Đại Đường Đạo Soái

Chương 592: Chương 592: Giá họa Đạo Soái




Lúc này trong Văn Học quán, Lý Thái đang chỉ huy hơn hai mươi vị học tử của Văn Học quan biên soạn “Quát Địa Chí”.

“Quát Địa Chí” là một cuốn thư tịch chuyên môn ghi chép lại quá trình ra đời và phát triển, các địa danh, thành trì, cổ tích, thần thoại, sự kiện lịch sử của các châu huyện, tập hợp thành một cuốn thư tịch quý giá lưu truyền thiên cổ.

Nếu cuốn sách này hình thành, không chỉ tạo thành tiếng vọng cực lớn trong giới sĩ lâm, mà còn có thể khiến Lý Thế Dân vô cùng vui mừng.

Lý Thế Dân thật sự vô cùng thất vọng về Lý Thừa Càn, lúc này chỉ cần có thể làm Lý Thế Dân vui lòng, vị trí Thái tử sẽ đến gần hắn hơn.

Lý Thái nghĩ đến đây, càng không kìm nén được kích động trong lòng, thúc giục văn sĩ dưới trướng đẩy nhanh tốc độ.

Lúc này chủ quản sự vụ trong phủ là Trường Sử Đổ Sở Khánh, bước nhanh tới bên cạnh Lý Thái. Trên mặt Đỗ Sở Khách lộ vẻ kích động, thấp giọng nói:

- Đại hỷ sự, Ngụy Vương điện hạ, Đỗ mỗ vừa nhận được tin tức Trí Vĩnh thiền sư đang ở Trường An, trên người hắn có mang theo tác phẩm thiên cổ “Lan Đình Tập Tự” của Vương Hi Chi, hiện giờ đang ở phủ đệ của Ngu Thế Nam.

- “Lan Đình Tập Tự” ...

Lý Thái kinh hãi kêu lên, trong lịch sử Lý Thái chính là một chuyên gia giám định và thưởng thức thư pháp trứ danh, ở phương diện này hắn còn am hiểu hơn Lý Thế Dân, thần sắc vô cùng kích động.

Đỗ Sở Khách trầm giọng nói:

- Chính là nó, căn cứ vào tin tức đáng tin, bệ hạ đã có được tin tức này, đồng thời kêu Ngô Vương và Đỗ Hà đi mượn, lấy khả năng của Đỗ Hà và Ngô Vương, chỉ có thể mượn trong ba ngày. Nếu điện hạ có thể giành được “Lan Đình Tập Tự” vào tay mình, hiến cho Bệ Hạ, tin tưởng Bệ Hạ nhất định sẽ nhìn Điện hạ với ánh mắt khác xưa.

Ánh mắt Lý Thái sáng ngời, giá trị của “Lan Đình Tập Tự” đã vượt lên “Quát Địa Chí”.

Lý Thái tâm tình khó nhịn, trong đầu đã tưởng tượng ra tình cảnh lập công trước mặt Lý Thế Dân, được khen ngợi như thế nào.

Mặc dù Lý Thái rất ngạo mạn tự đại, nhưng có thể nắm bắt được niềm yêu thích của Lý Thế Dân, mỗi tiếng nói cử động đều có thể phối hợp với Lý Thế Dân, cũng vì như vậy hắn có được rất nhiều đãi ngộ mà các hoàng tử khác không có được. Lý Thái biết rất rõ “Lan Đình Tập Tự” có vị trí như thế nào trong lòng Lý Thế Dân, vì vậy hắn quyết tâm phải dành được vật báu vô giá này.

- Tài ăn nói của em rể ta vô cùng tốt, với bản lĩnh của hắn, chỉ có thể mượn được ba ngày, xem ra chúng ta muốn có được “Lan Đình Tập Tự” trong tay cũng không dễ dàng.

Lý Thái nhíu mày, nói tiếp:

- Bất luận như thế nào, ta nhất định phải có được “Lan Đình Tập Tự”. Đỗ tiên sinh, tài trí của ngươi không thua gì nãi huynh, ngươi có diệu kế gì không?

Đỗ Sở Khách tài năng hơn người, cố nhiên không bằng Đỗ Như Hối, nhưng cũng là nhân vật nhất lưu đương đại, thong dong cười nói:

- Tiên lễ hậu binh, trước tiên cứ đến cầu trước, nếu không được, không thể làm gì khác hơn là dùng thủ đoạn bất chính.

Lý Thái không đổi sắc mặt nói:

- Vậy tiên sinh có diệu kế gì không?

Đỗ Sở Khách ngẩng đầu nói:

- Ngu Thế Nam là danh sĩ Trường An, Trí Vĩnh hòa thượng cũng là nhân vật nổi tiếng Giang Đông, chỉ cần tổ chức một hội văn nhân, dụ bọn họ ra khỏi phủ đệ. Chúng ta chỉ cần mua được hạ nhân của Ngu phủ, lấy ra “Lan Đình Tập Tự”, thiên cổ dị bảo này đương nhiên rơi vào tay điện hạ.

Ánh mắt Lý Thái sáng ngời, nhưng lập tức lo lắng nói:

- Thủ đoạn xác thực có chút không quang minh chính đại, nhưng lúc phi thường làm chuyện phi thường cũng không ảnh hưởng toàn cục. Chỉ là Ngu Thế Nam không phải là hạng đầu đường xó chợ, hắn là khai quốc công huân, có quan hệ mật thiết với phụ hoàng, nếu đưa tang vật này cho phụ hoàng, phụ hoàng chắc chắn sẽ không vui vẻ.

Đỗ Sở Khách bình thản nói tiếp:

- Lo lắng của Điện hạ, Đỗ mỗ sao có thể không nghĩ đến? Mọi việc đều có biến báo, sử dụng phương pháp không đồng nhất, hiệu quả có được đương nhiên cũng bất đồng. Điện hạ vì sao phải xem “Lan Đình Tập Tự” như tang vật hiến tặng? Đổi loại phương thức, cứ nói “Lan Đình Tập Tự” là điện hạ đoạt được từ chỗ kẻ trộm. Như vậy vừa có thể khiến Hoàng thượng vui lòng, cũng có thể lập được đại công.

Lý Thái nghi hồ nhìn Đỗ Sở Khách, trong lòng mơ hồ minh bạch tính toán thật sự của Đỗ Sở Khách. Đỗ Sở Khách cười nói:

- “Lan Đình Tập Tự” là tác phẩm xuất sắc cả đời của Vương Hi Chi, không gì sánh kịp. Loại bảo bối này, không chỉ có Bệ Hạ yêu thích, Điện hạ không phải cũng tha thiết ước mơ đó sao? Sao không cất dấu thưởng thức trước, đợi thời cơ đến, hiến nó cho hoàng thượng. Khi đó chuyện đã qua, còn ai hoài nghi, nói gì nữa?

Kỳ thực kế này của Đỗ Sở Khách cũng không ở chỗ làm sao ăn cắp “Lan Đình Tập Tự”, mà ở chỗ bức tử Trí Vĩnh hòa thượng. Trí Vĩnh năm nay đã gần trăm tuổi, với tuổi tác của hắn có thể chết bất cứ lúc nào.

Mà “Lan Đình Tập Tự” là vật tổ truyền của Trí Vĩnh, là dị bảo thiên hạ, giống như báu vật của Trí Vĩnh. Bất luận là ai, bị mất loại bảo bối này, tất nhiên sẽ cơm nước không màng, đau đớn tự trách mình. Nếu là thanh niên còn có thể chống đỡ, nhưng với một lão nhân gần trăm tuổi như vậy, làm sao có thể chịu được đả kích này, không chừng qua vài ngày sẽ quy thiên.

Trí Vĩnh là hòa thượng, cũng không có hậu nhân, chỉ cần Trí Vĩnh vừa chết, “Lan Đình Tập Tự” coi như là vật vô chủ, ai có được đương nhiên thuộc về người đó.

Lý Thái cũng nghe ra ý tứ của Đỗ Sở Khách, giả vờ không biết. Đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể mang tới niềm vui cho Lý Thế Dân, từ đó đạt được ngôi vị Thái tử, chết vài người căn bản không là gì, tự đáy lòng nói:

- Tiên sinh thực sự là lương mưu của cô vương ...Xem ra tất cả đều nằm trong lòng bàn tay tiên sinh?

Đỗ Sở Khách lộ ra biểu tình kẻ sĩ, cao giọng nói:

- Xuất lực cho điện hạ chính là bổn phận của Đỗ mỗ, chính như điện hạ nói, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, nếu không có gì bất ngờ, mấy ngày nữa “Lan Đình Tập Tự” sẽ rơi vào tay điện hạ, ngay cả người giá họa Đỗ mỗ cũng đã xem xét rồi.

Lý Thái cảm thấy hứng thú:

- Vậy không biết kẻ không may đó là ai?

Trên mặt Đỗ Sở Khách hiện lên nụ cười thần bí, không đáp mà hỏi ngược lại:

- Điện hạ cũng biết ở Trường An đã từng xuất hiện một nhân vật thần bí tên là “Đạo soái” chứ?

Lý Thái suy nghĩ một lát, vỗ tay nói:

- Nhớ ra rồi, xác thực có một người như vậy, cô vương nhớ rõ. Người này tựa hồ rất có năng lực, trong một đêm, liên tục trộm tám nhà Hạ Lan, danh tiếng lừng lẫy, nghe nói đến đi đều vô ảnh vô tung. Chỉ là lâu rồi không có tin tức của hắn. Lẽ nào….

Lý Thái suy nghĩ cẩn thận, vỗ đùi nói:

- Thì ra là thế, kẻ trộm tự xưng là “Đạo soái” kia thích lưu lại danh thiếp thông báo, chúng ta chỉ cần lưu lại ở hiện trường một tờ giấy, nói là Đạo soái lấy trộm, đổ tất cả lên đầu hắn, khiến hắn hết đường chối cãi.

Đỗ Sở Khách cũng lộ vẻ tự đắc, đối với cách làm này của mình rất là tự tin, nói:

- Chưa nói vị Đạo soái này hiện nay không biết ở nơi nào, cho dù hắn đang ở Trường An, cũng không thể biết được tất cả những chuyện này là do chúng ta làm.

**********

Đỗ phủ.

“Lan Đình Tập Tự” của Vương Hi Chi mang tới cho Đỗ Hà cảm xúc rất lớn, khiến hắn tìm được phương hướng phía trước.

Cái tên Vương Hi Chi tựa hồ như kết tinh của tinh hoa thư pháp cổ xưa, cương nhu kết hợp, vừa có tư thái hùng vĩ, vừa có vẻ đẹp ôn nhu, nhưng điều chân chính khiến người khác bội phục chính là bút lực của hắn.

“Ăn sâu vào gỗ ba phân” chính là câu thành ngữ xuất phát từ bút lực thâm hậu của Vương Hi Chi, từ cổ chí kim tựa hồ không có tồn tại làm được điều này, cho dù là những nhà thư pháp nổi tiếng như Nhan Chân Khanh, Công Quyền, Tô Thức cũng không thể so sánh. Ấn tượng sâu sắc nhất mà “Lan Đình Tập Tự” mang đến cho Đỗ Hà chính là từng chữ đều vô cùng sắc sảo.

Thể chữ Đỗ có điểm đặc sắc của nó, cũng không thua gì hành thư của Vương Hi Chi, nhưng chênh lệch về bút lực lại rất lớn.

Bởi vì “Lan Đình Tập Tự”, Đỗ Hà rốt cục phát hiện bản thân rất kém cỏi ở phương diện thư pháp.

Nghĩ đến đây, Đỗ Hà cũng không khỏi cảm khái nói:

- Xem ra thư pháp quả nhiên không phải một sớm một chiều có thể thành công ...

Đỗ Hà lắc lắc đầu, cảm thấy thời gian có vẻ không đủ, suy nghĩ kỹ càng cuối cùng cũng minh bạch, Vương Hi Chi và Trí Vĩnh yêu thư pháp điên cuồng, bọn họ có thể siêng năng khắc khổ luyện tập. Còn trong mắt hắn, thư pháp là một trong những niềm yêu thích. Trong đời hắn có ba niềm yêu thích lớn là tập võ, binh pháp và thư pháp.

Ba loại võ đạo, binh pháp, thư pháp, bất cứ loại nào cũng đều là học vấn uyên bác thâm sâu, người thường có dùng cả đời cũng khó có thể lĩnh hội một loại thần diệu trong đó, trong khi học cả ba loại, thời gian đương nhiên không đủ.

- Có nên từ bỏ, chuyên tâm học tập một loại không?

Đỗ Hà đột nhiên nảy sinh ra suy nghĩ này, nhưng hắn lập tức cảm thấy buồn cười, phủ định ý niệm trong đầu:

- Đỗ Hà ta không hy vọng trở thành đệ nhất dũng sĩ Trung Hoa năm nghìn năm như Hạng Võ, về quân sự cũng không dự định trở thành những nhà binh pháp nổi tiếng như Tôn Võ, Ngô Khởi, Hàn Tín, Bạch Khởi, về thư pháp lại càng không trông cậy có thể trở thành đệ nhất thư pháp như Vương Hi Chi, nếu đã là yêu thích thì cần gì phải tính toán được mất? Ta chỉ là không muốn chịu thua, chỉ cần có thể đứng vững bước chân ở thời đại này là đủ, cần gì phải đi tính toán với một vị tiền bối như vậy.

Nghĩ như thế, Đỗ Hà cũng cảm thấy vui sướng, không bắt buộc cũng không miễn cưỡng, tất cả tùy duyên, chỉ xem thiên ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.