Cố Huyền Cử kinh ngạc, không tự chủ được lui về sau một bước, ánh mắt tỏ ra sợ hãi. Lai Tuấn Thần lại thích nhất vẻ mặt này, gã rất thích nhìn đám quan viên sợ hãi mình, điều này khiến gã cảm giác được thỏa mãn.
- Sao, Cố tư mã không chào đón ta sao?
Cố Huyền Cử từ sợ hãi ban đầu đã bình tĩnh trở lại, ông ta bỗng nhận ra Lai Tuấn Thần này là kẻ bất thiện, ông kiềm chế sự sợ hãi trong lòng ôm quyền nói:
- Trong nhà có chút việc chứ không phải là không chào đón Trung Thừa, xin mời!
Lai Tuấn Thần nhẹ nhàng chắp tay sau lưng đi vào nhà của Cố Huyền Cử. Mấy tên thủ hạ theo sát, đi đến trước cửa mới dừng bước, chỉ có một gã văn chức đi theo gã vào nội đường.
Không hề khách sáo với Cố Huyền Cử, Lai Tuấn Thần đi vào phòng khách nghênh ngang ngồi xuống ghế của chủ nhà, thuộc hạ đứng ở phía sau gã. Mặc dù hành động của Lai Tuấn Thần là cực kỳ vô lễ nhưng lúc này tâm ý của Cố Huyền Cử đang hoảng loạn, căn bản là ông ta không thể để ý được đến chút hành động vô lễ đó.
Ông ta bất an ngồi xuống ghế của khách, một thị nữ dâng trà lên cho họ. Lai Tuấn Thần cúi đầu uống trà không nói một câu. Cuối cùng chính là Cố Huyền Cử không thể kiên nhẫn được nữa, ông ta nhớ ra con trai mình đang không rõ tung tích. Trong nhà lại thêm một ác quan khiến người ta nghe mà sợ đến mất mật, dù thế nào ông ta cũng không thể bình tĩnh được.
- Xin hỏi…
Cố Huyền Cử cẩn thận châm chước một câu:
- Ta phải giúp đỡ Trung thừa thế nào?
- Ta quả thực cần sự giúp đỡ của Tư Mã.
Lai Tuấn Thần cười híp mắt để chén trà xuống, nói một câu có vẻ rất bình thường:
- Ta đang điều tra vụ án mùa hè năm ngoái, Cố Tư Mã là người trực tiếp phá án chắc là biết ta đang nói gì?
Cố Huyền Cử lập tức biến sắc, vội la lên:
- Vụ án kia vẫn chưa có kết quả, chúng tôi đã đệ trình nó lên bộ Hình rồi.
- Ta biết, cho nên lần này ta đến Phòng Châu, chính là vì vụ án này.
Lai Tuấn Thần lấy hồ sơ trong tay thuộc hạ ném “bốp” một tiếng trên bàn, không cười nữa mà lạnh lùng nói:
- Ta không biết vụ án này nên bắt đầu từ đâu, cho nên đến thỉnh giáo Cố Ti Mã.
- Chuyện này… quả thực ta cũng không rõ lắm, vụ án này không có chút đầu mối nào.
- Vậy sao? Ta không cho rằng như vậy, Cố Ti Mã nghĩ thêm xem, chưa biết chừng lại nhớ ra cái gì?
Vừa nói, Lai Tuần Thần vừa lấy miếng ngọc bội trừ tà trong tay thuộc hạ để lên bàn.
Ánh mắt của Cố Huyền Cử bị miếng ngọc bội thu hút, rốt cuộc ông ta cũng không kiềm nổi mà đứng dậy hét lên:
- Ngươi mang con trai ta đi đâu rồi?
Ông ta nhận ra miếng ngọc bội này, chính là ngọc bội trừ tà của con trai mình, từ trước đến giờ nó đều được đeo trên cổ con trai. Cố Huyền Cử bỗng dưng hiểu ra, ông ta nhìn Lai Tuấn Thần chằm chằm. Nếu như nói ánh mắt có thể giết người thì ông ta đã băm Lai Tuấn Thần ra thành mười tám mảnh rồi.
Lai Tuấn Thần cất ngọc bội vào rồi cười lạnh nói:
- Ta không hiểu ông đang nói gì, nếu Cố Tư Mã hôm nay có chuyện, vậy ta đây không quấy rầy nữa.
Nói xong, gã đứng dậy đi. Cố Huyền Cử rốt cuộc cũng không cố được nữa ngã sụp xuống đất khóc nói:
- Ta sẽ toàn lực phối hợp với Trung Thừa, xin hãy thả con ta ra.
- Ngươi vốn dĩ nên toàn lực phối hợp với ta, không phải sao?
Trong lòng Lai Tuấn Thần vô cùng đắc ý, gã thích cảm giác đùa giỡn kẻ khác trong lòng bàn tay này, tựa như mèo vờn chuột. Gã từ từ ngồi xuống, giọng nói lạnh lùng như băng:
- Ta tục tĩu quen rồi, ta chỉ cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi không làm ta hài lòng, đặt trên bàn sẽ là một bàn tay của nhi tử ngươi, sau đó là hai cái chân, và thứ ba là cái đầu của nó.
Cố Huyền Cử biết mình không còn sự lựa chọn nào nữa đành cúi đầu thật sâu nói:
- Về vụ án kia Trung Thừa muốn biết cái gì?
- Ta muốn biết, vì sao mấy người khám nghiệm tử thi chết, mất tích, bọn họ đã phát hiện ra cái gì?
Cố Huyền Cử thở dài:
- Thật không dám giấu, vụ án này mặc dù là chữ ký của ta nhưng người xử lý lại là Dương thứ sử, lúc đó ông ta phát hiện ra thi thể trong viện liền canh giữ không cho bất cứ kẻ nào vào. Sau đó ta hỏi một gã khám nghiệm tử thi, y nói tìm được trong miệng người chết một thẻ đồng, rồi giao cho Dương thứ sử.
- Thẻ bài đồng, trên đó viết cái gì?
Lai Tuấn Thần truy vấn hỏi.
Cố Huyền Cử lắc lắc đầu:
- Lúc đó ta cũng hỏi gã khám nghiệm nhưng bọn họ không biết chữ, chỉ nói giống một tấm thẻ bài, sau đó ta lại hỏi Dương thứ sử. Ông ta một mực phủ nhận chuyện thẻ bài đồng, nói không có phát hiện gì. Sau đó hai gã khám nghiệm tử thi trúng độc chết, ta không dám hỏi đến chuyện này nữa.
Vẻ mặt của Lai Tuấn Thần tỏ ra thất vọng, nhưng gã biết Cố Huyền Cử nói thật, buổi chiều gã đã đề ra nghi vấn với Trương huyện lệnh. Cách nói của ông ta và Cố Huyền Cử có nét tương đồng, trong ngôi nhà đó chỉ có một mình Dương thứ sử, tất cả quan viên không được vào nhưng Cố Huyền Cử vẫn biết chuyện tấm thẻ đồng.
- Sau đó thì sao? còn có tình hình gì không?
- Còn nữa, những người chết đều có võ công, chuyện này sau đó ta cũng đã lén lút hỏi gã khám nghiệm tử thi, trên ngực những người này đều có vết chai, người nào cũng rất khỏe mạnh nhưng bọn họ lại trúng kịch độc mà chết đến xương cốt cũng đen xì. Ngoài ra còn tìm thấy hai thanh kiếm trên hiện trường nhưng trên thân kiếm không có bất kỳ dấu vết nào.
- Còn gì nữa không?
- Còn nữa, chiều hôm nay Đại Lý Tự Thừa Tôn Lễ đến tìm ta, đã lấy hồ sơ vụ án này đi.
- Không được.
Lai Tuấn Thần không thể nhịn được nữa nói:
- Ta không hài lòng, ngươi nhất định phải nói cho ta những thứ có ích nếu không đừng trách ta không nương tay.
- Nhưng ty chức thực sự…
Cố Huyền Cử thấy Lai Tuấn Thần nháy mắt cho thuộc hạ, tên đó nhanh chóng bước ra ngoài, ông ta sợ đến mức quát to:
- Chờ một chút, ta còn một manh mối.
- Ngươi nói đi.
Lai Tuấn Thần hung tợn nhìn ông ta chằm chằm.
Cố Huyền Cử lau mồ hôi lạnh trên trán, thấy tình hình sắp không xong rồi, ông ta dùng giọng điệu cầu khẩn nói:
- Ta chỉ nghe nói chứ chưa chắc chắn là thật hay giả, còn… còn một tên khám nghiệm tử thi nữa bị Ngụy huyện úy giấu đi rồi. Ngụy huyện úy vẫn âm thầm điều tra, nên ông ta biết.
- Nhưng y chết rồi.
Lai Tuấn Thần nắm lấy cổ áo ông ta hét lên nói.
Cố Huyền Cử cũng không nhịn được nữa, trước mắt tối sầm lại, không ngờ ông ta đã ngất đi.
Lai Tuấn Thần đang tâm ý phiền loạn, vốn tưởng rằng sẽ tìm được gì từ miệng Cố Huyền Cử này không ngờ chẳng thu được gì. Duy nhất chỉ là tấm thẻ đồng, nhưng trên thẻ đồng viết gì, lẽ nào chính là Hưng Đường Hội?
Gã trầm tư một lát, xem ra vẫn phải đi tìm Thứ sử Dương Bái, ông ta mới là người thực sự biết chuyện này.
Gã cũng không thèm để ý đến Cố Huyền Cử ngất dưới đất mà xoay người đi, thuộc hạ nhỏ giọng nói:
- Con trai ông ta phải làm sao bây giờ?
Lai Tuấn Thần lạnh lùng nói:
- Giam nó trước, phụ thân nó tự nhiên sẽ phải phối hợp phá án với chúng ta.
Lai Tuấn Thần dẫn thuộc hạ vào thành nam, nhưng cách đó một dặm thì có một gã thủ hạ hấp tấp chạy tới bẩm báo:
- Trung thừa, đại sự không ổn rồi.
- Xảy ra chuyện gì?
Lai Tuấn Thần vội hỏi, trong lòng gã cũng căng thẳng. Cuộc phục kích đêm qua khiến gã trở nên khá nhạy cảm.
- Có quân đội bao vây nhà chúng ta, tất cả huynh đệ đều bị bắt rồi.
Lai Tuấn Thần ngạc nhiên:
- Quân đội nào?
- Là Dương thứ sử dẫn đến…
Lai Tuấn Thần tức giận hét lớn một tiếng rồi giục ngựa về phủ. Gã còn chuẩn bị đi tìm thứ sử Dương Bái thì không ngờ ông ta đã ra tay trước rồi. Lai Tuấn Thần nghĩ đến đứa con trai của Cố Huyền Cử, nhất định là vì chuyện này. Lai Tuấn Thần vừa tức vừa hận, trong phủ của Gã có võ sĩ của Võ Tam Tư, nếu như bị bắt, chỉ e gã khó mà giải thích với Thánh thượng.
Lúc đến trước tòa nhà mà Lai Tuấn Thần thuê, mấy trăm binh lính đã cầm đuốc tụ tập ở đó, đại môn được chiếu sáng như ban ngày. Bọn họ là binh lính Phòng Châu, do thứ sử Dương Bái thống soái, chịu trách nhiệm giữ gìn trị an, gác cửa thành, phục kích thổ phỉ, không có quá nhiều nhân số, cả Phòng Châu chỉ có một ngàn người phân bố ở các huyện, còn huyện Phòng Lăng có 500 người.
Tối nay, Dương Bái đích thân dẫn ba trăm người đến cửa. Phủ của Thứ sử Dương Bái nằm gần nhà Cố Huyền Cử, con trai của Cố Huyền Cử mất tích, Dương Bái cũng đã biết tin này. Lúc Lai Tuấn Thần dùng con trai của Cố Huyền Cử khống chế ông ta, Cố phu nhân đã lặng lẽ đến nhà Dương Bái cầu cứu.
Dương Bái là người quyết đoán, suất lĩnh binh lính bao vây nơi ở của Lai Tuấn Thần, bắt giữ hơn hai mươi người bên trong đồng thời cho lục soát tìm con trai Cố Huyền Cử.
Lúc này, hai mươi người đều quỳ trước cửa lớn, tay bị trói chặt. Thứ sử Dương Bái ngồi trên lưng ngựa lạnh lùng nhìn Lai Tuấn Thần trở về.
Dương Bái đã gần 60 tuổi, dưới cằm có chòm râu dài, ánh mắt trầm tĩnh. Ông ta là người trung thành và tận tâm của Lý phái, kiên quyết ủng hộ Lư Lăng Vương Lý Hiển, là người vô cùng chính trực nhưng về phương diện khác chức vị của ông ta đã làm được hơn 30 năm, đều hiểu các quy tắc ngoài sáng hoặc trong tối của chốn quan trường. Ông ta biết làm thế nào để bảo vệ Lý Hiển, cũng biết làm thế nào để đối phó với kẻ không lương thiện.
Dù là Ngự sử Lai Tuấn Thần hay là Nội vệ Lý Trân cũng là người của Đại Lý Tự. Thậm chí Võ Tam Tư, Võ Phù Dung… Dương Bái cũng mặc, thờ ơ lạnh nhạt, không để ý đến hết thảy hành động của bọn họ. Mãi đến tối nay, Lai Tuấn Thần bắt cóc con trai của Cố Huyền Cử, dùng đứa trẻ để ép ông ta, Dương Bái biết chuyện thì đã không thể bỏ mặc được nữa.
Một lát, Lai Tuấn Thần vội vàng dẫn thủ hạ về phủ, gã thấy người quỳ đầy đất, thậm chí Vạn Quốc Tuấn tay cũng bị trói chặt sau lưng. Gã tức tím mặt xông lên trước quát to Dương Bái:
- Dương Bái, ngươi khinh người quá đáng rồi đấy!
Dương Bái chắp tay thi lễ, ra vẻ khó hiểu nói:
- Ta là vì đảm bảo sự an toàn cho Trung thừa cho nên mới xuất binh tương trợ, sao Trung thừa lại tức giận?
- Ngươi đang nói gì?
Lai Tuấn Thần hung tợn nói.
Dương Bái quay lại chỉ người quỳ dưới đất, không một chút hoang mang mà nói:
- Ta nhận được báo cáo, có người không rõ lai lịch trà trộn vào phủ của Trung thừa. Ta sợ có người sẽ gây bất lợi cho Trung thừa cho nên mới suất quân tới bắt, quả nhiên bắt được những người này.
Bọn chúng tự xưng là thuộc hạ của Lương Vương, ta thấy lạ. Sao người của Lương Vương lại ở cùng chỗ với Trung Thừa? Ta cho rằng, bọn họ nói dối mục đích là đến ám sát Trung thừa.
Lai Tuấn Thần nhìn Dương Bái chằm chằm, ánh mắt đầy hận thù như sắp phun ra lửa, nhưng lại á khẩu không nói được câu gì.
Một lúc lâu sau, Lai Tuấn Thần mới hung ác nói:
- Bọn họ đúng là người của Lương Vương, vì thuộc hạ của ta không đủ nên mới mời họ hỗ trợ, ngươi lập tức thả họ ra.
- Ta lại không hiểu, nếu người của Trung thừa không đủ, có thể tìm ta, là quan địa phương ta nên phối hợp phá án với Trung thừa. Nhưng Trung thừa lại không đến tìm ta mà đi tìm gia đinh của Lương Vương. Trung thừa nói cho ta biết xem, gia đinh của Lương Vương đến Phòng Châu làm gì?
- Người của Lương Vương đến Phòng Châu làm gì không liên quan đến ta, ngươi đi mà hỏi Lương Vương điện hạ. Nhưng tối hôm qua ta bị người phục kích ở trấn Lăng Đông, chết thê thảm và nghiêm trọng, quan địa phương các ngươi phải chịu trách nhiệm. Dương Bái, tốt nhất là ngươi nghĩ kĩ một chút xem phải giải thích với Thánh thượng thế nào?
Dương Bái lạnh lùng nói:
- Lai Trung thừa đến Đông Lăng gặp xui xẻo, ta rất thông cảm, nhưng nếu nói trách nhiệm, ta nghĩ ta không liên quan. Đầu tiên Lai trung thừa tự mình dẫn Huyện úy đi vốn không chào hỏi ta, hơn nữa đúng lúc ta không biết rõ tình hình ở trấn Đông Lăng, điều tra nhà dân, dâm nhục con gái, nếu Thánh thượng hỏi tới ta chỉ có thể tấu lên Thánh thượng.
Tuy Lai Tuấn Thần hung ác giảo hoạt nhưng đứng trước một người tinh thông chốn quan trường, gã không chiếm được thế thượng phong. Là gã vi phạm quy định về điều tra trước, theo lệ thường Ngự sử đến đây tra án nhất định phải thông báo với quan phủ địa phương. Đương nhiên, Ngự sử cũng có thể bí mật phá an, không cần kinh động đến quan địa phương nhưng nếu xảy ra chuyện, thì bọn họ không được đổ trách nhiệm lên đầu quan phủ.
Điều quan trọng hơn là, gã một mình dẫn Huyện úy Phòng Lăng đi khiến Huyện ủy tử vong mà vẫn không thông báo cho Thứ sử. Dương Bái thực ra là ám chỉ Lai Tuấn Thần vi phạm quy định. Lai Tuấn Thần tự biết mình đuối lý, gã đành nhịn cục tức này ôm quyền nói:
- Đa tạ Dương thứ sử quan tâm đến sự an toàn của ta, những người này quả thực không phải thích khách, chỉ có điều gia đinh của Lương Vương được Lương Vương phái đến Phòng Châu mua đặc sản núi rừng, xin Dương thứ sử thả họ ra.
- Hóa ra là thế, xem ra ta đã hiểu lầm rồi, đã có sự đảm bảo của Lai trung thừa, ta tạm tha cho bọn họ.
Dương Bái khoát tay chặn lại:
- Thả bọn họ ra.
Bọn lính cởi trói, đám người Vạn Quốc Tuấn đứng hết phía sau Lai Tuấn Thần, hơn nữa Vạn Quốc Tuấn cũng là quan viên triều đình, căn bản là y không dám để lộ thân phận của mình. Y tránh sau Lai Tuấn Thần, không nói được một câu.
Dương Bái cũng không nhắc đến con trai Cố Huyền Cử bị bắt cóc mà cười cười nói:
- Nếu Lai trung thừa cần ta trợ giúp thì cứ nói, ta sẽ hết sức tương trợ.
Ông ta quay đầu ra lệnh:
- Về thôi!
Dương Bái dẫn lính trở về phủ trạch của mình. Dương Bái cũng không phải ngu. Ông ta biết Lai Tuấn Thần chịu quả thiệt này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình, ông ta cần binh lính bảo vệ người nhà và phủ của mình.
Mãi đến lúc Dương Bái đi xa, Vạn Quốc Tuấn mới nhỏ giọng nói:
- Con trai của Cố Huyền Cử bị ông ta dẫn đi rồi.
Sắc mặt của Lai Tuấn Thần xanh mét, ánh mắt đầy tức giận. Một lúc lâu sau gã nghiến răng, nghiến lợi nói:
- Nỗi nhục hôm nay, ta phải trả lại gấp đôi.