Đại Đường Đạo Soái

Chương 242: Chương 242: Bắt sứ giả của Hầu Quân Tập




Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã bốn tháng kể từ ngày xuất chinh. Bởi vì trận chiến Xích Đình cốc, Đỗ Hà đánh quá tuyệt vời. Trận chiến này đã hù dọa Tây Đột Quyết và Cao Xương, khiến cho tình thế Tây Vực dần dần sáng sủa. Tây Đột Quyết vốn chút ít e ngại Đại Đường, chỉ một trận chiến đã khiến bọn hắn tổn thất bảy vạn binh mã, tựa hồ là một nửa binh lực của Tây Đột Quyết.

Bọn hắn đã chịu trọng thương như vậy, làm sao còn dám vọng động. Về phần Cao Xương, Đỗ Hà càng nắm chắc thắng lợi trong tay, tính toán kỹ càng. Cúc Văn Thái trong lịch sử được định nghĩa là một người chí lớn nhưng tài mọn, rõ ràng chỉ là một tiểu quốc vương của mười vạn nhân khẩu, nhưng lại nhiều lần chọc giận Lý Thế Dân, hoàn toàn không coi trọng Đại Đường.

Có Cúc Văn Thái, Đỗ Hà không thể khẳng định Trương Hùng có thể thành công hay không, nhưng hiện giờ Cúc Văn Thái chết rồi, Cúc Trí Thịnh thay thế, mọi chuyện cũng dễ dàng xử lý hớn. Hắn sớm đã biết được Cúc Trí Thịnh là đồ đệ Trương Hùng từ miệng An Long Mã, sư phụ khích lệ đồ đệ, không có lý do gì thất bại.

Đương nhiên có được 5000 viện binh của Yên Giả cũng là mấu chốt của vấn đề. Hiện giờ có thêm 5000 quân sức lực đầy đủ, Đỗ Hà cũng không cần sầu muộn về vấn đề binh lực.

Đỗ Hà sắp xếp 5000 binh mã của Yên Giả vào nơi hiểm yếu của Xích Đình cốc, củng cố phòng tuyến. Chớ xem thường 5000 người này, trong tay danh tướng, cho dù chỉ có một người nhỏ bé cũng có tác dụng của hắn. Giống như Hàn Tín đã nói, càng nhiều người thì càng nhiều lợi ích, không quan tâm là người già yếu, hay người thiếu tay gãy chân, chỉ cần có người, hắn đều có thể sử dụng.

Đương nhiên với trình độ trước mắt của Đỗ Hà chưa đạt được tiêu chuẩn của binh tiên Hàn Tín, nhưng 5000 quân đầy đủ sức lực, vừa vặn bổ sung chỗ thiếu sót của phòng tuyến Xích Đình cốc.

Lúc này, cho dù là Tây Đột Quyết hay là Cao Xương đồng thời dốc hết lực lượng công kích, hắn cũng có tự tin sẽ ngăn cản bọn chúng bên ngoài Xích Đình cốc, cho đến khi đại quân của Hầu Quân Tập kéo đến, chỉ có điều khả năng này cực kỳ bé nhỏ.

Sau khi sắp xếp xong Yên Giả binh, Đỗ Hà kéo Lưu Nhân Quỹ đến nói chuyện, hỏi hắn chuyện xảy ra khi đến Yên Giả.

Lưu Nhân Quỹ cười nói:

- Lần này tới Yên Giả cũng không gặp phải chuyện gì hiểm trở, Cúc Văn Thái hoàn toàn không có tầm nhìn, năm đó vô duyên vô cớ binh phạt Yên Giả, kết huyết hải thâm cừu với Yên Giả. Cho nên, bọn họ không hy vọng nhất là nhìn thấy Cao Xương kiêu ngạo, ta chỉ vừa nói, Yên Giả Vương đã tỏ vẻ nguyện ý tương trợ, chỉ có tương trợ binh lực là còn chần chờ. Nhưng như ta vừa nói, dùng quyết định ngự giá thân chinh, lệnh ta mang 5000 kỵ binh đi trước, còn hắn dẫn binh mã còn lại tương trợ. Ha ha, chỉ là trên đường đi, Nhân Quỹ đã biết tin Tướng quân dùng ít đánh đông, chỉ mất 5 người thương vong mà tiêu diệt được bảy vạn quân Đột Quyết trong Xích Đình cốc, tỉ lệ thương vong như vậy, quả thật là chưa từng có, trận chiến này có thể gọi là trận chiến kinh điển chân chính, khiến người ta không thể không bái phục!

Lưu Nhân Quỹ bái lạy Đỗ Hà, tán thưởng tự đáy lòng. Hắn nhìn xung quanh, thấy bốn phía không người liền thấp giọng nói:

- Trận chiến này Tướng quân đúng là đại xuất danh tiếng, nếu có thể khiến Cao Xương đầu hàng trước khi Hầu Đại tổng quản đến đây, Tướng quân sẽ lập nên một hành động vĩ đại, sách sử tất nhiên cũng sẽ ghi lại sự nghiệp to lớn Tướng quân dùng sáu ngàn binh định Cao Xương.

Về phần Hầu Đại tổng quản nên làm cái gì thì làm cái đó, đã không có công trạng gì có thể mò được rồi.

Hắn âm hiểm cười nói.

Hắn cũng biết mục đích Đại Đường tây chinh, một là đánh chiếm Cao Xương, hai là đánh bại Tây Đột Quyết. Đỗ Hà trước tiên đánh bại Tây Đột Quyết giành lấy thắng lợi huy hoàng, nếu có thể lấy Cao Xương, cho dù Hầu Quân Tập tiêu diệt Tây Đột Quyết, công lao cũng không sánh bằng Đỗ Hà.

Đỗ Hà bất ngờ nhìn Lưu Nhân Quỹ, kinh ngạc nói:

- Không ngờ tâm tư tiên sinh lại âm hiểm như vậy, thật khiến ta bất ngờ, nhưng….hắc hắc, ta rất thích!

Hắn cũng cười theo, giảm thấp thanh âm:

- Kỳ thật, ta cũng có tính toán này. Cho nên nửa tháng trước đã không truyền tin về, không cho hắn biết tình huống Tây Vực, để đẩy nhanh lộ trình.

Lưu Nhân Quỹ tỏ vẻ hiểu ý.

Bọn họ trò chuyện rất vui vẻ, bất ngờ nghe tin tức ngoài sơn cốc có sứ giả Cao Xương cầu kiến.

Đỗ Hà vốn ngạc nhiên, lập tức cười to nói:

- Chuyện thành công rồi, ha ha ha…Cao Xương đã thuộc về ta.

Mặc dù hắn chưa tiếp kiến sứ giả Cao Xương, nhưng lại hiểu rõ ý đồ Sứ giả đến đây. Rất hiển nhiên, nếu Cúc Trí Thịnh không đồng ý đầu hàng sẽ không vô cớ phái sứ giả đến đây, nếu đã phái sứ giả cũng có ý nghĩa hắn đã bị Trương Hùng thuyết phục, nguyện ý quy hàng Đại Đường.

Đỗ Hà lập tức kêu người mời sứ giả vào trong đại trướng.

Hắn mặc áo giáp, lộ ra uy phong lẫm liệt, biểu thị chủ vị. La Thông, Vương Đức Chính, Phòng Di Ái chia làm tả hữu hai bên.

Đúng như hắn sở liệu, sứ giả vừa tiến vào đại trướng, lập tức cúi thật sâu, vái Đỗ Hà ba lạy, hai tay cung kính dâng một phong chiếu:

- Hạ quốc vô tri, mạo phạm thiên triều oai vũ, gây xích mích chiến hỏa, xin Tướng quân rủ xuống thương!

Đỗ Hà nhận chiếu thư, phía trên biểu lộ Cao Xương nguyện ý quy hàng Đại Đường, hai tay hắn bất giác run rẩy. Mặc dù hắn đã có chuẩn bị, nhưng cảm giác tiếp nhận chiếu thư quy hàng của một quốc gia vẫn khiến hắn kích động không thể nào kìm chế.

Đỗ Hà cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng, quát lớn:

- Sáng sớm ngày mai, bên ngoài thành Cao Xương, bổn tướng đại diện Đại Đường tiếp nhận thư xin hàng, hơn nữa tự mình dẫn binh tiến nhập vào thành Cao Xương, tiếp quản phòng thủ. Hy vọng lúc đó quý quốc có thể giải tán binh khí.

Đỗ Hà muốn đến trước Hầu Quân Tập một bước, giải quyết thỏa đáng chuyện này, vì vậy lập tức ấn định thời gian vào ngày mai.

Sứ giả không biết vì sao Đỗ Hà lại nóng vội như vậy, nhưng cũng không dị nghị, bái biệt rời đi.

Sứ giả vừa rời đi, chư tướng trong đại trướng tuôn ra những tiếng hoan hô nhiệt liệt, chúc mừng thắng lợi.

Đỗ Hà cũng tỏ vẻ vui mừng, không ngăn bọn họ ăn mừng.

Lưu Nhân Quỹ thấy mọi người buông lỏng cảnh giác, thiện ý nhắc nhở:

- Đừng vui mừng quá sớm, mọi chuyện còn chưa xong xuôi.

La Thông tức cười nói:

- Chẳng lẽ bọn chúng lại giả vờ đầu hàng, cố ý dụ dỗ chúng ta xâm nhập nội địa, sau đó bao vây tiêu diệt hay sao?

Lưu Nhân Quỹ nói:

- Cũng không phải không có khả năng này, chỉ là không lớn mà thôi. Mặt khác mấu chốt không phải ở Cúc Trí Thịnh, mà là những Tướng quân nắm binh quyền trong tay. Văn thần Cao Xương chủ yếu là người Hán, nhưng võ tướng trong triều chủ yếu lại là người Tây Vực. Bọn họ đối lập nhau cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, song phương có thành kiến rất sâu sắc. Đối mặt với cường thế của Đại Đường chúng ta, văn thần chắc chắn chủ hòa, bọn họ sẽ tiếp nhận phương án đầu hàng của Cúc Trí Thịnh. Nhưng những võ tướng chủ chiến chưa chắc như vậy, Cúc Trí Thịnh mới vừa vặn kế nhiệm vương vị Cao Xương mấy ngày, cũng không thể khiến bọn họ bội phục, vì vậy không thể bài trừ khả năng bọn họ có thể tùy tiện hành động.

Đỗ Hà cũng gật đầu nói:

- Tiên sinh nói cũng có đạo lý!

Thấy Đỗ Hà cũng gật đầu nhận đồng, Phòng Di Ái kêu lên:

- Vậy chúng ta phải làm gì, chẳng lẽ không tiếp nhận đầu hàng của bọn chúng, chờ Đại tổng quản tới hay sao?

- Đương nhiên phải nhận! Nếu không có dũng khí này, há không phải khiến kẻ khác chê cười Đại Đường ta?

Đỗ Hà cao giọng nói:

- Bất kể đối phương thủ đoạn gì, chúng ta cũng có cách ứng phó. Bọn chúng thành thật quy hàng mà thôi. Nếu muốn âm thầm giở thủ đoạn gì, chúng ta cũng không cần khách khí, cho bọn chúng một trận thích đáng.

Ngay khi sứ giả Cao Xương rời đi không lâu, Đỗ Hà đột nhiên nhận được thông báo có mệnh lệnh của Hầu Quân Tập truyền đến.

Lúc ấy Đỗ Hà đang ở trong lều đọc sách, nghe thấy tin tức, không khỏi ngẩn ngơ, mệnh lệnh của Hầu Quân Tập là cái gì? Chẳng lẽ hắn biết được mình đại phá Tây Đột Quyết, ý thức được mình cố ý tranh công với hắn, cho nên đặc biệt hạ quân lệnh, hạn chế hành động của mình?

Nhưng chuyện này không thể xảy ra, mình đã tận lực áp chế tin tức, Hầu Quân Tập căn bản không thể biết được tình hình tiền tuyến.

- Không hay rồi!

Hắn thấp giọng kêu lên, nghĩ tới mấu chốt của vấn đề.

Trận chiến Xích Đình cốc không phải tiêu diệt hoàn toàn, trong đó còn lọt lưới hơn ngàn tên lính Tây Đột Quyết vừa may mắn tiến vào cổ đạo Xích Đình, giống như Trương Hùng, lúc ấy bởi vì khó ngủ, bước ra ngoài thưởng thức ánh trăng, do đó tránh được kiếp nạn này. Cổ đạo Xích Đình không có đường nhỏ để đi, bọn chúng không dám đi về hướng Xích Đình cốc, chỉ có thể chạy về phía Hầu Quân Tập, chỉ cần có thể bắt giữ bất cứ một người nào, tiến hành khảo vấn, đương nhiên có thể biết được tin tức mình đại phá Tây Đột Quyết.

Nghĩ vậy, Đỗ Hà càng khẳng định ý đồ mà Hầu Quân Tập phái sứ giả tới đây, cau mày, nhớ tới thân phận của mình trên danh nghĩa vẫn bị Hầu Quân Tập quản chế, nếu như ngang nhiên trái lệnh thì sẽ đắc tội chém đầu.

Đến lúc đó Hầu Quân Tập, dưới cơn thịnh nộ, không chừng có thể âm thầm giết chết mình.

- Làm sao đây?

Đỗ Hà đắn đo suy nghĩ, một lát sau hình như đã nghĩ ra cách ứng đối, gọi Phòng Di Ái tới, đồng thời cũng cho người mời sứ giả của Hầu Quân Tập tới!

Đỗ Hà kéo Phòng Di Ái nói:

- Đợi lát nữa sẽ có một người lạ vào đây, ngươi xem chỉ thị của ta mà hành động, ném hắn xuống đất trước khi hắn tiến vào đại trướng, nhớ kỹ, đừng làm quá mức, ra vẻ lơ đãng.

Phòng Di Ái tỏ vẻ khó hiểu, nhưng vô cùng tín nhiệm Đỗ Hà, lập tức nhận lời.

Đỗ Hà truyền lệnh cho sứ giả tiến vào quân trướng.

Đỗ Hà ra hiệu cho Phòng Di Ái, Phòng Di Ái đang quay lưng về phía sứ giả truyền tin, hét lớn:

- Ta hiểu rồi, Tướng quân, ta lập tức đi làm.

Hắn giả bộ như sốt ruột, quay người đi nhanh, vô tình đụng phải sứ giả truyền lệnh ở phía sau.

Lực lượng của Phòng Di Ái đáng sợ như thế nào, trực tiếp xô ngã sứ giả xuống dưới đất.

- Tại sao ngươi không cẩn thận gì cả?

Đỗ Hà oán trách, tiến lên đỡ sứ giả đứng dậy, còn đích thân phủi bụi bẩn trên người hắn.

Sứ giả truyền lệnh sợ hãi, vội vàng nói:

- Tướng quân không cần chú ý, không có gì đáng ngại, quân lệnh quan trọng hơn!

Đỗ Hà mỉm cười, cũng không nhiều lời, mời hắn vào trong đại trướng.

Sứ giả tiến lên vị trí chủ vị, sờ tay lấy ra lệnh tiễn trong ngực, móc móc hồi lâu, thần sắc kịch biến.

- Làm sao vậy?

Đỗ Hà hảo ý hỏi thăm!

Sứ giả truyền lệnh lập tức nghiêm mặt nói:

- Hầu Đại tổng quản lệnh cho Đỗ tướng quân đóng quân ở Xích Đình cốc, đợi đại quân đến, không được sai sót, người nào trái lệnh - Trảm!

Đỗ Hà cũng không tiếp lệnh, chỉ tò mò nhìn sứ giả truyền lệnh nói:

- Đại tổng quản hạ lệnh, chẳng lẽ không có lệnh tiễn sao?

Sứ giả truyền lệnh khó xử nói:

- Tất nhiên là có lệnh tiễn, nhưng không thấy rồi.

Đỗ Hà cười ha ha:

- Không thấy, ta thấy ngươi căn bản không có thì đúng hơn. Người đâu, bắt hắn lại cho ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.