Đại Đường Đạo Soái

Chương 162: Chương 162: Nguyên lai là nàng




Lời nói của Lý Khác làm nội tâm Đỗ Hà thật vui mừng, nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn nói:

- Điện hạ thật quá lời, để điện hạ chê cười rồi!

Vẻ mặt Lý Khác lại làm ra vẻ tức giận:

- Muội tế sắp thành hôn cùng Trường Nhạc, ta và ngươi cũng sắp trở thành người nhà, trong mắt ta đã sớm xem ngươi là muội tế, sao còn khách khí gọi ta là điện hạ? Nếu như muội tế không ngại gọi là Vi Đức hay là tam cửu ca cũng được!

- Không được, không được!

Đỗ Hà cười nói:

- Có câu “quân quân, thần thần, phụ phụ, tử tử”. Điện hạ là hoàng tử, là điện hạ, Đỗ Hà thật không dám vượt quyền!

Tâm tư của Lý Khác thế nào Đỗ Hà làm sao không rõ, Lý Thừa Càn hai lần chọc giận Lý Thế Dân, đã làm mặt rồng giận dữ dao động ý niệm phế lập thái tử.

Những nhân vật có cơ hội đảm nhiệm chức thái tử khó tránh sẽ không thuận theo thời cơ lôi kéo một ít đại thần có quyền thế trở thành tâm phúc để cướp lấy ngôi vị thái tử.

Lý Khác lại giống Lý Thế Dân như đúc, cũng rất được Lý Thế Dân ưa thích, thật sự là nhân tuyển cạnh tranh chức thái tử đắc lực.

Với tư cách là hoàng tử, không có khả năng không động tâm với hoàng quyền cao cao tại thượng. Lý Khác nhiệt tình với hắn như vậy chỉ vì Đỗ Hà rất được đế sủng, hơn nữa còn là nhi tử của Đỗ Như Hối. Nếu được sự ủng hộ của Đỗ Hà, không dám nói thế lực của Lý Khác tăng mạnh, ít nhất cũng có càng nhiều cơ hội.

Nhưng trong sự việc này Đỗ Hà cũng đã có quyết định, hiện tại Lý Thế Dân còn rất trẻ, còn chưa đầy năm mươi, ít nhất còn sống được hơn hai mươi năm, nếu như hắn uống những loại thuốc kéo dài tuổi thọ như Trường Sinh Kim Đan gì gì đó, sống thêm ba mươi năm cũng không phải không có khả năng.

Trong những năm tháng dài đăng đẵng như vậy, ngay cả thần tiên cũng không thể đoán trước được sẽ phát sinh sự tình gì. Thay vì đi theo làm tùy tùng cho thái tử hoặc mạo hiểm đánh bạc nhét vào trên người một vị hoàng tử có khả năng sẽ trở thành thái tử, còn không bằng đem thẻ đánh bạc trực tiếp áp lên trên người của Lý Thế Dân. Chỉ cần đạt được sự coi trọng của Lý Thế Dân, trong hai ba mươi năm đều có thể thăng chức thật nhanh, trở thành nhân vật chỉ cần giậm chân là rung chuyển cả triều đình, đến khi đó còn sợ gì ai khác? Sau khi thời thế sáng tỏ hơn rồi tính toán lựa chọn lại mới là sự tuyển lựa chính xác nhất.

Cho nên đối với vẻ lấy lòng của Lý Khác, Đỗ Hà lựa chọn giả vờ ngây ngốc, một bộ dạng không nghe thấy cũng không ủng hộ nhưng cũng không phản đối.

Lý Khác cũng lơ đễnh, cũng không tỏ vẻ cưỡng cầu, hàn huyên vài câu với hắn lại thăm hỏi nhóm người La Thông, Phòng Di Ái bọn họ, sau đó liền vội vàng rời đi, dù sao trong nhã gian hắn bao xuống cũng có nhân vật hắn mở tiệc chiêu đãi cần phải bồi tiếp.

Nhìn theo bóng lưng Lý Khác, Đỗ Hà mỉm cười, hắn gặp mặt các vị hoàng tử cũng không nhiều, nhưng trong mấy nhi tử của Lý Thế Dân duy nhất lưu lại ấn tượng tốt với hắn cũng chỉ có vị Ngô Vương Lý Khác này. Không cần nhắc tới Lý Thừa Càn, Đỗ Hà cực kỳ chán ghét hắn, về phần Lý Thái lại quá mức kiêu ngạo, luôn tự cho mình là đúng không được người ưa thích, Đỗ Hà không tới mức chán ghét hắn nhưng lại có chút phản cảm, chỉ riêng Lý Khác lại có được phong phạm của Lý Thế Dân, đối với thái độ ứng phó qua loa của mình cũng không lộ ra vẻ phản cảm gì, thần sắc vẫn như thường, đủ biết trí tuệ không nhỏ. So sánh với lòng dạ hẹp hòi của Lý Thừa Càn, cùng vẻ cao ngạo của Lý Thái hơn hẳn rất nhiều.

Nhưng phải chờ đường xa mới biết sức ngựa, lâu ngày mới hiểu lòng người, mới gặp mặt lần đầu cũng không biết có phải do Lý Khác có tài năng ngụy trang cao minh hay không, Đỗ Hà cũng còn chưa phân biệt được.

Đối với thái độ giả vờ ngây ngốc của Đỗ Hà, mấy người Lý Kính Nghiệp đều lộ ra vẻ mỉm cười như hiểu ý.

Cũng giống như lời khuyên bảo của Đỗ Như Hối đối với Đỗ Hà, Lý Tĩnh cùng Lý Tích cũng từng khuyên bảo bọn họ như thế.

Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, thiếu phụ vũ mị tự mình ôm theo vò rượu Đỗ Khang sáu mươi năm chậm rãi đi vào, thưởng thức mỹ nhân trong khoảng cách gần gũi làm mọi người nhìn trừng trừng không chớp mắt.

Thiếu phụ xinh đẹp thực sự không phải loại nữ tử phong tình lẳng lơ, ngược lại nàng ăn mặc lại rất kín đáo, quần áo che kín những địa phương mê người, căn bản không lưu lại chút sơ hở nào. Nhưng khuôn mặt nàng lại như vẽ, da thịt trơn mềm trắng muốt, cực kỳ mê người, đôi mắt như cười mang theo phong thái long lanh, thành thục phong vận, bốn chữ “mị cốt trời sinh” thật sự rất thích hợp với nàng.

Nàng đi tới bên cạnh bàn, nhẹ nhàng thi lễ, cười nói:

- Nguyên lai công tử chính là đại danh đỉnh đỉnh Đại Đường tài tử Đỗ Hà tiên sinh, Hạ Lan thị đã thất lễ. Một bài Túy Tửu Ca của công tử thật sự là kinh thế tuyệt diễm, không người có thể so sánh. Y theo ước định, Đỗ Khang tửu này thuộc về công tử, ta đưa tới cho ngài. Nếu công tử có thể lưu lại bài viết cung cấp cho thiên hạ văn sĩ chiêm ngưỡng, hôm nay tiêu phí của công tử cùng hảo hữu đều được miễn phí!

Hạ Lan thị nói chuyện thật có hào khí, nhưng trên thực tế mỗi chữ viết của Đỗ Hà lại đáng giá nghìn vàng, huống chi là bài thơ do hắn sáng tác viết ra?

Bất luận bọn họ ăn uống bao nhiêu, thậm chí cũng ăn không hết được số chữ mà Đỗ Hà tự tay viết được.

- Có chuyện tốt này sao?

Trình gia tám huynh đệ lập tức kêu lên, thúc giục Đỗ Hà viết nhanh, lại gọi đưa lên thêm thức ăn.

La Thông, Lý Kính Nghiệp, Lý gia huynh đệ cũng đều ồn ào hối thúc, bọn họ cũng không biết giá trị thư pháp của Đỗ Hà, còn tưởng rằng nhóm người mình nhặt được tiện nghi!

- Cũng được! Hôm nay cao hứng, theo ý nguyện của mọi người!

Đỗ Hà cười đứng dậy, tiếp nhận giấy bút do Hạ Lan thị chuẩn bị viết lại bài Túy Tửu Ca lên giấy.

Hạ Lan thị mỉm cười nheo nheo mắt.

Chỉ có Phòng Di Ái lắc đầu thở dài, trong lòng hô to làm ăn thua lỗ.

Trong số những người đang có mặt cũng chỉ có hắn mới biết rõ giá trị chữ viết của Đỗ Hà, bởi vì lúc trước khi Đỗ Hà mới dương danh, hắn từng làm vẻ mặt đau khổ cầu Đỗ Hà ghi cho hắn vài chữ để hắn học tập, kết quả tiểu tử này trực tiếp đem chữ của Đỗ Hà viết cho hắn đem ra ngoài bán lấy tiền, buôn bán lời đầy túi.

Cuối cùng bị Đỗ Hà biết rõ còn hung hăng giáo huấn cho hắn một trận.

Nghe Phòng Di Ái kể lại nguyên nhân, mọi người mới biết được giá trị thư pháp của Đỗ Hà, cả đám đều đưa mắt nhìn nhau, nghĩ tới Đỗ Hà chỉ cần viết ra mấy chữ đã bằng bổng lộc nửa năm của gia đình, cảm thấy ngượng ngùng đỏ mặt.

Đỗ Hà cười nói:

- Mấy chữ viết mà thôi, không cần chú ý!

Trình Xử Lượng tức tối gầm lên bật dậy:

- Không được, thật mất thể diện! Chúng ta có khi nào bị lỗ nhiều như vậy đây? Các huynh đệ, thiệt thòi này chúng ta phải ăn trở về!

Hắn nổi giận gầm to một tiếng, lập tức gọi mỹ nữ tới kêu hết thức ăn mang lên không chút khách khí.

Những người khác cũng la lối ầm ĩ.

Đỗ Hà nhìn thấy đám bạn xấu càn rỡ, cũng chỉ đành im lặng nhướng mắt nhìn, chẳng thèm tức giận, bị bọn họ chọc tức hóa thành sức mạnh không ngừng vươn đũa.

Lại vang lên tiếng gõ cửa, một tú lệ thiếu nữ xa lạ kéo cửa đi vào, ánh mắt nghi hoặc lướt quanh trong nhóm người, hỏi:

- Xin hỏi ai là Đỗ Hà Đỗ công tử?

Đỗ Hà đang nhai thức ăn, không tiện nói chuyện, nhấc tay giơ cao như biểu lộ thân phận của mình.

Trong mắt thiếu nữ sáng ngời, long lanh nhìn hắn. Từ sau khi xảy ra chuyện tại Yến Xuân Lâu, danh hào tài tử phong lưu của Đỗ Hà truyền ra, hai câu tình thơ thâm tình chân thành cơ hồ đã biến hắn trở thành tình nhân đại chúng. Bầu không khí phong tục của Đại Đường vốn cởi mở, đi lại trên đường cũng sẽ thỉnh thoảng nhận được mị nhãn của các thiếu nữ cùng phu nhân.

Đỗ Hà cũng không hề cự tuyệt, đều nhận lấy, gặp được người xinh đẹp thuận mắt còn có thể trêu chọc lại, thỏa mãn hư vinh nho nhỏ trong tận đáy lòng của nam nhân.

- Nhị cô nương nhà ta tỉnh Đỗ công tử đến lầu ba gặp mặt!

Thiếu nữ cung kính nói, tư sắc của nàng cũng thật khá, nhưng tầm mắt Đỗ Hà lại cao, hiển nhiên còn chưa đủ cho hắn trêu chọc lại nàng.

Lý Kính Nghiệp bày ra tư thái như “ta đây rất tiêu sái”, xen vào nói:

- Không biết Nhị cô nương của các ngươi có thỉnh cả Lý Kính Nghiệp này không?

Thiếu nữ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, lập tức dời ánh mắt ôn hòa nói:

- Nhị cô nương chỉ mời một mình Đỗ công tử!

Lý Kính Nghiệp bị đả kích bổ nhào lên bàn, làm mọi người lại lớn tiếng giễu cợt.

Đỗ Hà giật mình, có chút ngoài ý muốn, nhưng lúc ban đầu hắn vốn đã có chút hứng thú đối với lão bản sau màn của nơi này, liền cười nói:

- Ta đi!

La Thông, Lý Nghiệp Hủ, Lý Nghiệp Tự lại lộ ra vẻ mặt ngưng trọng gọi lại Đỗ Hà.

Đỗ Hà ở trong trận đấu dũng giả gặp phải ám sát, đến nay còn chưa tìm được hung thủ.

Chuyện ám sát này nếu có được một lần lại sẽ có thêm lần thứ hai. Bọn họ là huynh đệ, đối với an toàn của Đỗ Hà luôn ghi nhớ trong lòng, hôm nay nhìn thấy Nhị cô nương thần bí của Túy Tiên Phảng một mình thỉnh hắn gặp mặt, trong nội tâm liền nổi lên cảnh giác.

Đỗ Hà biết được lo lắng của bọn họ, trong lòng cảm động cười an ủi:

- Với võ nghệ của ta muốn vô thanh vô tức đưa ta vào chỗ chết, người như vậy còn chưa sinh ra trên đời đâu! Ta đối với Nhị cô nương kia cũng có chút hiếu kỳ, nên muốn đến gặp mặt nàng một lần, mọi người yên tâm đi!

Thấy hắn nói như vậy nhóm người La Thông cũng không nhiều lời, để cho hắn đi.

- Cô nương, làm phiền dẫn đường!

Thiếu nữ đi trước dẫn đường, Đỗ Hà đi theo sau lưng, xuyên qua thang lầu đi tới lầu ba.

Lầu ba trên thuyền cũng không dùng tiếp khách, bài trí thật sự thanh kỳ.

Đi vào bên ngoài một gian phòng lớn nhất, thiếu nữ gõ cửa, cung kính nói một tiếng:

- Nhị cô nương, Đỗ công tử đến rồi!

- Mời công tử vào, ngươi lui xuống đi!

Thanh âm quen thuộc từ trong phòng truyền ra.

Thiếu nữ khom người cáo lui.

Đỗ Hà nghe thanh âm, cảm giác rất quen tai, dường như đã nghe qua nơi nào?

- Đỗ công tử?

Nhị cô nương ở bên trong đợi lâu không nghe động tĩnh, kêu lên một tiếng.

Đỗ Hà thầm cười, muốn biết có gặp qua hay chưa, chỉ cần đẩy cửa liền biết, mình còn do dự làm chi đây? Hắn mở cửa phòng đi vào, vừa nhìn thấy thiếu nữ trước mặt, lập tức cười nói:

- Nguyên lai là ngươi!

Ở trước mặt hắn là một thiếu nữ thật xinh đẹp, phi thường quý khí, tư thái thướt tha ưu nhã, như một đóa hoa tươi trân quý, điềm đạm nho nhã lại lộ ra phong thái mê người. Nhìn thấy Đỗ Hà nàng lộ ra nụ cười mỹ lệ, đôi mắt lóe sáng như biết nói, lại giống như ân cần thăm hỏi. Nàng mặc y phục cung nhân tay áo thật rộng, vạt áo kéo dài trên sàn, vai phủ khăn quàng bằng tơ, khiến nàng càng thêm xinh đẹp.

Luận tư sắc có lẽ nàng còn thua kém Trường Nhạc công chúa một bậc, nhưng nàng ngồi ở chỗ kia, trên người tràn ra vẻ lanh lợi cơ trí, bất luận nữ tử nào cũng không sánh bằng.

Thiếu nữ này Đỗ Hà nhận thức, hơn nữa từng có vài lần duyên phận, chính là Vũ Chiếu từng gặp mặt tại Lạc Dương.

Lịch sử đại danh đỉnh đỉnh, nữ hoàng Võ Tắc Thiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.