Đại Đường Đạo Soái

Chương 141: Chương 141: Đưa môi hôn




Nghe Đỗ Hà giải thích, Dao Trì công chúa ẩn ước hiểu ra, qua hồi lâu mới hỏi:

- Lúc đầu ta triều bái hoàng đế Đại Đường các ngươi, hắn ngồi trên ngai vàng nhìn chằm chằm vào chúng ta, chẳng biết tại sao lúc ấy ngay cả thở mạnh cũng không dám, nếu như hắn một đao bổ tới thì ta ngay cả hoàn thủ cũng không nổi, có phải là một loại công kích như thế?

Đỗ Hà gật đầu:

- Đây chỉ là một loại chấn nhiếp tinh thần, do hoàng thượng quân lâm thiên hạ hồi lâu, trên người tự nhiên sinh ra một loại khí thế uy nghiêm ngồi ở trên cao, khác với Nghiệp Tự là rèn luyện hậu thiên.

Dao Trì công chúa âm thầm Lýu lưỡi:

- Vậy có phải luyện đến đại thành sẽ có thể đánh khắp thiên hạ không địch thủ?

Đỗ Hà cười nói:

- Vô địch thiên hạ, sao dễ dàng như vậy! Thuật thôi miên nghe rất ảo diệu nhưng không phải không thể phá giải, nói trắng ra là không đáng để luyện vì không hề có tính công kích thực chất, ít nhất đối với ta không có hiệu quả gì!

Uy nghiêm đế vương tuy đáng sợ nhưng trong lịch sử không thiếu người đối mặt đế vương cũng có thể thong dong, sát thủ tuy khiến lòng người lạnh ngắt nhưng trong lịch sử không thiếu người đầy lòng chính nghĩa không coi trọng sinh tử.

Đối với những người như vậy, chỉ sợ dù tu luyện thuật thôi miên mạnh mẽ đến đâu cũng không có tác dụng, bởi vì bọn họ trời sinh là người tâm chí kiên định, trời sinh dũng giả, trời sinh đấu sĩ.

Đỗ Hà tự tin chính là người như vậy nên hắn mới nói, công kích tinh thần của Lý Nghiệp Tự đối với hắn không được tác dụng.

Lý Nghiệp Tự đi xuống đài trong tiếng hoan hô của vạn người.

- Không thể tưởng được ngươi còn có thể chiêu thức ấy!

Đỗ Hà nghênh đón.

- Tài giỏi gì đâu!

Lý Nghiệp Tự lắc đầu nói:

- Loại công kích này chỉ có thể đối phó một ít nhân vật tâm tính bất ổn. Nếu như gặp phải nhân vật có tâm trí ổn định như Thanh Liên thì có là gì.

Đỗ Hà cười tự tin:

- Yên tâm, hội ngộ ở trận chung kết sẽ thấy!

- Đừng nói sớm!

Dao Trì công chúa đi tới:

- Tư Tán Tất Nhược so về Đại Độ Thiết chỉ hơn không kém, hơn nữa hắn còn một mực lưu thủ. Ta nghe nói điểm mạnh chân chính của hắn không phải là cổ tay mà là bả vai. Nghe nói khi còn nhỏ hắn và Tư Tán Tất Nhược gặp phải hổ trắng trên chân núi, tình hình cực kỳ hung hiểm, Tư Tán Tất Nhược vào thời khắc nguy cơ, dùng bả vai hất hổ trắng xuống núi? Từ đó trở đi, hắn cảm giác lực bả vai hơn xa quyền cước nên một mực đụng cây khổ luyện, có thể dễ dàng đụng vỡ chén ăn cơm loại lớn, uy lực vô cùng. Ta xem hắn một mực lấy cổ tay đối kháng chưa từng dùng qua bả vai chắc là ý định vào thời điểm mấu chốt chuyển bại thành thắng!

Đỗ Hà giật mình, những nhân vật như bọn họ dĩ nhiên đều tàng trữ hậu chiêu nên vẫn ngầm đề phòng nhưng đối với hảo ý của Dao Trì công chúa vẫn tâm lĩnh, cười nói:

- Đa tạ công chúa đề điểm, ta sẽ để ý đấy!

Dao Trì công chúa mỉm cười ngọt ngào chạy đến:

- Giúp ta đánh hắn một trận trên đài thì ta sẽ càng thêm cảm kích, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể đánh thắng hắn!

Thấy vẻ mặt ủng hộ của Dao Trì công chúa, Đỗ Hà cười khổ, Khổng lão phu tử nói không sai: Chỉ nữ tử cùng tiểu nhân khó dạy!

Trận đấu thứ nhất có thể nói là nhuốm máu tuy đối với đại đa số dân chúng khó hiểu với việc Đại Độ Thiết bị thua nhưng không thể phủ nhận đó là một hồi thi đấu đẹp mắt, càng thêm chờ mong trận đấu tiếp theo.

Đỗ Hà với tư cách người có khả năng đoạt giải nhất, việc bị ám sát trên trận đấu càng khiến danh tiếng hắn lên cao. Một thân công phu tá lực xuất thần nhập hóa cũng khiến mọi người đại khai nhãn giới, được cho rằng là vị tuyển thủ có năng lực phòng thủ mạnh nhất.

Nhân khí của Tư Tán Tất Nhược cũng không thể nói là không cao, mấy đối thủ của hắn chỉ sau một lát là đứt gân gãy xương, tay hắn hệt như đao, cũng được mọi người cho là một trong những vị tuyển thủ có lực sát thương mạnh nhất.

Hai người một coi trọng tá lực phòng thủ, một coi trọng lực mạnh cường công, thực lực có thể nói là ngang nhau, rất khó phân biệt cao thấp, lực hấp dẫn không thua Lý Nghiệp Tự cùng Đại Bì Thiết.

Đỗ Hà cùng Tư Tán Tất Nhược đứng đối mặt với nhau.

Thần sắc Đỗ Hà bình tĩnh như nước, ánh mắt Tư Tán Tất Nhược lại đỏ thẫm, tràn đầy đố kỵ như muốn phun máu.

Đỗ Hà cảm thấy hiếu kỳ, không biết bản thân đắc tội gì với vị nhân huynh này nhưng cũng sinh lòng cảnh giác?

Liên tục mấy ngày hắn cũng biết lực cổ tay của Tư Tán Tất Nhược nên cũng không dấu giếm sử ra thủ thế Thái Cực Quyền mà Đỗ thị dốc lòng nghiên cứu, chuyên lấy tĩnh chế động, hậu phát chế nhân.

Bất quá Đỗ Hà cũng không chính thức chỉ dùng nhu khắc cương, tá lực dùng lực, tứ lạng bạt thiên cân và đạo lý người bất động ta bất động, người muốn động ta động trước mà dựa vào kiến thức võ học trước kia của mình sáng tạo ra hơn mười thức, lại được Tần Quỳnh chỉ điểm dung hợp thành một bộ quyền pháp nên khởi thủ thức tương đối khác với Thái Cực chính thức.

Tư Tán Tất Nhược cũng có lòng muốn lấy giải quán quân nên hết sức chú ý tới địch thủ, thấy Đỗ Hà sử ra thủ thế này biết đối phương sẽ không xuất thủ trước, bước lên trước mặt chém ra một chưởng xé gió.

Song thủ của Đỗ Hà vẽ lên một vòng tròn xảo diệu, thủ đao của Tư Tán Tất Nhược vừa tiếp xúc lập tức mất đi chính xác lệch ra một bên, đây là chỗ diệu dụng của tứ lạng bạt thiên cân, dù là người có năng lực cử ngàn cân nhưng nếu gặp phải cao thủ chân chính thì cũng vô dụng.

Lực lượng Tư Tán Tất Nhược bị đẩy lệch cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, một kích không thành càng không đình chỉ công kích, cước bộ đạp mạnh, thân thể nghiêng qua dùng vai hích tới Đỗ Hà, một kích vốn để thủ lại có thể công, dù công không trúng cũng có thể tự thủ.

Đỗ Hà cảm thấy ngoài ý muốn, không thể ngờ Tư Tán Tất Nhược vừa ra tay đã dùng tới đòn sát thủ.

Tình thế khẩn cấp căn bản không để cho Đỗ Hà suy nghĩ, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, thân hình nhẹ như chim yến vọt lên hai mét, vừa vượt qua đối thủ, linh cơ khẽ động dùng thiên cân trụy dẫm xuống sau lưng Tư Tán Tất Nhược!

Tư Tán Tất Nhược nghiến răng chịu đòn, bước xéo một bước đạp mạnh xuống sàn đài.

Chỉ nghe rầm một tiếng, tấm ván lát đài bị gãy đôi, cả người Tư Tán Tất Nhược rơi tọt xuống đài.

Chiếu theo nội quy, nếu như bị đánh rớt xuống đài thì coi như bị bại.

Phải biết rằng ván lát đài đều được lựa chọn riêng cho tuyển thủ, là loại gỗ cực kỳ cứng chắc.

Nào ngờ bị Tư Tán Tất Nhược giẫm vào, cộng thêm công kích của cái này va chạm tăng thêm Đỗ Hà công kích khiến cả lôi đài đổ sụp, lực lượng song phương quả không nói chơi.

Tư Tán Tất Nhược cũng vì thế mà ngã xuống dưới đài hôn mê.

Người xem xôn xao, bọn họ cũng không biết thần diệu trong đó, chỉ là bằng mắt thường trông thấy Đỗ Hà một cước đá văng Tư Tán Tất Nhược xuống đài, uy lực cực lớn, thậm chí lôi đài cũng đổ sập, thêm một tiếng quát miểu sát Tư Tán Tất Nhược!

Lần này quả thực khiến cho người xem chấn động, bọn họ không thể tưởng tượng được Đỗ Hà trong lúc gặp nguy lại có thể đánh bại đối thủ, hơn nữa triệt để như thế?

Đừng nói là người xem không thể tưởng tượng được mà ngay cả bản thân Đỗ Hà cũng đồng dạng.

Tư Tán Tất Nhược công tới quá nhanh, Đỗ Hà không thể ngờ tới đối phương vừa ra tay sẽ dùng tuyệt học nên căn bản không thể nào lựa chọn

Nếu lui bước né tránh, làm mất đi tiên cơ thì sẽ làm cho đối phương không ngừng công kích, chọn lựa duy nhất của hắn chỉ có thể là nhảy lên tránh né, lúc thân thể ở trên không trung thì ngoài ý muốn phát hiện ra tuyệt chiêu đánh gục Tư Tán Tất Nhược.

Kỳ thật một chiêu giống như “Hùng tồn ngạnh kháo tế ” của Tư Tán Tất Nhược giống như trong Bát Cực Quyền là đem lực lượng thân thể tụ vào bả vai rồi dùng nó công kích, uy lực có

thể nghĩ.

Nghe nói Bát Cực Quyền Tông Sư Lý Sách Nghĩa với một cú đánh có thể phá vỡ cả một bức tường đất dày.

Nhưng do lực lượng toàn bộ ngưng tụ ở phía trước có thể khai sơn phá thạch nhưng lại để hở phía sau, Đỗ Hà đang ở chỗ cao, vừa vặn thấy được sơ hở nên dùng thiên cân trụy dẫm vào thân

hắn.

Kết quả tụ lực của Tư Tán Tất Nhược và lực lượng thiên cân trụy của Đỗ Hà kết hợp đánh vào lôi đài khiến nó lõm xuống. Căn cứ theo nguyên lý cơ học thì lực đánh vào vật có phản lực tương đương.

Hai lực lượng này vào lúc Tư Tán Tất Nhược bị ngã xuống sàn đã phản chấn vào người hắn làm nên kết quả cuối cùng.

Người xem bốn phía lặng đi một hồi mới có phản ứng, nhiệt liệt hoan hô Đỗ Hà như thiên thần hạ phàm.

Dưới sự quan sát của người xem, Đỗ Hà chậm rãi xuống đài.

Thấy vẻ mặt không thể tin của Dao Trì công chúa, Lý Nghiệp Tự, Đỗ Hà cười khổ:

- Một chiêu không thể giáo huấn hắn!

Dao Trì công chúa lại mừng rỡ như điên, tiến ra một tay đặt lên ngực, cúi người thật sâu:

- Dũng mãnh của dũng sĩ có thể so với sư hổ, nhanh nhẹn có thể so với linh dương, cho phép ta hôn khuôn mặt cương nghị của ngươi!

Nói xong, nàng không chờ cho Đỗ Hà phản ứng, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn.

Bờ môi ẩm ướt tiếp xúc vào hai bờ má khiến Đỗ Hà giật mình, giữa lông mày có thể một đường ngắn.

La Thông, Phòng Di Ái, hai tên họ Lý, tám tên họ Trình vừa nhìn thấy một màn này đều kêu lên oai oái.

Đỗ Hà ra vẻ thẹn thùng, giận dữ lườm bọn họ một cái.

Dao Trì công chúa lại thoải mái cười cười, trong lòng vui vẻ.

Nguyên lai hết thảy nguyên nhân đều xuất phát từ Dao Trì công chúa này?

Tư Tán Tất Nhược ưa thích Dao Trì công chúa nên một mực bám theo nàng, là chuyện mà mọi người đều biết nhưng cũng biết nàng ghét cay ghét đắng hắn.

Chỉ là Tư Tán Tất Nhược bám dai như đỉa đói khiến Dao Trì công chúa cực kỳ chán ghét.

Đêm hôm kia, Tư Tán Tất Nhược lại tới làm phiền nàng khiến nàng nổi giận đùng đùng quát:

- Tư Tán Tất Nhược ngươi đừng mơ, Dao Trì ta dù gả cho gà cho chó cũng không gả cho ngươi!

Tư Tán Tất Nhược dù sao cũng là nam nhân, hơn nữa là một nam nhân tự tôn, nghe vậy động lòng quát:

- Có phải ngươi có người trong lòng rồi không? Là ai? Có phải là Đỗ Hà?

Dao Trì công chúa chỉ vì Đỗ Hà phá Thổ Phiên như một cái cọc cứu mạng với quốc gia, lại còn giết Đại tướng Nương Xích Tang Dương Đốn nên lại khiến nàng hảo cảm, căn bản chưa nói tới ưa thích.

Nhưng Tư Tán Tất Nhược nói như vậy, Dao Trì công chúa cũng bực mình gắt:

- Đúng, ta thích hắn thì như thế nào?

Tư Tán Tất Nhược đố kỵ gần chết, quát khẽ:

- Nói cho ngươi biết, Đỗ Hà đã có hôn thê rồi, hơn nữa còn là Đại Đường công chúa, hắn sẽ không lấy ngươi.

Dao Trì công chúa lại nở nụ cười, nàng hận quá sâu với Tư Tán Tất Nhược nên thấy đối phương nổi giận như thế cũng không khỏi âm thầm cao hứng, đổ thêm dầu vào lửa, cười nói:

- Vậy thì làm sao, cho dù làm thiếp của hắn ta cũng cam lòng.

Lời này khiến phổi của Tư Tán Tất Nhược như muốn nổ tung, gầm lên:

- Dao Trì, ngày mai lên đài cho ngươi biết ai mới xứng với ngươi!

Dao Trì công chúa mới đầu không rõ ràng cho lắm, nhưng hôm nay đi vào đấu trường thấy đối thủ trên đài của Tư Tán Tất Nhược là Đỗ Hà thì mới hiểu ý tứ của hắn đêm trước.

Dao Trì công chúa vốn chỉ mới có hảo cảm với Đỗ Hà, hơn nữa Đỗ Hà đáp ứng trước mặt Lý Thế Dân sẽ nói giúp cho quốc gia nàng vài câu. Cũng không biết Đỗ Hà nói gì nhưng Lý Thế Dân quả thật biểu hiện với bọn họ rất nhiệt tình, hơn nữa dành cho ưu tiên rất lớn, chẳng lẽ trong đó có Đỗ Hà ra sức?

Đối mặt với ân nhân, Dao Trì công chúa cũng không thể coi như không thấy, tự mình đi lên nói cho hắn biết tuyệt kỹ của Tư Tán Tất Nhược, dặn dò hắn coi chừng.

Hành động này của Dao Trì công chúa lọt vào trong mắt Tư Tán Tất Nhược đang đứng bên kia khiến hắn càng thêm bi phẫn, hận không băm vằm được Đỗ Hà.

Lên đài, Tư Tán Tất Nhược chỉ có một ý nghĩ là trong thời gian ngắn nhất đánh bại Đỗ Hà nên vừa ra tay đã sử dụng tuyệt kỹ.

Hắn rất có tự tin với tuyệt kỹ của mình, dù công phu tá lực của Đỗ Hà giỏi thế nào thì cũng tuyệt đối không thể hóa giải.

Bởi vì một chiêu này của hắn chẳng những là lực của vai mà là của toàn thân, căn bản không cách nào tá khai.

Hắn tuyệt đối không thể tưởng được Đỗ Hà lại cao minh như vậy, có thể nhảy lên cao hai mét tránh được một chiêu này của hắn, hơn nữa thấy được nhược điểm trí mạng tiến hành phản kích đánh ngã.

Trên thực tế, võ nghệ của Tư Tán Tất Nhược xác thực không bằng Đỗ Hà, nhưng Đỗ Hà muốn có thể dành được thắng lợi cũng phải ngoài ba bốn mươi chiêu, tuyệt đối không thể trong vòng một chiêu.

Bi kịch xảy ra chỉ vì Tư Tán Tất Nhược nóng lòng cầu thắng.

Đối mặt với Đỗ Hà chiến thắng huy hoàng như thế, Dao Trì công chúa tất nhiên vui vẻ, tuy Đỗ Hà không giỏi như trong tưởng tượng của nàng, dạy dỗ Tư Tán Tất Nhược một chầu nhưng với tính cách của Tư Tán Tất Nhược lại gặp thất bại như thế khó chịu càng gấp mười lần so với việc đánh hắn một trận!

Nhất là Tư Tán Tất Nhược ở trước mặt mình nói rằng nếu như thua trận sẽ thôi không bám lấy, coi như bản thân triệt để thoát được sự quấy nhiễu của hắn.

Nghĩ đến đây, Dao Trì công chúa chợt cảm thấy Đỗ Hà thật đáng yêu.

Trong tập tục của dân tộc du mục các nàng, nữ có thể hôn hai má dũng sĩ, hy vọng có thể sau này sinh hài tử có dũng khí như đối phương.

Dao Trì công chúa tự cho mình rất cao, từ trước đến nay vẫn chưa có ai khiến nàng bội phục thật sự.

Lần này Đỗ Hà một chiêu đánh bại Tư Tán Tất Nhược khiến nàng sợ hãi thán phục , còn là ngưỡng mộ bội phục nên hôn lên trán hắn.

Dao Trì công chúa cũng không có ý khác.

Trong lòng Đỗ Hà lại không khỏi bồn chồn, thầm nhủ:

- Chẳng lẽ là Dao Trì coi trọng ta!

Trong lòng cũng cảm thấy vui sướng, dù hắn không có ý gì với Dao Trì công chúa nhưng được nhiều nữ ưa thích cũng có thể chứng minh mị lực của hắn cao, đáng giá cao hứng.

Lý Kính Nghiệp phiền muộn:

- Sao ta cái gì cũng không kém nhưng sao lại không gặp may. Không nói nữ nhân xinh đẹp theo cùng mà chút nữ sắc để chứng minh mị lực cũng không có!

Phòng Di Ái và tám tên họ Trình cũng đều gật gù thưởng thức.

Đỗ Hà cười mắng:

- Đừng ở chỗ này khoe khoang, đến phiên ngươi cũng đừng tệ đấy, kẻo bại vào tay nàng.

Lý Kính Nghiệp nói:

- Thắng được một lần đã coi trời bằng vung.

Hắn nói thế nhưng cũng tỏ vẻ nghiêm túc, hiển nhiên không muốn bị kém.

Tuy nói Lý Kính Nghiệp đã nỗ lực tối đa nhưng ở thi bắn vẫn bại bởi tay Dao Trì công chúa, xếp ở thứ hai.

Bất quá Lý Kính Nghiệp lại thắng ở môn cỡi ngựa bắn cung, tuy xạ thuật của hắn kém hơn một chút nhưng bù lại ở thuật cưỡi ngựa hơn Dao Trì.

Lý Kính Nghiệp ở ba cuộc tranh tài đã giành được một vàng một bạc một đồng.

Trong một gian phòng vắng vẻ của Đông Cung.

Gian phòng này không lớn nhưng bài trí đầy đủ, trong phòng rất nhiều đồ trang điểm.

Lý Thừa Càn ngơ ngác ngồi trước bàn trang điểm, lặng lẽ chảy nước mắt.

Nơi này là phòng Xưng Tâm.

- Rầm! Rầm! Rầm, tiếng gõ cửa dồn dập truyền đến.

Lý Thừa Càn quát lớn:

- Cút đi cho cô gia, cô gia không muốn thấy ai! Ngày mai lên triều nói cô gia bị bệnh!

Hắn sợ Lý Thế Dân nên không dám đối mặt vào lúc này.

- Không phải đâu thái tử, Hoàng hậu nương nương đến!

Tên tâm phúc ngoài phòng kêu to.

Lý Thừa Càn giật mình, vội vàng đi ra ngoài phòng?

- Nhi thần bái kiến mẫu hậu!

Lý Thừa Càn quỳ xuống khóc lớn.

- Con đó.

Trưởng Tôn hoàng hậu cũng không biết nói sao, nàng không biết chuyện thế nào, càng không biết Lý Thừa Càn ý định ám sát Đỗ Hà, chỉ cho là hắn đang hối lỗi.

Xưng Tâm được ân của thái tử không lấy thế làm trọng, ngược lại lợi dụng quyền thế của thái tử làm xằng làm bậy, hoành hành ngang ngược, chết là đáng nhưng Lý Thừa Càn dung túng kẻ dưới, xác thực nên phạt Trưởng Tôn hoàng hậu biết chuyện hoàng thượng làm không sai, nhưng người khóc dưới chân là con mình nên cũng không đành lòng.

Nàng nâng Lý Thừa Càn dậy, thấy hai má hắn còn dấu vết liền thở dài nói:

- Phụ hoàng lại đánh con?

Lý Thừa Càn ấm ức khẽ gật đầu, nước mắt tuôn rơi. Hoàng hậu trầm mặc một hồi rồi nói:

- Càn nhi cũng biết, hành vi của con gần đây thật khiến phụ hoàng con tức giận, thậm chí mẫu hậu cảm thấy hình như có ý định thay thế chức vị thái tử của con.

- Đổi thái tử?

Lý Thừa Càn lùi một bước, thần sắc hoảng sợ.

Trưởng Tôn hoàng hậu nói:

- Con cũng không cần quá mức để ý, việc này quan hệ trọng đại, phụ hoàng con nhất thời không thể quyết định. Chỉ cần con có thể sửa đổi thật lòng thì sẽ còn cơ hội! Mẫu hậu không can thiệp chính sự, cũng không giúp được ngươi? Nhưng sẽ khuyên phụ hoàng bảo Ngụy Chinh đến dạy con học tập, Ngụy Chinh làm người ngay thẳng, chỉ cần con nghe lời hắn không phạm sai lầm thì phụ hoàng sẽ không truy cứu lỗi lầm.

- Tạ mẫu hậu!

Lý Thừa Càn vừa sợ hãi vừa vui mừng.

- Còn nữa, lúc này con phải làm một chuyện!

Trưởng Tôn hoàng hậu nhìn hắn thật sâu:

- Mẫu hậu cứ nói.

- Tự mình đến thăm nói lời cảm tạ với Đỗ Hà, tự mình nhận sai!

Trưởng Tôn hoàng hậu nói.

- Cái gì?

Lý Thừa Càn lại một lần nữa biến sắc, lại là Đỗ Hà, hắn đường đường Thái tử sao có thể nói lời cảm tạ lẫn nhận sai với người dưới?

Trưởng Tôn hoàng hậu lạnh lùng nói:

- Con cho rằng con làm thái tử nên tài trí hơn người, nếu thế

thì mười phần sai rồi.

Đừng nói là con, dù là phụ hoàng sai lầm được triều thần can gián cũng tự mình nhận sai, hơn nữa còn khen ngợi người dám can gián. Con làm ra sai lầm lớn, Đỗ Hà chính nghĩa nói thẳng, vì miễn cho con phạm thêm sai lầm, muốn phụ hoàng thông cảm thì con phải tự mình đến thăm!

Lý Thừa Càn cắn răng nói:

- Hài nhi nghe theo lời mẫu hậu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.