Hiên Viên Khách mà
đàn ông nhiệt huyết phương bắc, xem cừu hận rất nặng, tiểu ân không
quên, có cừu oán tất báo, nửa đêm tỉnh mộng, thường thường mở thấy cảnh
thấy chất thành đống dưới thành Bình Nhưỡng, cho dù dừng chân ở Cao Ly,
cũng không quên mối hận này, lập chí báo thù, đảo loạn Cao Ly.
Nhưng hắn năng lực có hạn, cho tới nay tiểu đả tiểu nháo, cũng không có ý
nghĩa chân chính gì, thẳng đến gần đây mới có phát triển mang tính thực
chất.
Đối mặt đáp án của Hiên Viên Thiên, Hiên Viên Khách rất là thoả mãn, gật đầu nói:
- Mấu chốt làm người là không quên quê quán, chúng ta có gốc ở Trung Nguyên, mặc dù đã rời đi rất xa, cũng phải nhớ điểm này.
Hắn dừng một chút, sau đó mới nói chính sự:
- Ngày hôm qua ta vào thành thu mua, gặp được Vinh Lưu Vương...
Trong mắt Hiên Viên Thiên hiện ra dị sắc, hắn có hiểu biết nhất định về tình hình của Cao Ly.
Vinh Lưu Vương là quốc vương Cao Ly, nhưng chức quốc vương của hắn chỉ là
hữu danh vô thực, toàn bộ quân quyền đều nắm giữ ở trong tay Mạc Ly Chi
Uyên Cái Tô Văn của Cao Ly, mà Vinh Lưu Vương và Uyên Cái Tô Văn, giữa
hai người, ở chung hòa hợp. Đáng tiếc Vinh Lưu Vương có tâm quyền lực
quá nặng, muốn phân cao thấp với Uyên Cái Tô Văn.
Mà hai người gần đầy càng kịch liệt, đã tới hoàn cảnh thủy hỏa bất dung.
Tuy Vinh Lưu Vương là quốc chủ, nhưng hắn không có bao nhiêu quyền lực, tại thời đại này, nắm đấm chính là đạo lý cứng rắn nhất, Uyên Cái Tô Văn
chiếm được binh quyền cực lớn ở Cao Ly, cho nên chiếm được ưu thế tuyệt
đối.
Trong nội tâm Hiên Viên Thiên khẽ động, truy vấn:
- Vinh Lưu Vương muốn chạy?
Trong mắt Hiên Viên Khách hiện ra thần sắc vui mừng, nói:
- Ngươi đoán không sau, vài ngày trước Vinh Lưu Vương tập hợp đại thần,
muốn ám sát Uyên Cái Tô Văn, nhưng tin tức lộ ra, Uyên Cái Tô Văn tránh
được một kiếp. Uyên Cái Tô Văn trải qua chuyện này, đã triệt để vạch mặt với Vinh Lưu Vương, cho binh vây hoàng cung. Vinh Lưu Vương thấy tình
thế không ổn, từ mật đạo thoát đi, hiện giờ ẩn thân trong thành Bình
Nhưỡng. Hắn hi vọng mượn thương đội của chúng ta tiến vào Liêu Đông, tìm nơi nương thúc thúc của hắn. Ý định dựa vào binh mã Liêu Đông mà quyết
cao thấp với Uyên Cái Tô Văn, yêu cầu của hắn, ta đồng ý... Ngươi cũng
biết nguyên do?
Hiên Viên Thiên không chút do dự trả lời:
- Gia gia muốn chế tạo việc Vinh Lưu Vương, Uyên Cái Tô Văn nội đấu, làm cho Trung Nguyên thừa cơ diệt Cao Ly.
Hiên Viên Khách giơ nắm đấm lên, kích động nói:
- Ngươi nói không sai, năm đó ta không để ý hướng đi của Trung Nguyên,
phát hiện Trung Nguyên hiện giờ xưa đâu bằng nay. Nó so với nhà Tùy còn
mạnh hơn, cường đại hơn. Quân vương cũng không phải Tùy Văn Đế có thể so sánh. Chỉ cần Cao Ly nội loạn, với uy thế Đường triều nửa năm trước
diệt Tiết Duyên Đà, phá Cao Ly là chuyện dễ dàng.
Hắn càng nói
càng hưng phấn, trong mắt tràn đầy lệ quang, hắn tài phú và địa vị của
hắn, muốn quay về cố thổ, đó là dễ dàng. Hắn không cam lòng trở về
không, hắn muốn tận mắt thấy Cao Ly diệt vong, sau đó nở mày nở mặt rời
đi.
Một ngày này, hình như đã sắp tới.
- Ngày mai ta sẽ
lén lút đưa Vinh Lưu Vương đi tới Liêu Đông, mà ngươi cũng nên quay về
Trung Nguyên trước, cầu kiến Đường hoàng, cho thấy tất cả, thỉnh hắn
chuẩn bị sẵn sàng, phát binh Cao Ly...
…………..
Hoằng Văn quán.
Đường vương triều có Đồ Thư Quán, là nơi văn nhân trong thiên hạ hướng tới.
Có thể nhậm chức ở Hoằng Văn quán, không phải một phương đại nho, chính
khách quốc gia, nếu không thì phải có tài hoa hơn người mới có thể làm
việc tại đây được.
Đại Đường võ phong cái thế, uy chấn thiên hạ, nhưng tuyệt đối không trọng võ khinh văn, đối với quan văn vẫn xem trọng.
Vì cổ vũ văn phong, Lý Thế Dân trước đó còn thành lặp văn học quán, thân
phong Đỗ Như Hối, Phòng Huyền Linh, Vu Chí Trữ, Tô Thế Trường, Diêu Tư
Liêm, Tiết Thu, Trử Lượng, Lục Đức Minh, Khổng Dĩnh Đạt, Lý Huyền Đạo,
Lý Thủ Tố, Ngu Thế Nam, Thái Duẫn Cung, Nhan Tương Thì, Hứa Kính Tông,
Tiết Nguyên Kinh, Cái Văn Đạt, Tô Úc Vi là mười tám học sĩ, dùng cổ vũ
văn sĩ tiến thủ noi theo.
Mười tám học sĩ, không phải Tể tướng, tức là đế sư, hoặc là đại nhân danh chấn thiên hạ, văn phong cũng vì thế mà thịnh hành.
Đỗ Hà trước kia mở rộng Đồ Thư Quán, phát minh ra kỹ thuật in ấn và và cải tiến cách chế tạo giấy, cho nên văn phong Đại Đường phóng đại.
Hoằng Văn Quán cao thấp đều là nhân tài một phương, nhiệm vụ của Đỗ Hà cũng
giống như Trưởng Tôn Vô Kỵ, đó là chỉ huy bọn họ biên soạn Đường Luật Sơ Nghị.
Tuy Đỗ Hà cũng được vinh danh là học sĩ đương thời, nhưng
công phu nghiền ngẫm từng chữ một, lại thấp tới đáng thương. Hắn biên
soạn Luật, đều là dùng văn viết linh tinh, cách hành văn không có gì
đáng nói. Muốn truyền lưu muôn đời, hiển nhiên không được. Trưởng Tôn Vô Kỵ ở phương diện này, cũng không khá hơn chút nào. Tuy với tư cách là
người cổ đại, hắn so với Đỗ Hà, có ưu thế tiên thiên, nhưng phương diện
nghiên cứu chữ nghĩa thì hắn còn kém những văn sĩ kia nhiều lắm, kém hơn rất nhiều.
Đỗ Hà, Trưởng Tôn Vô Kỵ có nhiệm vụ tìm ưu khuyết
điểm của Luật và Luật Lễ, dung hợp một chỗ, về phần học sĩ trong Hoằng
Văn Quán, có nhiệm vụ trau chuốt, dùng cách hành văn ưu mỹ và dễ hiểu
nhất miêu tả.
Trong lúc này Đỗ Hà khó tránh khỏi tiếp xúc với Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Có lẽ là bị đoạt thức ăn trong miệng hổ, dùng cách đối nhân xử thế trước
giờ của Trưởng Tôn Vô Kỵ, cũng có ba phần buồn cười, mà hắn cũng không
cho Đỗ Hà bất kỳ sắc mặt tốt nào, trầm mặt, giống như thiếu nợ hắn mấy
trăm vạn vậy.
Đỗ Hà khó được gặp bộ dáng này của Phật Di Lặc Trưởng Tôn Vô Kỵ, cũng vui vẻ nhìn hắn, thường thường đi bên cạnh hắn.
Trong nội tâm Trưởng Tôn Vô Kỵ vô cùng phiền chán, nhưng lại không làm gì
được Đỗ Hà, không có lực lượng đuổi hắn đi, chỉ làm như không thấy, tâm
không phiền đem Đỗ Hà coi là không khí.
Đỗ Hà lúc ban đầu cảm thấy mới lạ, một lúc sau, cũng có chút không thú vị.
Tuy Đỗ Hà cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ bất hòa, có mâu thuẫn lớn trên phương diện
chính trị, nhưng không thể phủ nhận tài hoa của thằng này. Dùng năng lực của hắn, xử lý việc này, đó là dư xài.
Sau khi in Đường Luật Sơ
Nghị thành sách, còn phải đưa cho Lý Thế Dân xem lại, Đỗ Hà cũng không
sợ hắn đùa nghịch bịp bợm, trực tiếp giao cho hắn quản lý, bản thân mình làm chưởng quầy vung tay, chỉ thỉnh thoảng xem tiến bộ, thời gian còn
lại thì chơi với Tiểu Bảo Nhi, Bách Hợp, cuộc sống gia đình xem như tạm
ổn thoải mái.
Đảo mắt đã qua nửa năm.
Bởi vì tây chinh
Tiết Duyên Đà là chiến dịch đầu tiên của Đại Đường sau khi lập quốc, là
lần chinh phạt trọng đại nhất, tuy lịch sử rất ngắn, chỉ mới chấm dứt
chiến tranh hơn nửa năm. Nhưng hai mươi lăm vạn đại quân sử dụng tới,
vẫn là thiên văn sổ tự, tụ tập một phần năm vật tư của Đại Đường, tiêu
hao sạch sẽ.
Trong đoạn thời gian này, cả vương triều có nhiệm vụ sinh lợi tức.
Đây chính là lệ cũ, phàm sau đại chiến, nghênh đón chính là đợt phát triển mới, sau đó mới có thể xuất chiến.