Đại Đường Đạo Soái

Chương 264: Chương 264: Ôn nhu thể thiếp




Đỗ Hà nhìn hai chiếc kiệu trước cửa, trong lòng cũng cảm thấy nghi ngờ! Trường Nhạc đang ở trong cung, Mị Nương chọn đúng lúc này tới đây làm gì? Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp sao? Hắn nhớ chỉ đem tin tức nói với nhà mình và Lý Thế Dân, Vũ Mị Nương theo đạo lý là không thể biết.

Nhưng nếu trùng hợp, vậy thì sự trùng hợp này cũng quá đúng dịp.

Đỗ Hà dừng ngoài phủ, đem ngựa giao cho gia đinh, bước nhanh đi vào trong phủ.

Vừa tới đại sảnh, quả thật gặp Vũ Mị Nương cùng Chương thị, Trường Nhạc đang ngồi trong sảnh nói chuyện phiếm.

Đỗ Như Hối, Đỗ Cấu còn bận việc công chưa về. Đại tẩu là một hiền thê lương mẫu tiêu chuẩn, ở tại hậu viện giúp chồng dạy con, rất ít khi đi ra ngoài.

Xem tình hình, ba người trò chuyện rất vui vẻ.

Đỗ Hà vội vàng tiến lên bái kiến, hơn nửa năm không gặp, đã có thể thấy hai bên tóc mai Chương thị thêm nhiều sợi bạc.

- Hài nhi trở về.

Hắn cung kính dập đầu lạy ba cái.

- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.

Chương thị trào nước mắt, nâng Đỗ Hà dậy, luôn miệng nói bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi. Là một người mẹ, bà không hy vọng xa vời con mình có được bao nhiêu công tích, chỉ cần con mình có thể bình an trở về thì mọi chuyện đều tốt!

Đỗ Hà lau nước mắt cho Chương thị, cười nói:

- Nhìn mẹ kìa, có người ở đây đấy.

Tính cách của Chương thị vốn có chút giống nam tử, nghe vậy cũng hiểu không tiện, cũng thôi không khóc:

- Mẹ thật cao hứng, Hà nhi đã chiến thắng trở về, phải cao hứng mới được.

Trường Nhạc, Vũ Mị Nương ở một bên yên lặng nhìn vào, không ai lên tiếng phá vỡ cảnh cảm động này.

An ủi xong Chương thị, Đỗ Hà nhìn Trường Nhạc bên cạnh, thấy nàng vẫn xinh đẹp như vậy, cao quý như hoa mẫu đơn, khuynh quốc khuynh thành:

- Lúc ta không ở nhà, mọi chuyện đều khiến nàng vất vả.

Trường Nhạc chỉ cười nhẹ, lúc này cũng không cần nói gì.

Vũ Mị Nương nhìn thấy hết thảy, có chút ghen ghét, càng có chút ít hâm mộ.

- Mị Nương, đa tạ muội thường ở bên mẹ ta.

Hắn cũng biết từ lần trước đưa trà vô tình gặp được, Vũ Mị Nương thường tới phủ Quốc Công nói chuyện với mẹ hắn khiến bà vui vẻ.

Vũ Mị Nương vũ mị cười một tiếng, dung nhan vui vẻ, dù sao nàng cũng là người ngoài nên chỉ ngồi một lát liền cáo từ rời đi.

Đỗ Hà đi theo tiễn, Trường Nhạc cũng không có ý đi theo mà đỡ Chương thị ngồi xuống, biểu lộ khí độ bất phàm.

Đi tới tiền viện, Vũ Mị Nương nói qua những khoản mục. Hắn ngắm nàng thao thao nói một hồi những con số, không khỏi hoa mắt, Vũ Mị Nương là một nữ tài thần. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi nửa năm, nàng đã mở ở Trường An bao gồm sáu trà hiên, ở Lạc Dương là bốn, ngay cả Tương Dương, Dương Châu cũng có chi nhanh, tiền in ra cũng không nhanh như nàng.

Một hồi lâu, Đỗ Hà thán phục nói:

- Mị Nương, sau này ta phải gọi muội là nữ tài thần!

Vũ Mị Nương thiên kiều bá mị cười nói:

- Vẫn là nhờ vào cách hay của Đỗ đại ca, chỉ cần có được trà điền, không ngừng cung cấp sản lượng thì dù thành phẩm gì cũng thu được lợi cao. Dù cho ai tiếp quản cũng không thể thua thiệt. Mị Nương chỉ ăn theo mà thôi, không tính là bản sự gì.

Đỗ Hà cũng được nàng tán dương mà cảm thấy vui vẻ.

Vũ Mị Nương thừa cơ mời hắn nhàn rỗi tới Long Tỉnh trà hiên ngồi một chút.

Đỗ Hà cũng thoải mái đáp ứng.

Tiễn xong Vũ Mị Nương, Đỗ Hà trở lại bên Chương thị nói chuyện chờ Đỗ Như Hối, Đỗ Cấu trở về, người một nhà tụ lại vui vẻ ăn cơm.

Ở bên người nhà ấm áp, Đỗ Hà hồi tưởng tình cảnh khốc liệt trên chiến trường, nhất thời cảm giác như đã trải qua một kiếp.

Trong nhà hết thảy đều không thay đổi, Đỗ Như Hối vẫn bộ dạng nghiêm khắc nhưng lòng mềm như đậu hũ, Đỗ Cấu vẫn trầm ổn khiêm tốn, chỉ có cháu trưởng Đỗ gia đã thay đổi. Năm nay cậu bé càng thêm nghịch ngợm, chạy loăng quăng khắp nhà, quấn lấy Đỗ Hà, hiển nhiên là Hỗn Thế tiểu Ma Vương.

Chương thị che miệng cười nói:

- Thằng bé này cũng nghịch ngợm như Hà nhi khi còn bé, tương lai nhất định có tiền đồ như hắn!

Đại ca đại tẩu cười cười, cũng không phản đối càng khiến Đỗ Hà hoảng sợ, nghịch ngợm như Đỗ Hà chẳng phải là muốn kéo người tới kỹ viện đốt giấy vàng bái huynh đệ? Hắn trừng mắt nhìn thằng bé đang rúc vào ngực Trường Nhạc ăn nhiều đậu hủ, vẻ mặt cảnh giác, lại thấy Trường Nhạc vui vẻ, trong mắt có chút hâm mộ liền đi tới trêu chọc:

- Đừng hâm mộ, chẳng phải ta về rồi sao? Gắng sinh một đứa.

Hắn nói xong còn đưa tay sờ vào bụng nàng một cái.

Trường Nhạc nhất thời đỏ bừng mặt, lườm hắn một cái, ra vẻ thẹn thùng nhưng trong lòng cũng mừng thầm.

Đỗ Như Hối, Chương thị thấy tình cảm vợ chồng son tốt đẹp thì đều cười, cảm thấy được an ủi.

Sau buổi cơm tối, Đỗ Như Hối gọi Đỗ Hà tới thư phòng, khuyên răn một vài câu khi ra làm quan. Đỗ Hà cũng có mấy điểm không đồng ý nhưng chỉ ậm ừ:

- Phụ thân yên tâm, hài nhi tuyệt không tự dưng gây chuyện! Nhưng nếu có kẻ nào gây chuyện thì cũng sẽ không lùi bước.

Đỗ Như Hối là người thế nào, sao có thể giấu diếm, cũng biết tính cách con trai như thế, cưỡng cầu vô dụng.

Đỗ Hà cười hỏi:

- Phụ thân, không biết Bệ Hạ an bài cho con thế nào?

Đỗ Như Hối cũng lắc đầu tỏ vẻ không biết, nhưng lại nói:

- Lần này con lập nhiều kỳ công, với tính cách thưởng phạt phân minh của Bệ Hạ, tuyệt sẽ không bạc đãi.

Đỗ Hà cũng tràn đầy chờ mong.

Đến đêm, Đỗ Hà về tới nhà, tắm rửa sạch sẽ không chỉ khoác một áo ngoài, dáng vẻ mập mờ đẩy cửa phòng ngủ, biểu tình hết sức hèn mọn.

Hắn cùng với Trường Nhạc có thể nói là tân hôn mặn nồng, bất đắc dĩ xuất chinh khiến hắn cấm dục hơn nửa năm, lần này trở về không chăm chỉ mài thương sẽ lâu ngày rỉ sét.

Trường Nhạc sớm đã trốn vào trong giường.

Đỗ Hà cười quái dị nói:

- Hóa ra nàng còn gấp hơn ta!

Trên giường, thân thể mềm mại của Trường Nhạc có chút giật giật, xấu hổ nhắm mắt lại làm bộ thiếp đi. Nàng xuất thân cao quý, không thể nghe được những lời trêu chọc của Đỗ Hà nên thừa dịp hắn tắm rửa liền chui trước vào chăn để tránh túng quẫn, lại không ngờ càng thêm xấu hổ. Đỗ Hà sao không biết nàng giả vờ ngủ, xoa xoa đôi bàn tay:

- Bảo bối Trường Nhạc của ta, lão sói xám đến rồi!

Sau đó hất tấm áo choàng, trần như nhộng chui vào trong chăn đi ôm cứng lấy Trường Nhạc, tuy qua một tầng quần áo nhưng vẫn cảm giác được thân thể nàng mềm mại.

Thường nói “ở trong quân ngũ hai ba năm, heo mẹ cũng gọi Hằng Nga”, Đỗ Hà thường ngày tiếp xúc đều là xú nam nhân. Tình cảnh như vậy thì dù trước mặt là heo mẹ chỉ sợ hắn cũng không nhịn được muốn khinh bạc một phen, huống chi là Trường Nhạc khuynh quốc khuynh thành?

Tuy bảo thương hơn nửa năm không dùng, nhưng vẫn ngạo nhiên đứng thẳng, chuẩn bị theo hắn chém giết trong ôn nhu hương diễm.

Trường Nhạc cả kinh, phát hiện Đỗ Hà đã sớm thân không mảnh vải, thấp giọng hô một tiếng:

- Sao chàng…

Nàng chưa nói xong thì Đỗ Hà đã cướp lời: - Cởi đi để làm chuyện xấu, còn mặc thì quá phiền toái

Hắn sớm đã sắc tâm đại động, vào lúc này cởi quần áo đã thành một loại phiền toái.

Thấy Trường Nhạc còn có vẻ thẹn thùng, Đỗ Hà sử xuất tất sát kỹ vạn linh, ngậm lấy vành tai xinh xắn của nàng. Nhiều lần lên đỉnh Vu Sơn mây mưa, hắn biết rõ nơi này là chỗ nhạy cảm nhất của Trường Nhạc, quả nhiên nàng bị kích thích, đôi mắt mờ đi, nhướng mày, má hồng rực, thân thể mềm nhũn không còn sức phản kháng, chỉ như một con cừu non chờ bị làm thịt.

Thấy bộ dạng động lòng người như vậy, Đỗ Hà đã yêu lại thương, kìm lòng không được cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào.

Trường Nhạc cũng dùng động tình, bắt đầu đáp ứng.

Hai người mê mải, cảm giác đất trời chỉ còn lại bọn họ.

Hai tay Đỗ Hà bắt đầu không ngoan ngoãn đi dần xuống dưới, đến khi gặp khe hở ở cổ áo liền đột kích tiến vào, trong tiếng kinh hô thấp nhẹ đã chiếm đóng hai ngọn núi.

Đỗ Hà ngại y phục trên người Trường Nhạc phiền toái, kéo toạc một cái xé rách.

Hắn khẽ chồm l ên, đỉnh thương chinh phạt.

Hai người ân ái triền miên, yêu kiều không ngừng, một phòng tất xuân.

Mây mưa ngừng, gió êm sóng lặng.

Nắng sớm từ khung cửa sổ chiếu vào đầu giường, Trường Nhạc nhẹ nhàng mở to mắt, phát hiện thấy mình vẫn nằm trong lòng lang quân, nhớ tới tình hình chiến đấu kịch liệt hôm qua thì mặt mày đỏ ửng. Sau nửa năm mới làm lại chuyện phòng the, dưới thân bỏng rát nhưng tinh thần và thể xác tràn ngập thỏa mãn, cả người khoan khoái.

Đỗ Hà cũng tỉnh lại, trêu chọc:

- Tối hôm qua đủ chưa? Nàng kêu thật lớn nhỉ, chưa đủ để chúng ta làm lại?

Trường Nhạc mặt đỏ vùi đầu vào ngực:

- Đỗ lang, hôm nay còn phải vào triều đấy!

Đỗ Hà lúc này mới nhớ hôm nay hắn phải lên triều lĩnh thưởng, cũng không khỏi chờ mong: Bản thân lập đại công như thế, Lý Thế Dân sẽ ban chức quan gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.