Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 246: Chương 246: Tìm kiếm đột phá




Trong ngự thư phòng, Lai Tuấn Thần cung kính đứng với vẻ mặt bất an. Y vừa mới quay lại Lạc Dương, không kịp nghỉ ngơi gì mà ngay lập tức tới gặp Võ Tắc Thiên.

Trong lòng y lúc này vô cùng khẩn trương, Dương Bái đã chết, y thực sự không lấy ra được càng nhiều chứng cớ, chỉ đành làm bản cung giả để nộp cho Võ Tắc Thiên.

Võ Tắc Thiên ngồi sau ngự án, xem các tấu chương rất cẩn thận. Vẻ mặt bà không có biểu lộ bất cứ gì, có thể thấy được bà đối với bản cung của Lai Tuấn Thần rất không hài lòng.

- Là kẻ nào giết Dương Bái? Đã bắt được hung thủ chưa?

Võ Tắc Thiên lạnh lùng hỏi.

- Khởi bẩm bệ hạ, hung thủ ẩn thân trong khách điếm. Sau khi sự việc xảy ra vi thần đã điều tra khách điếm nhưng bọn họ hoàn toàn không biết gì cả. Vi thần đành bất lực, thực sự không biết Dương Bái do ai giết.

- Ngươi làm trẫm rất thất vọng.

Võ Tắc Thiên ném bản cung lên trên bàn, cực kì bất mãn nói:

- Chỉ có một phần bản cung này, chẳng có chứng cứ nào khác, ngươi kêu trẫm làm sao đây? Dựa theo danh sách bắt người ư? Sau đấy trẫm biết làm sao nói rõ với người trong thiên hạ?

Võ Tắc Thiên đứng lên, khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, vẻ mặt tỏ ra vô cùng bực bội. Lai Tuấn Thần một chút cũng không hiểu rõ thánh ý, thế mà bản thân mình lại coi trọng y.

- Ngươi lẽ nào còn không rõ ư?

Võ Tắc Thiên căm tức nhìn Lai Tuấn Thần nói:

- Đây không đơn giản chỉ là chuyện bắt các đại thần, mà là đối phó với toàn bộ hoàng tộc, trẫm cần chứng cứ xác thực. Dựa theo căn cứ mưu đồ tạo phản chính xác của bọn hắn, thậm chí còn cần chứng cứ việc bọn hắn tư mộ quân đội, không phải chỉ cần một bản cung mà có thể giải quyết vấn đề này.

Lai Tuấn Thần sợ vã mồ hôi đầy đầu, y vừa vội vừa sợ nói:

- Vi thần đã rõ.

Võ Tắc Thiên đem bản tấu trả lại cho y:

- Đi đi, trẫm cho ngươi thêm hai tháng, tra ra một chút manh mối, nếu còn tra không ra vậy thì đừng trách trẫm không còn tình cảm gì.

- Dạ, vi thần cáo lui.

Lai Tuấn Thần chậm rãi rời đi. Võ Tắc Thiên đi đến cửa sổ, ngắm ánh chiều tà, lòng bà thực cảm thấy phiền não. Lai Tuấn Thần thực sự làm bà thấy thất vọng, cái chuyện nhỏ bảo vệ Dương Bái mà làm không xong, y thật sự có thể điều tra án của Hưng Đường Hội ư?

Lai Tuấn Thần từ trong cung đi ra, gió lạnh thổi qua, y lập tức có cảm giác lạnh lẽo, lúc này mới phát giác cả người đầy mồ hôi lạnh.

Lần trước y đã tấu với Thánh Thượng chuyện của Hưng Đường Hội, Thánh Thượng cũng không nói gì nhiều, chỉ là kêu y đi bắt Dương Bái, điều tra rõ manh mối về Hưng Đường Hội.

Nhưng y lúc đó vẫn chưa ý thức được mức độ coi trọng chuyện này của Thánh Thượng. Y vẫn nghĩ giống như trước đây, trước lấy được lời khai của nhân chứng sau mới bắt giữ đối tượng liên quan, sau lấy khổ hình bức cung, chiêu này y làm chưa bao giờ sai.

Không ngờ lần này lại không được, không ngờ Thánh Thượng lại hỏi y chứng cứ xác thực. Y rốt cục mới ý thức được y đang điều tra một vụ đại án động trời. Nếu vụ này thành công, toàn bộ Lý thị hoàng tộc sẽ một lưới bắt hết, Đại Đường coi như thay đổi triều đại rồi. Nếu vụ án này thất bại, chỉ sợ Lai Tuấn Thần chính là con cừu thế mạng.

Lai Tuấn Thần chỉ cảm thấy hai chân truyền đến từng đợt run rẩy, bước thấp bước cao đi về phía ngoài cung. Đầu óc y trống rỗng, mồ hôi ở lưng chảy ròng ròng, y không biết vụ án này nên bắt đầu từ đâu nữa.

Lai Tuấn Thần trở lại Ngự Sử Đài của mình. Y mới ngồi xuống chỗ ngồi, hai tên thủ hạ tâm phúc, ngự sử Lưu Quang Nghiệp và Vương Đại Trinh cùng tiến vào:

- Trung thừa đã trở lại.

- Ừ gần đây có chuyện gì xảy ra không?

Lai Tuấn Thần thuận miệng hỏi.

Lưu Quang Nghiệp và Vương Đại Trinh nhìn nhau, cũng không dám hé răng gì. Lai Tuấn Thần lập tức cảm giác được cái gì đó, nhướn mày hỏi:

- Xảy ra chuyện gì rồi?

Lưu Quang Nghiệp nơm nớp lo sợ nói:

- Hai ngày trước, Lương Vương buộc tội trung thừa một chuyện, lẽ nào ngài vẫn không biết gì ư?

Việc Võ Tam Tư công khai buộc tội việc y, Lai Tuấn Thần đã nghe nói qua. Y đương nhiên biết nguyên nhân tại sao Võ Tam Tư buộc tội y, chắc là do Vạn Quốc Tuấn bị y giết mà Võ Tam Tư dùng thủ đoạn trả thù y. Lai Tuấn Thần cũng không để trong lòng, hôm nay Thánh Thượng căn bản không đề cập đến việc buộc tội này, có thể nói chuyện này đã bị đè xuống.

- Ngoại trừ chuyện này ra, còn chuyện gì khác không?

- Cái khác thì không có.

Lai Tuấn Thần ngẫm nghĩ rồi hỏi hai người:

- Nếu ta muốn tra một vụ án mà trong tay không có chứng cứ, các ngươi nói ta nên bắt tay từ đâu đây?

Lưu Quang Nghiệp và Vương Đại Trinh đều có kinh nghiệm xử lý các vụ án phong phú, hai người nghe Lai Tuấn Thần nói như người ngoài ngành vậy đều không khỏi mỉm cười:

- Trung thừa đã quên việc dựng lên sổ sách ư?

Lai Tuấn Thần vỗ lên trán thật mạnh một cái, thầm mắng mình hồ đồ. Mấy năm nay y khổ sở bịa ra sổ sách, không phải đã có nhiều công dụng ư?

Cái gọi là bịa ra sổ sách chính là mấy năm nay Lai Tuấn Thần thu thập nhược điểm của các quan viên lại với nhau, tạo ra vài quyển sổ thật dày, phá án có lúc cần dùng đến. Y sẽ đem những nhược điểm này tung ra, dùng chiêu vừa đấm vừa xoa bức bách các quan viên kia nhận tội, lần nào cũng đúng, đây là một trong những vú khí quý giá của Lai Tuấn Thần.

Bách quan đều hận Lai Tuấn Thần, cũng liên quan đến việc y nắm rõ nhược điểm của mọi người.

Vào tối hôm đó, Lai Tuấn Thần cùng hai người Lưu Quang Nghiệp và Vương Đại Trinh ngồi trong phòng bí mật cẩn thận xem nội dung của sổ sách được bịa đặt. Dưới ánh đèn, ba người hết sức chăm chú lật xem tài liệu.

Lúc này, Lai Tuấn Thần bỗng nhiêu bị một tin tình báo bình thường hấp dẫn, y nhìn kĩ ba lần, lại ngửa đầu nhìn nóc nhà trầm tư một lát, y vỗ bàn một cái thật mạnh, khó có thể kiềm chế hưng phấn trong lòng, cười nói với hai người kia:

- Không cần tìm nữa, ta đã tìm được rồi.

Gần chợ nam thành Lạc Dương, nơi chủ yếu là các thanh lâu, lớn nhỏ cũng hơn chục cái, trong đó Lệ Cảnh Lâu là một trong những thanh lâu nổi tiếng nhất. Trong Lạc Dương mười danh kỹ thì có ba cô là ở Lệ Cảnh Lâu tiếp khách.

Vào đêm, Lệ Cảnh Lâu bắt đầu lên đèn, toàn bộ được bao trùm mới ánh đèn, tiếng cười nói khắp nơi, mỹ nhân như ngọc, khách đi như dệt cửi, quan lại quyền quý và các phú thương lớn ở Lạc Dương từng nhóm đều vào Lệ Cảnh Lâu tầm hoan.

Lúc này, một chiếc xe ngựa dừng cách cửa chính không xa. Một công tử trẻ tuổi mặc áo bào gấm, đầu đội mũ từ xe ngựa đi ra, y sắc mặt giận dữ, trên thắt lưng đeo trường kiếm,cùng với vài gia đinh đùng đùng đi về cửa chính Lệ Cảnh Lâu.

Tú bà đang ở cửa đón khách thì nhìn thấy ánh mắt độc ác, từ xa đã nhìn thấy vị công tử trẻ tuổi này, tú bà mặt liền biến sắc, vội vàng kéo một kỹ nữ lại nói nhỏ vài câu, kỹ nữ xoay người chạy về trong viện.

- Ơ đây không phải là Lý công tử sao? Đêm nay sao lại rảnh rỗi đến đây thế?

Tú bà vẻ mặt tươi cười đi ra chào đón.

- Cút.

Công tử trẻ tuổi đẩy tú bà ra, xông vào cửa chính, đi về hướng hậu viện.

Tú bà lòng dạ rối bời, đuổi theo y nói:

- Công tử, nghe ta giải thích đã.

- Ta nghe ngươi giải thích cái rắm.

Công tử trẻ tuổi nắm tóc tú bà, hét lớn với bà ta:

- Ta muốn ngay lập tức chuộc thân cho Như Yên, ngươi lại dám để nàng tiếp khách. Hôm nay ta không thể không hủy thanh lâu của ngươi.

Công tử trẻ tuổi hung hăng tát tú bà một cái, làm tú bà ngã nhào trên mặt đất, nổi giận đùng đùng chạy vào trong viện.

Công tử trẻ tuổi này tên là Tô Thiệu, là đứa con trai thứ ba của công bộ Thượng Thư Tô gia. Y thích danh kỹ La Như Yên của Lệ Cảnh Lâu này, quyết định thay nàng chuộc thân, cũng muốn cưới nàng làm vợ. Dưới áp lực của Tô Thiện, Lệ Cảnh Lâu không thể không hạ xuống bài tử của La Như Yên, nàng chuẩn bị chuộc thân để gả.

Nhưng chẳng ngờ, vừa rồi Tô Thiện nhận được tin cầu cứu từ thị nữ của La Như Yên, một tên phú thương từ Ba Thục lại tiêu hai trăm quan tiền, nàng bị Lệ Cảnh Lâu bức bách tiếp khách.

Tô Thiện giận tím mặt. La Như Yên sắp trở thành tiểu thiếp của y, thậm chí lại có thương nhân khi dễ nàng, quả thực là ăn gan hùm mật gấu rồi. Y lập tức dẫn vài tên gia nhân đến Lệ Cảnh Lâu cướp người.

- Bảo vệ cửa, không cho bất cứ ai bước vào.

Tô Thiện kêu người làm một câu, liền rút kiếm tiến vào tiểu viện của La Như Yên, chỉ thấy ngọn đèn bên trong gian giữa, y đá một phát văng cửa chính, trong phòng đặt một bàn rượu và thức ăn, chỉ thấy một gã đen béo cường tráng chỉ là quần áo không chỉnh tề, ép La Như Yên tiếp rượu.

Tô Thiện quả thực giận điên người, y hét lớn một tiếng, rút kiếm nhảy vào phòng, đá ngã cái bàn, chén đĩa rơi vỡ đầy đất, làm La Như Yên sợ hãi hét lên một tiếng, nàng lảo đảo chạy trốn. Gã thương nhân đen béo thấy tình thế không ổn, xoay người lao ra ngoài nhưng bị Tô Thiện một kiếm đâm vào eo trái, gã kêu to một tiếng, ngã trên mặt đất.

Lúc này Tô Thiện giết đỏ cả mắt, lại hung ác một kiếm đâm vào áo lót của gã đen béo, gã hét thảm một tiếng, ngã xuống đất rồi không cử động gì nữa.

Tô Thiện lúc này mới từ trong cảm giác tức giận chậm rãi tỉnh táo lại. Trong lòng có chút hoảng hốt, y hung hăng đá gã béo một phát, cứng miệng mắng:

- Một tên chó má thương nhân nho nhỏ, dám động vào nữ nhân của ta?

Y cũng biết nơi này không thể ở lâu, kéo tay La Như Yên:

- Chúng ta đi.

Hai người bước nhanh rời khỏi tiểu viện, chạy ra bên ngoài, nhưng vừa ra khỏi tiểu viện, chỉ thấy mười mấy tên nha dịch đi đến, người cầm đầu là Huyện Úy Lạc Dương Trương Thiều. Mười mấy tên nha dịch bao vây Tô Thiện và gia nhân của y lại. Tô Thiện giận dữ quát:

- Trương Huyện Úy, các ngươi đây có ý gì?

Trương Thiều cười lạnh một tiếng, khoát tay chặn lại, vài tên nha dịch chạy như bay, một lại trở lại bẩm báo nói:

- Khởi bẩm Huyện Úy, tên thương nhân đã tắt thở.

Tô Thiện sợ tới mức sau lưng toàn bộ là mồ hôi lạnh, y biết chính mình đã gây ra họa, trong lòng y đang tâm hoảng ý loạn, chỉ phải kiên trì nói:

- Ta muốn đi về trước, có chuyện gì các ngươi có thể đi tìm phụ thân ta.

Trương Thiều hừ lạnh một tiếng:

- Dưới ban ngày ban mặt giết người, ngươi muốn bỏ đi hay sao? Có chuyện gì, kêu phụ thân ngươi đến nha phủ mà nói, đưa đi.

Bọn nha dịch toàn bộ đi lên, ấn Tô Thiện và gia nhân toàn bộ ngã xuống đất, dùng dây thừng trói lại

- Buông ra.

Tô Thiện liều mạng giãy dụa, y vừa vội vừa tức, hô lớn:

- Các ngươi to gan lớn mật, phụ thân ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.

- Đưa đi

Bọn nha dịch cưỡng ép Tô Thiện và gia nhân của y mang đi. Do Lệ Cảnh Lâu đã xảy ra án mạng nên toàn bộ khách nhân đều được khuyên rời đi, các kỹ nữ cũng không được rời khỏi phòng. Lúc này màn đêm đã buông xuống, trong Lệ Cảnh Lâu trở nên vắng ngắt, không thấy một bóng người. Bây giờ, Lai Tuấn Thần trong sự vây quanh của hơn mười tên thủ hạ mới đi xuống, đi tới hiện trường án mạng.

Lai Tuấn Thần kêu toàn bộ thủ hạ chờ ở bên ngoài, y một thân một mình đi vào trong phòng, lại chỉ thấy gã đen béo được coi là đã chết đang ngồi ở trên giường, cởi bỏ thân trên, hai gã hắc võ sĩ đang bôi thuốc chữa thương cho gã.

Gã đen béo này chính là Thị Ngự Sử Vương Đại Trinh đóng giả. Gã khi thấy Lai Tuấn Thần đi vào, lập tức toán giận nói:

- Vì sao không tìm người khác tới làm chuyện này, ta thiếu chút nữa chết trong tay tên khốn kiếp kia.

Lai Tuấn Thần áy náy nói:

- Ta không nghĩ tới hắn thật sự ra tay độc ác như vậy, rất xin lỗi ngươi.

Vương Đại Trinh khoát tay nói:

- Tuy nhiên chịu chút thương tổn này cũng đáng, tên kia đầu óc ngu si, cực kỳ thích hợp với kế hoạch của Trung Thừa.

Lai Tuấn Thần đắc ý cười nói:

- Ta sớm phát hiện Tô thị là một chỗ rất tốt để đột phá, mà y lại có một đứa con trai như vậy, đây đúng là ông trời giúp ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.