Đại Đường Đạo Soái

Chương 442: Chương 442: Lý Cố choáng váng




Lần này lấy Vũ Mị Nương, Đỗ Hà không hề lo lắng về bọn người Đỗ Như Hối, Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn, nhân vật hắn sợ đối mặt nhất chính là vị Hoàng Đế có lòng yêu con gái cường liệt Lý Thế Dân.

Hiện giờ lại để Lý Thế Dân dùng vẻ mặt này hỏi ra vấn đề, đây thật sự không phải chuyện đau đầu bình thường.

- A...... Chuyện này............

Ánh mắt Đỗ Hà không ngừng quan sát Lý Thế Dân, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, cố gắng tìm ra một lý do.

Lý Thế Dân trừng mắt liếc nhìn hắn:

- Ngươi cũng đừng ê a nữa, trẫm cũng biết, không có con nối dõi để thờ cúng tổ tiên là tội lớn, Trường Nhạc, Tuyết Nhạn gả vào Đỗ gia lâu rồi vẫn chưa có thai, vì hậu thế của Đỗ gia, tái giá cũng là chuyện đương nhiên. Trẫm thực sự không phải loại người không nói đạo lý, có thể lý giải. Nhưng tiểu tử ngươi nghe kỹ cho trẫm, nếu như để trẫm biết được, ngươi bạc đãi Trường Nhạc, trẫm nhất định sẽ lột da ngươi.

Đỗ Hà thấy Lý Thế Dân thông tình đạt lý hiếm thấy như vậy, nào dám nói cho hắn biết nguyên nhân thực sự mà nhị nữ chưa có thai.

Hai người lại tiếp tục bàn luận về một số vấn đề quân sự, kinh tế, hướng đi tương lai của Đại Đường.

Đỗ Hà cũng tùy ý giới thiệu cho hắn một số lý niệm quân sự, một số điều lệ chế độ đời sau..

Một lát sau, Lý Thế Dân đột nhiên nói:

- Mùa thu năm nay, trẫm ý định cử hành một đại điển đi săn, hiền tế thấy thế nào?

- Đại điển đi săn?

Đỗ Hà có vẻ khó hiểu.

Lý Thế Dân nói:

- Năm đó trẫm ở trên ngựa lấy được thiên hạ, hôm nay xuống ngựa trị vì thiên hạ đã hơn mười ba năm, phát hiện trong số nhi tử, những người thành thạo cung mã có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hậu nhân danh môn của những người theo trẫm chinh chiến thiên hạ năm đó cũng phần lớn bỏ võ tập văn. Những người dưới trướng trẫm năm đó như Úy Trì Kính Đức, Đoạn Chí Huyền, Lưu Hoằng Cơ, Khuất Đột Thông, Sài Thiệu, Trưởng Tôn Thuận Đức, Trương Lượng, Trương Công Cẩn, Trình Giảo Kim, Tần Quỳnh….đều là những hổ tướng, có thể một chọi một trăm. Mặc dù hiện giờ Đại Đường ta cường thịnh hơn rất nhiều so với trước kia, nhưng trẫm phát hiện những Đại tướng còn lại trong triều có thể phát huy uy dũng lại chỉ còn một nửa, trong đó còn bao gồm những lão tướng như Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim, Úy Trì Kính Đức, tình hình này khiến trẫm cảm thấy rất lo lắng.

Trẫm cảm thấy cần phải cử hành một đại hội đi săn long trọng, để cho tất cả mọi người biết rõ trẫm chẳng những coi trọng văn hoá giáo dục, vũ lược cũng chưa từng buông tha, dùng cái này khích lệ, làn gió thượng võ trên triều đình.

Đỗ Hà minh bạch cảm thụ của Lý Thế Dân, đây thật ra là chuyện thời đại nào cũng gặp phải, vương triều hưng suy, thường thường cũng vì cái này phát sinh. Bởi vì thiên hạ đại loạn, chư hầu khắp nơi muốn nhất thống thiên hạ, trở thành bá chủ thiên hạ, như vậy cần những vị tướng dũng mãnh, vì bọn họ chinh chiến thiên hạ. Dưới thế cục này, một gã Đại tướng ưu tú đặc biệt quan trọng. Cho nên mới có câu ngạn ngữ ngàn quân dễ có, một tướng khó cầu.

Nhưng nếu thiên hạ thái bình, tất cả mọi chuyện đều sẽ thay đổi.

Một gã chiến tướng đã từng phong vân một cõi, chỉ có thể nhàn rỗi ở nhà, không có việc gì, nguyên một đám hậu nhân của tướng môn, bởi vì không có địch để đánh, chỉ có thể dựa vào công tích của phụ thân lăn lộn lấy một chức quan nhàn tản trong triều, bởi vì không lập được công trạng gì nên rất khó lên chức.

Tưởng tượng xem, hậu nhân của danh tướng còn như thế, vậy những người vô danh, không có bất kỳ thân phận địa vị nào giống như Tiết Nhân Quý muốn kiếm một chức quan là chuyện khó khăn như thế nào, kể từ đó người nguyện ý tòng quân càng ngày càng ít, quan văn trong triều ngày càng nhiều, cứ tiếp tục như vậy sẽ dẫn đến trong triều không còn chiến tướng.

Đỗ Hà thầm than: Lý Thế Dân quả nhiên không hổ là minh quân một đời, kiến thức trác tuyệt đã ý thức được, lực lượng tướng lãnh kế tục của Đường triều chưa đủ. Hiện giờ quân sự của Đại Đường là vô địch thiên hạ, nhưng sau hai ba mươi năm nữa, người có thể dựa vào đã vô cùng ít ỏi.

Cũng bởi vì lực lượng tướng lãnh kế tục chưa đủ, thời kỳ Lý Trì, Đại Đường đã xuất hiện địch nhân có thể khiêu chiến với đế quốc, mấy đời sau đó càng như vậy.

Trong mắt Đỗ Hà bốc cháy ý chí chiến đấu hừng hực, có lẽ khoảng ba mươi năm sau, Đường triều sẽ giống như trong lịch sử, lực lượng quân sự dần dần lui bước, nhưng còn mình thì sao?

Sự hiện hữu của mình là dị thuật, những dị tộc khác sẽ phát triển như thế nào?

Nếu mình đã ở đây, lẽ nào còn phải lo lắng những chuyện này xảy ra?

Nằm mơ đi!

Lý Thế Dân kinh ngạc nhìn ánh mắt Đỗ Hà, tức cười nói:

- Tiểu tử ngươi có nghe trẫm nói gì không, đang nghĩ gì vậy?

- Khục!

Đỗ Hà thu hồi tâm tư, ho khan cười nói:

- Nhạc phụ đại nhân nhìn xa trông rộng, tiểu tế quả thật rất bội phục. Nhưng nhạc phụ đại nhân yên tâm, còn có tiểu tế ở đây, chỉ cần có tiểu tế, đảm bảo những kẻ có lá gan xúc phạm Đại Đường ta sẽ bị vặt sạch lông.

Lý Thế Dân cười ha ha, cũng không đáp lời, trong mắt đầy sự vui vẻ, văn Đỗ Hà có tiềm lực của Ngụy Chinh, Phòng Đỗ, võ có tiềm năng của Lý Tĩnh, chính là nhân tài ưu tú nhất hắn ý định bồi dưỡng cho đời sau.

Đỗ Hà nói tiếp:

- Nhưng tiểu tế cũng hiểu, đại hội đi săn này rất đáng tổ chức, nó vừa có thể biểu thị tâm tình trọng võ của Bệ Hạ, cũng có thể nghỉ ngơi một chút, kết hợp lao động nhàn hạ, cả ngày nhốt mình trong hoàng cung cũng sắp chết vì buồn bực rồi.

Lý Thế Dân lắc đầu cười khổ:

- Lời này của ngươi nếu để Ngụy ái khanh nghe được, chắc chắn sẽ tấu chương cáo trạng ngươi, nói ngươi xúi giục trẫm không để ý chính nghiệp!

Đỗ Hà nhún vai nói:

- Tấu thì tấu, tên gia hỏa đó là kẻ ngoan cố, tính tình giống như hòn đá, tức giận với hắn đúng là tự rước bực mình vào người.

Lý Thế Dân hiểu ý mỉm cười:

- Điểm ấy trẫm có đồng cảm. Tốt rồi, việc này cứ quyết định như vậy, đến lúc đó ngươi cũng cùng đi, trẫm muốn cùng ngươi so tài cưỡi ngựa bắn cung, xem xem trẫm có còn sự anh dũng năm đó không!

Lý Thế Dân tùy ý mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lộ ra khí tức âm lãnh, khóe miệng khẽ nhếch lên, mang theo vài phần khinh thường, cảm giác này giống như mèo bắt được chuột, không vội ăn, mà muốn chơi đùa một lát.

Nghĩ như vậy, Lý Thế Dân nhìn như lơ đãng nói:

- Đúng rồi, hiền tế, trẫm còn có một vấn đề hỏi ngươi ...... Ngươi nói nên xử lý với Dị tộc như thế nào.

Đỗ Hà không biết vì sao Lý Thế Dân lại hỏi mình như vậy, nhưng kết hợp kinh nghiệm lịch sử trong đầu đáp:

- Xử lý đối với Dị tộc, trăm ngàn năm qua không có gì ngoài hai đáp án: Đồng hóa và diệt tộc.

Diệt tộc, tiểu tế cho rằng không thể làm, nếu vọng động tạo ra giết chóc sẽ chỉ khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt, không cách nào thay đổi bản chất. Cho nên chỉ có có thể thực hiện đồng hóa….

Lý Thế Dân nói:

- Vậy đối với những người không muốn tiếp nhận đồng hóa, rắp tâm hại người thì sao?

Đỗ Hà lạnh lùng cười nói:

- Loại người này có bao nhiêu, giết bấy nhiêu, tuyệt đối không thể nương tay!

Lý Thế Dân mỉm cười, không thấy bất ngờ, cũng không trả lời.

Nhưng Đỗ Hà lại khẽ giật mình, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ chuyện này có quan hệ đến Dị tộc ?

Trong lòng hắn hoài nghi, nhưng cũng không lên tiếng hỏi, rời khỏi hoàng cung.

Đỗ Hà rời khỏi hoàng cung không lâu, Lý Cố vừa vặn nhận được tin tức ám sát Đỗ Hà thất bại.

Hoằng Trí vốn không muốn để cho Lý Cố biết rõ chuyện ám sát lần này, nhưng Lý Cố đã bị lửa giận lu mờ tâm trí. Thân là hoàng tử, hắn từ nhỏ đã nhận được đãi ngộ hơn người, khi những người khác phải phấn đấu vì địa vị, hắn lại không cần tốn nhiều sức có thể đạt được vương vị, trở thành vương gia dưới một người trên vạn người, hắn muốn gì có đó, tạo thành tính cách vô cùng kiêu căng, Duy Ngã Độc Tôn.

Hắn không chịu được sự ngỗ nghịch của bất cứ kẻ nào, nhưng “sỉ nhục” nhận được ở Vũ gia hôm nay đối với hắn như một cơn ác mộng, trong đầu nghĩ đến tình cảnh Đỗ Hà và Vũ Mị Nương thân mật bên nhau, lòng đố kị như lấn át lý trí, thề nhất định phải làm cho bọn người Đỗ Hà, Vũ Mị Nương phải trả giá.

Lần này quay về Tề Vương phủ, lập tức chuẩn bị báo thù rửa hận, Hoằng Trí vừa đến Tề Vương phủ, đã bị Lý Cố ép buộc lập tức động thủ ám sát Đỗ Hà.

Hoằng Trí bị ép bất đắc dĩ, đành phải đem chuyện ám sát thất bại nói cho Lý Cố.

Lý Cố nghe vậy lửa giận càng lớn, rít gào nói:

- Phế vật, thật sự là một đám phế vật, cô vương không tin một vương gia như ta không đấu lại được một tên Đỗ Hà nhỏ bé.

Sắc mặt Hoằng Trí vô cùng khó coi, Lý Cố gọi đám người thích khách là phế vật, chẳng khác nào chửi thẳng vào mặt hắn, hắn cố nén giận dữ nói:

- Tề Vương Điện hạ, người ta phái đi ám sát chính là tâm phúc ngoại công ngươi để lại năm đó, bọn họ đều là nhân tài có kinh nghiệm sa trường, bọn họ không làm gì được Đỗ Hà, những người khác làm sao có thể thành công….

Ngay khi Lý Cố đang kinh ngạc, ngoài phòng liền truyền đến thanh âm thánh chỉ đến.

Bọn người Lý Cố, Hoằng Trí bước lên phía trước tiếp chỉ.

Nghe xong Thái giám truyền chỉ đọc xong thánh chỉ, Lý Cố choáng váng, ngất đi luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.