Đại Đường Đạo Soái

Chương 139: Chương 139: Huy chương vàng đầu tiên trong lịch sử






Đêm qua, Lý Thế Dân đã đánh chết một con thỏ ở Đông Cung.

Về phần Thái tử có bị trừng phạt hay không, không có tin tức, Đỗ Hà cũng không biết, nhưng đáp án lại rất hiển nhiên.

Lý Thế Dân bình thường có vẻ rất hòa khí, nhưng đã từng là một Tướng quân dũng cảm quả quyết, lòng dạ ác độc! Chọc giận hắn, Lý Thừa Càn chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp. Chẳng qua hiện giờ hắn cũng không có tâm trí chú ý đến Lý Thừa Càn, hôm nay đã là ngay thi đấu chung kết của thi việt dã, ngày hôm nay sẽ xuất hiện huy chương vàng đầu tiên trong Đại vận hội đầu tiên trong lịch sử.

Bởi vì thi việt dã cũng không phải là thi đấu một đấu một, mà là thi đấu giữa nhóm này với nhóm khác, cho nên tiến trình đặc biệt nhanh.

Mười người dự thi cũng đã tụ tập.

Đỗ Hà và Lý Nghiệp Hủ ở một bên trò chuyện, Đại Độ Thiết đứng một bên im lặng, trên người lộ ra tín niệm tất thắng, còn người Cao Xương có vẻ không tự nhiên, trên mặt có vài phần

ngượng ngùng.

Hắn tên là An Long Mã, vóc dáng không cao, nhưng ở đây không có người nào dám dò xét hắn.

Giống như Lý Nghiệp Hủ, hắn tham gia ba hạng mục kỹ thuật cỡi ngựa, trận nào cũng giành thành tích số một, là ứng viên nặng ký cho chức quán quân của trận đấu này, cũng là đối thủ mạnh nhất trong trận đấu này của Lý Nghiệp Hủ. Những người khác cũng bất phàm, nhưng kém hơn một chút.

- Tuyển thủ bắt thăm!

Lúc này trọng tài đưa lên một cái hũ, bên trong là những tờ giấy được gấp sẵn, phía trên được viết mã số con ngựa mà người dự thi sắp được nhận. Đại Độ Thiết rút đầu tiên.

- Xem ra thần tiên để ta bắt được số một rồi.

Hắn tự đắc mỉm cười, nói xong vẫn không quên liếc nhìn Đỗ Hà.

Đỗ Hà không nhìn thẳng hắn, tỏ vẻ không quan tâm.

Mười người dự thi, mỗi người đều có một mã số.

Đỗ Hà bắt được tờ giấy ghi chữ “Hai mươi”, tổng cộng có hai mươi con ngựa, theo như Đại Độ Thiết nói, mình chính là người cuối cùng, hắn gật đầu.

- Vào chuồng chọn ngựa!

Trọng tài mở chuồng ngựa ra, hai mươi con chiến mã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Căn cứ vào dãy số, Đỗ Hà đã tìm được đồng bọn thi đấu của hắn.

Đó là một con chiến mã cường tráng, toàn thân ngăm đen, nhìn qua có vẻ không tệ!

- Tuyển thủ dự thi có thể thuần phục ngựa ở đây, nhưng không được đi ra khỏi phạm vi chỉ định, bằng không sẽ hủy bỏ tư cách dự thi.

Trọng tài vẫn tiến hành công bố quy tắc dự thi, nhưng tựa hồ không có mấy người để ý tới hắn.

Chỉ có nửa giờ thuần phục, bọn người Đỗ Hà phải tranh thủ từng phút từng giây tạo mối quan hệ với con ngựa, chỉ khi giữa người và ngựa có phối hợp ăn ý, mới có thể phát huy tốt nhất, có được tốc độ nhanh nhất để đến điểm cuối cùng, giành chiến thắng chung cuộc.

Nói trắng ra là bọn họ phải nịnh bợ con ngựa, mới hy vọng Mã đại gia có thể phối hợp với mình, giành được thắng lợi.

Đỗ Hà, Lý Nghiệp Hủ đều dùng phương pháp Tần Quỳnh chỉ cho bọn họ, “quét lông ngựa”.

- Chỉ cần hầu hạ nó thoải mái, khi phi ngựa, nhất định sẽ một bước ngàn dặm.

Đây là cách Tần Quỳnh đã dạy cho bọn hắn.

Những người khác đều có diệu chiêu, có người trực tiếp cưỡi ngựa, có người cho ngựa ăn, có người thậm chí tự tắm rửa cho nó, từng con chiến mã được hầu hạ giống như đàn ông.

Duy chỉ có An Long Mã là dị loại, Đỗ Hà thấy hắn kiểm tra mũi ngựa, nhìn ánh mắt của nó, xem móng ngựa, cũng không ai biết hắn đang làm cái gì.

Nửa canh giờ thoáng cái đã hết!

Những người dự thi bắt đầu xuất hiện trên đường chạy.

Trọng tài giảng giải cho bọn họ lộ tuyến trận đấu, không hổ là trận chung kết, tổng cự ly dài năm dặm, hơn nữa ven đường có vô số chướng ngại.

Bởi vì thi việt dã tiến hành ở ngoại ô, vì vậy cũng không thu vé vào cửa, chỉ cần đứng trên đường là có thể quan sát, cho nên hai bên đường đua đã sớm tụ tập rất nhiều người. Có lẽ vì đây là trận chung kết, số người vô cùng đông, lần lượt xếp hai bên đường, nhìn qua như biển người vô tận.

- Tất cả chuẩn bị.

Người đánh trống gõ trống về phía trận đấu.

- Chuẩn bị!

Hơn mười người cưỡi ngựa bước ra.

Trong tiếng hò reo của người xem, Đỗ Hà thúc ngựa tiến lên phía trước.

Lý Nghiệp Hủ khẽ biến sắc, kêu lên “Thanh Liên”, nhưng trong trong trận đấu này, cũng khó nói cái gì.

Đại Độ Thiết càng lộ ra nụ cười chiến thắng!

Đỗ Hà cũng nghe thấy tiếng gọi của Lý Nghiệp Hủ, mỉm cười, trong lòng biết hắn muốn nói gì. Tuyển thủ tham gia không biết đường đua thi đấu, cho nên không ai biết nơi nào sẽ có chướng ngại, nơi nào sẽ xuất hiện pháo nổ, ở đâu có cái hồ nước, ở đâu có vùng núi.

Người chạy đầu tiên thường thường đều là tiên phong, chuyên môn dò đường.

Tất cả người dự thi tựa hồ đều đạt được tán đồng, không tranh giành nửa đoạn đầu đầu tiên, chỉ tranh giành đoạn đường phía sau.

Nhưng cách chạy của Đỗ Hà, theo bọn hắn thấy là mất Lý trí nhất.

Hoàn toàn không hiểu tại sao Đỗ Hà lựa chọn chiến thuật như vậy. Phần lớn mọi người đều lợi dụng người chạy đầu tiên để dò đường. Còn Đỗ Hà lại lợi dụng vị trí đầu tiên để gia tăng cự ly lẫn nhau, một hơi vượt lên trên cùng.

Hắn tin tưởng vào kỹ thuật và năng lực ứng biến của mình, cho dù không biết phía trước có nguy hiểm gì, hắn cũng có thể xông tới.

Chướng ngại vật xuất hiện đầu tiên chính là rào cản, Đỗ Hà nhãn lực hơn người, từ xa đã chuẩn bị kỹ càng, hai chân thúc vào bụng ngựa, phóng ngựa dễ dàng vượt qua rào cản cao hơn một thước, kỹ thuật khống chế ngựa xuất sắc, khiến cho người đứng xem hai bên đường đều lộ ra tiếng kêu thán phục.

Sau khi hắn vượt qua rào cản một hồi lâu, tên thứ hai mới vừa vặn lướt qua, bọn họ đồng không ý thức chiến thuật Đỗ Hà sử dụng.

Đỗ Hà vẫn tiếp tục tiến lên, chạy ước chừng 500m, ở trước mặt hắn xuất hiện một con sông nhỏ vắt ngang qua đường đua, chia đường đua làm hai đoạn, trên sông có có năm cây cầu nổi dùng tấm ván kết thành, cây cầu rộng không quá một thước, ngựa muốn qua sông chỉ có thể đi qua cầu.

Đỗ Hà không do dự, giảm bớt tốc độ, chẫm rãi bước đi, đi đến nửa cầu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chiêng trống vang động rung trời, một đám dê trốn trong bụi cây trước mặt nghe tiếng trống lao ra, thanh thế tựa như chiến tranh.

Chiến mã nghe thấy động tĩnh như vậy, không khỏi cả kinh, lỗ tai lay động, cũng may Đỗ Hà vội vàng kéo dây cương, ổn định chiến mã, mới không bị ngã xuống sông, không khỏi thầm mắng, tên hỗn cẩu nào nghĩ ra chủ ý này.

Cây cầu nổi vốn đủ hiểm rồi, còn bày thêm chiêu này.

Sau khi ổn định tâm thần, giục ngựa xông qua cầu nổi, lại bắt đầu chạy như điên.

Đoàn người phía sau nghe thấy tiếng trống, hiểu ý mỉm cười, trong lòng có chuẩn bị.

Trên đường đi, bọn họ đều có báo động trước, cho nên chạy tới rất nhẹ nhàng, nhất là qua những chỗ hiểm yếu đều có chuẩn bị, không giống như Đỗ Hà, gặp chuyện đột ngột đều kinh hãi.

Sau khi chạy được khoảng nửa đường, bọn họ mới giật mình tới, mặc dù bọn họ có Đỗ Hà đi trước cảnh báo, nhưng đồng dạng cũng phải đi qua những chỗ nguy hiểm giống nhau, cũng không tiết kiệm được bao nhiêu thời gian so với Đỗ Hà, còn Đỗ Hà lại có ưu thế đi trước, cách bọn họ càng ngày càng xa.

- Tên giảo hoạt!

Đại Độ Thiết gầm lên, thúc ngựa giơ roi, đẩy nhanh tốc độ.

Những người khác cũng vội vàng làm theo.

Nhưng bọn hắn đã đánh mất cơ hội dẫn đầu, mặc dù con đường phía trước của Đỗ Hà nguy hiểm trùng trùng, nhưng hắn có võ kỹ, cộng thêm giác quan thứ sáu nhạy cảm hơn người, có thể thấy rõ tiên cơ, cho dù không thể cũng có thể dựa vào lực phản ứng xuất sắc ổn định chiến mã, sau đó bình tĩnh xông qua.

Mấy người phía sau càng đuổi càng gần, lúc này phía trước Đỗ Hà chỉ còn lại một cửa ải khó khăn: Từng dãy lan can cao hơn 2 mét xuất hiện trước mặt của hắn, lan can xếp thành hàng dài đến trăm mét tạo thành một đường hầm giống như sơn động.

Hiển nhiên cửa ải cuối cùng chính là phải xuyên qua đường hầm sơn động dài trăm mét này.

Ngựa vừa vặn cao tới 2m, người ngồi trên lưng ngựa không cách nào thông qua, biện pháp duy nhất chính là nghiêng ngựa, hoặc là ngửa ra sau trên lưng ngựa, nếu không thì trực tiếp giấu người dưới bụng ngựa, ngoài ra không còn cách nào khác thông qua.

Bởi vì ở nơi này có thể nhìn thấy thắng lợi cuối cùng, cho nên dân chúng tập trung ở đây hơn hai vạn người, hơn hai vạn ánh mắt đều chờ mong nhìn Đỗ Hà dùng phương pháp gì xông qua cửa ải khó khăn cuối cùng này.

Đối mặt với tình huống này, Đỗ Hà hét dài một tiếng, hắn lại dùng roi quất mạnh lên mông ngựa, còn mình thì bay vút lên cao, trực tiếp dẫm lên lan can bay về phía trước.

Ngựa cực nhanh, người cũng cực nhanh!

Ngựa chạy qua đường hầm, người cũng đạp một bước cuối cùng lên đường hầm, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, Đỗ Hà một lần nữa về trên lưng ngựa, thong dong xông về đích. Tất cả im lặng, giống như thời gian đã ngừng trôi.

Toàn trường yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Không chỉ có người xem, ngay cả đám trọng tài cũng ngay dại.

Đột nhiên một tiếng “rầm” vang lên!

Đại Độ Thiết đụng vào lan can, bay ngược ra ngoài, mạnh mẽ té lăn quay trên mặt đất. Thì ra hắn không muốn thua, truy đuổi gấp gáp, khi nhìn thấy lan can thì đã muộn, trực tiếp đập đầu vào lan can bay ra.

Va chạm của Đại Độ Thiết tựa hồ cũng khiến mọi người bừng tỉnh.

Người xem hô to tên của Đỗ Hà, tuôn ra tiếng hoan hô long trời lở đất.

Những người còn lại cũng lần lượt vượt qua đường hầm về đích, chỉ có Đại Độ Thiết bi kịch té trên mặt đất rên rỉ.

Đỗ Hà giành giải quán quân, An Long Mã thứ hai, Lý Nghiệp Hủ thứ ba, thua An Long Mã một thân ngựa.

Dưới quan sát của mọi người, trọng tài cao giọng hô:

- Ta tuyên bố thi việt dã kỹ thuật cưỡi ngựa, Đỗ Hà của Đại Đường giành được quán quân!

- Chúc mừng ngươi!

Lý Nghiệp Hủ dù có chút tiếc nuối, nhưng với tư cách bằng hữu vẫn chân thành đưa tay chúc mừng.

- Đa tạ!

Hai bàn tay nắm chặt vào nhau.

- Ta không phục, không công bằng!

Đại Độ Thiết lao đến, vẻ mặt không cam lòng, hết lên với trọng tài:

- Hắn phạm quy rồi!

Trọng tài ngẩn ngơ, ngạc nhiên hỏi:

- Xin hỏi tuyển thủ số hai mươi phạm quy gì? Tại sao ta không biết?

- Cái này…

Đại Độ Thiết không nói ra lời, trận đấu chỉ quy định người cưỡi không được xuống ngựa, hai chân không thể chạm đất, vừa chạm đất là tính thua, Đỗ hà xác thực không chạm chân xuống đất.

Đại Độ Thiết không nói được, lại cao giọng hét:

- Ngươi lừa gạt!

Lý Nghiệp Hủ khinh thường nói:

- Thanh Liên ở phía trước anh dũng tranh giành vị trí đầu tiên, là chúng ta không theo kịp hắn, ngươi lại nói hắn là gạt, làm gì có đạo lý.

Đỗ Hà cũng muốn trêu chọc hắn:

- Hảo nam nhi phải biết chấp nhận thất bại, đánh cược với ngươi thật là mất mặt ta.

Mọi người xung quanh cũng đồng loạt biểu thị vẻ khinh thường Đại Độ Thiết.

Đại Độ Thiết cũng biết mình đuối lý, nổi giận đùng đùng, gạt đám người rời đi.

Đỗ Hà giống như một Tướng quân chiến thắng trở về, quay trở lại sân thi đấu dưới sự hoan hô vang dội của biển người.

Trong sân thi đấu, dưới ánh mắt của gần như mười vạn người xem, leo lên đài lĩnh thưởng.

An Long Mã, Lý Nghiệp Hủ cũng phân biệt đứng hai bên hắn, Lễ bộ Thượng thư phụ trách trận đấu lần này đích thân đeo một kim bài chói lòa cho Đỗ Hà.

Trong giây phút Đỗ Hà đeo kim bài, toàn bộ sân thi đấu đều vang lên cái tên “Đỗ Hà”.

Đỗ Hà, Lý Nghiệp Hủ về tới phòng nghỉ, La Thông, Lý Kính Nghiệp, Phòng Di Ái, Lý Nghiệp Tự vây quanh chúc mừng, Bát Kim Nguyệt Trình gia cũng lách vào chúc mừng.

Trình Xử Lượng cười nói:

- Đỗ tiểu tử đã nhận được giải quán quân, thế nào cũng phải ăn mừng, đêm nay Đỗ tiểu tử mời khách ở đệ nhất lầu Trường An, chúng ta đánh chén một bữa no nê thế nào ha?

Mọi người cũng ồn ào phụ họa.

Đỗ Hà cũng quả thực cao hứng, lập tức đồng ý:

- Không có vấn đề!

- Đúng rồi, thi đấu tiếp theo của chúng ta như thế nào?

Đỗ Hà hỏi Lý Nghiệp Tự, sáng nay hắn phải đi tham gia thi đấu, không xem được danh sách thi đấu. Tiểu tổ bọn họ thi đấu giành được thắng lợi, phân ra top 8, chỉ là không biết thi đấu

được phân phối như thế nào.

Lý Nghiệp Tự cười nói:

- Oan gia ngõ hẹp! Ta rút trúng Đại Độ Thiết, còn Tùng Tán Tất Nhược lại rút trúng ngươi!

Trận đấu xếp hạng ngày mai, xem ra ngươi không có hy vọng giao thủ với Đại Độ Thiết!

Trong giọng nói của hắn tràn đầy tự tin.

- Đúng vậy!

Đỗ Hà lơ đễnh nói:

- Ngươi đánh thắng Đại Độ Thiết, ta đánh thắng ngươi, đồng dạng có thể chứng minh ta mạnh hơn hắn!

Lý Nghiệp Tự cũng cười nói:

- Ta chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi, thời gian trước sư phụ ta Cầu Nhiêm Khách đã đến Trường An, dạy ta mấy diệu chiêu, ta đang muốn thử xem thế nào, chúng ta gặp nhau ở trận chung kết!

- Được!

Hai người mỉm cười. Trong mắt cũng hiện lên chiến ý lẫm liệt.

Bọn họ là huynh đệ, cũng là đối thủ.

Khi thì huynh đệ thì giúp đỡ lẫn nhau, lúc là đối thủ thì cùng nhau nghiệm chứng học hỏi, cùng nhau tiến bộ.

Kế tiếp là trận đấu bắn cung của Lý Kính Nghiệp, Đỗ Hà mới vừa ra khỏi phòng nghỉ, bước ra ngoài sân bãi đã nghe thấy tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, tiếng hoan hô này còn lớn hơn khi hắn nhận kim bài.

Đỗ Hà hiếu kỳ nhìn lên sân thi đấu, thì ra là công chúa Dao Trì của Hùng quốc ra sân nàng mặc một bộ trang phục màu trắng bó sát người, bước ngọc khoan thai, đi vào trong sân, nhất cử nhất động, đều lộ ra phong độ tư thái thu hút lòng người.

Đỗ Hà không khỏi cười khổ, mỹ nữ bất luận ở niên đại nào cũng đều nổi tiếng, đây là quy luật muôn đời không thay đổi.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến hắn há hốc mồm kinh ngạc.

Dao Trì công chúa cong cung tiễn.

- Vút.

Ba mũi tên liên tiếp bắn ra, trúng ngay hồng tâm cách 300 bước, khiến những người đứng xem đều bộc phát ra tiếng hô vang trời.

Dao Trì công chúa đã giành được quyền tiến vào trận chung kết.

Lý Kính Nghiệp cũng không bất ngờ, cười nói:

- Chỉ cần ta thắng ván này, đối thủ trận chung kết ngày mai chính là nàng!

Hắn nói xong, sải bước ra sân thi đấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.