Đại Đường Đạo Soái

Chương 233: Chương 233: Bảy ngàn người không là gì




Mùa đông năm nay rất lạnh, hoa tuyết như lông ngỗng bay đầy trời năm sáu ngày. Khắp vùng núi non Tây Vực đều khoác lên chiếc áo mùa đông, trên trời dưới đất một màu trắng toát, đi trên đường nhìn về nơi xa không thấy đâu là trời, đâu là mây, đâu là núi.

Xích Đình cốc.

Đỗ Hà trèo lên chỗ cao nhìn ra sơn cốc ***g lộng, nhìn con đường Xích Đình uốn éo trong sơn cốc, kỳ hiểm không gì sánh được, quả thực một người có thể chắn lối vạn người, tán thán:

- Cao Xương thực sự không có ai biết tính rồi, chỉ cần phái năm ngàn tinh nhuệ đóng ở đây thì quân ta căn bản không có cơ hội đi qua.

Đám La Thông, Lưu Nhân Quỹ bên cạnh cũng tán thành.

La Thông cười nói:

- Có lẽ là chúng ta tới quá nhanh, bọn họ căn bản là không có thời gian chuẩn bị!

- Cũng có khả năng!

Đỗ Hà nghe La Thông nói vậy cũng cảm thấy tự hào!

Hắn nghỉ ngơi và hồi phục ở Y Ngô ba ngày, nhận một ít vật tư dự bị rồi hành quân vào Cao Xương.

Từ Y Ngô tới Cao Xương cần đi qua đường Xích Đình dài bốn trăm dặm. Đúng như trong sử sách ghi lại, đường cổ Xích Đình dị thường hiểm trở, khí hậu luôn thay đổi, hành quân gian nan. Khí hậu khắc nghiệt ở đây không phải kiểu trên sa mạc ngày nóng đêm lạnh, cũng không phải lo lắng về vấn đề nước uống mà là mùa đông khắc nghiệt, nhiệt độ hầu như dưới điểm không.

Vốn mùa đông khắc nghiệt không thích hợp tác chiến, chỉ là Cao Xương chạm đến một trong những mạch máu kinh tế của Đại Đường, như chạm vào nghịch lân nên để tránh tổn thất lớn hơn, tránh cho Cao Xương đủ thời gian chuẩn bị, Đại Đường lựa chọn xuất chiến trong mùa đông khắc nghiệt.

Cũng không thể không nói, khí trời ác liệt như vậy là sự khảo nghiệm cực lớn với đại quân tiên phong của Đỗ Hà.

Nhưng bọn họ đã xông qua cả vùng sa mạc được xưng là tử địa, dù là đường cổ Xích Đình cũng không ngần ngại!

Để cổ vũ sĩ khí, Đỗ Hà dạy cho quân tốt khúc hát “Nam nhi phải tự cường”, hào hùng không kém khúc “Tinh trung báo quốc”. Đại quân chạy chậm để đuổi cái lạnh, mệt mỏi thì hát vang để xua đi, mỗi ngày đều có thể đi tới sáu mươi dặm, qua bảy ngày đã tới lối ra.

Đỗ Hà nhìn thấy cửa cốc hiểm trở chọc trời thì thầm hoảng sợ:

- Nếu ta là Cúc Văn Thái, tất nhiên hướng Đột Quyết mượn binh, ở đây kiến tạo công sự phòng ngự, chỉ cần năm vạn tinh nhuệ sẽ có thể chống đỡ bất cứ kẻ nào xâm phạm.

Nghĩ vậy nên hắn lập tức dẫn La Thông, Lưu Nhân Quỹ cùng nhau dò xét địa hình, bò lên trên vách núi hai bên. Từ trên cao nhìn xuống, thấy vách núi cao tới mười trượng, có thể quan sát hết thảy động tĩnh.

Nếu bố trí một đại quân chắn tại cửa cốc, hai bên vách núi bố trí cung tiễn thủ thì sẽ rất khó tiến vào, dù là Đại Đường hổ lang chi sư đối mặt với thế cục như vậy cũng đồng dạng. Đỗ Hà suy tư hồi lâu cũng vô kế khả thi, liền hỏi:

- Ta có năm vạn binh, bốn vạn tạo công sự phòng ngự ở cửa Xích Đình cốc, chỉ thủ chứ không tấn công. Một vạn cung tiễn thủ chia ra vách núi hai bên. Nếu là các ngươi, phải làm làm sao phá trận.

Nghe Đỗ Hà vừa hỏi như vậy, La Thông, Lưu Nhân Quỹ cũng lần lượt biến sắc, lâm vào trầm ngâm.

La Thông lắc đầu:

- Ngoại trừ cường công, ta nghĩ không ra biện pháp khác!

Lưu Nhân Quỹ cũng trầm mặt:

- Nếu không tìm kiếm đường nhỏ, nếu không đi đường vòng thì với hiểm địa như vậy, cường công lạ hạ sách. Chúng ta đường xa mà đến, đang lúc mệt mỏi càng không thể đánh.

Thấy La Thông, Lưu Nhân Quỹ cũng không có biện pháp tốt, Đỗ Hà càng nặng nề, im lặng không nói.

Sau khi xuống dưới vách núi, hắn hỏi An Long Mã, Thiết Mễ Lỵ xem có đường khác hay có thể đi đường vòng tới Cao Xương hay không.

Thiết Mễ Lỵ không rõ ràng lắm.

An Long Mã khẳng định:

- Không có đường nào. Từ Y Ngô đến Cao Xương chỉ có con đường duy nhất là thông qua Xích Đình.

Biết chắc như vậy, Đỗ Hà trầm ngâm chỉ chốc lát rồi sai La Thông phái thám báo phòng vệ ba mươi dặm xung quanh để ngừa Cao Xương, Đột Quyết đột kích. Bản thân hắn dẫn năm trăm người lên vách núi phía bắc, Lưu Nhân Quỹ dẫn năm trăm người đi lên vách núi phía nam điều tra địa hình, đồng thời vẽ địa đồ.

La Thông nói:

- Cao Xương căn bản không có bố trí phòng vệ ở đây, chúng ta cẩn thận như vậy có phải chuyện bé xé ra to.

- Không, tuyệt đối không phải!

Đỗ Hà nghiêm nghị nói:

- Hiện tại nghĩ không ra, không phải là ngày mai nghĩ không ra. Cao Xương quốc tiếp thu Hán hóa đã lâu, trong triều vị tất không có người tài ba. Chúng ta không thể đem hy vọng thắng lợi ký thác vào sự ngu dốt của đối thủ, đây chính là cách ngu xuẩn nhất. Biết hai người Gia Cát Lượng, Tư Mã Ý chứ? Hai người đều là thiên hạ kỳ tài, nhưng Gia Cát Lượng cao hơn một bậc nên lần đầu tiên giao thủ giành thắng lợi. Tư Mã Ý biết bản thân không bằng Gia Cát Lượng, áp dụng chiến lược tối chính xác, tử thủ không công, đó chính là nguyên nhân khiến Ngụy Quốc hưng vượng còn Thục quốc suy sụp. Hôm nay cũng đồng dạng, nếu để Cao Xương, Đột Quyết đắc thế thì chúng ta không thể làm được gì. Để bọn chúng chiếm tiên cơ chiếm cứ nơi đây thì Đại Đường dù binh lực mạnh cũng vô kế khả thi. Thời gian càng dài, chúng ta dù không bại cũng coi như bại, bọn họ cũng không thắng mà thắng. Đây là trận chiến trong việc tiến thủ Tây Vực, Đường triều không thể thất bại!

Hắn biết lúc này lực khống chế của Đường triều đối với Tây Vực quá yếu, kém xa Tây Đột Quyết.

Nếu như bại vào tay Tây Đột Quyết, Đại Đường coi như mất đi sự khống chế với Tây Vực. Tây Đột Quyết cũng sẽ bởi vậy mà thanh thế đại chấn, do đó nhất thống Tây Vực, trở thành bá chủ Tây Vực.

Thấy Đỗ Hà coi trọng việc này như vậy, La Thông, Lưu Nhân Quỹ cũng không hỏi thêm, lĩnh mệnh rời đi.

Liên tục tìm kiếm hai ngày, dạo hết chung quanh một lần vẫn không thấy đường nhỏ nào.

Đỗ Hà không tin, tự mình xuất động, lợi dụng khinh công chuyên tìm những chỗ rừng rậm hy vọng có thể mở một đường nhỏ, có thể để cho đại quân của Hầu Quân Tập đi qua nhưng thủy chung không có kết quả.

Vốn đang dự định tiếp tục thì thời gian đã không cho phép.

Bởi vì qua một ngày đêm, hắn nhận được tin tức binh mã Tây Đột Quyết đang đằng đằng sát khí tiến tới đây.

- Triệt thoái!

Đỗ Hà không hề do dự lựa chọn lui lại, Xích Đình cốc địa thế kỳ lạ, dùng hình ảnh mà nói là như một cái phễu, đầu nhỏ quay về đường Xích Đình còn đầu lớn quay về biên cảnh Cao Xương.

Tình huống như vậy khiến người ta không thể nói gì, từ núi đánh ra khó như lên trời còn từ ngoài Cao Xương đánh tới thì không hiểm địa có thể phòng thủ.

Ở một chỗ không chiếm cứ địa lợi, dùng bảy ngàn quân đối kháng vạn quân hiển nhiên không phải là quyết định lý trí.

Vì vậy bọn họ chọn một chỗ dễ thủ khó công tại Hắc Cám lĩnh để chống đỡ đại quân đột kích.

Mục đích chủ yếu là dẫn dắt binh mã Tây Đột Quyết ly khai Xích Đình cốc để đại quân Hầu Quân Tập đến sau có thể tự do xuất nhập.

Chỉ cần Hầu Quân Tập có thể đi qua Xích Đình cốc, với bản lĩnh của hắn thừa đủ đối phó với Tây Đột Quyết, cùng lúc Đỗ Hà sẽ công phạt Cao Xương.

Đối với chuyện công phạt Cao Xương, Đỗ Hà đã có kế hoạch sơ bộ: Lúc còn chưa đến Xích Đình cốc, hắn đã phái người lẻn vào năm thành lớn Cao Xương truyền đi đồng dao khiến lòng người hoảng sợ.

Hắc Cám lĩnh là kỳ sơn Tây Vực, nơi đây thảm thực vật phong phú, cây cối che trời, có thể nói là tái ngoại Giang Nam. Không chỉ dễ thủ khó công mà còn có lợi cho Khương Hành Bản lấy tài liệu tại chỗ. Hắn là công trình sư cao cấp sở trường chế tạo vũ khí, bộ hạ đều là xảo tượng.

Tây Đột Quyết cũng không phải là là một quốc gia mà là một đoàn thể cấu thành từ mười dòng họ. Trong đó bộ lạc của Ky Lợi Thất là cường đại nhất nên được công nhận là lãnh đạo, còn lại là các bộ lạc Mộc Côn, Hồ Lộc Cư, Nhiếp Xá Đề, Đột Kỵ Thi, Thử Ni Thi, A Tất Kết, Ca Thư, Bạt Tắc Kiền làm phụ trợ.

Lần này dẫn quân tới đây là Mộc Côn Quát của bộ lạc Mộc Côn, hắn là tâm phúc của Ky Lợi Thất, dũng mãnh thiện chiến nên luôn được chọn làm tiên phong.

Nghe nói Đỗ Hà vội vã lui quân, Mộc Côn Quát cực kỳ đắc ý:

- Vẫn nói Đường quân có thể lấy một chọi mười, ta xem cũng không ra gì, chạy còn nhanh hơn thỏ.

Trương Hùng đi theo lắc đầu:

- Lời ấy sai rồi, trong tình huống thực lực kém xa đối phương còn sính hùng mới không phải lý trí. Biết tiến hiểu thối, thấy địch mạnh thì bỏ qua. Bất quá tựa hồ hắn xem thường Trương Hùng ta, Mộc Côn Quát, mời ngài hạ lệnh dừng truy kích, điều binh tướng vào Xích Đình cốc, dùng ngói đá tại chỗ xây công sự phòng ngự

Mộc Côn Quát ngạc nhiên đạo:

- Trương lão đầu, sao thế?

Hắn vốn vũ dũng, căn bản không xem thuận mắt lão gia hỏa Trương Hùng, nếu không phải Ky Lợi Thất bảo hắn mọi việc nghe theo Trương Hùng thì sớm đã gạt đi. Trương Hùng cũng không coi thường Mộc Côn Quát hữu dũng vô mưu, giải thích cặn kẽ:

- Đường quân chạy trốn không phải vì bọn họ sợ hãi mà vì không cho chúng ta chú ý tới sự hiểm trở của Xích Đình cốc, để đại quân của Hầu Quân Tập đi qua mà thôi. Xích Đình cốc là chỗ duy nhất mà chúng ta có thể chống đỡ Đường quân, chỉ cần Xích Đình cốc không mất, Đường quân tất không làm gì được chúng ta. Dù Hầu Quân Tập có khả năng thông thiên thì cũng không thể đi qua Xích Đình cốc. Chúng ta đánh không thắng Đường triều nhưng có thể giữ vững, tựa như Tư Mã Ý thời tam quốc.

Mộc Côn Quát nghe không hiểu Trương Hùng nói gì, Tư Mã Ý đến tột cùng là con rùa nào cũng không rõ, không nhịn được nói:

- Vậy làm sao bây giờ?

- Không cần để ý tới.

Trương Hùng cười lạnh, chỉ là bảy ngàn người, không đáng là gì. Chỉ cần chúng ta lợi dụng địa lợi ngăn chặn Hầu Quân Tập, bảy ngàn người không được tiếp tế cũng chỉ chết mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.