Đại Đường Đạo Soái

Chương 86: Chương 86: Dụ địch xâm nhập




Đỗ Hà vừa hô to, Lý Thế Dân nhất thời có chút trợn tròn mắt.

Đối với tài năng của Đỗ Hà, trước giờ hắn vẫn không sao nhìn thấu. Theo khí chất nhìn lại, khí chất trên người Đỗ Hà vốn là người thành tựu đại sự mới có thể có được, tuy họ mới kết giao nửa năm, nhưng Đỗ Hà từ ban đầu khuyên can hắn đến nêu ra ý kiến thi đấu mã cầu, móng ngựa bằng sắt cùng chuyện về Thổ Phiên, toàn bộ biểu hiện thật rất có tiềm lực. Cho nên hắn vẫn luôn cho rằng ý định của Đỗ Hà muốn phát triển tiền đồ theo văn quan, cũng tương tự như Đỗ Như Hối.

Nhưng gần đây hắn mới biết được Đỗ Hà muốn tòng quân, cho nên hắn an bài chức vị Tả Vệ Thân Phủ Trung Lang Tướng, lại để cho hắn hộ vệ sự an toàn của mình, thuận tiện cẩn thận quan sát hắn, nhìn xem tiềm lực của hắn như thế nào.

Nhưng hôm nay một khúc hát Tinh Trung Báo Quốc của Đỗ Hà thật sự làm Lý Thế Dân phải rung động. Nghe khát vọng trong ***g ngực Đỗ Hà, Lý Thế Dân càng cảm xúc thâm sâu. Bởi vì ca từ trong bài hát chính là mục tiêu mà Lý Thế Dân tự định ra cho mình, muốn làm cho Đại Đường đứng trên đỉnh thế giới, vạn bang quy hạ.

Hắn vốn thưởng thức Đỗ Hà, xem trọng Đỗ Hà, giờ phút này nhìn thấy hùng tâm tráng chí của Đỗ Hà không bàn mà hợp ý hắn, vì vậy đối với Đỗ Hà càng thêm xem trọng lẫn tán thưởng. Vì vậy mới đặc biệt nhắc nhở Đỗ Như Hối, cho hắn biết hôn sự giữa Trường Nhạc cùng Đỗ Hà cũng không hề giải trừ.

Nhưng phản ứng của Đỗ Như Hối cũng đã cho Lý Thế Dân một lần cảnh tỉnh. Giữa quân thần như bọn họ đã phối hợp lẫn nhau suốt hơn mười mấy năm, đối với tâm tư lẫn nhau đều có hiểu rõ nhất định. Nếu không phải Đỗ Như Hối có lời khó nói ra, với tính cách của hắn nhất định sẽ đồng ý quyết định của mình.

Lý Thế Dân là nhân vật bậc nào, nghĩ đến chuyện Đỗ Hà biểu hiện trong việc Lý Tuyết Nhạn gả cho Thổ Phiên, hắn lập tức liền nhìn ra việc này có quan hệ tới Lý Tuyết Nhạn, vì vậy âm thầm tiếp kiến Đỗ Hà, muốn hỏi xem đến tột cùng hắn muốn kết hôn với ai.

Lần này vừa hỏi lập tức hỏi ra vấn đề, Lý Thế Dân tuyệt đối không thể tưởng được Đỗ Hà lại tham lam đến như thế, còn có ý định lấy cả hai thiếu nữ, hơn nữa còn nói chuyện như thật đương nhiên. Vòng bảy vòng tám, suýt nữa lại bị tên tiểu tử đem hắn cuốn tiến vào, trở thành đồng lõa của Đỗ Hà.

Vừa cảm thấy buồn cười, trong đáy lòng lại chấp nhận cách làm của hắn.

Chỉ vì đều là nam nhân, hơn nữa Lý Thế Dân còn háo sắc hơn cả Đỗ Hà, cho nên có thể hiểu được tâm lý của Đỗ Hà, cũng quyết định không hỏi tới việc này, mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt.

Nhưng ngay lúc này, Lý Thế Dân lại nhận được chiến thư của Tùng Tán Kiền Bố, nhớ tới lúc trước Đỗ Hà đánh giá Thổ Phiên, cũng động tâm tư. Hắn đang lo lắng không biết Đỗ Hà tài năng thế nào, tiềm lực được bao nhiêu? Nên dứt khoát nói khích hắn, nếu như hắn thực sự là nhân tài kinh thiên ưu tú, chính mình giúp hắn chuyện hôn nhân một chút cũng không sao cả.

Nhưng không ngờ Lý Thế Dân vừa nói xong, Đỗ Hà đã lập tức nghĩ ra diệu kế phá địch, hơn nữa còn là hai diệu kế!

Lý Thế Dân giật mình, hỏi:

- Diệu kế thế nào?

Đỗ Hà tràn đầy tự tin nói:

- Diệu kế đầu tiên phá địch là nhằm vào lúc Thổ Phiên đến công Đại Đường ta mà nên dùng chiến thuật. Lý thúc thúc chờ một chút, ta đi lấy địa đồ tới!

Hắn đi ra một lát, khi quay vào phòng trong tay cầm thêm một bản đồ lớn vuông góc bằng da dê, đem địa đồ bày lên bàn.

Lý Thế Dân, Đỗ Như Hối lần lượt tập trung tinh thần nhìn lại, liếc nhau, đều nhận ra đây là địa đồ biên cảnh Đại Đường, kể cả Đảng Hạng, Bạch Lan, Thổ Cốc Hồn, trên bản đồ còn dùng loại bút đủ màu sắc vẽ phác thảo một ít mũi tên.

- Lý thúc thúc, phụ thân, hai người xem đi! Nơi này là Thổ Phiên, nơi này là Tùng Châu của Đại Đường ta, nơi này là Thổ Cốc Hồn, nơi này là Đảng Hạng và Bạch Lan Chư Khương.

Đỗ Hà đem từng quốc gia chỉ ra, sau đó nói:

- Lý thúc thúc còn nhớ rõ một năm trước ngài phái binh đánh Thổ Cốc Hồn a!

Lý Thế Dân gật nhẹ đầu.

Trinh Quán tám năm, Thổ Cốc Hồn không biết tự lượng sức mình đánh Đường Khuếch, Lan Châu của Đường triều, khiến con đường yết hầu từ Hà Tây đi thông Tây Vực bị uy hiếp. Năm sau, Lý Thế Dân phong Lý Tĩnh là Tây Hải Đạo Hành Quân Đại Tổng Quản, thống soái Binh Bộ thượng thư, Tích Thạch Đạo Hành Quân Tổng Quản Hầu Quân Tập; Hình bộ thượng thư Nhâm Thành Vương, Thiện Thiện Đạo Hành Quân Tổng Quản Lý Đạo Tông, Lương Châu đô đốc; Thả Mạt Đạo Hành Quân Tổng Quản Lý Đại Lượng, Dân Châu đô đốc, Xích Thủy Đạo Hành Quân Tổng Quản Lý Đạo Ngạn; Lợi Châu thứ sử, Diêm Trạch Đạo Hành Quân Tổng Quản Cao Tắng Sinh cùng Đông Đột Quyết Cập Khế Bật Hà Lực đã quy phục Đường triều cùng nhau tiến công Thổ Cốc Hồn.

Một trận chiến này, Lý Tĩnh chia ra mấy lộ chạy suốt hai ngàn dặm, đem hành động của Thổ Cốc Hồn tiêu diệt, sau đó bổ nhiệm Mộ Dung Thuận làm Khả Hãn, Tây Bình quận vương, Thổ Cốc Hồn cũng vì vậy trở thành nước phụ thuộc của Đường triều.

Ngón tay Đỗ Hà chỉ vào Tùng Châu cùng phụ cận Đảng Hạng, Thổ Cốc Hồn nói: Tùng Châu nằm ở Kiếm Nam, với tư cách đô đốc phủ, chủ yếu phụ trách quản lý Đảng Hạng cùng Chư Khương thuộc Đại Đường chúng ta. Cho nên thần có thể khẳng định, nếu Tùng Tán Kiền Bố muốn tiến binh đầu tiên sẽ đánh Đảng Hạng cùng Chư Khương, để phòng ngừa bọn họ sẽ giúp Đại Đường chặn đường lui của bọn hắn, bình định mối lo sau lưng, tiếp theo mới phát binh tới Tùng Châu đô đốc.

Trên bản đồ dùng chu sa biểu thị mũi tên hướng Tùng Châu. Đối với sự phân tích của Đỗ Hà, Đỗ Như Hối vê râu cười gật đầu đồng ý.

Lý Thế Dân cũng nói:

- Hợp tình hợp lý!

Đỗ Hà tự tin mười phần, nói tiếp:

- Bởi vậy tại đây chúng ta có hai loại phương thức lui địch, thứ nhất nghênh địch ngay dưới thành Tùng Châu, Đại Đường hùng sư binh uy hiển hách, căn bản không cần bất luận kế sách gì. Chỉ cần điều động Binh Bộ thượng thư Hầu Quân Tập, Tả Lĩnh Quân Đại tướng quân Chấp Thất Tư Lực, Tả Võ Vệ tướng quân Ngưu Tiến Đạt cùng Cập Lĩnh Quân tướng quân Lưu Lan suất lĩnh bốn viên đại tướng lĩnh bộ kỵ khoảng năm vạn là có thể thủ thắng. Chỉ là như thế sẽ không cách nào đại phá quân địch. Chỉ cần Thổ Phiên trốn được tới Thanh Hải, tiến vào khu cao nguyên, quân ta không thể nào truy kích. Về phần mức độ nghiêm trọng của khí hậu cao nguyên, Lý thúc thúc cũng không cần tiểu chất lặp lại lần nữa đi!

Lý Thế Dân gật nhẹ đầu, ở đêm Đỗ Hà khuyên hắn về chuyện Thổ Phiên, hắn liền phái mười vệ binh trung thành tiến đến Thổ Phiên, kết quả còn chưa đi tới đô thành Thổ Phiên đã có sáu người bị bệnh, bốn người còn lại cũng xuất hiện bệnh trạng không khỏe, hết thảy đúng như lời Đỗ Hà đã nói.

Phản ứng cao nguyên, đối với người Trung Nguyên thật sự mà nói là vô cùng ác liệt.

Đỗ Hà quan sát địa đồ, lại nói:

- Cho nên tiểu tử cho rằng, trận chiến đầu tiên này chúng ta sẽ cho Tùng Tán Kiền Bố một quả ngon ngọt. Tuy nói Tùng Tán Kiền Bố trí dũng song toàn, nhưng từ mười ba tuổi hắn cơ hồ bách chiến bách thắng, khó tránh khỏi cũng phát sinh lòng kiêu ngạo, lần này hắn dám xuất binh đánh Đại Đường đã đủ thấy. Ngoài ra đối với thực lực của Đại Đường chúng ta hắn thực không tìm hiểu tới mức nghiêm trọng. Nếu không hắn không khả năng có lá gan xua binh xâm phạm, hơn nữa còn dám càn rỡ nói lấy thủ cấp của Lý thúc thúc.

Chỉ cần cho hắn một ít ngon ngọt, với sự vô tri của hắn về tình hình Đại Đường chúng ta, mười phần sẽ mắc lừa, sẽ suất lĩnh quân đội một mình xâm nhập. Chỉ cần dẫn dắt bọn hắn vào trong vòng vây, như vậy đại quân Thổ Phiên sống hay chết đều do quân ta khống chế. Nếu có thể toàn diệt bọn hắn, bắt giữ Tùng Tán Kiền Bố, cơ hồ tương đương một lần hành động diệt đi Thổ Phiên.

- Phân tích tâm lý thủ lĩnh địch quân, dụ địch xâm nhập, vây công tiêu diệt. Diệu!

Lý Thế Dân vốn là nhà quân sự xuất sắc, nghe Đỗ Hà nói tới câu cho Thổ Phiên chút ngon ngọt đã khám phá ra ý nghĩ của hắn, hơn nữa cũng đưa ra đánh giá cực cao.

- Sau đó thì sao, là đem người của Thổ Phiên dẫn vào Cam Tùng Lĩnh sao?

Lý Thế Dân như có điều ám chỉ:

- Cam Tùng Lĩnh cũng được xưng là Cam Tùng sơn, địa hình cực kỳ hiểm yếu, người vùng cao nguyên như Thổ Phiên chắc chắn cũng khó thoát vận rủi!

Đỗ Hà trợn mắt nhìn Lý Thế Dân, nói:

- Lý thúc thúc lại khảo thi tiểu chất rồi, Tùng Tán Kiền Bố là người ra sao? Có lẽ đây là vì lần thứ nhất giao phong cùng Đại Đường ta, cho nên hắn không biết thực lực tình huống thực sự của Đại Đường, nhưng hắn tuyệt đối không phải người ngu. Quân ta nếu đi vào Cam Tùng Lĩnh, tất nhiên sẽ khiến cho đối phương cảnh giác, sẽ thất bại trong gang tấc. Cho nên địa phương mai phục ngăn cản tại Chí Giao Xuyên ở Tùng Châu, chỉ có như thế hắn mới tin tưởng quân ta thực sự bại mà có ý định rút lui về hướng Chí Giao Xuyên. Cũng chỉ có như thế mới làm cho hắn phải trúng kế mà truy kích.

Lý Thế Dân hiểu ý nở nụ cười, tán thưởng gật đầu:

- Kế này trẫm nhận, kế sách thứ hai đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.