Đại Đường Đạo Soái

Chương 219: Chương 219: Đỗ nhị lang khẩu chiến đàn nho




Đỗ Hà buồn bực, lâm triều, nghe như không có gì hay ho đi!

- Ngày Đông Chí đến rồi sao?

Đỗ Hà hỏi Trường Nhạc.

Đường triều lâm triều chia làm ba loại, cũng được xưng là triều tham, là một trong những hoạt động chính sự trọng yếu nhất của quan viên Đường triều tại kinh thành. Loại thứ nhất là tổ chức ngày lên triều tại ngày mùng một tết cùng đông chí, long trọng nhất, Thái Nhạc Lệnh vừa gõ la vừa gõ trống, nghi thức còn đầy, tục xưng “Triển Cung Huyền cổ xuy, Trần xa cách dư trác”. Đến lúc đó hoàng đế ngự giá, nhận quần thần Đại Đường cùng sứ giả lân bang chung quanh chầu mừng, người tham gia triều hội cũng nhiều nhất, có vương công chư thần, văn võ quan ngoài cửu phẩm, cùng địa phương thượng tấu, khách nhân phiên quốc đến chào, là nhất định, sau khi triều hội kết thúc còn có yến hội hoàng gia tham gia chúc mừng.

Tiếp theo là mùng một cùng ngày rằm. Mỗi tháng mùng một cùng mười lăm, ngày này trên Thái Cực điện bài hương án, sau đó dưới sự dẫn dắt của giám sát ngự sử văn võ theo chức vị đến tham gia. Hoàng đế ngồi trên ngự tòa, quan viên theo điển nghi xướng tán tiếp tục bái lễ, đây là lễ tiết lệ hành của quan viên ngoài cửu phẩm.

Cuối cùng chính là tham gia mỗi ngày, đây là việc ngày thường, triều hội đều được cử hành mỗi ngày, theo như quy định “quan viên ngoài ngũ phẩm cùng phụng dưỡng quan, viên ngoại lang, giám sát ngự sử, thái thường tiến sĩ, mỗi ngày đều tham gia lâm triều”.

Bình thường không cần xếp đặt nghi thức, cũng không quá phô trương, là ngày làm việc chân chính. Người tham gia thường xưng là tham quan, nhân số ít nhưng quan chức cao, đều là quan viên ngoài ngũ phẩm.

Đại triều hội thứ nhất là phải đi, không ai được ngoại lệ, loại thứ hai là tương tự như Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, quan chức như Đỗ Hà có thể đi có thể không. Cuối cùng là do một nhóm đại quan khi cần giải quyết công việc, hạn chế ngoài ngũ phẩm. Cấp bậc của Đỗ Hà mặc dù cũng đạt tới, nhưng nơi này chỉ là ngũ phẩm cùng quan văn xử lý chính sự, hắn là tướng quân nên có quyền lợi không tham gia, cũng không có việc gì của hắn nên không cần đi.

Cho nên hắn còn tưởng là đại triều hội Đông Chí đã tới!

Trường Nhạc lắc lắc đầu:

- Vẫn còn sớm, có lẽ phụ hoàng có chuyện gì cho gọi đi!

Đỗ Hà gật đầu, cũng chỉ có thể giải thích như thế. Lâm triều ngày thường cũng không cần đến hoàng cung trước bốn giờ sáng, Đỗ Hà cũng không gấp, đọc sách, luyện võ theo ngày thường, khi sắp sáu giờ mới thúc ngựa rời nhà.

Đi ra phò mã phủ, vừa vặn gặp được xa kiệu của Đỗ Như Hối liền bước lên bái kiến.

Đỗ Như Hối ngoài ý liệu nhìn lên Đỗ Hà:

- Nhị lang cũng tới sao?

Với chức quan của Đỗ Hà quả thật có tư cách tham gia lâm triều hàng ngày, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn chưa đi qua.

- Bệ hạ cho gọi, không biết nguyên nhân.

Vẻ mặt Đỗ Hà cũng kỳ quái.

Đỗ Như Hối cổ quái liếc mắt nhìn hắn, thầm nghĩ:

- Bệ hạ sẽ không đem kỳ vọng thuyết phục nhóm người Ngụy Chinh, Khổng Dĩnh Đạt đặt trên người hắn đi?

Nhưng hắn cũng không hỏi tiếp, lại cùng Đỗ Hà đi tới hoàng cung.

Thường tham là giờ Mão tứ khắc tập hợp, tức là sáu giờ. Lý Thế Dân sẽ đến trong hai khắc, Đỗ Hà cùng Đỗ Như Hối đi vào hoàng cung lúc hơn sáu giờ, đại thần trong triều cũng đã tới được bảy tám phần. Đi tới trước đại điện, Lễ Bộ thị lang thông báo cho Đỗ Hà vị trí khi vào triều, bên trong điện đẳng cấp sâm nghiêm, chư vị bên Ngự Sử Thai ở bên giám sát kỷ luật triều hội.

Làm việc sai lầm cũng là tội thất nghi, nặng có thể đày ra ngoài, nhẹ cũng bị phạt bổng lộc, đương nhiên còn phải xem người làm quan trong triều nhân mạch có nhiều hay không.

Lại một câu kinh điển “hoàng thượng giá lâm”, mười mấy văn võ bá quan xếp đội, theo thứ tự cởi giày tiến vào chính điện.

Trong đại điện không được đi giày, đây là quy củ từ xưa tới nay. Chỉ có loại đại công thần như Tiêu Hà mới được đặc biệt cho phép mang giày nhập điện, đương nhiên cũng có loại quyền thần như Tào Tháo cùng Đổng Trác cũng là như thế.

Vạn nhất có đại thần bị bệnh ở chân, chẳng phải cả triều đều phải chịu đựng mùi vị chân thối của hắn?

Đỗ Hà nhìn một đám đại thần cởi giày, có chút ác ý nghĩ ngợi.

Đi vào đại điện, Lý Thế Dân ngồi thẳng trên tọa vị, nhìn Đỗ Hà đứng trong đám người liền bí mật ra dấu cho hắn bằng mắt, gật gật đầu, bộ dáng như ta phải xem biểu hiện của ngươi.

Ánh mắt này khiến cho Đỗ Hà không hiểu ra sao cả, không biết vị Đại Đường hoàng đế bệ hạ đang làm trò quỷ gì.

Đỗ Hà quỳ ngồi vào vị trí của mình, nghe bọn họ hội nghị.

Nội dung cũng là làm sao thống trị Đại Đường, làm sao giúp Đại Đường cường đại. Đây đối với Đỗ Hà chỉ là những việc nhỏ nhặt, một đám nhân tài IQ thật cao lại thương nghị suốt hơn nửa canh giờ, ngay khi hắn đang ngủ gà ngủ gật, rốt cục Lý Thế Dân nhắc tới việc của Cao Xương.

- Về việc Cao Xương, đã có tiến triển mới. Hôm qua liên nhận được một tin tức đáng tin cậy, liên đã biết bọn mã tặc hoành hành cướp bóc kia là người ở đâu!

Ánh mắt sắc bén của Lý Thế Dân khẽ quét qua trong đại điện, cuối cùng rơi lên người Ngụy Chinh, Khổng Dĩnh Đạt, Trữ Toại Lương, cao giọng nói:

- Bọn hắn không phải người nào khác, chính là nước hữu nghị với Đại Đường trong miệng các ngươi, Cao Xương quốc vương Cúc Văn Thái quân đội. Bọn hắn biển thủ, không những không giúp chúng ta thủ vệ con đường tơ lụa của Đại Đường, ngược lại còn giết chóc Đại Đường thương lữ, thật đáng giận cực kỳ. Chư ái khanh, liên quyết nghị thực hành chức trách Thiên Khả Hãn xuất binh chinh phạt Cao Xương! Không biết các ngươi có gì dị nghị hay không?

Ngày hôm qua Lý Thế Dân chỉ mới lộ ra chút ý định trong lòng mình, nhưng hiện giờ đã có chứng cứ rõ ràng, lập tức liền ra quyết định.

Ngụy Chinh, Khổng Dĩnh Đạt cùng Trữ Toại Lương nhóm người luôn chủ hòa thần sắc đều biến đổi, cũng bị một chiêu bất thình lình của Lý Thế Dân làm trở tay không kịp.

Đại thần trong triều cũng oanh tạc ồn ào.

Hộ Bộ bước ra:

- Lời này của bệ hạ là thật sao? Cao Xương thật dám càn rỡ như thế!

- Quân vô hí ngôn!

Lý Thế Dân đem chuyện của An Long Mã cùng Thiết Mễ Lỵ nói cho quần thần.

Đại Đường quần thần đa số đều là nam nhân tâm huyết, thanh âm kêu chiến lập tức nối liền không dứt.

Hộ Bộ thượng thư vốn chủ hòa cũng sửa lại ủng hộ Lý Thế Dân, nghiến răng nghiến lợi lộ ra bộ dáng chỉ hận không được tự mình ra trận giết địch. Hắn quản thiên hạ sinh kế, con đường tơ lụa đối với Đại Đường quan trọng thế nào hắn cũng rõ ràng. Đối với việc con đường tơ lụa bị tắc nghẽn hắn luôn ghi nhớ trong lòng, đêm không ngủ được, vừa nghe ra bàn tay đen phía sau màn không ngờ là Cao Xương quốc vương Cúc Văn Thái tự nhiên oán hận cắn chặt răng.

Khổng Dĩnh Đạt nói:

- Bệ hạ, việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn. Cao Xương quốc quốc chủ từ trước tới nay thân thiện với Đại Đường, liên tục nhiều năm triều cống. Hiện giờ lại làm ra loại sự tình này, trong chuyện tất có nguyên do.

Vì thế hắn lại bắt đầu viện ra những lời nói có sách mách có chứng. Đối với hành vi của Lý Thế Dân động một chút lại đòi đả đả giết giết tiến hành phê bình kín đáo, luôn tỏ vẻ Đại Đường nên làm tấm gương cho thiên hạ, hẳn nên lấy ý chí dày rộng đi lý giải, thông cảm cho tiểu quốc khó xử, lúc mấu chốt cho ủng hộ, như vậy mới có thể biểu hiện ra khí độ biển chứa trăm sông của Đại Đường:

- Bệ hạ, có nhân mới có quả. Chỉ theo căn bản tìm được vấn đề mới có thể giải quyết vấn đề.

Tùy tiện động võ thì không cách nào giải quyết được bản chất của nó.

Đỗ Hà nghe tới đó, nhịn không được “phốc” một tiếng bật cười, ta kháo, vị này thật quá dũng mãnh, nhân quả quan hệ cũng đã lôi kéo ra luôn mất rồi.

Thái Cực điện vốn chỉ có một mình Khổng Dĩnh Đạt đang thao thao bất tuyệt, tiếng cười của Đỗ Hà thật rõ ràng rơi vào trong tai mọi người, ngay cả Khổng Dĩnh Đạt cũng ngừng lại.

Lý Thế Dân vốn đang cảm thấy đau đầu cực điểm đối với Khổng Dĩnh Đạt, đang cố gắng kiên trì nghe hắn nói, hiện tại thấy Đỗ Hà bật cười, cũng biết vở kịch hay bắt đầu ra sân, vội hỏi:

- Hiền tế cớ gì lại cười trong triều hội không biết lễ giáo, còn thể thống gì?

Khổng Dĩnh Đạt tức giận đến giậm chân, nhưng thấy người cười chính là Đỗ Hà, cũng có chút trợn tròn mắt, hắn còn chưa quên thân phận mình là đồ đệ của Đỗ Hà. Nếu là dĩ vãng hắn đã sớm nhảy dựng lên, nhưng giờ phút này sắc mặt thay đổi mấy lần, lại cung kính nói:

- Không biết lời nói của Dĩnh Đạt có gì không đúng, thỉnh tiên sinh chỉ điểm!

Lý Thế Dân âm thầm nở nụ cười, tựa hồ đã sớm có dự tính trước.

Chư thần trong điện đều cố nén không bật cười thành tiếng.

Trình Giảo Kim lại âm thầm cho Đỗ Hà ngón cái như ngợi khen. Khổng Dĩnh Đạt là đương triều đại nho, miệng lúc nào cũng chi, hồ, giả, dã, là địch nhân chung của các võ tướng. Về phần Phòng Huyền Linh cùng Đỗ Như Hối đều băng khuôn mặt, đầu vai run lên.

Đỗ Hà không thể tưởng được ở lúc này Khổng Dĩnh Đạt vẫn còn thừa nhận vị sư phụ như hắn, thong dong cười nói:

- Chỉ điểm không dám, chính là có một chút vấn đề muốn hỏi xuống. Theo lời của ngươi về nhân quả quan hệ, ta nghĩ ta hiểu được ý tứ của ngươi. Ngươi muốn nói Cúc Văn Thái làm như vậy là có nguyên nhân, muốn giải quyết chuyện này là phải tìm rõ nguyên nhân, sau đó đúng bệnh hốt thuốc, giải quyết vấn đề, có đúng không?

Khổng Dĩnh Đạt đối với năng lực lý giải của Đỗ Hà rất khen ngợi, gật đầu vê râu tự đắc nói:

- Chính là đạo lý này!

- Ta phi!

Đỗ Hà không nhịn được kêu lớn:

- Đây là học thuyết ngụy biện ở đâu, thật bậy bạ, xú thí!

Một câu mắng thình lình thẳng đem Khổng Dĩnh Đạt tức giận tới mức tóc dựng thẳng, tay run run chỉ Đỗ Hà, khóe môi co quắp, râu dựng lên, bị hắn mắng tức giận nói không ra lời. Lý Thế Dân làm như không nhìn thấy, hai mắt nhìn trời.

Nhưng Đỗ Như Hối không nhìn được, quát:

- Nhị lang, không được vô lễ!

Đỗ Hà cũng không quản tới hắn, đối chọi gay gắt:

- Y theo loại học thuyết ngụy biện như ngươi, như vậy thiên hạ còn không lộn xộn sao? Kẻ sát nhân chỉ cần nói hắn không có ý nghĩ giết người chỉ là lỡ tay, tội phạm cướp bóc chỉ cần nói hắn không nguyện lao động nên đi cướp bóc, tên trộm nói hắn không có cơm ăn nên đi trộm cắp, đây đều là lý do, chẳng lẽ lý do như vậy đi phạm tội tức là không phải phạm tội sao? Cúc Văn Thái cho binh lính cải trang làm mã tặc đi cướp giật giết chóc không chuyện ác nào không làm, mặc cho hắn là có lý do gì, là bị bức bách cũng tốt, là bất đắc dĩ cũng thế, đều không bù đắp được sai lầm mà hắn đã phạm. Một câu nhân quả đơn giản của ngươi có thể bù lại được con đường tơ lụa trải đầy xương trắng, người chết còn chết được nhắm mắt sao?

Đỗ Hà lớn tiếng quát mắng, càng nói càng có lực, ánh mắt trợn trừng tròn xoe. Hắn thật sự không cách nào hiểu được, đầu óc của Khổng Dĩnh Đạt có chứa bã đậu hay không, sự tình gì cũng nghĩ tới nhân nghĩa đạo đức, ngay cả Cúc Văn Thái dung túng binh sĩ đi giết nhiều người như vậy, vẫn còn theo chân bọn hắn nói tới nhân nghĩa đạo đức!

Nhớ tới cha của mình là Đỗ Như Hối, thúc phụ Phòng Huyền Linh, đồng dạng đều là phần tử trí thức, vì sao lại có sự chênh lệch lớn đến như thế.

Thấy Khổng Dĩnh Đạt á khẩu, một gián quan đứng dậy, lời của hắn lập tức làm Đỗ Hà tức điên muốn nổ phổi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.