Đại Đường Đạo Soái

Chương 245: Chương 245: Ngàn dặm đến chỉ để đánh nước tương




Đỗ Hà không hiểu tiếng Đột Quyết, đương nhiên không biết bọn người Đột Quyết ở dưới thành đang nói cái gì. Nhưng thấy bọn họ quỳ rạp trên đất, mơ hồ cũng hiểu ra dụng ý của bọn chúng.

Vương Đức Chính vốn lớn lên trong thôn trang gần biên giới Đường triều và Đột Quyết, biết rõ tiếng Đột Quyết, kinh ngạc nói ý đồ đến đây của A Sử Na Bộ Chân cho Đỗ Hà biết.

Đỗ Hà nghe nói cũng không khỏi ngây người đứng đó một lúc lâu, có vẻ không dám tin tưởng, nhưng lập tức vô cùng mừng rỡ.

Hắn chưa từng tận mắt nhìn thấy Khã Hãn Phù Đồ thành, nhưng biết được đó là tên một tòa thành từ trong một số cuốn sách giới thiệu về Tây Vực, nằm ở biên giới Đột Quyết và Cao Xương quốc, cũng là tòa đại thành duy nhất của Tây Đột Quyết, là cửa ngõ thủ hộ quan trọng nhất để tiến vào thảo nguyên Tây Đột Quyết, là một tòa kiên thành được xây dựng dựa vào núi, quy mô có lẽ không bằng Cao Xương thành, nhưng chiếm cứ địa lợi, luận về thành trì chắc chắn, hoàn toàn không thua kém Cao Xương thành.

Khi xuất chinh, Lý Thế Dân đã rõ ràng giao cho bọn hắn nhiệm vụ tây chinh lần này.

Thứ nhất, tiêu diệt Cao Xương, không quan tâm thực lực Cao Xương như thế nào, phải khống chế tất cả thành trì Cao Xương, kiến tạo Đô Hộ Phủ, trở thành một trong những chủ nhân trọng yếu nhất của Tây Vực.

Hiện tại chỉ có đứng vững gót chân ở Tây Vực, mới có thể nắm giữ Tây Vực, mở rộng về tây phương.

Thứ hai, dùng thực lực chứng tỏ với quốc gia mạnh nhất Tây Vực là Tây Đột Quyết, vương triều Đại Đường mới là bá chủ Tây Vực.

Thứ ba, đánh thế nào để thể hiện uy phong Đại Đường, để cho các quốc gia Tây Vực biết rõ, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết.

Ba nhiệm vụ này, Đỗ Hà đã hoàn thành hai cái. Đầu tiên là một trận chiến hung hăng dạy cho Tây Đột Quyết một bài học, sau đó lại chiêu hàng Cao Xương, chiếm lĩnh toàn cảnh Cao Xương.

Nhưng vì thời gian cấp bách, cộng thêm binh lực không đủ, hắn cuối cùng không thể hiện được uy phong của Đại Đường.

Mặc dù đại thắng Xích Đình cốc là một trận chiến vang dội, nhưng vẫn là dùng mưu mà thắng, cũng không chính thức đánh ra khí phách của Đại Đường khiến người người khiếp sợ. Đỗ Hà cũng mơ hồ cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng biết đây là chuyện không thể nào thay đổi.

Trên tay hắn chỉ có sáu ngàn binh, nếu không dùng mưu, làm sao có thể chính diện chiến thắng địch nhân mạnh hơn mình 10 lần.

Ý đồ xin hàng lần này của A Sử Na Bộ Chân không giống với lúc trước.

Hai chuyện thoạt nhìn giống nhau nhưng lại rất khác. A Sử Na Bộ Chân tự xưng là A Sử Na Bộ Chân Hiệp Bộ. Danh xưng Hiệp Bộ này chính là Vương của người Hán, thủ lĩnh bộ tộc của Tây Đột Quyết không giống bình thường.

Hắn đến hàng, vốn còn có ý tứ khác, huống chi còn hiến cả Khả Hãn Phù Đồ thành.

Khả Hãn Phù Đồ thành là môn hộ của Tây Đột Quyết, Tây Đột Quyết có thập đại bộ tộc. Đối mặt với xâm lấn của Đại Đường, A Sử Na Bộ Chân lại nói hiến thành, bên trong chắc chắn có ý vị sâu xa.

Đỗ Hà đưa mắt nhìn đám người A Sử Na Bộ Chân ở dưới thành, suy nghĩ cũng dần dần sáng tỏ.

Lần này A Sử Na Bộ Chân đến hàng, chỉ có hai khả năng: Nếu không phải dụ mình trúng kế, giống như Hoàng Cái trá hàng, thì là bọn chúng sợ, không dám đối địch với Đại Đường, quyết định từ bỏ Khả Hãn Phù Đồ thành. Nhớ rõ trong lịch sử, Tây Đột Quyết đã từng làm như vậy: đối mặt với binh uy của Hầu Quân Tập, sợ tới mức một hơi chạy thoát ra ngàn dặm.

Nếu là khả năng phía trước, tương kế tựu kế. Đây chính là một cơ hội rất tốt phá để địch. Nếu là khả năng thứ hai thì càng khủng khiếp. Đại quân Đường triều còn chưa đến đây, mình chỉ dùng sáu ngàn binh mã, tiêu diệt bảy vạn quân địch, bình định Cao Xương, dọa lùi Tây Đột Quyết, đây là vinh quang gì chứ. Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được cười to lên.

- Có phải bọn chúng định giở trò gì không? Mạt tướng cảm thấy có vẻ kỳ quặc!

Vương Đức Chính cảm thấy khó tin, Tây Đột Quyết xưng hùng nhiều năm ở Tây Vực, binh lực ít nhất cũng có 15 vạn, tổn thất 7 vạn, cũng không phải đến mức sơn cùng thủy tận.

Đỗ Hà vẫn không ngớt cười nói:

- Bất kể bọn chúng có giở trò hay không, chúng ta vẫn có lợi! Huống chi trong thành chúng ta có 3000 binh, còn sợ chín người bọn chúng, để người đời chế giễu!

Đỗ Hà ngừng lại một lát, sau đó hạ lệnh:

- Mở cửa thành, chúng ta xuống dưới tiếp nhận xin hàng!

Cửa thành mở rộng, Đỗ Hà mang theo La Thông, Vương Đức Chính và hơn mười tên hộ vệ đi tới trước mặt A Sử Na Bộ Chân.

A Sử Na Bộ Chân là một người trung niên vóc người cao gầy, tướng mạo khác biệt với thường nhân. Hắn quỳ rạp trên đất, âm thầm có vẻ bất định, không biết Đường triều sẽ đối đãi với hắn như thế nào.

Tất cả mọi chuyện đúng như Đỗ Hà đã nghĩ, Ky Lợi Thất vốn có lòng khiếp sợ Đại Đường, không có can đảm chiến đấu. Chỉ vì nghe lời khuyên bảo của Trương Hùng, mới quyết định đối địch với Đại Đường. Hắn vốn đã lo lắng, Đỗ Hà lại trực tiếp giết chết bảy vạn binh của hắn ở Xích Đình cốc, càng khiến hắn mất đi tâm tư tái chiến.

Chế độ của Tây Đột Quyết không giống với Đại Đường. Bọn họ là một quần thể do nhiều bộ lạc lớn nhỏ tổ hợp thành, chứ không phải một chỉnh thể. Bởi vì Ky Lợi Thất quyết định sai lầm, khiến cho bảy vạn quân Tây Đột Quyết trở thành một bó đuốc. Việc này trực tiếp khiến cho uy tín của Ky Lợi Thất giảm sút trầm trọng, dẫn đến đại bộ phận thủ lĩnh bất mãn và tức giận.

Ky Lợi Thất sợ những người bất phục trong tộc bán đứng hắn, giao hắn cho Đại Đường xử trí, đã hạ lệnh rút lui về phía tây, buông tha cho đồng cỏ phía tây bắc Cao Xương, chạy thục mạng về tây phương.

A Sử Na Bộ Chân là một trong những tâm phúc của Ky Lợi Thất, thấy Ky Lợi Thất không có dũng khí, không muốn tiếp tục đi theo hắn lăn lộn, gây thù chuốc oán với người Đột Quyết, nổi lên tâm tư hàng Đường, ngoài mặt biểu thị từ bỏ Khả Hãn Phù Đồ thành, để Đại Đường cho bọn họ thời gian rút lui, kỳ thực là tồn tại tâm tư hiến thành hàng Đường.

Sau khi chiếm cứ Khả Hãn Phù Đồ thành, hắn vẫn lưu ý hướng đi của Đại Đường, biết được hiện giờ Cao Xương đã đầu hàng, biết rõ kết cục Đại Đường trở thành Tây Vực đã định, càng kiên định tâm tư hàng Đường của mình, dẫn tất cả binh mã đến Cao Xương đầu hàng.

- Mau mau đứng dậy!

Đỗ Hà tiến lên đỡ A Sử Na Bộ Chân:

- Hiệp Hộ có thể bỏ gian tà theo chính nghĩa, đúng là cử chỉ sáng suốt. Tại hạ chắc chắn sẽ bẩm báo với Bệ Hạ, biểu thị công lao của Hiệp Hộ. Các ngươi cũng đứng lên đi, chỉ cần các ngươi thật tình quy thuận Đại Đường ta, Đại Đường nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi, giống như A Sử Na Xã Nhĩ và Chấp Thất Tư Lực Đại tướng quân.

Lời này của hắn nửa thật nửa giả, đầu tiên A Sử Na Bộ Chân đầu hàng, dâng lên Khả Hãn Phù Đồ thành và một vạn binh, còn có nhân khẩu trong bộ lạc, đây quả thật là công lao. Đối mặt với loại người này, Lý Thế Dân từ trước đến nay cũng sẽ không keo kiệt, tài phú và một số hư chức không có thực quyền không thiếu. Về phần trọng dụng, còn phải xem tình hình.

Đối mặt với loại người này, Lý Thế Dân chỉ dùng người mình biết, tuyệt đối sẽ không vì xuất thân của bọn họ mà có bất kỳ bài xích nào. Nhưng bọn hắn muốn nắm giữ binh quyền là chuyện không có khả năng.

Cho nên Đỗ Hà cũng không thèm để ý A Sử Na Bộ Chân thật sự có dụng tâm gì, giống như A Sử Na Xã Nhĩ và Chấp Thất Tư Lực, hắn đương nhiên có nguyên do của hắn, nhưng nếu chỉ vì muốn dựa vào cây to Đại Đường hóng mát, đương nhiên cũng sẽ được đối đãi tương dối.

A Sử Na Bộ Chân thật sự vui mừng, A Sử Na Xã Nhĩ và Chấp Thất Tư Lực đều là Đại Tướng quân Đường triều, người nào cũng có địa vị nhất định, có thể theo chân bọn họ, đương nhiên tốt hơn nhiều là mệt sức làm Hiệp Hộ của Tây Đột Quyết, trong lòng càng thấy mình đã quyết định đúng đắn.

Hắn nhìn người thiếu niên ăn mặc như Tướng quân đỡ mình dậy, không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc:

- Ngươi chính là Đỗ Hà, Đỗ tướng quân?

Đại thắng Xích Đình cốc khiến cho uy danh của vị Đại tướng tiên phong Đỗ Hà truyền lưu khắp Tây Vực, A Sử Na Bộ Chân sớm đã nghe như sấm bên tai, nhưng không ngờ hắn lại trẻ như vậy.

Hắn dùng Hán ngữ nói chuyện.

Đỗ Hà cũng nghe hiểu, gật đầu cười nói:

- Không sai, ta chính là Đỗ Hà!

A Sử Na Bộ Chân thấy người đánh tan Tây Đột Quyết là một thiếu niên trẻ tuổi như vậy, thở dài nói:

- Anh hùng xuất thiếu niên. Đỗ tướng quân giống như hùng ưng trên thảo nguyên, còn trẻ như vậy đã có thể bay lượn trên bầu trời.

Đỗ Hà không ngờ người Tây Vực cũng có thể nói ra những câu nịnh bợ khôn khéo như vậy, lập tức cười nói:

- Hiệp Hộ đã nguyện ý quy thuận Đại Đường ta, có bằng lòng nghe theo hiệu lệnh của Đại Đường ta hay không!

A Sử Na Bộ Chân lui ra phía sau một bước, tay trái vỗ vào ngực phải, xoay người cúi chào nói:

- A Sử Na Bộ Chân ta nguyện ý nghe theo hiệu lệnh của Đỗ tướng quân.

- Tốt .

Đỗ Hà hét to nói:

- Nếu đã như vậy, Hiệp Hộ lập tức chia mấy đường, lui về Khả Hãn Phù Đồ thành thủ vệ, để phòng ngừa thành bị người khác chiếm cứ. Mặt khác phân tán binh đi mấy đường nghe ngóng tình hình của Tây Đột Quyết, mở rộng thành quả chiến đấu cho Đại Đường ta. Đến lúc luận công phần thưởng, không thể thiếu phần của Hiệp Hộ.

A Sử Na Bộ Chân thần sắc đại động, không có bất kỳ do dự, lập tức phân phó xuống dưới.

Đỗ Hà thấy A Sử Na Bộ Chân cũng không có bất cứ tâm tư phản kháng gì, ngược lại tích cực phối hợp, cũng biết hắn thiên tính lương bạc, cũng không coi trọng tình nghĩa, lần này quy hàng, chưa chắc là chân tâm thật ý, nhưng không nói ra, trước mắt hắn vẫn có chỗ sử dụng. Đỗ Hà cũng mời A Sử Na Bộ Chân đến Cao Xương thành, hơn nữa kêu Vương Đức Chính tiếp đãi.

Về tới hoàng cung Cao Xương, nhìn thấy đám đại thần Cao Xương có vẻ bất an, Đỗ Hà liền thông báo cho bọn họ chuyện A Sử Na Bộ Chân quy hàng.

Đám đại thần Cao Xương đưa mắt nhìn nhau, không ngờ ngay cả Đột Quyết không có cả dũng khí chống cự, trực tiếp buông tha thảo nguyên Tây Bắc, chạy trốn thật xa.

Lưu Nhân Quỹ đi tới bên cạnh Đỗ Hà, thấp giọng nói:

- Tây Đột Quyết đến chiến cũng bị Tướng quân tiêu diệt hoàn toàn, Cao Xương cũng được Tướng quân hàng phục, hiện tại ngay cả Khã Hãn Phù Đồ thành cũng đầu hàng Tướng quân, Khả Hãn Tây Đột Quyết càng bị sợ Tướng quân tới mức chạy trốn đi xa. Tựa hồ mọi chuyện cần thiết đều được Tướng quân một mình giải quyết, Hầu Đại tổng quản đến đây thì làm gì.

Đỗ Hà nheo mắt, vẻ mặt tự đắc, nhìn Lưu Nhân Quỹ cười nói:

- Ngàn dặm đến đây để đánh nước tương (ở đây tác giả chơi chữ từ chữ du tương, du còn có nghĩa là chơi, ý nói đánh giặc như đi dạo chơi).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.