Trưởng Tôn Vô Kỵ vào lúc Tần Quỳnh đã biết cơ hội của Trưởng Tôn Thuận Đức xem như ngâm nước, chiến công của Tần Quỳnh dù bất luận kẻ
nào cũng khó có thể gạt bỏ, hoàn toàn xứng đáng với chức vụ Tả Uy Vệ Đại Tướng quân, bản thân hắn từng cộng sự qua lại càng rõ.
Tần Quỳnh xuất hiện không phải ngẫu nhiên, Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức nghĩ đây hết thảy đều là kết quả Đỗ Hà âm thầm thao túng.
Hắn không khỏi không bội phục thủ đoạn của Đỗ Hà, ngay cả đại tướng lâu ngày không hỏi qua đại sự như Tần Quỳnh cũng dùng được.
Gọi hắn một tiếng lão hồ ly tuyệt không quá mức, nhạy cảm không mấy người
đương thời có thể sánh. Nhìn thoáng cảnh cáo trong mắt Lý Thế Dân, hắn
lập tức cảm nhận được điểm mấu chốt trong đó, biết vì Đỗ Hà mà Lý Thế
Dân đã sinh lòng bất mãn với mình, ngoài vừa sợ vừa giận càng thêm không dám nhiều lời, chỉ có thể tiếp nhận việc như thế.
Đối với Đỗ Hà, hắn càng thêm không dám khinh thường, sát ý càng lớn, thầm nghĩ:
- Hành vi của tiểu tử Đỗ gia càng lúc càng già dặn, chắc chắn là một trong những kình địch cần phải loại bỏ.
Tần Quỳnh một lần nữa mặc áo giáp, xuất hiện trong quân doanh Tả Uy Vệ.
Hắn vừa xuất hiện, trong doanh lập tức bộc phát ra một hồi hoan hô mãnh liệt.
Vẫn thường nói tướng gì thì binh nấy.
Toàn bộ Tả Uy Vệ đều là quân tốt ưu tú của Lý Tích, mỗi một người đều là
tinh binh cường tướng, có được ý niệm tự chủ không bình thường. Đối mặt
với sự quản chế của Trưởng Tôn Thuận Đức, tuy không biểu hiện ra phản
kháng cùng bài xích nhưng đáy lòng rất không cam tâm tình nguyện, bằng
mặt không bằng lòng. Nói trắng là nếu như Trưởng Tôn Thuận Đức không thể phục chúng thì không thể lọt vào mắt bọn họ.
Tần Quỳnh không
giống như vậy, với tư cách nhất đẳng anh hùng Đại Đường, không ai không
biết uy danh lấy đầu quân địch giữa vạn người của hắn, đều hoan nghênh
nhiệt liệt.
Đỗ Hà cũng vỗ đỏ cả bàn tay.
Với tư cách một
kẻ xuyên việt, đối với Tần Quỳnh đại danh có thể nói như sấm bên tai,
biết chắc tính cách của hắn, có thể ở dưới trướng hắn sẽ mạnh hơn Trưởng Tôn Thuận Đức đâu chỉ gấp trăm lần.
La Thông, Phòng Di Ái cũng
như thế, bọn họ người được Tần Quỳnh chỉ điểm, xem như một nửa sư phụ,
một người khác là sư phụ chính quy, đều biết năng lực Tần Quỳnh, không
khỏi dâng trào cảm xúc.
Tịch Quân Mãi càng phải như vậy, hắn là người biết rõ chuyện nên càng phát sinh kính ý.
Tần Quỳnh lại lần nữa xuất hiện trong quân doanh, cực kỳ cảm kích với Đỗ Hà đã mang lại cho mình cơ hội. Vốn hắn thuộc về kiểu người có ân tất báo, hôm nay thụ ân tái tạo của Đỗ Hà càng không lời nào có thể nói, dù chết vì Đỗ Hà cũng sẽ không hai lời.
Tần Quỳnh sau khi điểm danh, lập tức triển khai tập luyện hoàn toàn mới.
Mỗi tướng quân đều có phương thức luyện binh riêng, Lý Tích luyện binh chú
trọng phối hợp đại quy mô. Điểm này thì phương thức luyện binh của Tần
Quỳnh khác biệt, hắn chú trọng thực chiến, dùng thực lực bản thân tướng
sĩ làm chủ.
Luận phương pháp cao minh, cả hai đều có diệu dụng.
Phương thức luyện binh của Lý Tích có thể luyện ra một đội quân đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thích hợp tác chiến đại quy mô, còn phương
thức luyện binh của Tần Quỳnh lại có thể luyện ra một đội cường binh vô
địch tựa như Huyền Giáp Quân.
Kính lữ đệ nhất Đại Đường Yến Giáp có thống soái chính là Tần Quỳnh.
Toàn bộ Tả Uy Vệ sau khi biết được phương thức luyện binh của Tần Quỳnh thì
đều có cảm thụ khác. Bọn họ vốn được Lý Tích tôi luyện ăn ý mười phần,
có thể nói phối hợp khăng khít, duy chỉ có năng lực tác chiến của từng
binh sĩ hơi kém. Dù sao chẳng ai hoàn mỹ, Lý Tích thực sự không phải là
mãnh tướng võ nghệ cao cường.
Hôm nay Tần Quỳnh truyền đạt phương thức mới, vừa vặn bù vào chỗ thiếu khuyết của Tả Uy Vệ, chỉ cần qua một đoạn thời gian thì Tả Uy Vệ tất sẽ trở thành tồn tại mạnh nhất của Đại
Đường.
Lòng người chắc sẽ có thiên kiến, bất luận kẻ nào xử sự
đều khó có khả năng hoàn toàn công chính, tựa như một chén nước không
cách nào giữ thăng bằng.
Bộ đội mà Đỗ Hà chỉ huy phần lớn đều là
tinh binh cường tướng, cộng thêm Đỗ Hà, La Thông, Phòng Di Ái nên Tần
Quỳnh tự nhiên sẽ chiếu cố nhiều hơn, càng thêm nghiêm khắc đốc thúc,
hơn nữa tự mình chỉ điểm kỹ xảo giết địch trong quân. Nhất là Tuyển
Phong quân càng có được đãi ngộ đặc thù.
Đỗ Hà đối với phương thức luyện binh của Tần Quỳnh cũng cảm thấy mới lạ, liên tục thỉnh giáo.
Tần Quỳnh tự nhiên không hề giấu diếm, chỉ hận không thể đem một thân năng lực dốc túi tương thụ.
Đỗ Hà có thể hấp thu thì hấp thu, hấp thu không được cũng ghi tạc đáy
lòng. Kinh nghiệm của một đại tướng ba bốn mươi năm là thứ đáng giá nhất để tham khảo trong chiến đấu.
Tần Quỳnh xuất hiện, làm cho cả Tả Uy Vệ bừng bừng, ai nấy đều ra sức luyện tập.
Trưởng Tôn Vô Kỵ, Triệu quốc công phủ, hậu viện.
Trưởng Tôn Thuận Đức lần này tới Triệu quốc công phủ tìm Trưởng Tôn Vô Kỵ để chất vấn tại sao không cầu tình cho hắn tại triều.
Trưởng Tôn Vô Kỵ vốn đang tức giận, trước mặt người nhà cũng không thèm để ý:
- Thúc thúc còn hỏi ta? Chẳng phải vì lúc trước ngươi không nghe ta nói lại đi gây chuyện với Tịch Quân Mãi
cùng Đỗ Hà nên mới có ngày hôm nay, ngay cả ta cũng ăn ám chiêu của Đỗ Hà, có khổ mà không thể nói ra.
Trưởng Tôn Thuận Đức thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ tức giận, cũng không dám làm càn, chỉ có thể hỏi:
- Vậy phải làm thế nào?
Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Việc đã đến nước này, hết thảy không cách nào cải biến. Ta nghìn tính
vạn tính, tuyệt đối không nghĩ ra Tần Quỳnh đã bước chân vào trong quan
tài lại để cho tiểu tử Đỗ Hà kia chữa cho tốt rồi. Với uy vọng của Tần
Quỳnh ở Đại Đường, thúc thúc coi như không có khả năng lấy được chức vị
Tả Uy Vệ Đại Tướng quân.
Trưởng Tôn Thuận Đức không cam lòng quát:
- Chẳng lẽ cứ như vậy nhận thua hay sao?
- Thua? Ta xem chưa hẳn.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười âm hiểm:
- Thúc thúc quên chúng ta còn có hậu chiêu?
Trưởng Tôn Thuận Đức lại hỏi:
- Ngươi nói là phục kích La Thông, Phòng Di Ái? Ta không rõ, chẳng lẽ vì
không làm gì được Đỗ Hà mà trút giận sang lính tôm tướng cua dưới trướng hắn?
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ý vị thâm trường:
- Có một ít
người, gây tổn thương chính hắn không bằng tổn thương người bên cạnh
hắn! Về phần nguyên do, ngươi không cần biết rõ. Ngươi chỉ cần nhớ rõ,
lần này Đỗ Hà khó mà tránh khỏi chỉ trích. Ngươi đã sắp xếp vạn toàn
chưa?
Trưởng Tôn Thuận Đức vẫn không hiểu nhưng thấy Trưởng Tôn
Vô Kỵ tràn đầy tự tin, cũng biết cháu mình có bản sự âm độc hơn người,
khẳng định:
- Hết thảy vạn toàn, tuyệt không sai lầm, Vô Kỵ ngươi cứ yên tâm.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói thầm:
- Cũng là bởi vì ngươi nên mới lo lắng.
Nếu không có bởi vì chuyện không thể lan truyền, càng ít người biết rõ càng tốt, hắn thật đúng sẽ không đem gánh nặng giao cho Trưởng Tôn Thuận
Đức.