Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 349: Chương 349: Xuất chinh lâm nguy




- Uyển nhi cứ việc nói thẳng!

Thượng Quan Uyển Nhi không chút hoang mang nói: - Uyển nhi nghe nói năm nay phương bắc khí hậu bất thường, đến nay tuyết còn chưa rơi. Uyển nhi khẩn cầu bệ hạ phái người đi sứ Đột Quyết, có thể phong A Sử Na Mặc Xuyết làm Khả Hãn, suất quân tập kích sào huyệt Khiết Đan, theo phía bắc phối hợp tác chiến với quân Đường.

Thượng Quan Uyển Nhi vừa nói xong, trong đại điện lập tức bàn tán xôn xao. Địch Nhân Kiệt bước ra khỏi hàng nói:

- Thượng quan xá nhân có kế sách này thật tốt. Khiết Đan bị tập kích, Tôn Vạn Vinh nhất định sẽ hốt hoảng mà rút lui, thần mong bệ hạ ân chuẩn.

Võ Tắc Thiên vui vẻ gật đầu:

- Uyển nhi vì trẫm phân ưu, trẫm cảm thấy rất vui, không biết còn có kế sách gì?

- Kế sách thứ hai Uyển nhi đề cử Nội Vệ tướng quân Lý Trân suất quân đi Du Quan, trấn thủ phòng ngự Du Quan. Hắn từng đánh bại Tôn Vạn Vinh, bắt sống được Lý Tận Trung, người Khiết Đan phần lớn sợ hắn, với lại hắn trấn thủ Du Quan, phía đông có thể không lo nữa

Kỳ thật Võ Tắc Thiên cũng nghĩ đến Lý Trân. Lần trước xuất chinh trong chiến dịch Lý Tận Trung, hắn biết người biết ta, hành động sáng suốt. Chỉ có điều Võ Tắc Thiên cũng biết, Lý Trân sắp cưới vợ, lại là con gái của Địch Nhân Kiệt, lúc này phái hắn Bắc thượng, có thể không ổn?

Nghĩ vậy, Võ Tắc Thiên quay sang Địch Nhân Kiệt.

Địch Nhân Kiệt biết Thánh Thượng nhìn mình trưng cầu ý kiến. Ông tiến lên khẳng khái đáp:

- Xã tắc không yên, vi thần thiết nghĩ, Lý Trân vừa ăn lộc vua, làm việc vì bệ hạ phân ưu, việc hôn sự có thể hoãn lại đến, vi thần đồng ý để hắn xuất chinh!

Võ Tắc Thiên mừng rỡ:

- Địch ái khanh nghĩ sâu như vậy thật đại nghĩa, làm người ta khâm phục. Truyền trẫm ý chỉ, nhanh tuyên Nội Vệ tướng quân Lý Trân lên điện

Một lúc sau, Lý Trân bước nhanh đi lên đại điện, khom mình thi lễ nói:

- Vi thần Lý Trân tham kiến bệ hạ!

Võ Tắc Thiên nhìn chăm chú hắn nói:

- Lý tướng quân cũng biết tình hình chiến đấu của Khiết Đan chứ?

- Hồi bẩm bệ hạ, vi thần nghe nói Vương Hiếu Kiệt tướng quân đã hi sinh, trong lòng đau đớn khôn xiết.

- Vương đại tướng quân hi sinh, trẫm cũng rất đau lòng, nhưng hôm nay vừa mới nhận được cấp báo, quân Khiết Đan đã công phá Mật Vân, đột nhập Hà Bắc, quân tiên phong thậm chí xâm nhập Triệu châu, quân chủ lực của ta ở U Châu chiến đấu kịch liệt với Khiết Đan, đã lâm vào trong vòng vây, tình trạng nguy kịch trong một sớm một chiều.

Võ Tắc Thiên vừa nói xong tình hình chiến sự, Lý Trân càng thêm kinh hãi, hắn lập tức khom người nói:

- Ty chức nguyện xin lệnh bệ hạ, suất quân cứu viện U Châu, mong bệ hạ ân chuẩn!

Trong lòng Võ Tắc Thiên thầm thở dài, thời điểm nguy nan, đầu tiên nghĩ đến cứu lại quốc nạn, mà không suy xét hôn sự của mình, thực đáng quý. Trong đại điện tiếng bàn luận xôn xao.

Lâu Sư Đức nói khẽ với Địch Nhân Kiệt:

- Chúc mừng Địch tướng quân có một chàng rể tốt!

Địch Nhân Kiệt vuốt râu cười mà không nói, nếu trước đó ông đáp ứng hôn sự của Lý Trân, hoặc ít hoặc nhiều có liên quan đến sự tín nhiệm của Lý Đán đối với Lý Trân. Lúc này cho dù không có Cao Diên Phúc kia nói, ông cũng sẽ không chút do dự đáp ứng rồi, có thể trước quốc nạn, vì nước vì dân mà không màng tư lợi cá nhân, ông sao có thể không thích.

Võ Tắc Thiên vui vẻ khen:

- Được! Nếu Lý tướng quân nguyện xin lệnh xuất chinh, trẫm phong ngươi làm U Châu Phó Đô Đốc Tả Tướng quân Thiên Kỵ Doanh, dẫn năm nghìn kỵ binh hoả tốc chạy tới U Châu cứu viện Tô Hồng Huy, chịu tiết chế của Lâu tướng quốc.

- Ty chức tuân lệnh

Võ Tắc Thiên lại cao giọng nói với mọi người:

- Mặt trận tình thế nguy cấp, Lý tướng quân có thể tức khắc xung phong, mời Lâu tướng quốc nội trong ba ngày dẫn đại quân xuất chinh, các vị ái khanh ở kinh thành, ai làm việc nấy, cố gắng tận trung trợ giúp tiền tuyến.

Nghị sự kết thúc , mọi người đều ra về. Lý Trân đứng ở ngoài cửa lớn chờ Lâu Sư Đức và Địch Nhân Kiệt. Hắn vừa mới biết Lâu Sư Đức lần này là Chủ soái bắc chinh Khiết Đan, mà không còn là con cháu Võ thị, thật sự làm hắn cảm thấy phấn chấn.

Lúc này, Lâu Sư Đức và Địch Nhân Kiệt cùng nhau đi ra. Lý Trân tiến lên thi lễ:

- Lý Trân tham kiến hai vị tướng quốc!

Lâu Sư Đức cười nói:

- Ta vốn đề nghị ngươi làm đại tướng tiên phong, nhưng suy cho cùng ngươi chuẩn bị thành hôn, nên từ bỏ. Không nghĩ Thượng Quan xá nhân đề cử ngươi, cũng chính hợp ý ta, nhưng ta thiên về cho ngươi đi cứu Du Quan, ta lo lắng Du Quan bên kia cũng sắp giữ không được rồi.

Lý Trân gật gật đầu nói:

- Đa tạ Lâu tướng quốc ưu ái, không qua Du Quan cũng phải đi qua U Châu, ty chức sẽ đi, nhanh chóng tới Du Quan.

- Đươc, vậy Du Quan bên kia ta sẽ không phái viện binh, do ngươi phụ trách cứu viện.

- Ty chức tuân lệnh. Ngoài ra, ty chức hy vọng có thể mang năm trăm binh lính Nội vệ tinh nhuệ Bắc thượng, xin tướng quốc chấp thuận.

Lâu Sư Đức khẽ mỉm cười:

- Ngươi là Nội Vệ tướng quân, cũng không mang Nội Vệ quân của mình, về tình về lý đều không thể nào nói nổi. Ta đồng ý thỉnh cầu của ngươi, Thánh Thượng nói, hy vọng ngươi buổi chiều xuất phát, không thể kéo dài tới ngày mai.

Lý Trân yên lặng gật đầu. Lúc này, Địch Nhân Kiệt cũng nói với hắn:

- Ngươi cứ yên tâm xuất binh, Địch Yến, ta sẽ giải thích cho nó, muộn một hai tháng không vấn đề gì. Đại tỷ của ngươi, ngươi cũng phải giải thích rõ ràng một chút, để đại tỉ ngươi có thể yên tâm.

- Đa tạ bá phụ sắp xếp.

Địch Nhân Kiệt vỗ vỗ bờ vai của hắn nói :

- Đi đi! Hy vọng sớm ngày nghe được tin của ngươi chiến thắng trở về.

Lý Trân thi lễ, xoay người bước nhanh rời đi. Địch Nhân Kiệt nhìn hắn đi xa, thở dài khẽ nói:

- Đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết, cũng chỉ đến thế mà thôi.

Một lúc lâu sau, Lý Trân suất lĩnh năm nghìn kỵ binh và năm trăm Nội Vệ tinh nhuệ mang theo song mã rời khỏi kinh thành, thẳng tiến hướng Trịnh Châu.

Hai ngày sau, mấy ngàn kỵ binh đã tới bến Trịnh Châu, lúc này đã là nửa đêm, mây đen dầy đặc, gió lạnh lạnh thấu xương, sông Hoàng Hà mặc dù đã đóng băng, nhưng người đi lại trên băng lác đác. Trong bóng đêm, Lý Trân mang theo hơn mười tướng lĩnh tiến đến bên sông Hoàng Hà xem xét tình hình.

Lúc này, một binh lính dẫn đến một ông lão:

- Tướng quân, vị này chính là ngư dân bên sông Hoàng Hà, ông ấy hẳn hiểu biết về sông Hoàng Hà.

Lý Trân thấy ông lão tuy rằng râu tóc bạc trắng, nhưng tinh thần quắc thước, thân thể khoẻ mạnh, liền cười hỏi:

- Xin hỏi lão trượng họ gì?

- Tiểu Lão Nhị họ Trương, ở Hoàng Hà đánh cá gần bốn mươi năm rồi, xin nguyện giúp đỡ tướng quân

Lý Trân gật gật đầu hỏi:

- Nếu đêm nay ta xuất quân qua sông, lão trượng cảm thấy có làm được không?

Ông lão suy nghĩ một chút nói:

- Năm vừa rồi thì không có vấn đề, lúc này mặt sông băng đã rồi. Nhưng năm nay khí hậu hơi khác thường, đến nay chưa tuyết rơi, thời tiết vẫn ấm áp, hai mươi năm trước cũng có trường hợp khí hậu này, lúc ấy, sông Hoàng Hà băng không đủ dày, kết quả một chiếc xe ngựa rơi sông mà chết, đến nay ta còn nhớ rõ. Ta nghĩ tướng quân phái người đi xem xét trước, tốt nhất là dựa vào một mảnh bờ bắc, nếu bên kia thật sự đóng băng rồi, qua sông hẳn là không có vấn đề gì

- Lão trượng có bằng lòng làm thủ hạ ta dẫn đường cho ta không, ta sẽ xét bồi thường.

Ông lão khẽ cười nói:

- Bồi thường thì không cần rồi, quân Đường phải Bắc thượng chống lại Khiết Đan, ta đương nhiên cống hiến sức lực vì tướng quân.

Lý Trân mừng rỡ, quay đầu lại nói với Tửu Chí:

- Tửu Giáo Úy, ngươi mang năm mươi huynh đệ đi theo vị lão trượng này đi thăm dò băng ở mặt sông, trước hừng đông phải có kết quả.

Tửu Chí vội vàng đáp ứng, mang theo năm mươi tên lính đi theo ông lão. Lý Trân lập tức nói với các tướng lĩnh còn lại nói:

- Truyền lệnh nghỉ ngơi tại chỗ, hừng đông ngày mai xuất phát.

Năm nghìn kỵ binh ở một chỗ khuất gió nghỉ ngơi. Lúc này đã là canh hai, đã là lúc không kịp đóng lều trại, binh lính cho chiến mã ăn, nhét chăn bông dày, ở chung một chỗ uống nước ăn lương khô, nghỉ ngơi nói chuyện phiếm. Ở bên cạnh một cây đại thụ có cắm một hành quân soái trướng, trong trướng vải đèn đuốc sáng trưng, Lý Trân đang cùng vài tướng lĩnh thảo luận hành trình Bắc thượng.

Lý Trân chỉ vào bản đồ nói với mọi người:

- Thánh Thượng yêu cầu chúng ta trong vòng bảy ngày tới U Châu, bây giờ còn có năm ngày, chúng ta hiện tại cần lựa chọn một con đường, nếu đi Tương Châu Bắc thượng, thời gian hoàn toàn tới kịp. Nếu đi Ngụy châu Bắc thượng, khả năng sẽ mất nhiều thời gian, nên yêu cầu trên đường đi được ngày đêm gấp rút, ta muốn nghe xem ý kiến của mọi người ra sao.

Trung Lang Tướng Thiên kỵ doanh Hạ Diên Bạt Thọ hỏi:

- Đi Tương Châu một đường hẳn là đương nhiên, nhưng tướng quân lại coi nó chỉ là một lựa chọn, không biết tướng quân có cái gì băn khoăn?

Lý Trân khẽ gật đầu:

- Quả thật có chút băn khoăn, nếu đi Tương Châu, chúng ta c có thể sẽ gặp quân đội của Võ Ý Tông, ta không biết Võ Ý Tông có cản chúng ta hay không.

Trương Lê đồng tình với lo lắng của Lý Trân, nói:

- Võ Ý Tông là người ích kỷ bạc bẽo, người ở kinh thành đều biết. Lần này hắn vì xuất binh không thành mà bị Lâu tướng quốc thay thế, hắn làm sao có thể không hận trong lòng. Cho dù hắn không dám công khai kháng thánh chỉ, nhưng là sẽ âm thầm cản trở chúng ta Bắc thượng, khiến chúng ta không thể trong bảy ngày tới U Châu. Ta cảm thấy vẫn nên đường vòng Ngụy châu, tuy rằng đường đi xa hơn một chút, nhưng thời gian là trong tay chúng ta, hơn nữa không bị người ta khống chế.

Đề nghị của Trương Lê được mọi người nhất trí tán thành, lần này xuất chinh kỵ binh đều đến từ Thiên Kỵ doanh và Nội Vệ, tất cả tướng lĩnh đều muốn lập công, tuyệt đối không hy vọng bị người ta cản trở, ngay cả trên chiến trường cơ hội đều không có, mà ngay Hạ Diên Bạt Thọ cũng tỏ vẻ đồng ý.

Lý Trân thấy mọi người nhất trí, liền vui vẻ cười nói:

- Khó có khi được tất cả mọi người cùng đồng ý, vậy quyết định như vậy đi, chúng ta đi Ngụy châu Bắc thượng, cần mọi người vất vả một chút.

Mọi người đều rời khỏi lều lớn. Lúc này, một tên binh lính tiến lên chỗ Lý Trân nói nhỏ vài câu. Lý Trân ngẩn ra, vội vàng đi ra lều lớn, bước nhanh vào trại bên cạnh, chỉ thấy trong bóng đêm có một người dẫn ngựa đứng ở dưới đại thụ. Lý Trân đến gần, bỗng nhiên nhận ra người này, kinh ngạc bật thốt lên:

- Tại sao là muội?

Lý Trân thế nào cũng không nghĩ ra, người một thân một mình dẫn ngựa đứng dưới tán cây không ngờ là Địch Yến. Chỉ thấy nàng mặc đồ nam, đầu đội mũ, đang mặc võ sĩ bì giáp, phía sau lưng đeo trường kiếm, tay cầm cung, nghiễm nhiên là một võ sĩ thiếu niên anh tuấn.

Tuy tướng mạo biến hóa rất lớn, nhưng Lý Trân rất quen thuộc cách thức cải trang thành nam nhân của nàng, liếc mắt một cái liền nhận ra nàng.

Địch Yến bĩu môi, vẻ mặt mất hứng, sau một lúc lâu mới nhìn Lý Trân nói:

- Ta đã tới, huynh cũng không thể đuổi ta quay trở về chứ.

Lý Trân cảm thấy đau đầu, hắn đây không phải Nội Vệ chấp hành nhiệm vụ, mà là đi Hà Bắc tác chiến, sao có thể mang Địch Yến cùng đi?

Nhưng hắn lại hiểu Địch Yến, nếu không làm cho nàng tâm phục khẩu phục đi về, nàng nhất định sẽ đi theo mình tới Hà Bắc. Bất đắc dĩ, hắn miễn cưỡng cười nói:

- Muội cứ đi theo ta trước đã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.