uyển Nhi, bước nhanh rời đi, ngay khi hắn đi tới cửa, Thượng Quan Uyển Nhi lại nói với hắn:

- Lý công tử, hôm nay các ngươi lấy ra Ngọc Linh Lung không phải là ngọc tỉ của Cao tổ, ngọc tỉ đã bị lấy đi từ hai mươi năm trước rồi.

Những lời này cởi bỏ một nỗi băn khoăn trong lòng Lý Trân. Võ Tắc Thiên sao lại có thể đem ngọc tỉ của Đường Cao Tổ và Đường Thái Tông để trong một tòa cung điện hoang phế được chứ?

Hắn chắp tay:

- Đa tạ Thượng Quan xá nhân đã cho biết sự thật!

... .

Lý Trân được bố trí ở trong một phòng khách cao quý của sơn trang, các đồ đạc bài trí đều hết sức đẹp đẽ, các vật dụng được làm từ cây tử đàn, trên bàn là bộ ấm sứ Quan diêu, phủ dưới đất là thảm Ba Tư rất dày lại hết sức mềm mại.

Mà ngay cả trên tường cũng treo một bức thư pháp, lại gần nhìn kỹ, không ngờ là bút tích của Âu Dương Thông, thậm chí còn có ba thị nữ xinh đẹp để hầu hạ hắn.

Điều này làm cho Lý Trân đã quen ngủ ở trên gác nhà đại tỷ thực sự cảm thấy rất không được tự nhiên, hắn bảo một thị nữ:

- Có thể giúp ta tìm Địch cô nương đi cùng với ta một chút hay không?

Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc. Lý Trân nghe ra đây là âm thanh tiếng bước chân của Địch Yến, trong lòng mừng rỡ liền vội vàng bước ra mở cửa thì thấy vẻ mặt của Địch Yến tái nhợt đang đứng ở ngoài cửa làm cho hắn hoảng hốt:

- A Yến, muội sao vậy?

Địch Yến hơi ngượng ngùng, vội vàng thấp giọng nói:

- Mỗi người phụ nữ đều gặp phải chuyện này, huynh đừng hỏi nữa.

- Ồ…

Lý Trân không dám hỏi thêm nữa, vội vàng đi châm trà cho nàng. Địch Yến dở khóc dở cười, trong nhà của Lý đại ca này có lẽ không có nô tì, rõ ràng có ba ả thị nữ đứng ở bên cạnh hắn còn muốn đích thân châm trà, ai!

Nàng khoát tay với ba ả thị nữ:

- Các ngươi lui xuống đi! Lý công tử không cần các ngươi hầu hạ.

Ba ả thị nữ đỏ mặt lui xuống. Địch Yến ngồi xuống nệm êm, cầm lấy chén trà nóng Lý Trân đưa cho nàng, mặt mày hớn hở nói:

- Xem ra cuộc nói chuyện không tệ, không ngờ cho huynh ở phòng khách tốt như vậy, ba ả thị tỳ cũng xinh đẹp dịu dàng như thế, đêm nay huynh thật có phúc.

Lý Trân không có biện pháp đối với nàng, chỉ đành cười khổ nói:

- Từ nhỏ đến lớn có lúc nào huynh cần người hầu hạ chứ? Nói thật, huynh vẫn cảm thấy căn gác của a tỷ ngủ thoải mái hơn.

Địch Yến che miệng cười khẽ:

- Huynh đúng là có số nghèo mà, ở phòng khách tốt như vậy còn muốn căn gác, huynh có biết hai cái chén trà Quan diêu này trị giá bao nhiêu tiền không?

- Dù bán có nhiều tiền hơn nữa thì huynh cũng không thể mang đi, cho nên vẫn không bằng bát sứ trắng lớn của huynh, ít nhất chúng nó là của huynh.

- Coi như huynh nói cũng có lý vài phần, nói cho muội nghe một chút đi! Thượng Quan Uyển Nhi và huynh nói chuyện gì?

- Muội biết Thượng Quan Uyển Nhi?

Lý Trân ngạc nhiên.

Địch Yến khinh thường bĩu môi:

- Coi huynh kìa, chuyện này cũng không phải bí mật lớn lao gì, Tạ đạo cô nói cho muội biết, hơn nữa muội còn biết, Ngọc Linh Lung chúng ta lấy được từ trong địa cung là cái gì?

- Là cái gì?

Lý Trân tò mò hỏi, vừa rồi Thượng Quan Uyển Nhi nói cho hắn biết, ngọc tỉ hai mươi năm trước đã bị lấy đi rồi, vậy thì ở địa cung thờ phụng cái gì?

Địch Yến thấp giọng cười nói:

- Một viên dạ minh châu vô giá, không nghĩ tới sao!

Quả thật Lý Trân không thể tưởng được, bọn họ mạo hiểm tính mạng lấy ra đồ vật từ địa cung không ngờ lại là một viên dạ minh châu. Hắn kinh ngạc nửa ngày mới nói:

- Thượng Quan Uyển Nhi muốn dạ minh châu để làm gì?

- Đoán chừng là thiên tử muốn đi! Còn có một tin tức mà huynh không nghĩ tới.

- Tin gì?

Địch Yến bỗng nhiên kịp phản ứng, gắt giọng:

- Sao huynh lại thế này, cứ để cho muội nói, huynh và Thượng Quan Uyển Nhi đã nói những gì?

- Huynh và cô ta nói rất nhiều chuyện, một lời khó nói hết, trước tiên muội hãy nói một chút về tin tức của muội.

Địch Yến cười hì hì nói:

- Tin tức của muội à! Chính là Thượng Quan Uyển Nhi này vẫn chưa lập gia đình, nàng ấy nhìn trúng huynh rồi, đó là Tạ đạo cô nói.

Lý Trân thở dài:

- Kỳ thật muội nói không sai, đúng là cô ta coi trọng ta.

Lý Trân liền thuật lại hết những điều mà hắn và Thượng Quan Uyển Nhi nói nhất nhất đều nói cho Địch Yến, nhưng đối với án Độc Kinh bị do một tay Thượng Quan Uyển Nhi bày ra thì không nói, chỉ nói là cô ta lợi dụng án Độc Kinh để lật đổ Võ Thừa Tự, dù sao Địch Nhân Kiệt cũng là một trong những người trong cuộc của án Độc Kinh, cuối cùng nhắc tới việc Thượng Quan Uyển Nhi muốn cùng hắn hợp tác.

Sắc mặt của Địch Yến dần dần trở nên ngưng trọng lên, nàng lại không kìm nổi kinh ngạc nói:

- Lý đại ca, hoá ra sư phụ huynh là Lạc Tân Vương?

- Sư phụ dạy huynh chín năm, huynh cũng mới biết năm nay, chỉ có điều Thượng Quan Uyển Nhi làm sao lại biết? Thật sự là kì quái.

Địch Yến khẽ cắn môi một cái, nàng vẫn không nói với Lý Trân vấn đề là ở trên người của Công Tôn đại nương, sư phụ của nàng, người nhà của sư phụ vào năm đó bị loạn quân giết chết.

- Lý đại ca, Thượng Quan Uyển Nhi hẳn là tạm thời sẽ không động đến sư phụ huynh, muội cảm giác nàng ấy rất muốn nhanh chóng cùng huynh hợp tác, cho nên nàng ấy sẽ hết sức lung lạc huynh, chỉ là muội lo là nàng ấy sẽ bảo huynh làm những chuyện không dễ dàng.

- Huynh mặc kệ, gọi là cái gì nhỉ, đúng rồi, không thấy con thỏ không tung ra ưng!

Lý Trân nằm ở trên mặt thảm mềm mại, đầu gối trên tay, nhìn nóc nhà suy nghĩ, thật ra hắn biết mình đã cùng thuyền với Thượng Quan Uyển Nhi rồi, muốn xuống không phải dễ dàng như vậy, mấu chốt là nếu như hắn giúp Thượng Quan Uyển Nhi làm việc, hắn sẽ được lợi ích gì?

Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo, cũng đều vì lợi, Lý Trân hắn cũng không ngoại lệ.

... . .

Nhà thuỷ tạ, Thượng Quan Uyển Nhi lặng yên đứng ở trước lan can, một cơn gió đông vừa mới thổi qua, cơn mưa nhỏ đầu đông mang hơi lạnh xâm nhập vào cơ thể đặc biệt mịt mù lạnh lẽo.

Ngày mưa như vậy, nhân tâm cũng sẽ rất dễ dàng rơi vào trong cảm xúc buồn bã, dù cho là người điềm tĩnh cũng trở nên đa sầu đa cảm.

Không biết đã đứng bao lâu, Thượng Quan Uyển Nhi cúi đầu thở dài một tiếng.

Ở sau lưng nàng, đạo cô Tạ Ảnh rốt cục nhịn không được nói:

- Cô nương, mưa đêm rất lạnh, vào nhà đi!

Tạ Ảnh là con gái nhũ mẫu của Thượng Quan Uyển Nhi, cùng tuổi với Thượng Quan Uyển Nhi, từ nhỏ đã cùng với nàng đọc sách chơi đùa. Từ khi ông nội của Thượng Quan Uyển Nhi là Thượng Quan Nghi tự sát vì bị vu cáo, gia tộc Thượng Quan cửa nát nhà tan, Thượng Quan Uyển Nhi bị bắt vào cung làm nô, mẹ con nhũ mẫu cũng bị liên lụy, bị bắt xuất gia làm nữ đạo sĩ.

Tạ Ảnh là tâm phúc tín nhiệm nhất của Thượng Quan Uyển Nhi, trên danh nghĩa hai người là chủ tớ nhưng thực tế lại thân như tỷ muội, trước mặt người khác chị ta gọi Thượng Quan Uyển Nhi là chủ nhân, lúc không có ai chị ta gọi Thượng Quan Uyển Nhi là cô nương.

Thượng Quan Uyển Nhi cũng thấy có một chút lạnh ngấm vào cơ thể liền xoay người đi vào nhà. Tạ Ảnh vội vàng phủ thêm áo khoác Bách linh cho nàng.

- A Ảnh, ngươi nói xem vì sao Lý Trân không chịu nhận lời?

Thượng Quan Uyển Nhi uống một ngụm trà nóng, trầm ngâm hỏi.

Tạ Ảnh cười nói:

- Có lẽ là do chúng ta quá vội vàng khiến cho hắn cảm thấy rất bị động, làm cho trong lòng của hắn không thoải mái, ta cảm thấy chậm chậm một chút, hắn sẽ phải đồng ý.

- Ta cũng có loại cảm giác này, nhưng thời gian quá gấp, ta sợ làm lỡ đại sự.

- Cô nương nhất định muốn hắn làm sao?

Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng gật đầu:

- Người thanh niên này ta luôn luôn quan sát hắn, bình tĩnh, quyết đoán, giỏi nắm bắt cơ hội, cuối cùng ngay cả Lai Tuấn Thần cũng bại về tay hắn, đương nhiên còn có nguyên nhân khác, ta suy tính thật lâu, việc này không phải hắn thì còn ai nữa, ta nhất định phải khiến hắn cam tâm tình nguyện làm việc cho ta.

Nói đến đây, nàng quay đầu lại chăm chú nhìn Tạ Ảnh:

- Ngươi có biết vì sao ta nhất định phải tìm hắn không?

Tạ Ảnh khom người thi lễ:

- Ty chức biết đại khái rồi!

Thượng Quan Uyển Nhi lại cười lạnh nói:

- Nếu hắn muốn đơn giản là lợi ích, muốn tiền ta cho hắn, muốn của cải, ta có thể cho hắn tòa nhà đẹp, cho hắn đất đai, muốn nữ nhân, ta có thể cho hắn nữ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ, muốn quyền thế, ta có thể cho hắn chức vị, tiền, quyền, nữ nhân, nam nhân đơn giản chính là muốn những thứ này, hắn còn có thể muốn gì nữa?

- Tuy cô nương nói không sai, nhưng muốn cho hắn cam tâm tình nguyện làm việc, có lẽ còn thiếu chút nữa, kỳ thật cô nương có thể đánh vào nhược điểm của hắn.

- Nhược điểm?

Thượng Quan Uyển Nhi quay đầu lại hỏi:

- Ngươi biết nhược điểm của hắn là gì sao?

Tạ Ảnh ngẫm nghĩ một chút cười nói:

- Hôm nay ta cùng Địch Yến nói chuyện phiếm, Địch Yến trong lúc vô ý nói một việc, nàng ta nói trong khoảnh khắc địa cung đóng cửa nàng đã lao ra, nhưng ngay lúc đó, nàng phát hiện Lý Trân đang chuẩn bị nhảy xuống địa cung, cô nương hiểu chưa?

Thượng Quan Uyển Nhi lập tức ngây ngẩn cả người, nàng có chút không thể tin được những gì mình nghe thấy, có khả năng sao? Lý Trân muốn nhảy vào địa cung cùng chết với Địch Yến, không! Không có khả năng, không thể có nam nhân như vậy.

Tạ Ảnh cũng thở dài nói:

- Cô nương, ta tin là sự thật, ta nhìn ra được ánh mắt của Địch Yến, nàng rất kích động, tình cảm của nàng rất hồn nhiên, không có giả.

Thượng Quan Uyển Nhi mím môi thật chặt, trong nội tâm nàng mơ hồ có một chút ghen tị, vì sao chưa từng có nam nhân nào đối với mình như vậy?

Tạ Ảnh cảm giác được Thượng Quan Uyển Nhi đêm nay bị gió đông ảnh hưởng, hơi đa sầu đa cảm, nàng đã không còn bình tĩnh lý trí như bình thường, thấp giọng nhắc nhở:

- Cô nương, đây chính là nhược điểm lớn nhất của hắn!

Thượng Quan Uyển Nhi lập tức tỉnh ngộ, trên mặt nháy mắt lại khôi phục vẻ lạnh lùng, chậm rãi gật đầu:

- Ta biết nên làm như thế nào rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.