Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 140: Chương 140: Tranh giành của cải




Mây trên trời càng lúc càng dày, cuối cùng canh một đã có tuyết lớn, từng mảng tuyết như những đồ trang sức rơi từ không trung xuống, tuyết càng lúc càng dày làm trời đất mù mịt.

Phía nam đường Lạc Dương, có một đội quân tạo thành đường gấp khúc hừng hực khí thế chạy về phía Lạc Dương. Bọn họ cưỡi ngựa bảo vệ ba chiếc xe ngựa đóng kín cửa, dẫn đầu là một thiếu phụ trẻ tuổi mặc áo da rất dày, tay cầm một đôi trường kiếm.

Nàng chính là Triệu Thu Nương trở về từ huyện Đăng Phong. Triệu Thu Nương đi có hai nhiệm vụ, một là phối hợp tác chiến với Lý Trân. Tiếp theo là tích lũy của cải.

Bọn họ bảo vệ ba chiếc xe ngựa rất nghiêm ngặt, bên trong là đầy chiến lợi phẩm thu được khi xuôi nam, có khoảng 15 ngàn lượng vàng và năm vạn lượng bạc. Bọn họ tìm được lối vào địa cung từ trong điện Lão Quân đã bị trận lửa lớn thiêu hủy.

Của cải nhiều như vậy đủ để hấp dẫn đám đạo tặc Trung Nguyên và bọn cướp đường. Chỉ là tin tức được bọn họ phong tỏa rất bí mật, trên đường đi không phát sinh vấn đề gì.

Nhưng càng đến gần Lạc Dương, trong lòng Triệu Thu Nương lại càng lo lắng, nàng biết rõ có vô số người đang nhòm ngó số của cải này. Đám trộm cướp đó có lẽ không rõ tình hình nhưng phải giấu những người có ý đồ trong kinh thành quả cũng là điều rất khó khăn.

Số tài sản này là của Tiết Hoài Nghĩa, hiện tại nó đang ở trong tay bọn họ. Tiết Hoài Nghĩa có ý đồ từ bỏ thì còn có Thái Bình công chúa. Những người tập kích Lý Trân là do Thái Bình công chúa phái đi, nàng ta rất khát vọng quyền lực và của cải, nàng ta sẽ bỏ qua số tài sản này sao?

Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự còn ẩn núp trong bóng tối không chịu rời bỏ sân khấu chính trị, thậm chí còn tỏ ra thật thà ám chỉ Lý Đán và Lý Hiển không yên phận. Lẽ nào bọn họ không muốn có số tài sản này sao?

Cách thành Lạc Dương 30 dặm, tuyết rơi càng lúc càng lớn, cách xa 10 bước chân là đã không nhìn thấy đường đâu. Đường càng đi càng khó, lúc này Triệu Thu Nương thấy cách phía trước không xa có một tòa đình liền ra lệnh cho mọi người:

- Đi đến đình phía trước nghỉ ngơi một lát.

Mọi người chạy về phía đình, buộc ngựa xong thì chen chúc vào trong, không ngừng có tiếng hà hơi dậm chân, có người rút chăn bông từ trong túi trên ngựa ra, buộc chặt lấy cơ thể. Lúc này có một cô gái hỏi:

- Đại tỷ, bọn Tiểu Lục Lang có tìm thấy chỗ nghĩ chân không?

Hơn nửa canh giờ trước, Triệu Thu Nương đã phái ba thủ hạ đi trước tìm chỗ nghỉ chân, chuẩn bị sau khi trời sáng lên đường. Người đi đã lâu đáng ra phải quay về rồi mới đúng. Trong lòng Triệu Thu Nương có sự bất an, bọn họ không gặp chuyện gì đấy chứ?

Đúng lúc này, có một gã thủ hạ chỉ về phía đường hô lên:

- Bọn họ đã quay về.

Chỉ thấy có hai bóng người lảo đảo trong bóng đêm chạy tới, mọi người vội vàng chạy ra đón. Triệu Thu Nương đẩy mọi người ra. Thấy chỉ có hai người, một người là đồ đệ của nàng Lâm Cầm Hổ, một người khác tên là Tiểu Lục Lang lại bị thương khiến nàng vô cùng lo lắng hỏi:

- Cầm Hổ, Kim Nhị đâu?

Lâm Cầm Hổ thở hổn hển nói:

- Chúng con gặp nạn… bị các võ tăng chùa Bạch Mã bao vây, bọn họ có hơn 30 người, Kim Nhị… bị bọn chúng giết rồi.

Mọi người như bị chìm xuống vực thẳm, chùa Bạch Mã có một lực lượng cản bọn họ chắc chắn sẽ còn một đội nữa đang chờ bọn họ. Ngoại thành Lạc Dương trở thành chiến trường săn bắn, ánh mắt của mọi người đều hướng về Triệu Thu Nương.

Triệu Thu Nương rất quen thuộc với địa hình vùng này, phía trước bọn họ là thị trấn Bành Bà, phía đông bắc là hướng đi huyện Yển Sư. Bây giờ đúng lúc tuyết rơi lớn có thể yểm hộ cho bọn họ đi được.

Nàng trầm tư một lúc lâu sau đó nói với mọi người:

- Chúng ta chia binh làm hai đường, tôi dẫn theo mấy huynh đệ tiếp tục lên phía bắc.

Nàng nhìn đồ đệ Trương Vĩ, Trương Vĩ lập tức chắp tay nói:

- Có đệ tử!

- Ngươi dẫn theo những người khách bảo vệ xe ngựa đi Yển Sư, ẩn nấp ở huyện Yển Sư mấy ngày, ta sẽ dẫn viện quân đến tiếp ứng cho các ngươi.

Trương Sĩ vô cùng lo lắng nói:

- Phía trước có võ tăng mai phục, sư phụ lên bắc như vậy nhỡ trúng mai phục của bọn họ thì sao?

Triệu Thu Nương lắc đầu nói:

- Ta tạm thời sẽ không lên bắc, chờ các ngươi đi xa ta mới vòng lên bắc. Mục tiêu của bọn họ là số vàng bạc này, sẽ không để nhiều binh lực đối phó với ta đâu.

Nàng lại chỉ vào ba chiếc xe ngựa nói:

- Dọn một chiếc xe ngựa cho ta, ta dùng làm mồi nhử.

Mọi người cùng nhau hành động, dọn một chiếc xe ngựa để không cho Triệu Thu Nương. Trương Vĩ dẫn theo hai mươi huynh đệ bảo vệ hai chiếc xe ngựa còn lại rời khỏi đường lớn. Từ một đường nhỏ đi hướng về phía huyện Yển Sư, còn Triệu Thu Nương dẫn theo 4 gã thủ hạ vẫn chờ trong đình kiên nhẫn đợi bình minh ngày hôm sau.



Giữa trưa, cả đêm tuyết rơi không ngừng, trên đường, trên cây cối, nhà cửa đều bị một lớp tuyết dày bao phủ. Thành Lạc Dương biến thành thế giới của tuyết trắng.

Trận tuyết lớn này không ngờ lại tăng thêm niềm vui cho năm mới. Khắp ngõ ngách lớn nhỏ của thành Lạc Dương đều có trẻ nhỏ nô đùa, rất nhiều thanh niên cũng không kiềm chế nổi ra nhập đội quân ném tuyết.

Vùng gần Trường Hạ Môn Lạc Dương cũng náo nhiệt lạ thường, hơn mười người mang theo lâm sản săn bắt được từ núi Lạc Dương đến buôn bán. Mọi người tranh nhau mua các đặc sản thôn quê làm thêm những món ăn cho năm mới.

Mười mấy đứa trẻ tụ tập ở cửa thành ném tuyết, khắp nơi tràn ngập tiếng cười đón năm mới. Đúng lúc này có hai kỵ sĩ từ đằng xa hăng hái chạy tới. Chiến mã chạy trên tuyết rất khó khăn, chúng mệt mỏi thở hồng hộc bị kỵ sĩ quất roi liên tục.

Binh lính giữ cửa giật nảy mình, giơ trường mâu ra cản bọn họ:

- Ai đó, đứng lại!

Người chạy tới từ phía xa chính là Triệu Thu Nương và đồ đệ của nàng Lâm Cầm Hổ. Cả hai người mình đầy tuyết trắng. Mặc dù bọn họ vòng lên bắc nhưng vẫn bị một đám người mặc áo đen phục kích, ba thủ hạ bất hạnh đã bị giết. Triệu Thu Nương và Lâm Cầm Hổ phá vòng vây nhưng hai người đều bị thương.

Triệu Thu Nương đã kiệt sức, nàng không còn sức đâu mà giải thích với đám binh lính. Nàng lấy một lệnh bài ra, giơ trước mặt bọn lính. Chúng thấy vậy liền thu trường mâu lại, một gã hô to:

- Mau tránh ra!

Cửa thành mở rồi, Triệu Thu Nương và Lâm Cầm Hổ thức ngựa vào trong thành Lạc Dương. Có một tên lính bên cạnh không nhìn rõ lệnh bài liền thấp giọng hỏi:

- Hỏa trưởng, bọn họ là ai vậy?

- Đồ ngốc!

Hỏa trưởng hung tợn mắng:

- Ngươi không phát hiện ra trên lệnh bài có một con ưng hai đầu sao?

Tên lính kia sợ hãi không dám lên tiếng, trẻ con thành Lạc Dương đều biết, con Ưng hai đầu là dấu hiệu của Đại Đường Nội vệ, là đội thị vệ thần bí nhất cũng có quyền lực cao nhất, do nữ hoàng trực tiếp chỉ huy.

Nội vệ là đội thị vệ riêng Võ Tắc Thiên nắm quyền không lâu đã thành lập. Nó không giống với các quan Chu Hưng, Lai Tuấn Thần. Nội vệ phụ trách chấp hành các mệnh lệnh bí mật của Võ Tắc Thiên, số người cũng không nhiều, chỉ có khoảng ba trăm người.

Thống lĩnh Nội vệ tương đương với Trung Lang Tướng. Trước mắt do Võ Du Tự kiêm nhiệm, ở dưới có hai Phó thống lĩnh quân chức ngang bằng với Lang tướng. Dưới mỗi Phó thống lĩnh đều có ba gã Giáo úy, mỗi Giáo úy dẫn theo 50 thị vệ.

Nội vệ lại chia thành 4 đội minh vệ và hai đội ẩn vệ. Ẩn vệ ẩn nấp trong phố xá, bình thường họ tham gia sản xuất để giấu thân phận, có thương nhân, tửu bảo, vũ cơ, vô lại đầu đường, vân vân…

Triệu Thu Nương vẫn giấu Lý Trân thân phận của mình. Thực tế nàng là một Giáo úy Nội vệ, hơn nữa còn là một ẩn vệ. Nàng mở võ quán chỉ là để yểm hộ, trong võ quán có đồ đệ của nàng chứ không có mấy Nội vệ. Năm mươi thủ hạ của nàng phân bố ở trong nam thị.

Năm ngoái Triệu Thu Nương đã được sư phụ nàng Công Tôn đại nương giới thiệu vào Nội vệ. Được Thượng Quan Uyển Nhi coi trọng, chồng của nàng cũng là Giáo úy Nội vệ, năm ngoái bất hạnh đã phải bỏ mạng trong một lần thi hành nhiệm vụ, nàng liền thay chức vụ của chồng được đề cử thăng làm Giáo úy.

Lần này nàng phụng lệnh Thượng Quan Uyển Nhi âm thầm trợ giúp cho Lý Trân, cũng là cách để cướp lại số tài sản kếch xù. Không ngờ, lúc về lại gặp phải phiền toái lớn.

Đại bộ phận thuộc hạ của nàng đều bị tạm thời đến huyện Yển Sư. Triệu Thu Nương phải nhanh chóng dẫn người đi trợ giúp, nếu không chặn những người chặn để cướp tài vật đó lại sẽ rất dễ phát hiện mục tiêu ở huyện Yển Sư.

Vào thành Lạc Dương không lâu, Triệu Thu Nương và Lâm Cầm Hổ trước tiên phải quay lại võ quán gần nam thị.

Vì Triệu Thu Nương đi Tung Sơn cho nên võ quán cũng tạm ngừng hoạt động. Đám đệ tử đều ở nhà chuẩn bị năm mới, trong võ quán vắng ngắt. Triệu Thu Nương dẫn Lâm Cầm Hổ vào võ quán từ cửa phụ lại gặp đồ đệ bé nhất của nàng là A Linh.

- A Linh, sao con lại ở đây?

Triệu Thu Nương hỏi.

A Linh mới mười bốn tuổi, rất hiền lành hoạt bát, nhà nó ở trong phường Phúc Thiện, cha nó là thương nhân nam thị.

A Linh được Triệu Thu Nương yêu mến nhất, nó thấy sư phụ liền vui sướng nhảy cẫng lên nắm chặt lấy tay sư phụ:

- Sư phụ, con ở nhà chán lắm, đến võ quán chơi một chút!

Nó chợt phát hiện ra vết máu trên người sư phụ, nó sợ đến mức hét lên:

- Có máu! Sư phụ, người làm sao vậy?

- A Linh, đừng kinh ngạc, con hãy dẫn Lâm sư huynh đi nghỉ ngơi, giúp huynh ấy bôi thuốc, mang hòm thuốc của sư phụ ra.

A Linh vội vàng đỡ Lâm Cầm Hổ sư huynh đi về phía hậu viện. Triệu Thu Nương vào trong phòng võ quán nghỉ ngơi, từ từ kéo váy lên chỉ thấy quần bị trường kiếm đâm nát. Nàng xé quần đùi trắng, ngoài đùi bị một vết kiếm đâm, máu thịt mơ hồ.

Nàng kiệt sức ngồi lên giường, lúc này A Linh vội vàng mang hòm thuốc vào nói:

- Sư phụ, hòm thuốc của người.

Triệu Thu Nương gật gật đầu, mở hòm thuốc ra, cẩn thận dùng rượu rửa vết thương trên lưng và đùi, đắp thuốc lên vết thương cứ thế mà chịu đau đớn. Nhưng sau khi bôi thuốc nàng thấy chỗ miệng vết thương rất mát khiến nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

- A Linh, lúc sư phụ không ở đây võ quán có gì lạ không?

A Linh suy nghĩ một chút rồi nói:

- Lúc không có sư phụ, võ quán không có gì lạ thường, chỉ là bên ngoài có mấy người lạ lắm, lúc ẩn lúc hiện, tối vẫn ở đó.

Triệu Thu Nương giật mình kinh hãi, vội hỏi:

- Hôm nay bọn họ có đây không?

- Hình như có! Có lúc con còn nhìn thấy bọn họ có tổng cộng 3 người.

Triệu Thu Nương lập tức biết mình có sơ suất, võ quán của nàng có người theo dõi, nàng mặc cho vết thương đau đớn lập tức đứng lên nói:

- A Linh, con đi gọi Lâm sư huynh dậy, nói chúng ta phải lập tức dời khỏi đây.

Triệu Thu Nương thu dọn qua loa sau đó bước nhanh về phía cổng phụ. Đồ đệ Lâm Cầm Hổ và A Linh vội vàng đi tới. Hai người lên ngựa, đúng lúc này bên ngoài võ quán có tiếng vó ngựa dồn dập.

Tiếng vó ngựa như đạp vào lòng Triệu Thu Nương, hai chân nàng như nhũn ra, nàng vội vàng nhìn từ cửa lại, chỉ thấy gần 30 tên binh Nội vệ sĩ do Phó thống lĩnh Vạn Quốc Tuấn dẫn vào cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.