Đại Đường Đạo Soái

Chương 581: Chương 581: Hòa thượng bệnh hoa liễu




Kỳ thật xử lý đám người Nạp Ngôn cùng Tuệ Không cũng không phải mấu chốt, luật pháp Đại Đường trứ danh công chính nghiêm minh, chỉ cần theo nếp làm việc, đám người Nạp Ngôn cùng Tuệ Không sẽ bị nghiêm trị theo tội lỗi.

Mấu chốt chính là cách xử lý tiền tài thu được, chỉ riêng chỗ ở của Nạp Ngôn đã có tới sáu rương bạc trắng, trong nhà kho tập thể càng nhiều. Đây chỉ mới tính Hoằng Phúc Tự, chuyện lợi dụng việc khai quang mà gạt gẫm lấy tiền tài sớm đã thành quy định bất thành văn tại chùa chiền Trường An, cơ hồ toàn bộ chùa chiền đều có tham dự.

Lý Thế Dân cùng văn thần trong Đường triều đều là những nhân vật không chấp nhận được trong mắt có hạt cát tồn tại, đối với những chùa chiền dám lừa gạt tiền trăm họ quyết không nương tay, niêm phong xử lý. Hơn hai mươi chùa miểu lần lượt vì tội dùng danh nghĩa khai quang mà kiếm tiền đều bị niêm phong toàn bộ. Mặc cho ai cũng không nghĩ ra khi tra xét hơn hai mươi chùa chiền tịch thu số tiền lên tới thiên văn. Cũng bởi vì số tiền lớn này mà cả triều văn võ đều phạm sầu.

Đem số tiền này sung công, tuy kinh tế của Đại Đường vì chiến sự sắp đến mà có chút căng thẳng, nhưng còn chưa đến mức vận dụng tiền mồ hôi nước mắt của bách tính. Đem số tiền này trả lại cho dân chúng cũng không phù hợp thực tế. Dân chúng Trường An nhiều không kể xiết, bọn họ cúng dầu vừng cũng không đồng nhất, có nhiều có ít, thật sự không biết làm sao trả lại, thực sự là một chuyện làm người cảm thấy vô cùng đau đầu.

Cuối cùng dưới sự thương nghị của toàn bộ văn võ đại thần, quyết định lấy từ dân thì dùng cho dân.

Đây là có tiền cũng không cần sầu làm sao sử dụng, dân chúng quyên tiền chủ yếu là vì làm việc thiện, bảo bình an, đem số tiền này dùng trong việc ích nước lợi dân tin tưởng dân chúng cũng sẽ không nhiều lời oán trách.

Khánh điếm Vĩnh Tế Trường An.

- Lão bản, cho ta một phòng…nhanh, phải nhanh…

Một hòa thượng trẻ tuổi vội vàng chạy vào một khách điếm lâu đời, thần sắc kích động, trên mặt lộ ra biểu tình quỷ dị.

Chưởng quỹ khách điếm Vĩnh Tế họ Ngô, gọi là Ngô thị. Ngô chưởng quỹ kinh doanh khách điếm đã hơn hai mươi năm, đã sớm dưỡng thành thái độ gặp người luôn nở ba phần cười, hắn đang tính sổ nghe có người mướn phòng, liền lộ ra dáng tươi cười hòa ái, sau đó ngẩng đầu lên định đón khách, nhưng thấy là một hòa thượng, sắc mặt liền trầm xuống, trên mặt hiện lên chút chán ghét nói:

- Không có phòng…

Hòa thượng trẻ tuổi kia chính là Biện Cơ.

Biện Cơ còn trẻ tuổi, luận đạo hạnh kỳ thật cũng chưa chắc cao minh. Dù sao kinh Phật thâm ảo khó hiểu, số lượng lại phức tạp, muốn thông hiểu thâm ý ít nhất phải có hơn mười năm nghiên cứu. Biện Cơ mười lăm tuổi xuất gia, đến nay chỉ mới hơn hai mươi. Cho dù là thiên tài thế nào cũng kém hơn những lão hòa thượng nghiên cứu Phật học suốt mấy chục năm. Nhưng hắn có tài ăn nói, có thể đem tri thức mình học được lý luận rõ ràng mạch lạc, mặc dù là những lão hòa thượng có tri thức cao thâm hơn hắn cũng không nói vượt qua hắn.

Chỉ vì thế liền lộ ra vẻ đạo hạnh của hắn cao thâm.

Cũng giống như Triệu Quát, hắn xuất thân tướng môn thế gia, thuở nhỏ được đọc đủ loại binh thư, lại trải qua luận cứ ngay cả phụ thân hắn Triệu Xa thân kinh bách chiến cũng còn kém hắn. Nhưng vừa ra chiến trường liền không giống ai, chỉ trong nháy mắt bốn mươi vạn đại quân liền biến thành mây khói tiêu tan. Triệu Quát dựa vào miệng lưỡi, Biện Cơ cũng dựa vào miệng lưỡi.

Bất đồng chính là Triệu Quát bị bộc lộ nhược điểm, mà Biện Cơ vẫn có thể dựa vào miệng lưỡi để dùng cơm.

Khi bị thẩm vấn xử án, Biện Cơ dùng miệng lưỡi lanh lợi đem toàn bộ tội danh đều trút lên trên người Nạp Ngôn cùng chủ trì Hội Xương Tự. Vốn hắn là một hòa thượng, hơn nữa không nắm quyền, bởi vì danh khí lớn nên trở thành một chiêu bài sống mà thôi.

Nạp Ngôn cùng trụ trì Hội Xương Tự đều hi vọng mượn dùng danh tiếng của hắn mang đến khách hành hương cho mình, vì vậy mới cung cấp cho hắn sinh hoạt xa hoa.

Biện Cơ tuy sử dụng vật chất từ tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng, nhưng thực sự không thể đánh đồng hắn phạm tội như đám người Nạp Ngôn.

Biện Cơ chính là lợi dụng điểm này dùng tài miệng lưỡi mà biện hộ cho chính mình.

Đại Lý Tự là cơ cấu quân sự cao nhất Đại Đường, thuyết pháp không thuyết tình. Dù Đại Lý Tự Khanh cùng Hình Bộ thượng thư đều muốn bắt giam Biện Cơ nhưng cũng không tìm được tội danh hợp lý, cuối cùng phải xử vô tội phóng thích.

Biện Cơ dù được thả ra, nhưng Hội Xương Tự bởi vì liên quan tới chuyện tham ô, đã bị quan phủ niêm phong, hôm nay hắn đã không còn nhà để về. Vì bất đắc dĩ hắn tính toán tìm một khách sạn đặt chân trước, sau đó giải quyết vấn đề ngứa ngáy trong háng của mình, nhưng không tưởng tượng được lại đụng phải một cây đinh.

Biện Cơ thật sự không phải là một tiểu hài tử ba tuổi dễ gạt gẫm, chỉ vào mấy tấm thẻ trên quầy nói:

- Chưởng quỹ, thẻ bài đều ở đây, làm sao lại nói không còn phòng, không cần phòng tốt, một gian bình thường là được.

Khách điếm cổ đại cũng không có máy tính, phần lớn đều dùng trúc bài làm số phòng, xem như chứng minh cấp khách nhân thuê phòng.

Trên quầy của Ngô chưởng quỹ có tới hơn mười tấm thẻ, như vậy ý tứ cũng đã rõ ràng.

Thanh âm lạnh lùng không chút kiên nhẫn của Ngô chưởng quỹ vang lên:

- Nói không có phòng trống thì không có phòng trống…

Biện Cơ không ngừng cọ xát hai đùi, kiên nhẫn hòa nhã nói:

- Mở cửa là vì buôn bán, vì sao chưởng quỹ lại cự tuyệt khách nhân đến thuê phòng?

Sở dĩ Ngô chưởng quỹ lãnh đạm như vậy đối với Biện Cơ, cũng không phải không có lý do.

Ngô chưởng quỹ từng là tín đồ thành tín của Phật giáo, hắn buôn bán cầu tài, luôn luôn mua hương nến được khai quang, dâng hương cầu Phật phù hộ việc làm ăn của hắn hưng thịnh. Hiện giờ tội lỗi của Nạp Ngôn được công khai, Ngô chưởng quỹ phát hiện mình bị lừa gạt thật lâu, trong lòng đối với hòa thượng chuyển thành cực kỳ chán ghét. Hắn cũng là một gia đình trung lưu, không tính là giàu có nhưng không cần lo lắng ăn mặc, còn chưa tới mức vì mất một người khách mà lo lắng vấn đề buôn bán, vì vậy tính tình nổi lên, ngang nhiên cự tuyệt không tiếp khách. Hắn thấy Biện Cơ cũng không chịu yên, ngược lại còn đem lời nói làm rõ, vì vậy không muốn tiếp tục giả tạo, nói thẳng:

- Nói đầy khách là lời khách khí, hôm nay Ngô thị ta không có ý định tiếp đãi những hòa thượng lòng dạ hiểm độc như các ngươi!

Hiện tại các hòa thượng ở trong thành Trường An đã trở thành chức nghiệp như chuột chạy qua đường.

Từ sau khi Biện Cơ xuất hiện tại khách điếm, những khách nhân đang dùng cơm cũng bất mãn trong lòng, nhưng họ cũng không tiện lên tiếng chỉ trích, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn. Hiện tại nghe Ngô chưởng quỹ mở lời cự tuyệt, cảm xúc cùng chung mối thù lập tức bùng nổ.

- Thật tốt, chưởng quỹ nói thật đúng…lăn ra ngoài, tặc hòa thượng…

- Nơi này không phải miếu hòa thượng, không có tiền cho các ngươi tham…

Thậm chí còn có người thô lỗ mắng to:

- Đừng ở chỗ này tiếp tục chướng mắt, ảnh hưởng người khác ăn uống, mau cút, miễn cho lão tử không khống chế nổi chính mình tấu ngươi một trận!

Trên mặt Biện Cơ lúc đỏ lúc trắng, dọc theo đường đi hắn đã phát hiện dân chúng trong Trường An đều có ánh mắt khác thường nhìn hắn, nhưng không thể tưởng được phản ứng tồi tệ đến như thế.

Hắn hẳn nên cảm thấy may mắn mình vẫn chưa báo ra tên họ.

Tên Biện Cơ hiện tại cũng ô uế chẳng khác gì tên Nạp Ngôn, tuy rằng hắn được phóng thích, nhưng đã trở thành một người bị người người mắng nhiếc.

Dân chúng không quản ngươi có phạm pháp bị xử tội gì hay không, bọn họ chỉ phán đoán mọi việc theo chủ quan. Biện Cơ không tham dự việc vơ vét của cải, nhưng ở trong Hoằng Phúc Tự lại bị Đỗ Hà chỉ mặt gọi tên điểm danh, hiện giờ cả thành Trường An đều biết tác phong xa xỉ của Biện Cơ, ở biệt viện xa hoa, uống trà Long Tỉnh thượng hạng, đốt Long Tiên Hương sang quý nhất.

Cũng không thể không nói Biện Cơ quả thật bị oan uổng, chỉ đổ thừa do lòng hắn có tà tâm, không phân biệt được tốt xấu đụng chạm tới Đỗ Hà.

Biện Cơ chạy ra khỏi khách điếm, chẳng khác gì chuột chạy qua đường, trong ánh mắt “nhìn chăm chú” của mọi người xuyên vào những hang cùng ngõ hẻm, đi tới một địa phương không bóng người, hắn đem hai tay thò vào trong chỗ kín, gãi mạnh một lúc. Khi hắn rút tay ra, trong móng tay đã mơ hồ có vết máu.

Chất độc của Đỗ Hà thật sự lợi hại.

Lấy dược hiệu mà nói người bình thường muốn phát tác phải một ngày một đêm, Biện Cơ thuộc ngoại tộc, hắn từ nhỏ được kiều sinh quán dưỡng, làn da mềm mại thật đẹp, vì vậy sức đề kháng thấp hơn người thường rất nhiều. Khi độc phấn nhiễm lên làn da hắn liền sản sinh phản ứng bất lương, ngay lập tức cũng không cách nào tiêu trừ, từ lúc phát tác hắn đã nhận lấy khổ sở suốt hai ngày đêm, dưới đũng quần đã mơ hồ rướm máu, vô cùng thê thảm.

Đi tới góc tối hẻo lánh trong thành Trường An, Biện Cơ thấy bốn phía không người, lại nhìn thấy cách đó không xa có người phơi quần áo, liền cắn răng trộm lấy thay đổi quần áo thành người ở nông thôn. Mặt trời khá chói chang, đội nón đi ngoài đường cũng không ai nói gì. Lần này hắn đã có kinh nghiệm, tìm một tiểu khách điếm lấy thân phận người nhà nông thuê một gian phòng riêng, gọi điếm tiểu nhị tới nói:

- Thí…

Hắn vừa định gọi một tiếng “thí chủ”, nhưng vừa thốt ra lập tức liền cảnh giác, sửa lời nói:

- Tiểu nhị, làm phiền ngươi tìm dùm một đại phu…y thuật cao minh, nhưng không cần quá nổi danh…

Tiểu nhị tên Lý Phàm trợn tròn mắt, hắn làm tiểu nhị đã năm năm, làm chân chạy là nghề chính của hắn, bình thường cũng hay giúp khách nhân tìm đại phu, nhưng chưa từng gặp vị khách nào lại có yêu cầu như vậy. Vừa cần y thuật cao minh lại không cần nổi danh, loại đại phu như thế biết đi nơi nào mà tìm?

Nhưng rất nhanh Lý Phàm lại kịp phản ứng, trong mắt hiện lên tia khinh thị, thầm nghĩ:

- Không có tiền cũng muốn mời đại phu giỏi sao?

Hắn theo bản năng xem Biện Cơ là người nghèo ở nông thôn, đại phu danh khí lớn tiền khám bệnh rất cao, danh khí không lớn y thuật lại không ổn. Vì vậy mới có yêu cầu y thuật cao minh nhưng lại không quá nổi danh.

Hắn thuận miệng đáp ứng, chạy đi tìm đại phu.

Biện Cơ dùng khăn nóng đắp vào giữa háng, nhiệt khí liền giúp hòa dịu cảm giác ngứa ngáy như điên kia, nhớ tới những chuyện gặp được gần đây, hắn chợt có cỗ xúc động muốn khóc.

Mấy ngày trước hắn còn là cao tăng nổi tiếng của thành Trường An, đi tới đâu cũng có người hành lễ vấn an. Chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã rơi vào tình trạng như thế, hiện tại ngay cả tên cũng không dám nói ra ngoài.

Sở dĩ cần mời đại phu y thuật cao minh lại không nổi danh cũng không phải như suy nghĩ của Lý Phàm, hắn không tiền mời không nổi đại phu nổi tiếng. Mà hắn sợ gặp phải người quen, hắn ở lại Trường An năm năm, mỗi lần sinh bệnh đều mời đại phu nổi tiếng trong thành Trường An. Trong những đại phu nổi danh người nhận thức hắn cũng không ít, Biện Cơ thật sợ bị người nhận ra thân phận cho nên mới đưa ra yêu cầu cổ quái như thế.

Đợi chừng nửa nén nhang, điếm tiểu nhị Lý Phàm gõ cửa phòng, hắn mang đến một đại phu chừng ba mươi tuổi, cười nói:

- Khách quan, căn cứ theo yêu cầu của ngươi, đã tìm tới đại phu. Hắn theo học đại phu nổi danh Trường An, có được chân truyền, chẳng qua bởi vì còn quá trẻ nên chưa có danh hào gì.

Biện Cơ mừng rỡ, dĩ vãng chữa bệnh cho hắn toàn là đại phu nổi tiếng, tuổi trẻ cũng vừa ý hắn, liền cười cho Lý Phàm tiền.

Lý Phàm biết điều rời đi.

Biện Cơ thẹn thùng, nhớ lại điển cố giấu bệnh sợ thầy, liền cởi ra quần dài cho đại phu kiểm tra.

Đại phu nhìn vài lần, kinh hô:

- Bệnh hoa liễu…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.