Mẫu thân đời sau của Đỗ Hà vốn mang bệnh hen suyễn di truyền, vì vậy hắn biết rất rõ phương pháp điều trị bệnh này:
- Ta đã từng đọc thấy phương pháp trị liệu bệnh này trong một cuốn sách cổ! Không biết có thể trợ giúp thần y hay không.
Tôn Tư Mạc vui mừng vội hỏi:
- Từ khi là hoàng hậu, công chúa trị liệu đến nay, những năm này ta vẫn ra sức nghiên cứu phương
diện này, cũng đã tra xét rất nhiều sách cổ, thử qua không ít dược liệu
nhưng hiệu quả không rõ ràng, cũng cảm giác sâu sắc cuộc sống ngắn ngủi
của con người, bây giờ được đại nhân giúp đỡ, không phải quá tốt hay
sao.
Đỗ Hà hồi tưởng lại lời nói của bác sĩ khi mẹ hắn đến bệnh viện chữa trị, chỉnh sửa lại đôi chút nói:
- Ta cho rằng muốn chữa trị bệnh này không phải chỉ một sớm một chiều.
Nếu muốn khỏi bệnh, đầu tiên phải làm cho nó ngừng tái phát, tật bệnh
này một khi tái phát sẽ ngày càng nặng thêm, trước hết chúng ta phải hạn chế nó, không cho bệnh tình tiếp tục tăng thêm!
Tôn Tư Mạc nhẹ
gật đầu, lời nói của Đỗ Hà rất trúng ý hắn. Chính vì không làm gì được
tật bệnh này, những năm qua hắn cũng cố gắng dùng dược vật ổn định bệnh
tình của Trường Tôn Hoàng Hậu và Trường Nhạc, không cho nó tiếp tục
chuyển biến xấu, chỉ có khống chế bệnh tình, mới có thể trị hết bệnh.
Đỗ Hà nói tiếp:
- Tiếp theo, thân thể mình cũng rất trọng yếu. Cơ thể là nền tảng để đối
kháng bệnh tật, chỉ có khí lực tráng kiện mới có thể đối kháng tất cả
chứng bệnh. Điểm này, Trường Nhạc chưa có đủ, phải tăng cường rèn luyện, sau này ta sẽ giám sát nàng.
Trường Nhạc mỉm cười ngọt ngào, khiến Đỗ Hà giống như bị điện giật, vội vàng nhìn đi chỗ khác nói:
- Cuối cùng mấu chốt của bệnh này nằm ở thận, phổi, tỳ, chỉ cần tăng
cường công năng của ba nơi này, bệnh tật cũng có thể chữa khỏi.
Tôn Tư Mạc liên tục gật đầu, thấy Đỗ Hà thật sự có bản lĩnh, cũng phụ họa thương nghị:
- Phò mã nói không sai, phổi là cơ quan hô hấp chủ đạo. Khi bệnh này phát tác, phổi không thể chủ đạo hô hấp, thận hư không thể nạp khí, khiến
khí tắc nghẽn, dẫn đến thở gấp. Tỳ là căn nguyên sinh hóa. Tỳ hư sinh
đờm, đờm ngăn khí đạo, khiến người ta thở gắp, hụt hơi. Bởi vậy, bệnh
này là triệu chứng của thận, phổi, tỳ hư, chủ yếu dùng liệu trung tính,
không thể quá nóng, nóng quá thì thận nóng, cũng không thể quá lạnh,
phổi lạnh, tỳ không chịu đựng nổi. Cho nên ta dùng khổ mấy chục loại
thảo dược trung tính như hạnh nhân, bối mẫu Tứ Xuyên, sơn dược, bạch
giới tử, hoạch đáp, cây Ma Hoàng, hoa huệ tây, ngũ vị tử, tử uyển, khoản đông hoa làm cơ sở, luyện chế dược chế, ngăn chặn bệnh này tái phát rất thành công, chỉ có điều không cách nào trừ tận gốc.
Đỗ Hà cảm giác như lạc vào sương mù, thật sự không hiểu nhiều về y học, chỉ có thể nói:
- Không biết có những loại thảo dược như nhân sâm, hà thủ ô, đông trùng
hạ thảo, tích cây bối mẫu, thiên hoa phấn, cây cau, bạch cấp, cam thảo
hay không….
Những thảo dược này năm đó mẹ hắn dùng thấy rất hiệu quả.
- Trong “Thần Nông Bổn Thảo Kinh” có viết: Nhân sâm bổ ngũ tạng, dưỡng
thần, trừ tà khí, mắt sáng, vui vẻ, ích trí, dùng lâu trẻ ra, xác thực
rất hữu ích với cơ thể con người, nhưng đại bổ nguyên khí, dược tính rất nặng, bất lợi với bệnh này mới đúng. Hà thủ ô cũng giống như vậy, mặc
dù có công hiệu bổ gan lợi thận, nhưng hà thủ ô khô nóng, còn có hơi
độc, bất lợi với bệnh của công chúa!
- Không đúng.
Đỗ Hà phản bác nói:
- Những dược thảo này nhất định hữu hiệu!
Hắn cũng không biết nguyên do, nhưng sau khi ăn những thảo dược này, bệnh thở khò khè của mẹ hắn đã được cải thiện.
Tôn Tư Mạc nhắm mắt trầm tư, lẩm nhẩm lại những loại dược liệu Đỗ Hà vừa nói, thần sắc bỗng nhiên chấn động:
- Ta hiểu rồi! Nhân sâm có dược tính rất mạnh, không thích hợp với người
bệnh, cho nên dùng đông trùng hạ thảo thêm vào, có thể giảm bớt dược
tính của nhân sâm. Hà thủ ô có hơi độc, lại khô nóng cho nên cần cây cau giải độc, cần cam thảo hạ nhiệt. Cách này có thể thực hiện.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng như điên, vội vàng nói:
- Ta chưa bao giờ nghĩ tới loại phương pháp dung hợp dược tính, đề cao
hiệu quả trị liệu này. Không biết Phò mã biết được từ sách nào? Nếu có
quyển sách này, bệnh của Hoàng hậu nương nương và công chúa có lẽ có thể trị được!
Vẻ mặt hắn kích động, đứng dậy, bước tới gần Đỗ Hà.
Đỗ Hà cười khổ, nghĩ thầm:
- Đây là tri thức mấy trăm năm sau, ngươi kêu ta tìm ở
sách nào chứ?
Chỉ có thể nói:
- Không thấy rồi, đây là cuốn sách ta tìm được trong thư phòng ở Trường
An, cũng không biết ai viết, lúc ấy ta nhớ tới bệnh tình của Trường
Nhạc, cho nên mới lưu ý, ghi lại, khi tìm lại thì không thấy đâu nữa.
Trường Nhạc nghe xong, khuôn mặt chợt ửng đỏ, bất luận bệnh tình của nàng có
thể chữa khỏi hay không, phần tâm ý này của ái lang quả thật truyền vào
lòng, khiến lòng nàng như được quét mật.
Tôn Tư Mạc tỏ vẻ tiếc nuối.
Đỗ Hà cười an ủi, cũng không đành lòng đánh tan tò mò của hắn, nói cho hắn biết những trí thức siêu thời đại mà mình biết, giả vờ là những điều
đọc được trên cuốn sách cổ.
Thần y Tôn Tư Mạc vô cùng hưng phấn, giống như nhìn thấy bảo vật mà hắn bấy lâu tìm kiếm.
Đỗ Hà nói cho hắn biết phương pháp trị liệu của một số bệnh thông thường.
Tôn Tư Mạc nghe thấy mà ngơ ngẩn xuất thần, khi thì nhíu mày, khi thì nghi hoặc, khi lại biểu thị đại ngộ.
Cho đến khi Đỗ Hà móc hết tất cả những thứ mà mình biết, Tôn Tư Mạc vẫn
chưa thỏa mãn buông tha hắn, những tri thức siêu thế của Đỗ Hà đều là
kinh nghiệm lưu truyền ngàn năm, cho dù Tôn Tư Mạc được xưng tụng là
“Dược Vương”, cũng há hốc mồm kinh ngạc, không thể không phục.
Tôn Tư Mạc đứng thẳng dậy, cúi người thật sâu:
- Nghe những lời vừa rồi của Phò mã, Tôn Tư Mạc đã ngộ ra rất nhiều điều, xin nhận của ta một lạy.
Đỗ Hà vội vàng nâng hắn dậy, lại kêu hắn không nên khách khí, đồng thời cũng kêu hắn dốc sức chữa trị cho Trường Nhạc.
Tôn Tư Mạc ưỡn ngực nói:
- Xin Phò mã cứ yên tâm, từ khi Tôn mỗ bước chân vào y học có một niềm
say mê lớn nhất chính là giải quyết những chứng bệnh phức tạp nhất, khi
chưa thể giải quyết được chúng, tuyệt đối không bỏ qua, từ sau khi chuẩn đoán bệnh cho Hoàng Hậu và công chúa, đã tám năm say mê trị liệu bệnh
này. Hôm nay hiệu quả bắt đầu xuất hiện, bất luận như thế nào cũng sẽ
không từ bỏ, cộng thêm hiện giờ được Phò mã chỉ điểm, đã có suy nghĩ
hoàn toàn mới. Ta có một cảm giác, mấy ngày nữa sẽ có tiến triển mới về
dược liệu trị bệnh này.
- Vậy thì tốt quá!
Đỗ Hà cười ha
ha, vô cùng vui mừng, chợt nhớ tới bệnh tình của Tần Quỳnh, việc này vẫn vướng bận trong lòng hắn, mỗi khi nhớ tới Tần Quỳnh một đời hào kiệt
nhưng lại bị bệnh ma giày vò, trong lòng quả thật không đành lòng. Mặc
dù gần đây tinh thần của hắn rất tốt, nhưng vẫn không thể trị được bệnh
này. Hiện nay gặp được đại phu giỏi nhất Đại Đường, không nhịn được hỏi:
- Thần y, bệnh của Hồ Quốc công Tần tướng quân thật sự không có cách chữa sao?
Từ tám năm trước, Tôn Tư Mạc đã trị liệu cho Tần Quỳnh, thấy Đỗ Hà đặt câu hỏi cũng bất lực lắc
đầu:
- Bệnh tình của Tần tướng quân có thể nói là bệnh nhưng cũng có thể không phải bệnh. Cuộc đời hắn trải qua hơn hai trăm trận chiến, vết sẹo trên
người nhiều đến trăm vết. Lúc chiến tranh, hoàn cảnh gian khổ, thường
chỉ dùng vải thô tùy ý băng bó, đôi khi thậm chí không băng bó được, đến nỗi miệng vết thương không sạch, tụ huyết trong cơ thể, hình thành khối máu nho nhỏ trong thân thể hắn, hóa giải không hết. Khi còn trẻ vẫn
chưa cảm thấy, đến lúc có tuổi, những khối máu này sẽ trở thành tổn
thương trí mạng của hắn, khiến cho huyết dịch trong thân thể hắn không
cách nào tự do lưu động, không thể vận chuyển đến các nơi, dần dần suy
yếu.
- Có thể phẫu thuật lấy khối máu ra không?
Đỗ Hà hỏi
thăm, hắn có thể hiểu được ý tứ của Tôn Tư Mạc, nói trắng ra là trong cơ thể hình thành cục máu, ngăn chặn mạch máu, khiến cho huyết dịch trên
người Tần Quỳnh không thể thông thuận chảy khắp toàn thân. Loại chuyện
này ở đời sau, chỉ cần phẫu thuật lấy khối máu đông ra là xong chuyện,
nhưng hiện tại là thời cổ đại, Đỗ Hà sợ Tôn Tư Mạc không hiểu phẫu thuật là cái gì liền giải thích:
- Chuyện này giống như Hoa Đà dùng
thuốc tê khiến thân thể con người mất đi tri giác, sau đó dùng dao cắt
vào người, lấy ra khối máu, cuối cùng may vá vết mổ.
Tôn Tư Mạc cũng hiểu Đỗ Hà nói cái gì, lắc đầu nói:
- Chưa nói đến chuyện ta không am hiểu kỹ thuật cắt mổ này, ngay cả Hoa
Đà tái thế cũng bất lực. Cho dù kỹ thuật cao minh đến đâu cũng không
tránh khỏi chảy máu, khối máu trên người Tần lão tướng quân nhiều hơn
mười chỗ, hơn nữa đều nằm sâu trong da thịt. Với tuổi tác của hắn, thân
thể của hắn có thể chứa bao nhiêu lít máu? Nếu không phẫu thuật, có lẽ
còn có thể duy trì thêm vài năm, một khi động dao, ngay cả cơ hội sống
cũng không có, trừ phi có thể hóa giải khối máu trong cơ thể hắn, chỉ
cần làm khối máu biến mất, thân thể của hắn sẽ chuyển biến tốt đẹp.
Đỗ Hà khẽ động hỏi:
- Không biết mát xa có được không?
Tôn Tư Mạc khẽ giật mình, sau đó nói:
- Mát xa ngươi nói là cách xoa bóp sao? Phương pháp này ta sớm đã kêu
người thử qua, vô cùng hữu hiệu, chỉ có điều nó chỉ thích hợp với một số vết thương nhẹ, khối máu gần da thịt, đối với những khối máu xâm nhập
sâu bên trong thì hoàn toàn không có hiệu quả trị liệu.
Đỗ Hà
cũng cảm thấy bất đắc dĩ, đột nhiên hắn nhớ tới cách đẩy khí khai thông
máu trong tiểu thuyết võ hiệp, nhớ tới nội lực trong cơ thể mình có thể
xâm nhập da thịt, thầm nghĩ:
- Thông qua mát xa có thể xúc tiến
huyết dịch tuần hoàn, có thể triệt tiêu khối máu, chẳng phải chỉ cần
dùng nội lực xuyên vào thân thể của đối phương, xúc tiến huyết dịch
tuần hoàn, khối máu này sẽ biến mất?
Vừa nghĩ đến đây, Đỗ Hà vui mừng kêu lên:
- Ta có cách tồi. Tôn Thần Y, có lẽ ta có cách hóa giải khối máu trong cơ thể Tần tướng quân, việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau tới phủ
Hồ Quốc công.
Mặc dù Tôn Tư Mạc tràn đầy nghi hoặc, nhưng thấy Đỗ Hà thúc giục, cũng vội vàng bước theo.
Khi bọn họ tới phủ, gia đinh đưa bọn họ vào trong đại đường, lúc này bên
trong ngoại trừ Tần Quỳnh còn có Trình Giảo Kim và Úy Trì Kính Đức.
Tần Quỳnh ngồi ở chủ vị, Trình Giảo Kim và Úy Trì Kính Đức ngồi hai bên, vẻ mặt vui sướng.
Xem ra bọn họ đã tới rất lâu rồi, đang nói chuyện phiếm.
Đỗ Hà biết ba người bọn họ tình như huynh đệ, cũng không quan tâm.
- Tiểu tử Đỗ gia, sao ngươi lại đến đây?
Trình Giảo Kim trợn tròn mắt, vẻ mặt cảnh giác.
- Ngươi không phải lại nghĩ ra trò quỷ gì chứ, đến cầu Tần lão ca sao?
Ngươi hãy biết điều, nếu ngươi làm chuyện gì liên lụy đến Tần lão ca,
lão Trình ta sẽ không để yên cho ngươi đâu.
Lão đầu này vẫn giống như trước kia, hùng hùng hổ hổ, tùy tiện nghĩ cái gì thì nói cái đó.
- Lão Trình?
Tần Quỳnh phất tay ngăn cản Trình Giảo Kim, nhìn thấy Tôn Tư Mạc đứng sau lưng Đỗ Hà liền hiểu ý, lắc đầu cười khổ:
- Hiền chất, cơ thể ta như thế nào, ta biết rất rõ. Thần y sớm đã chuẩn đoán cho ta là không cách nào trị liệu.
Đỗ Hà tràn đầy tự tin nói:
- Trước kia không có cách, nhưng hiện giờ tiểu chất đã tìm được phương
pháp trị liệu, gần như chắc chắn có thể chữa khỏi cho thúc phụ. Hơn nữa, dù sao cũng nhàn rỗi, thử một lần cũng không sao!
Tần Quỳnh vẫn không nói gì, Trình Giảo Kim và Úy Trì Kính Đức trước sau đứng lên, cùng kêu lên nói:
- Tiểu tử Đỗ gia, ngươi nói thật chứ?
Hai người đều giữ vẻ mặt kích động.
Đỗ Hà đau khổ đáp:
- Nếu không chắc chắn, hà cớ gì ta phải đến đây?
Úy Trì Kính Đức trầm giọng nói:
- Nếu hôm nay ngươi có thể chữa khỏi cho Tần lão ca, Úy Trì Kính Đức ta
xem như nợ ngươi món ân tình này, sau này ngươi cần bất cứ chuyện gì,
chỉ cần trong khả năng của ta, ta đều sẽ đáp ứng.
Trình Giảo Kim cũng nói:
- Tiểu tử Đỗ gia, chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi tổn thương của Tần lão ca, kêu lão Trình ta quỳ trước mặt ngươi cũng được.
Đỗ Hà biết rõ bọn họ đều là nam nhân ngay thẳng, nói một là một, âm thầm cũng thấy cảm phục, cười nói:
- Xem nhị vị thúc phụ nói kìa, ta tới đây không phải là đáp án của hai vị rồi sao, ta thật lòng muốn chữa khỏi bệnh cho Tần thúc phụ.
Tần
Quỳnh vốn đã không còn hy vọng, nhưng nghe Đỗ Hà nói như vậy, lại thấy
tình nghĩa của Trình Giảo Kim và Úy Trì Kính Đức, trong lòng vô cùng cảm động. Hắn vốn là người trọng tình trọng nghĩa, cảm nhận được quan tâm
của mọi người, thở dài nói:
- Thôi được, tấm ân tình này của mọi người Tần mỗ xin ghi tạc trong lòng, muốn chữa thì cứ chữa đi.
Trước tiên Tôn Tư Mạc bắt mạch cho Tần Quỳnh, cười nói:
- Không tệ, gần đây tinh thần của Tần lão tướng quân rất tốt, thân thể đang rất khỏe mạnh, thích hợp tiếp nhận trị liệu!
Nói xong, hắn lại kêu Tần Quỳnh bỏ áo.
Tần Quỳnh cũng lập tức làm theo.
Tần tướng quân vừa cởi bỏ y phục, Đỗ Hà không nhịn được hít vào một ngụm
lãnh khí, chỉ thấy trên người Tần Quỳnh những vết sẹo, thật sự rất khủng bố, vết gì cũng có, vết đao, kiếm, thương, mũi tên.
Nhất là ở phần ngực, sẹo chồng lên sẹo, không thể nhìn ra đến rút cuộc là do khí giới nào tạo thành.
Nhìn thấy những vết sẹo này, Đỗ Hà bỗng nhiên sinh ra ý niệm kính ngưỡng, càng quyết tâm phải chữa khỏi cho Tần Quỳnh.
- Ở đây trước đi! Ở đây có một khối máu lớn, mỗi lần thay đổi thời tiết, Tần lão tướng quân đều mơ hồ thấy đau.
Tôn Tư Mạc nắm lấy bờ vai Tần Quỳnh, ở đó có một vết sẹo lớn bằng chén ăn
cơm, đó là vết thương do thương tạo ra khi Tần Quỳnh yểm hộ Lý Thế Dân
trong cuộc chiến Hổ Lao.
Đỗ Hà cũng không biết có thành công hay
không, tụ tập nội lực vào hai tay, vận chuyển vào chỗ vết sẹo, trong
kinh mạch thông suốt tìm được khối máu mà Tôn Tư Mạc nói, vận khởi nội
công, không ngừng thi lực, bỗng chốc phát động thế công với khối máu.
Tần Quỳnh vặn vẹo bả vai nói:
- Hơi ngứa!
Đỗ Hà bỗng nhiên kêu lên:
- Thành công rồi!
Hắn cảm giác được mạch máu ở bả vai Tần Quỳnh do bị khối máu đè ép nên thay đổi hình dạng, không cách nào lưu động thông thuận, lại lấy nội lực
biến mạch máu về nguyên trạng.
Hắn lui lại một bước, vui vẻ nói:
- Thần y, ngươi tới nhìn xem!
Tôn Tư Mạc kiểm tra bả vai Tần Quỳnh, hô to như thấy kỳ tích:
- Không thể tưởng tượng, mất rồi, thật sự mất rồi! Tần lão tướng quân,
chúc mừng ngươi, tổn thương trên vai của ngươi đã khôi phục, về sau
chẳng những có thể vận động tự nhiên, cũng không cần lo lắng tái phát!