- Chính là như vậy, Khâm
Lăng là một người hiểu biết, hắn có thể hiểu được tiêu diệt Tượng Hùng
quốc đối với Thổ Phiên trọng yếu tới bực nào, lựa chọn con đường bí quá
hóa liều cũng không có gì kỳ quái. Dù rằng ngoại trừ Bình Đô cũng không
còn con đường thứ hai đi thông vào Tượng Hùng quốc, nhưng chớ quên trên
đời vốn không có đường đi, nhưng nếu có người đi nhiều, đường sẽ xuất
hiện. Hơn tám ngàn người nếu có đủ thời gian, chưa chắc không thể mở ra
được một con đường khác!
Thần sắc Dao Trì kịch biến, hô lên:
- Nếu như vậy chẳng phải phụ vương sẽ gặp nguy hiểm?
Nghĩ tới đây Dao Trì lập tức hạ lệnh cho đại tướng suất lĩnh một bộ phận
binh mã dưới trướng chạy về Quỳnh Long Ngân Thành đề phòng bất trắc.
Đường quân chạy tới hội hợp với Đỗ Hà, Bình Đô cũng không cần căng thẳng lo lắng vì binh lực không đủ.
Chậm…
Cuối cùng vẫn chậm…
Viện binh của Dao Trì còn chưa đi tới Quỳnh Long Ngân Thành đã nhận được tin tức, Khâm Lăng đã công phá Quỳnh Long Ngân Thành, hơn nữa chiếm cứ
vương thành bắt giữ Tượng Hùng Vương.
Tin tức rơi vào Bình Đô,
Dao Trì như bị sấm sét giữa trời quang, cả người đều ngây dại. Nàng tin
tưởng phán đoán của Đỗ Hà, nhưng không nghĩ Khâm Lăng có thể thành công, bởi vì người không thể tranh đấu cùng kỳ tích của thiên nhiên. Nhưng sự thật đã chứng minh một chuyện, người có thể thắng thiên.
Khâm Lăng làm được điều này.
Đỗ Hà ngồi một bên cũng âm thầm tán thưởng:
- Khâm Lăng quả thật không thẹn với danh xưng quân thần Thổ Phiên…
Trên đời không có thần tồn tại, nhưng có người được xưng là thần, bởi vì họ
từng làm ra những chuyện mà người bình thường không thể làm được…
- Đáng tiếc…
Đỗ Hà lắc đầu tiếc hận, một vị đại tướng ưu tú như vậy cuối cùng lại bại bởi vận mệnh.
Đỗ Hà đưa tay khoát lên vai Dao Trì, thong dong cười nói:
- Giao cho ta đi, ta sẽ hoàn hảo không tổn hao gì cứu về cha của nàng!
Dao Trì an tâm, bàn tay khoát lên vai nàng tay không lớn, nhưng phi thường
mạnh mẽ, làm cho người ta cảm thấy được đáy lòng trở nên kiên định,
giống như dù có xảy ra chuyện gì đều có thể dựa dẫm vào hắn, ỷ lại hắn.
Nếu không phải bốn phía có người, nàng thật sự muốn ôm hắn thật chặt,
không thèm nghĩ thêm chuyện gì nữa.
Rất nhanh thư khuyên hàng rơi xuống Bình Đô.
Đỗ Hà không cho Dao Trì quản tới, chính mình dẫn theo hai vạn Đường quân hướng Quỳnh Long Ngân Thành tiến đến.
Đi tới Quỳnh Long Ngân Thành, bốn cửa thành đều mở rộng ra, căn bản không có binh mã canh giữ.
Đỗ Hà hiểu được đây là do đối phương không lấy ra được quân tốt dư thừa
bao quanh bên ngoài, binh mã của Khâm Lăng chỉ có thể khống chế cả hoàng cung, chiếm cứ hoàng cung bức bách Dao Trì đầu hàng mới là mục đích của hắn.
Đại quân tiến thẳng tới cửa cung, Đỗ Hà không để Dao Trì ra mặt, đơn độc cưỡi ngựa đi tới cửa vương cung, cao giọng nói:
- Khâm Lăng, ngươi còn nhớ rõ ta?
Đỗ Hà cùng Khâm Lăng từng gặp mặt qua một lần, đó là ở ba bốn năm trước, trong cuộc thi dũng giả.
- Ngươi…ngươi…
Trên tường thành truyền ra thanh âm kinh hô, trong thanh âm tràn ngập vẻ hoảng sợ, khó thể tin.
Đỗ Hà cũng đã quên thanh âm của Khâm Lăng nhưng không khó đoán ra chính là đối phương, cười nói:
- Không sai, chính là ta, Đỗ Hà. Ngươi thua, Tùng Tán Kiền Bố cũng thua,
hiện tại quân Đường đã công phá xong La Sa. Doanh trại của ngươi bên
ngoài Bình Đô cũng bị ta xử lý, không cần tiếp tục chống cự, buông tha
đi…Đối với ngươi, đối với binh sĩ bên cạnh ngươi đều tốt hơn!
Trên tường thành im lặng thật lâu không nói gì.
Khâm Lăng lộ vẻ sầu thảm cười, gật đầu nói:
- Phải a, ta thua, thỉnh đối xử tử tế với binh mã dưới trướng của ta, bọn họ là vô tội…
Tiếp theo một đạo nhân ảnh từ bên trên tường thành rơi xuống dưới, chính là
Thổ Phiên chiến thần Khâm Lăng vừa hoàn thành xong tráng cử tự sát vì
nước.
Bởi vì không chịu nổi sỉ nhục mất nước, lại càng không cam
tâm bị bắt giữ làm tù binh, nên hắn lựa chọn con đường mà tự nhận rằng
quang vinh nhất.
Không ai nghĩ ra sự tình lại dẫn đến kết quả
này, tất cả mọi người đều choáng váng. Không biết lời nói của Đỗ Hà lại
có mị lực gì, có thể làm cho Khâm Lăng cùng đường lựa chọn nhảy lầu tự
sát.
Nhưng diễn cảm của Đỗ Hà lại như thừa nhận đó là chuyện
đương nhiên, bởi vì hắn cùng Khâm Lăng đều là người thông minh, người
thông minh nói chuyện không cần phải quanh co dây dưa.
Đỗ Hà nói vài câu thật đơn giản, nhưng đã biểu lộ rõ ý tứ.
Hắn đã đến, hơn nữa còn mang theo đại quân Đường triều tới đây, đã nắm giữ quyền chủ động.
Dao Trì đã không còn khả năng khống chế hết thảy, mục đích của Khâm Lăng
muốn làm Dao Trì vì phụ vương của mình mà buông tha chống cự, để cho
Tượng Hùng quốc mất đi ý chí chiến đấu, hắn có thể lấy được Tượng Hùng
quốc dễ dàng. Nhưng hiện tại dù cho Dao Trì đồng ý thì thế nào?
Hiện tại trong tay Đỗ Hà có hai vạn binh mã, hắn cực mạnh, hắn lớn nhất, sự tình gì cũng chỉ nghe theo lệnh hắn.
Dù Dao Trì đồng ý đầu hàng, đem Tượng Hùng quốc giao cho Thổ Phiên, Đỗ Hà đồng ý sao?
Tượng Hùng Vương có thể ảnh hưởng sĩ khí của Tượng Hùng binh sĩ, nhưng Đường
quân lại chẳng ảnh hưởng gì, cho dù chém đầu Tượng Hùng Vương, Đường
quân cũng sẽ không hề nháy mắt.
Chỉ cần Đỗ Hà ra lệnh một tiếng,
đừng nói là bắt giữ bọn hắn, dù đem toàn bộ hoàng cung giết đi sạch sẽ
cũng chỉ trong một tiếng ra lệnh mà thôi.
Đỗ Hà không nói rõ là
vì âm thầm cho Khâm Lăng hai lựa chọn, thứ nhất thả Tượng Hùng Vương,
sau đó đầu hàng; Thứ hai không quản sinh tử của Tượng Hùng Vương, tàn
sát bọn họ sạch sẽ.
Gặp phải loại thế cục này Khâm Lăng không còn đường lựa chọn nào khác.
Vì ở tình huống đường cùng, mở một con đường máu, Khâm Lăng đã chịu thật
nhiều đau khổ, tám ngàn binh mã vì quyết định này của hắn mà chết mất
năm ngàn người, hiện tại bên cạnh hắn chỉ có ba ngàn binh sĩ hoàn toàn
kiệt lực, hắn không sợ chết nhưng không muốn tiếp tục nhìn thấy binh sĩ
của mình bởi vì mình cùng đường mà hi sinh vô ích.
- An táng trọng thể cho hắn!
Đỗ Hà cũng không hề có bất kỳ vui sướng nào, trận chiến này có thể nói hắn chỉ là nhặt được tiện nghi mà thôi.
Khâm Lăng không phải bại trong tay hắn, mà bại bởi vận mệnh.
- Thực lực của Khâm Lăng mạnh mẽ, thật sự lợi hại!
Hiện tại Đỗ Hà không muốn thừa nhận cũng không được.
Bởi vì bị lời dặn dò của Đỗ Hà, Khâm Lăng không thể dẫn dụ được Dao Trì
xuất binh. Hắn quyết đoán liều lĩnh, đi con đường mà người khác chưa
từng đi qua, người khác chưa từng dám làm qua, phần quyết đoán này đủ
biểu đạt thành tựu của hắn.
Nhưng Khâm Lăng không phải thần, hắn
không nghĩ tới Tùng Tán Tất Nhược lại bại nhanh như vậy, không tính được Đỗ Hà lại nhanh chóng tiến đến tấn công hắn nhanh như vậy, việc xảy ra
ngoài dự liệu này khiến cho hành động của hắn đã hoàn toàn thất bại.
Nếu không phải Đỗ Hà xuất hiện, Khâm Lăng sẽ giống như Đặng Ngả, sáng tạo
ra một kỳ tích dụng binh, Thổ Phiên cũng vì cuộc chiến này có cơ hội
xoay chuyển càn khôn.
Nhưng thực tế sẽ không có chữ “nếu”, Khâm Lăng đã bại.
Đỗ Hà có chút tiếc nuối, có chút may mắn, tiếc nuối không thể cùng đối thủ mạnh mẽ như vậy đối địch trực diện một trận, đồng dạng cũng may mắn
mình không cần đối diện với địch thủ lợi hại như thế trên chiến trường
trực diện.
Là một nam nhi có huyết khí, có được một đối thủ thực
lực ngang nhau là một chuyện vui sướng, đồng dạng làm thống soái tam
quân, ước gì toàn bộ đối thủ đều là kẻ vô năng, như vậy hắn càng thắng
thật thoải mái, quân tốt thương vong cũng giảm tới thấp nhất.
Khâm Lăng đã chết, chỉ còn lại Tùng Tán Kiền Bố mà thôi!