Thân thể Đỗ Hà trần trụi, toàn thân đều ngâm bên trong ôn tuyền.
Hưởng thụ cảm giác thoải mái khi nhiệt khí rửa sạch toàn thân, cả người đều
cảm thấy nhẹ nhàng như bay, giống như lâm vào trong mây mù, ánh mắt tựa
hồ biến nặng ngàn cân, không ngừng nhắm lại. Đã nhiều ngày hắn đều chìm
trong tư tưởng nên làm cầm thú hay không bằng cầm thú, mỗi đêm đều đếm
được vạn đầu dê, làm sao có thể nghỉ ngơi cho tốt.
Hiện tại tinh thần thả lỏng, bất tri bất giác ngủ thiếp bên trong suối nước nóng.
Trong lúc ngủ mơ, lại mông lung thả hồn về chuyện tối đêm qua.
Tướng ngủ của Dao Trì lại không thành thật, có thói quen ôm gối ngủ…
Đỗ Hà cũng có thói quen ôm lão bà ngủ…
Trong lúc mơ màng, nhận thấy được thân hình mềm mại chen vào lòng mình, Đỗ Hà không tự chủ được ôm thân thể kia vào trong ngực, còn bất chợt lướt qua trên hai ngọn núi, cuối cùng còn trực tiếp cầm một ngọn núi nắn lấy…
- Dát chi…
Đỗ Hà bị tiếng kêu to sắc nhọn làm giận mình tỉnh lại, mở mắt nhìn liền
thấy Mãnh nhi đang đứng trên núi đá ngay ôn tuyền, dưới chân nó cột lấy
một phong thư màu đỏ.
- Bị ngươi hù chết…
Đỗ Hà cười mắng nhỏ một câu, trong đầu chợt nghĩ tới giấc mộng vừa rồi, không biết là mộng hay sự thực.
Nhưng có thể khẳng định sáng sớm nay tỉnh lại, khi hắn mở mắt đã thấy Dao Trì đang ôm hắn chặt cứng, mà một bàn tay hắn lại ôm ngang hông nàng, tay
còn lại xuyên vào trong yếm nắm lấy gò ngực của nàng.
Lúc ấy Đỗ Hà trợn tròn mắt, hoàn hảo Dao Trì còn chưa tỉnh lại, bằng không dù cho hắn nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Nghĩ tới thân thể xinh đẹp của Dao Trì, đường cong mượt mà như ngọc, đừng
nhìn hiện tại Dao Trì uy phong bát diện, là nữ vương Tượng Hùng quốc
tương lai, thống soái quân sự cao nhất của Tượng Hùng, nhưng khi cởi
quần áo, vùi đầu ôn nhu vào vai hắn, chẳng khác gì một tiểu tức phụ vừa
bước lên kiệu hoa về nhà chồng.
Cứ như thế từng ngày trôi qua khiến Đỗ Hà hàng đêm đều rơi vào tranh đấu tư tưởng không ngừng.
Lúc này Đỗ Hà lại nghe được vài tiếng kêu to, tựa hồ đang buồn bực vì bị Đỗ Hà xem thường, thần ưng mạnh mẽ vẫy cánh thổi tung nhiệt khí trên ôn
tuyền bay tản ra xa.
Đỗ Hà cũng không nghĩ nhiều, cầm lấy thư, nội dung ghi chép tình báo về Thổ Phiên trong những ngày gần đây.
Thổ Phiên cùng Tượng Hùng thuộc hai quốc gia cực đoan, Tượng Hùng là đại
quốc cổ xưa của Thanh Tàng cao nguyên, có được nền lịch sử, văn hóa tồn
tại thật nhiều năm, cũng giống như Hoa Hạ, cho nên đối với văn hóa từ
bên ngoài đến luôn mang theo thái độ bài xích.
Mà Thổ Phiên là
quốc gia mới quật khởi, bọn họ không có văn hóa riêng, không có lịch sử
tồn tại. Tùng Tán Kiền Bố là quốc vương khai quốc, tựa như một khối bọt
biển, tùy ý hấp thu văn hóa của nước khác, biến thành sở trường cho nước mình. Đây là một trong những nguyên nhân mà Thổ Phiên quật khởi thật
nhanh. Nhưng hiện tại ưu thế này đã biến thành thương tổn thật lớn cho
Thổ Phiên.
Bởi vì Thổ Phiên thiếu thốn nền văn hóa riêng thuộc về mình, bên trong lãnh địa chẳng khác gì một món thập cẩm, đủ loại văn
hóa đủ loại người.
Ở Tượng Hùng, biết nói Hán ngữ cũng không có
gì kỳ quái, nhưng chỉ cần ngươi mở miệng nói Hán ngữ liền tỏ rõ ngươi
không phải là người Tượng Hùng. Mà ở Thổ Phiên, chỉ cần trên mặt ngươi
không viết lên quốc tịch của chính mình, mặc kệ ngươi nói tiếng Tượng
Hùng tiếng Tạng, hay Trung Nguyên Hán ngữ, đều không ai phán đoán được
thân phận đích thực của ngươi.
Loại hoàn cảnh đặc thù này chính
là địa phương tuyệt vời cho Đạp Nguyệt Lưu Hương thi triển sở trường.
Mới hơn tháng thời gian ngắn ngủi, đủ loại tình báo đã được thu thập rõ
ràng rành mạch, làm cho Đỗ Hà ở Tượng Hùng nhưng vẫn biết được từng cử
động nhỏ nhất của Thổ Phiên.
Chẳng khác gì đi dạo trong hoa viên của chính mình, sau khi trời tối Đỗ Hà lặng lẽ đi tới doanh trướng của Dao Trì.
Dao Trì đã chuẩn bị xong thức ăn, giống như một tiểu tức phụ đang chờ đợi lang quân về nhà, chờ Đỗ Hà đến.
Tâm ý của Dao Trì Đỗ Hà cũng hiểu rõ, từ đêm đó cùng nhau ngủ chung giường
hắn liền hiểu được, cho dù chính mình thực sự có hành vi cầm thú, Dao
Trì cũng sẽ không cự tuyệt.
Nhưng làm một nam tử, không chỉ có tính dục còn phải có một tấm lòng biết gánh vác trách nhiệm.
Dao Trì đã sắp trở thành nữ vương Tượng Hùng quốc, mà hắn là Đại Đường phò
mã, còn có thê tử, không thể cấp cho Dao Trì lời hứa cùng hạnh phúc được nữa.
Nếu không thể cấp cho nàng, nên bảo trì khoảng cách thì tốt hơn.
Đỗ Hà ngồi xuống ghế, đưa phong thư trong tay nói:
- Hai vạn, bên ngoài Bình Đô sơn khẩu chỉ có hai vạn đại quân Thổ Phiên,
thống soái của bọn hắn cũng không phải người lạ, chính là người ái mộ
trước kia của nàng, thân đệ của Tùng Tán Kiền Bố, Tùng Tán Tất Nhược!
- Là hắn!
Dao Trì cắn răng, cười lạnh nói:
- Đồ khốn này tới đúng lúc. Hừ, Tùng Tán Kiền Bố cho hắn lãnh binh, chú định phải chịu kết cục thất bại!
Đỗ Hà gật đầu đồng ý, đúng như lời nói của Dao Trì, Tùng Tán Tất Nhược
chính là nơi đột phá cuộc chiến này. Nhưng hắn sửa lại cách nói chuyện
của Dao Trì:
- Tùng Tán Kiền Bố cũng không dùng lầm người, mà là hắn không biết sự tồn tại của ta…
Tùng Tán Tất Nhược đi theo Tùng Tán Kiền Bố thân kinh bách chiến, biết binh
pháp, dũng mãnh gan dạ lại thiện chiến, xưng là một lương tướng còn chưa đủ.
Ở Tượng Hùng quốc hiện giờ, còn chưa tìm ra được người có thể đối địch với hắn.
Nhưng Dao Trì dựa vào địa thế canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, chân chính dã chiến cũng chưa bao giờ tiếp xúc qua.
Hiện tại nhiệm vụ của Tùng Tán Tất Nhược không phải đánh chiếm Bình Đô sơn
khẩu, mà là ngăn chặn Bình Đô, không cho Tượng Hùng quốc thừa cơ phối
hợp cùng Đại Đường hai mặt giáp công.
Làm được điểm này, với năng lực của Tùng Tán Tất Nhược cũng đã đủ.
Về phần Tùng Tán Kiền Bố cùng Khâm Lăng đang hợp lực đối phó Đường quân uy hiếp lớn nhất.
Loại bố trí này, loại phân phối này hợp lý xảo diệu, nhưng Tùng Tán Kiền Bố lại tính sót sự tồn tại của Đỗ Hà.
Quân sự tiêu chuẩn của Đỗ Hà còn vượt hơn Tùng Tán Kiền Bố cùng Khâm Lăng,
chỉ mạnh không yếu. Về phần Tùng Tán Tất Nhược, song phương càng không
cùng một trình độ cấp bậc.
- Huynh có kế hoạch gì?
Trong mắt Dao Trì lóe ra ánh sáng khác thường.
Mỹ nữ cần có người truy đuổi mới có thể thể hiện ra giá trị tồn tại của
nàng. Nhưng người truy đuổi nếu cường ngạnh bá đạo, không từ một thủ
đoạn nào, quấn quýt đeo bám, chỉ sẽ làm người chán ghét, làm người phản
cảm.
Dao Trì thống hận Tùng Tán Tất Nhược vô cùng sâu dày.
- Kế hoạch sao, tự nhiên là có!
Đỗ Hà cười bí hiểm…
Bên ngoài Bình Đô sơn khẩu.
Tùng Tán Tất Nhược không ngừng đi qua lại trong doanh trướng, người mặc dù
nơi này nhưng lòng lại bay về phía tiền tuyến chân chính.
Chiến
dịch giữa Đường triều cùng Thổ Phiên mới là chiến trường chủ yếu, vận
mệnh của Thổ Phiên cũng sẽ được quyết định tại nơi đó.
Trong lòng Tùng Tán Tất Nhược lo lắng cho quốc gia của mình, tự nhiên đem tâm thần đặt trên cuộc chiến giữa Đường triều cùng Thổ Phiên nhiều hơn.
Về phần mảnh đất nơi này, hắn căn bản không để trong lòng. Tượng Hùng quốc chẳng khác gì gốc cây khô, chỉ còn chờ đông tuyết phá hủy.
Tùng Tán Tất Nhược còn chưa biết chuyện năm mươi võ lâm cao thủ đã bị giết chết, gọi là đông tuyết là ám chỉ bọn hắn.
- Thật không biết tiền tuyến thế nào rồi!
Tùng Tán Tất Nhược lo lắng thở dài.
- Tất Nhược đại nhân!
Thanh âm của Sử Trữ Gia vang lên, vừa quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Sử Trữ Gia vừa hô to vừa xanh mặt đi nhanh về phía bên này.
Sử Trữ Gia là một tú tài Đường triều, phần tử trí thức, có vài phần tài
cán, nhưng người như hắn ở Đường triều thật sự quá nhiều, không có cơ
hội cho hắn xuất đầu. Vì vượt trội, Sử Trữ Gia đi tới Thổ Phiên, mưu cầu chức quan. Hắn tinh thông học vấn Đường triều, được Tùng Tán Kiền Bố
xem trọng, ủy thác trọng trách.
Sử Trữ Gia cũng cam tâm tình
nguyện cống hiến cho Thổ Phiên, tính cách của hắn bình tĩnh, cùng Tùng
Tán Tất Nhược một lạnh một nóng. Sự tồn tại của hắn dùng để ngăn chặn sự nóng nảy của Tùng Tán Tất Nhược.
Dùng người là một môn học vấn, Tùng Tán Kiền Bố hiểu thật rõ chân lý bên trong.
- Không tốt, không biết vì nguyên nhân gì, mục đích của chúng ta đã bị
Tượng Hùng quốc phát hiện, bọn hắn còn đem tới đầu của năm mươi người…
Sắc mặt Tùng Tán Tất Nhược sầm xuống, tiếc nuối nói:
- Không thể tưởng được Dao Trì cũng có chút bổn sự!
Hắn có thể bảo trì bình tĩnh cũng không phải vì giỏi khắc chế, mà là thờ ơ, trong năm mươi người kia đa số đều là người Đường triều, hơn nữa đều là bại hoại không hỗn được tại Đại Đường, căn bản không đáng đồng tình.
Chẳng qua bởi vì kế hoạch thất bại nên không công phá được hậu phương
Tượng Hùng quốc mà cảm thấy tiếc hận.
Sử Trữ Gia thấy hắn không phát hiện được ý tứ của mình, nhỏ giọng nói:
- Trong đầu người có một là của trưởng công chúa…
Tùng Tán Tất Nhược thất kinh, kinh hô nhảy lên:
- Ngươi nói cái gì? Đại tỷ? Hỗn đản…
Sắc mặt hắn không còn chút huyết sắc.
Bọn hắn còn nhỏ tang phụ, khi Tùng Tán Kiền Bố còn chưa quật khởi, Thổ
Phiên vẫn chỉ là tiểu quốc mặc người khi dễ. Mấy huynh đệ tỷ muội bọn
hắn từng bước một đồng tâm hiệp lực đi tới, cảm tình phi thường thâm
hậu. Cũng bởi vì như thế cho dù Sát Nhĩ Phỉ bị biếm lãnh cung, cũng vẫn
tiếp tục giúp thân đệ mình đánh chiếm Tượng Hùng.
Tùng Tán Tất
Nhược nghe được đại tỷ đã chết, làm sao còn lý trí, rít gào vọt tới cửa
quân doanh, tìm được đầu của Sát Nhĩ Phỉ, đem đầu lâu không còn chút máu ôm trong lòng, lớn tiếng tru lên, hắn không khóc, nhưng nước mắt lại
không nhịn được rơi xuống, thanh âm thê thảm chói tai hét vang:
- Xuất binh, chết tiệt Tượng Hùng, ta muốn dùng máu tươi của bọn hắn báo thù cho đại tỷ!
Hắn gầm rú lên, tựa như một con sư tử phẫn nộ.
Sử Trữ Gia luôn đi theo phía sau hắn, hắn sợ nhất chính là nghe câu này, vừa nghe hạ lệnh lập tức phản đối kêu to:
- Không được, không được!
Hắn tùy quân làm tham mưu, nhưng chỉ là do Tùng Tán Kiền Bố trao quyền lực
ước thúc Tùng Tán Tất Nhược, dù cho hắn ra lệnh cũng không ai nghe lời
hắn.
Sử Trữ Gia lôi kéo Tùng Tán Tất Nhược, thấm thía nói:
- Tất Nhược đại nhân, ta hiểu được ngươi. Dù tính ngươi nóng nảy làm việc không thích suy nghĩ, nhưng tuyệt đối không phải kẻ ngốc. Ngươi hãy
nghĩ xem vì sao? Vì sao lại có đầu của trưởng công chúa? Dù nói thế nào
trưởng công chúa đều là vương phi của Tượng Hùng, cho dù chết cũng sẽ
không cần làm như vậy. Mục đích của bọn hắn là vì chọc giận đại nhân, để đại nhân tấn công Bình Đô sơn khẩu. Đại nhân ngẫm lại, chúng ta dốc lực cả nước đều không phá được Bình Đô sơn khẩu, hai vạn binh mã của ngươi
có thể lấy được sao? Nếu đại nhân hao binh tổn tướng, phía sau tất nguy, tiền tuyến sẽ chịu ảnh hưởng. Khi đó đại nhân ngươi trở thành tội nhân
của Thổ Phiên!
Tùng Tán Tất Nhược không nói lời nào, thất hồn lạc vía ôm đầu của Sát Nhĩ Phỉ rời đi.
Hắn cũng không tiếp tục nhắc lại chuyện báo thù.
Sử Trữ Gia thuyết phục được Tùng Tán Tất Nhược, cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, nghĩ thầm:
- Chút thủ đoạn ấy còn muốn thành công trước mặt ta hay sao?