Đại Đường Đạo Soái

Chương 566: Chương 566: Nhúng tay hung án




Trong lòng Đoạn Kiền Chí đang tức điên!

Trên đời này có nhiều loại người, có người tròn trịa lõi đời, có người giảo hoạt như hồ ly, có người chính trực thẳng thắn, trong mắt không chấp nhận được chút hạt cát vướng víu.

Đoạn Kiền Chí chính là loại người này, nhắc tới cũng là một chuyện lạ. Nguyên Đoạn Kiền Chí là giang hồ du hiệp, đã quen với tự do, đối với luật pháp vốn mang theo thái độ xem thường. Hiệp dùng võ vi phạm lệnh cấm, chính là nói đến người như thế. Nhưng từ sau khi gia nhập vào hàng ngũ bộ khoái, thái độ làm việc của Đoạn Kiền Chí rõ ràng đã có biến hóa.

Hắn không còn là một giang hồ du hiệp tùy tâm sở dục, mà là một vị bộ khoái luôn chấp pháp theo lẽ công bằng. Bất luận ngươi là ai, chỉ cần ngươi vi phạm pháp luật, Đoạn Kiền Chí không chút do dự đem ngươi bắt lại, chẳng sợ đắc tội quyền quý cũng không quan tâm.

Trong Trường An long xà hỗn tạp, quan lại quyền quý nhiều vô số kể. Nếu theo tính cách của Đoạn Kiền Chí quả thật rất khó hành sự.

Nhưng hắn may mắn gặp được một vị thượng cấp có tính cách ngay thẳng chính trực như hắn, đồng thời cũng gặp được một vị hoàng đế có khuynh hướng tự ngược.

Trường An châu phủ trưởng sử Hoàng Thành Nghĩa, dung mạo xấu xí nhưng ở bên trong Trường An bất cứ là ai cũng phải e ngại hắn ba phần. Hắn chưởng quản hình sự tố tụng của Trường An, chỉ cần rơi vào trong tay hắn, đừng nghĩ tới mặt mũi, đừng nghĩ dùng thế lực bên ngoài đến giải quyết vấn đề. Đại Đường hoàng đế Lý Thế Dân ăn mềm không ăn cứng, hắn thích loại đại thần chỉ vào mũi hắn mắng nhiếc, không thích đại thần chơi trò bề ngoài ngoan ngoãn bên trong phản kháng.

Hoàng Thành Nghĩa luôn công tác theo đúng cương vị của mình, Lý Thế Dân chính là vì thưởng thức tính cách cứng rắn điên cuồng này của hắn mới cố ý đề bạt hắn làm châu phủ trưởng sử, để cho hắn quản lý những quan lại quyền quý tại Trường An. Đổi lại cách khác mà nói, hậu trường của Hoàng Thành Nghĩa chính là Lý Thế Dân, không ai làm gì được hắn, tự nhiên cũng không người nào làm gì được Đoạn Kiền Chí.

Chỉ mới qua một năm, Đoạn Kiền Chí đã hỗn được đầu hàm thiết oản bộ khoái.

Vừa bắt được một tên dâm tặc, lại từ chỗ Hoàng Thành Nghĩa nghe được Hoằng Phúc Tự phát sinh án mạng, Đoạn Kiền Chí không chút chậm trễ chạy thẳng tới Hoằng Phúc Tự. Hắn ở hiện trường án mạng nhìn thấy đồng liêu Ngụy Cường, Tôn Phàm, Vương Hưng, biết được Lý Thừa Càn lợi dụng quyền lực thái tử ngăn cản bọn họ phá án, tức giận đến ánh mắt đều sung máu.

Quả thật những ngày tháng xưa kia Đoạn Kiền Chí sống những ngày tùy tâm sở dục, hành sự theo sở thích, trừng gian trừ ác, nhưng từ sau khi gia nhập công môn, Đoạn Kiền Chí ngoài ý muốn phát hiện người trong công môn tuy mất đi tự do, nhưng khi xử lý sự tình sẽ càng thêm ổn thỏa, càng thêm chặt chẽ, có thể giữ gìn được lợi ích cho dân chúng được lớn nhất. Ngược lại người trong giang hồ chỉ dựa vào yêu thích bản thân, trừng ác dương thiện, thường thường sẽ vì sự tình xử lý không được thỏa đáng mà cấp cho quốc gia cùng dân chúng thương tổn càng lớn hơn nữa.

Đoạn Kiền Chí dần dần thích loại cảm giác này, nhất là dưới chế độ nghiêm khắc của Đại Đường, làm một quan tốt là một chuyện phi thường khoái trá.

Thái tử Lý Thừa Càn dựa vào quyền thế của một thái tử, ngang nhiên xem rẻ quốc pháp, không thể nghi ngờ chính là đem luật pháp do Lý Thế Dân định ra gạt bỏ, tính tình của người giang hồ liền nảy sinh, hắn không thèm quản Lý Thừa Càn có phải là thái tử gì hay không, liền tìm tới hắn giương thương múa kiếm.

Khí phách hôm nay của Lý Thừa Càn bị Trường Nhạc đánh lui thành đà điểu, kế hoạch nổi danh chẳng những bị hẫng, còn làm cho hắn không cách nào chịu nổi chính là vừa động tâm với Biện Cơ hòa thượng liền bị mất mặt tới mức không cách nào ngẩng cao đầu. Vì thế trước khi đi còn bị một tiểu bộ khoái mắng vào mặt đầy nhục nhã.

Lửa giận nhất thời dâng lên, bị nghẹn một hơi trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Trên đài một trận hỗn loạn, Đoạn Kiền Chí vừa đến cũng không hiểu rõ tình huống, thấy đương kim thái tử bị mình quở mắng ngất xỉu, đáy lòng cũng kinh hoảng tiến lên bắt mạch cho Lý Thừa Càn, nhẹ nhàng thở ra nói:

- Không có việc gì, chỉ bị lửa giận công tâm nên ngất xỉu thôi, nghỉ ngơi vài canh giờ sẽ tỉnh táo lại.

Người trong giang hồ có vài chiêu phòng thân, Đoạn Kiền Chí có học sơ qua y thuật, chưa gọi là cao minh nhưng muốn xử lý chút bệnh nhỏ cũng thật dễ dàng.

Lúc này Trường Nhạc đứng ra nói:

- Đem đại ca hồi cung đi, để cho ngự y nhìn xem…

Thái tử ngã xuống, nàng là trưởng công chúa đương nhiên có quyền nói chuyện. Trường Nhạc đã ra mặt, những hộ vệ của Lý Thừa Càn còn đang hoảng loạn có người chỉ huy, liền cùng nhau khiêng Lý Thừa Càn rời đi.

Đỗ Hà tò mò đi tới bên cạnh Đoạn Kiền Chí hỏi nguyên do.

Đoạn Kiền Chí thấy Đỗ Hà, vội thu liễm vẻ mặt tức giận, Chu Chấn Uy phạm vào tội lớn ngập trời, toàn bộ nhờ có Đỗ Hà mới có thể giữ mạng. Người giang hồ xem trọng ân tình, có câu nói “một giọt nước ân phải lấy suối tuôn báo đáp”. Đối với Đỗ Hà, mấy vị đồ đệ của Chu Chấn Uy đều mang theo mười thành kính ý. Vì vậy hắn liền đem vụ án xảy ra tại Hoằng Phúc Tự cùng sự bá đạo làm bậy của Lý Thừa Càn kể lại chi tiết cho Đỗ Hà.

Trường Nhạc cũng ở một bên lắng nghe, ban đầu nàng cũng cảm thấy khó chịu vì thấy Đoạn Kiền Chí quở mắng Lý Thừa Càn, nhưng hiện tại nghe được nguyên do, trong lòng cảm thấy thật bi ai, nếu không phải được tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, nàng thật sự không tin đại ca của mình lại sa đọa tới mức độ này.

Đỗ Hà cho người vây quanh Hoằng Phúc Tự, toàn bộ những người có liên quan tới vụ án đều bị giam lỏng trong chùa. Đỗ Hà cũng không quản quy tắc hình sự, lấy thân phận của hắn cũng không có quyền lực cai quản, nhưng hiện tại ở Trường An không có mấy ai mà không bán mặt mũi cho hắn, sự tình vừa phân phó xuống rất nhanh liền được chấp hành.

Lúc này Đoạn Kiền Chí cũng đã nghe được chuyện tăng nhân Hoằng Phúc Tự làm trái pháp luật, nhìn lên những tăng nhân trên đài, trong mắt hiện lên tia tức giận, chỉ cần là người có chút tinh thần trọng nghĩa không có một người nào không chán ghét những ngụy hòa thượng kia.

- Ngụy Cường, ngươi quay về phủ nha một chuyến, đem chuyện của những xú hòa thượng này nói lại cho đại nhân, để đại nhân phái người đến xử lý!

Đoạn Kiền Chí là người trong công môn, có quyền nói chuyện, ở phương diện này lời nói cũng có giá trị hơn Đỗ Hà, nhưng chuyện của tăng nhân Hoằng Phúc Tự liên lụy đến lợi ích của dân chúng quá nhiều, cũng tồn tại sự vô lực của triều đình đối với việc quản chế tăng lữ. Nha môn châu phủ đã vô lực xử lý loại chuyện thế này.

Việc này kinh động triều đình, phải giao cho Đại Lý Tự xử lý là việc tất nhiên. Nhưng do nha môn châu phủ nhúng tay trước, sau đó mới tiếp tục chuyển giao qua cho Đại Lý Tự xử lý cũng là một lựa chọn tốt nhất.

Đỗ Hà cũng không cự tuyệt, Đoạn Kiền Chí cũng không tán gẫu nhiều với Đỗ Hà, tính toán cáo từ đi xử lý án mạng trước tiên.

Lúc này Cao Dương kéo tay áo Đỗ Hà, mở to mắt tràn đầy hi vọng nói:

- Tỷ phu, hảo tỷ phu, chúng ta cũng cùng đi xem được không? Cao Dương còn chưa bao giờ được xem qua làm sao phá án đó!

Tận đáy lòng của Đỗ Hà cũng muốn đi cùng, hắn vốn có thiên phú trinh thám, đối với việc phá án vẫn rất có hứng thú. Nhất là án mạng xảy ra trong Hoằng Phúc Tự, thời gian phát sinh thật quá mức trùng hợp, đã sớm hấp dẫn sự chú ý của Đỗ Hà, nhưng hắn vẫn chưa trực tiếp đáp ứng mà đưa mắt nhìn Trường Nhạc hỏi ý kiến của nàng. Tính tình Trường Nhạc ôn hòa, hôm nay vì dân chúng bất đắc dĩ xung đột chính diện với đại ca của mình, tận đáy lòng nhất định đang chịu khổ sở. Nếu nàng đồng ý thì hắn lưu lại, có lẽ có thể giúp đỡ một phần lực, nhưng nếu nàng không đồng ý thì toàn quyền giao phó cho nhóm người Đoạn Kiền Chí. Bọn họ là bộ khoái, xử lý án mạng luôn thật tinh thông.

Trường Nhạc hiểu rõ trượng phu của mình, cười nói:

- Nếu Đoạn đại nhân không phiền toái, vậy thì cùng đi, khó có dịp ra ngoài một lần, sớm trở về cũng không ý nghĩa…

Đỗ Hà nhìn Đoạn Kiền Chí gật gật đầu.

Đoạn Kiền Chí kinh nghi nhìn Đỗ Hà, Trường Nhạc cùng Cao Dương, nói:

- Việc tra án không giống như chính vụ hay đánh giặc…có nhiều chỗ không thể đánh đồng…

Hắn nói chuyện có chút hàm hồ, kỳ thật hắn lo lắng người ngoài nghề như Đỗ Hà sẽ hoa tay múa chân tạo thêm phiền toái cho bọn họ.

Đỗ Hà cũng hiểu, cười nói:

- Ngươi đừng xem thường người như vậy, ở trong việc xử án chưa chắc ngươi so được với ta…Bệ hạ cũng đã từng nói qua, nếu đem ta điều tới Đại Lý Tự, nhất định sẽ làm cho trưởng quan Đại Lý Tự mất đi bát cơm trong tay…

Đoạn Kiền Chí tất nhiên không tin lời này, nhưng cũng không cự tuyệt.

Chỉ có Trường Nhạc biết được phu quân của mình cũng không nói dối, Lý Thế Dân không chỉ một lần ở trước mặt nàng khen ngợi Đỗ Hà, hận không thể chém hắn thành nhiều phần để giao phó nhiệm vụ xử lý.

Đỗ Hà có được thành tựu hôm nay, duyên cớ rất lớn ở chỗ hắn có được một đầu óc trinh thám, có thể ở chi tiết nhỏ nhất phát giác ra dụng ý của đối thủ, nhờ vậy mà thủ thắng.

Đi tới hậu viện Hoằng Phúc Tự, ở bên ngoài túc xá của tăng lữ.

Đoạn Kiền Chí cho Tôn Phàm cùng Vương Hưng thẩm vấn tăng nhân trong chùa, muốn nhìn vào diễn cảm để tìm ra chút đầu mối.

Để một hòa thượng pháp danh Giới Không kể lại chuyện đã trải qua, Giới Không cũng là người đầu tiên phát hiện thi thể, là người thấy được hiện trường hung án.

Trong một buổi sáng ngắn ngủi mà bên trong Hoằng Phúc Tự lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, Giới Không cũng biết rõ những người trước mắt không thể trêu vào, không dám có bất kỳ giấu diếm cung kính nói:

- Mấy vị đại nhân, sáng nay tiểu tăng đột nhiên nghe được thanh âm gậy trúc rơi xuống đất nên bừng tỉnh lại…

Hắn còn chưa nói tiếp, Đỗ Hà đã hỏi:

- Vào lúc nào buổi sáng?

- Đại khái từ giờ Dần tới giờ Mão…

Giới Không trả lời.

- Chi tiết một chút, điều này rất trọng yếu.

Mặc dù Đỗ Hà không có kinh nghiệm tra án, nhưng trình tự này hắn xem được trong ti vi rất nhiều, có chút tâm đắc.

- Khoảng giờ Dần…

Giới Không cẩn thận suy nghĩ một chút, nói:

- Lúc ấy trời còn chưa sáng, chỉ có thể nhìn thấy được vài trượng trước mặt, tiểu tăng cũng còn buồn ngủ mông lung, thời gian cụ thể thật sự không sao xác định…

Đỗ Hà minh bạch gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục nói.

Đoạn Kiền Chí thấy Đỗ Hà hỏi vấn đề mà hắn cũng định hỏi, cũng biết Đỗ Hà quả thật có chút bổn sự, trong lòng cũng an tâm, tập trung tinh thần lắng nghe.

- Lúc ấy tiểu tăng tỉnh tỉnh mê mê, tưởng có đạo tặc, liền đẩy cửa sổ ra nhìn xem…Không ngờ chứng kiến một bóng đen đang chạy thật nhanh tới chỗ phòng ở của chúng ta, sau lưng hắn mấy trượng cũng có người chạy theo. Tiếp theo trong tay bóng đen phía sau lóe lên ánh sáng mơ hồ, theo ánh sáng lóe lên, bóng đen chạy trước ngã xuống đất, lúc ấy tiểu tăng bị dọa đến hoảng sợ, chờ khi tiểu tăng kịp phản ứng thì bóng đen phía sau đã biến mất không thấy… Tiểu tăng châm đèn ***g mới phát hiện Phổ Huệ đã ngã trên mặt đất, trên mặt đất có chữ “Nam” viết từ ngón tay hắn…

Đỗ Hà cùng Đoạn Kiền Chí đồng thời trầm tư.

Đoạn Kiền Chí nói:

- Vậy thanh âm đánh thức ngươi là vật gì…

Giới Không chỉ vào cây gậy trúc ở góc phòng nói:

- Là thanh âm cây gậy này ngã xuống, đoán chừng là lúc bỏ chạy đã vấp phải…

Đỗ Hà cảm thấy thật kỳ quái, hỏi:

- Nếu Phổ Huệ đã có thời gian bỏ chạy, vậy tại sao không hô hoán?

Giới Không nói:

- Phổ Huệ vừa điếc lại câm, là do tiền nhiệm phương trượng khi hóa duyên đã mang về chùa, hắn muốn gọi cũng không được…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.