Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 186: Chương 186: Trừng trị nghiêm khắc




Trên con đường cách Minh Tú sơn trang khoảng năm dặm, Thiên Ngưu Vệ tướng quân Võ Du Tự dẫn đầu ba nghìn binh sĩ Thiên Ngưu Vệ hăng hái đi tới.

Chuyện các phe tranh đoạt nhân chứng quan trọng của vụ ám sát khiến Võ Tắc Thiên vô cùng bất mãn. Bà ta hạ chỉ lệnh cho Võ Du Tự dẫn quân tới Minh Tú sơn trang tiếp ứng Lý Trân, đồng thời ra lệnh bắt hết những ai đang bao vây Minh Tú sơn trang.

Lướt qua ngọn cây, Võ Du Tự đã có thể thấy tòa lầu của sơn trang ở phía xa. Lúc này, Triệu Thu Nương cưỡi ngựa chạy vội tới, cao giọng nói với gã:

- Võ Tướng quân. Hay là chúng ta chia nhau ra, bao vây ba phía của sơn trang, có thể đề phòng người ở bên ngoài sơn trang chạy trốn.

Võ Du Tự gật đầu. Triệu Thu Nương nói rất có lý. Lúc này gã chia quân ra làm ba ngả. Triệu Thu Nương dẫn đầu nội vệ cùng với một ngàn binh sĩ chặn ở hướng đông, gã và một vị tướng khác mỗi người dẫn theo một ngàn binh sĩ chặn ở phía nam và phía tây. Thiên Ngưu Vệ chia làm ba nhánh, bao vây ba mặt của Minh Tú sơn trang.

Võ Phù Dung dẫn theo hơn sáu mươi võ sĩ gia tướng Võ thị mai phục ở rừng cây phía đông, kiên nhẫn chờ đợi màn đêm buông xuống. Đối phương phòng ngự cẩn mật, ban ngày đột nhập sơn trang sẽ dễ xảy ra xung đột kịch liệt, gây ra thương vong lớn, mà còn chưa chắc có thể bắt được tên thích khách lọt lưới kia. Đành phải chờ đến khi màn đêm buông xuống, mới có cơ hội ra tay.

Võ Phù Dung đã biết được tin thích khách rơi vào tay Lý Trân từ chỗ Thái Bình công chúa. Chuyện này khiến nàng ta vô cùng lo lắng. Tên thích khách này biết tất cả kế hoạch và cả chi tiết về gia tướng Võ thị. Chỉ cần thẩm vấn gã cẩn thận, phụ thân sẽ không thể chống chế gì ở trước mặt Thánh Thượng. Vấn đề sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng. Chỉ có bắt lại hoặc là giết chết tên thích khách này mới có thể khiến cho bọn họ biến nguy thành an.

Võ Phù Dung sốt ruột hơn bất kỳ kẻ nào. Thỉnh thoảng nàng ta lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hy vọng trời mau tối. Nàng ta sắp không chờ nổi nữa rồi.

Đúng lúc này, khu rừng phía sau nàng vang lên một tiếng thét thê thảm. Võ Phù Dung giật mình kinh hãi, xoay người nhìn về phía rừng, chỉ thấy một võ sĩ chạy như bay đến, hô lớn:

- Có quan binh! Quan binh đến rồi!

Võ sĩ xung quanh lập tức luống cuống tay chân, không đợi Võ Phù Dung hạ lệnh liền tản ra chạy trốn, nhưng đã muộn. Binh sĩ Thiên Ngưu Vệ từ bốn phương tám hướng đánh tới. Bọn họ căn bản không có đường để chạy, hoặc là chạy về phía sơn trang như Võ Phù Dung. Nàng và hơn mười thủ hạ chạy như điên về phía sơn trang, nhưng chỉ chạy được hơn mười bước, thì một nhóm binh sĩ nội vệ tiến đến, khoảng chừng trăm người, do giáo úy Triệu Thu Nương dẫn đầu, chặn đường Võ Phù Dung và thủ hạ của nàng.

Binh sĩ nội vệ đều giương cung lên, nhắm vào bọn họ. Triệu Thu Nương lạnh lùng nói:

- Võ cô nương vẫn nên thành thật một chút! Nếu không, chết ở chỗ này thì cũng không hay cho lắm.

Võ Phù Dung sợ đến tái mét. Lúc này lại có hơn một ngàn thị vệ đằng đằng sát khí, tay cầm đao kiếm cung nỏ vây quanh bọn họ. Võ Phù Dung lập tức phản ứng, cao giọng hô to với binh sĩ gia tướng Võ thị:

- Bỏ đao kiếm xuống, không được chống cự!

Mười mấy binh sĩ gia tướng Võ thị đều buông vũ khí rồi quỳ xuống. Triệu Thu Nương ra lệnh:

- Trói tất cả bọn chúng lại!

Không chỉ có Võ Phù Dung, mà các võ sĩ mai phục Minh Tú sơn trang ở xung quanh đều có kết cục y hệt, bị võ sĩ Thiên Ngưu Vệ vây bắt. Cho dù có vài võ sĩ ở ngoài vòng vây trốn thoát, nhưng cũng không ảnh hưởng đến đại cục.

Lai Tuấn Thần nổi trận lôi đình, ưỡn cổ hét lớn với Võ Du Tự:

- Ta phụng mệnh Thánh Thượng đến đây phá án, điều tra vụ ám sát. Ngươi không được can thiệp chuyện của ta. Mau thả toàn bộ người của ta ra.

Võ Du Tự lạnh lùng nói:

- Ta cũng phụng mệnh Thánh Thượng tới đây bắt người. Thánh Thượng có chỉ, không được để bất kỳ kẻ nào đang bao vây Minh Tú sơn trang chạy thoát. Có điều gì bất mãn, Lại Trung Thừa hãy đi giải thích với Thánh Thượng!

Gã vung tay lên:

- Dẫn tất cả đi!

Binh sĩ Thiên Ngưu Vệ áp giải thủ hạ của Lai Tuấn Thần ra ngoài rừng. Dù Lai Tuấn Thần không bị bắt, nhưng chỉ còn lại một mình y. Lai Tuấn Thần tức giận đến phát run, nhưng lại không thể làm gì, đành hét lớn một tiếng:

- Võ Du Tự, ngươi cứ đợi xem!

Lai Tuấn Thần trèo lên ngựa, quất mạnh vào mông ngựa, phi như bay về thành Lạc Dương. Tuy Lai Tuấn Thần cực kỳ tức giận, nhưng y vẫn rất giảo hoạt. Y đã nhận ra bọn họ đều bị trúng kế, rơi vào cạm bẫy của Lý Trân. Lúc này y nhất định phải giải thích rõ ràng với Thánh Thượng, chứng minh sự trong sạch của mình trước.

Lúc này, Lý Trân ở trên Trích Tinh lâu cũng đã nhìn thấy Thiên Ngưu Vệ xuất hiện từ bốn phương tám hướng. Hắn không khỏi nở nụ cười lạnh. Đây mới là biện pháp tốt nhất để xử lý vụ ám sát. Để xem bọn họ định giải thích thế nào!

Trong ngự thư phòng, Thái Bình công chúa đang cúi thấp đầu. Trước cơn thịnh nộ của mẫu thân, nàng ta không dám nói thêm một câu nào nữa. Lúc này, nàng ta còn khó tự bảo vệ mình, làm sao còn tâm tư biện hộ thay Võ Thừa Tự. Không chỉ như vậy, nàng còn muốn đổ hết tội lên đầu Võ Thừa Tự.

- Tại sao trẫm lại có nữ nhi không biết tốt xấu như ngươi. Vì một chút lợi nhỏ, mà không ngại bán đứng nguyên tắc, khiến trẫm bị quy vào tội bất nghĩa. Ngươi định giải thích với trẫm thế nào?

Thái Bình công chúa sợ tới mức quỳ xuống, khóc lóc nói:

- Nữ nhi nhất thời hồ đồ, nhận lễ vật của y, sợ ảnh hưởng đến tình cảm, đành phải ra tay giúp y thoát tội. Nữ nhi đã biết lỗi, xin nhận bất kỳ sự trừng phạt nào của mẫu thân, không một lời oán hận!

Không ai hiểu mẫu thân bằng nhi nữ. Thái Bình công chúa rất hiểu mẫu thân của mình. Nàng ta biết mẫu thân vô cùng thông minh, tiền căn hậu quả mẫu thân đều rất rõ ràng. Lúc này nếu nàng ta cứ một mực biện minh cho bản thân, không chịu nhận lỗi, thì sẽ chỉ khiến mẫu thân càng thêm phẫn nộ, hoàn toàn thất vọng với mình. Nàng thà rằng nhận sai chịu phạt, cũng phải được mẫu thân tha thứ. Như vậy nàng mới có cơ hội lật ngược thế cờ.

Võ Tắc Thiên tức giận đến phát run:

- Được! Được lắm! Không ngờ ngươi lại thừa nhận đã nhận hối lộ, nên mới bán rẻ lương tâm giúp y thoát tội. Lần trước trẫm nghe lời của ngươi, cho rằng y đã hối cải, thả y ra, kết quả thì sao? Vẫn chưa tới một tháng, y liền sai người ám sát trọng thần triều đình. Đúng là coi trời bằng vung. Đây là muốn hủy xã tắc của trẫm, hủy danh dự của trẫm. Trẫm tuyệt đối không dễ dàng tha thứ!

- Nữ nhi nhất thời hồ đồ!

- Ngươi đi đi! Giờ trẫm không muốn nhìn thấy ngươi, đi ra ngoài!

Thái Bình công chúa rưng rưng dập đầu một cái rồi chậm rãi lui xuống, đúng lúc đi tới cửa thì bắt gặp Thượng Quan Uyển Nhi. Ánh mắt hai người chạm nhau. Trong mắt Thượng Quan Uyển Nhi lộ ra ý cười châm chọc. Thái Bình công chúa vừa thẹn vừa giận, hừ mạnh một tiếng, rồi xoay người nhanh chóng rời đi.

Thượng Quan Uyển Nhi đi vào ngự thư phòng của Võ Tắc Thiên. Lúc này trong lửa giận trong lòng Võ Tắc Thiên còn chưa tan, oán hận nói với Thượng Quan Uyển Nhi:

- Trẫm vẫn luôn cho rằng nó là người hiểu lí lẽ, biết nghĩ cho đại cục, không ngờ cũng thiển cận như vậy, vì một chút lợi nhỏ mà bao che cho tội ác. Chẳng lẽ nó không biết hậu quả nghiêm trọng của việc ám sát triều thần hay sao?

Thượng Quan Uyển Nhi thi lễ:

- Xin bệ hạ bảo trọng long thể. Sở dĩ Uyển nhi không muốn làm to chuyện này lên, chính là vì sợ bệ hạ tức giận, không ngờ lại ầm ỹ đến mức này. Đây cũng không phải chủ ý của Uyển nhi.

- Trẫm biết ngươi có ý tốt. Chỉ tiếc ——

Võ Tắc Thiên thở dài, vô cùng đau đớn nói:

- Hai đứa cháu ruột của trẫm, một thì điên cuồng mất trí, một thì đê tiện giả dối, khiến trẫm vô cùng thất vọng. Võ gia thật sự không có một người nào thông minh cơ trí, điềm đạm chín chắn.

- Thật ra Võ Du Tự tướng quân cũng không tồi!

Võ Tắc Thiên lắc đầu:

- Y chỉ hơi điềm đạm chín chắn mà thôi, nhưng còn kém xa so với hai chữ “ cơ trí” lắm. Ngươi không cần đề cao y. Nói thật, Lý Trân hơn y rất nhiều. Trong lòng trẫm cũng hiểu rõ điều này.

Võ Tắc Thiên buột miệng khen:

- Trẫm không ngờ Lý Trân lại có năng lực như vậy, can đảm cẩn trọng, nhanh nhạy quyết đoán. Để hắn làm một Phó thống lĩnh nội vệ nho nhỏ đúng là không trọng dụng nhân tài.

Thượng Quan Uyển Nhi vội nói:

- Cảm tạ lời tán dương của bệ hạ với hắn. Hắn còn trẻ, còn thiếu kinh nghiệm. Phải tôi luyện vài năm nữa, mới càng có lợi với hắn.

- Ngươi nói phải. Hắn còn cần phải tôi luyện thêm nữa. Trẫm cũng hy vọng hắn có thể trở thành nhân tài của xã tắc.

Võ Tắc Thiên trầm tư một lát, lại quay lại chính sự, nói với Thượng Quan Uyển Nhi:

- Ngươi nghĩ nên xử trí Võ Thừa Tự như thế nào?

Lòng Thượng Quan Uyển Nhi chợt lạnh. Nếu Thánh Thượng đã nói như vậy, chứng tỏ bà không muốn xử tử Võ Thừa Tự. Nhưng Thượng Quan Uyển Nhi cũng đã chuẩn bị tâm lý. Dù sao cũng là cháu ruột của bà, làm sao có thể thật sự hạ thủ được?

Nàng lập tức nói:

- Có lẽ là y nhất thời hồ đồ, không nghĩ đến hậu quả. Nếu y thật sự có thể hối cải, bệ hạ cũng có thể cho y thêm cơ hội nữa.

Từ trước đến nay, Võ Tắc Thiên vốn không phải là một người hay do dự. Vì ngôi vị Hoàng đế của mình, đến con ruột bà còn có thể xuống tay, huống chi là một đứa cháu họ?

Lần trước bà ta tha thứ cho Tiết Hoài Nghĩa, cuối cùng Tiết Hoài Nghĩa lại thiêu hủy Minh Đường, đã khiến quần thần vô cùng bất mãn. Nếu bây giờ bà ta lại tha thứ cho Võ Thừa Tự, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghiêm ngặt của triều cương cùng với danh dự của bà ta.

Võ Tắc Thiên hừ lạnh một tiếng nói:

- Kẻ ngu xuẩn dốt nát như y, cho mười lần cơ hội cũng uổng công. Nếu không nghiêm trị y, trẫm khó có thể chấn chỉnh triều cương. Truyền ý chỉ của trẫm, phạt Võ Thừa Tự một trăm trượng, biếm xuống làm thứ dân, sung quân Lĩnh Nam.

Thượng Quan Uyển Nhi không ngờ cuối cùng Võ Tắc Thiên lại phạt sung quân Lĩnh Nam. Mệnh lệnh này khiến nàng mừng thầm. Dù không thể xử tử Võ Thừa Tự, nhưng việc sung quân Lĩnh Nam, cũng đủ khiến nàng cảm thấy nhẹ nhõm.

Lúc này, Võ Tắc Thiên lại nói:

- Bảo Cao Diên Phúc tới gặp ta!

Một lát, Cao Diên Phúc bước nhanh đến, khom người thi lễ:

- Lão nô tham kiến bệ hạ!

Võ Tắc Thiên mặt mày âm trầm nói:

- Ngươi đến Lương Vương phủ một chuyến, nói cho y biết, đừng tưởng rằng trẫm không biết việc y làm. Lúc này trẫm tạm thời tha cho y. Nếu y còn dám hãm hại tộc nhân, Võ Thừa Tự chính là kết cục của y.

- Lão nô tuân chỉ!

Cao Diên Phúc thi lễ lui xuống, Võ Tắc Thiên khoát tay nói:

- Uyển nhi, ngươi cũng lui ra đi! Trẫm hơi mệt. Buổi chiều trẫm lại thương lượng với ngươi chuyện về khoa cử ngày mai một chút.

- Uyển nhi cáo lui!

Thượng Quan Uyển Nhi rời khỏi ngự thư phòng, nhẹ nhàng đi về phía quan phòng của mình. Nàng vô cùng vui vẻ, không chỉ có Võ Thừa Tự bị lưu đày Lĩnh Nam, mà Thái Bình công chúa và Võ Tam Tư cũng cùng bị cảnh cáo nghiêm trọng. Chuyện này khiến nàng cảm thấy thoải mái vô cùng.

Đặc biệt là Thái Bình công chúa, chỉ sợ bản thân nàng ta cũng không biết, Thánh Thượng vốn đã quyết định cho nàng cơ hội theo nghiệp chính trị, lại bị hành động thiển cận lần này của nàng ta phá hỏng. Ít nhất trong vòng một hai năm tới nàng ta sẽ không còn có cơ hội xử lý triều chính. Nếu nàng ta biết lần này đã gây tổn hại đến lợi ích của bản thân, không biết có tức giận đến hộc máu hay không.

Thượng Quan Uyển Nhi lại nghĩ tới Lý Trân. Người thanh niên này thật xứng với lời tán dương của thiên tử, quả thật rất có năng lực. Không ngờ lần này lại đùa bỡn được nhiều nhân vật quyền quý đến vậy. Có phụ tá đắc lực như thế, cũng là may mắn của mình.

Thượng Quan Uyển Nhi trở về quan phòng của mình. Lý Trân và Triệu Thu Nương đang ở trong phòng lập tức đứng lên. Thượng Quan Uyển Nhi khoát tay áo cười nói:

- Ngồi xuống trước đã!

Ba người ngồi xuống. Tiểu Nga dâng trà cho bọn họ. Lý Trân hỏi dò:

- Kết quả như thế nào?

Lai Tuấn Thần rất giảo hoạt, may mắn tránh được một kiếp này, đã thuận lợi báo cáo kết quả điều tra. Nhưng Võ Tam Tư và Thái Bình công chúa đều bị cảnh cáo nghiêm khắc, gây ảnh hưởng lớn đến tiền đồ của bọn họ. Đương nhiên, xui xẻo nhất vẫn là Võ Thừa Tự. Dù y thề sẽ hối cải, nhưng Thánh Thượng không còn dễ dàng tha thứ cho y, biếm y xuống làm thứ dân, sung quân Lĩnh Nam. Ta nghĩ y không còn hi vọng trở về nữa rồi.

Lý Trân và Triệu Thu Nương liếc nhìn nhau. Trong mắt hai người đều lộ ra vẻ vui mừng. Thánh Thượng không bao che khuyết điểm. Tuy không phải kết quả lý tưởng nhất, nhưng có thể được nhìn thấy việc xử phạt này, cũng không dễ dàng gì.

Thượng Quan Uyển Nhi lại nói với Lý Trân:

- Còn có một chuyện, ta đã thuyết phục Thánh Thượng mở rộng quy mô nội vệ đến năm trăm người. Bên Vạn Quốc Tuấn sẽ tăng thêm một trăm người, bên ngươi cũng sẽ tăng thêm một trăm người. Ngươi tự suy nghĩ đi! Thiết lập một kế hoạch mở rộng quy mô.

Lý Trân mừng rỡ. Tăng thêm một trăm người, đây chính là chuyện tốt. Hắn vội vàng cảm tạ sự quan tâm của Thượng Quan Uyển Nhi.

Thượng Quan Uyển Nhi cười cười, lại nói:

- Lần trước ta cho ngươi một tòa nhà, cũng không phải để ngươi làm quan sở. Cũng tại ta suy xét không chu toàn, quên an bài cho ngươi một quan sở ở ngoài hoàng cung. Ta cũng có một tòa nhà ở trong phường Phúc Thiện, nhưng mà hơi cũ một chút. Ta tặng nó cho ngươi. Còn nếu tòa nhà ở phường Khuyên Thiện đã dùng làm công sở rồi, thì ta không cho ngươi nữa.

Thượng Quan Uyển Nhi đưa một xâu chìa khóa cho Lý Trân:

- Tòa nhà này ở ngay bên cạnh võ quán của Thu Nương. Chắc ngươi cũng biết!

Lý Trân cảm động. Dù giờ hắn tạm thời không cần nơi ở, nhưng hắn vẫn nhận lấy ân tình này, vội vàng đứng dậy thi lễ nói:

- Đa tạ xá nhân!

Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi thoáng nhìn Triệu Thu Nương. Triệu Thu Nương hiểu ý, lập tức đứng dậy cáo từ trước. Nàng đóng cửa phòng rồi rời đi. Trong phòng chỉ còn lại hai người Thượng Quan Uyển Nhi và Lý Trân.

Thượng Quan Uyển Nhi dáng vẻ thướt tha mềm mại đi đến trước mặt Lý Trân, cười quyến rũ nói:

- Chúng ta có cần bày rượu chúc mừng không?

Lý Trân cũng cười nói:

- Nguyện cùng chia vui với xá nhân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.