- Quả thực khả hãn không nên
quá hoang mang, mặc dù những người Đường triều đó hoài nghi chúng ta,
nhưng bọn họ không làm gì được chúng ta. Lý Thế Dân khác xa chúng ta,
hắn là Thiên khả hãn được tất cả dân tộc trên thảo nguyên chúng ta tán
thành, là biểu tượng cho sự công bằng. Hắn không thể tùy tiện hạ thủ đối với chúng ta, điều này sẽ làm tổn hại uy tín của hắn, đồng thời khiến
các dân tộc trên thảo nguyên xung quanh Đại Đường cảm thấy bất an, bất
mãn...
Thấy Di Nam tựa hồ không lý giải được kiến giải của chính mình, hắn dừng lại một chút, sửa cách nói:
- Nói trắng ra, Đại Đường hiện nay chính là Lang Vương, mà tất cả dân tộc trên thảo nguyên đều là bầy sói. Bầy sói ngưỡng mộ kính sủng Lang Vương cường đại công bằng, trong lòng luôn luôn kính nể hắn. Chỉ khi nào bọn
họ phát hiện thực lực của Lang Vương không còn, hoặc uy hiếp đến chính
mình, bọn họ sẽ tự mình khiêu chiến với Lang Vương. Một mình đơn đấu, có thể Lang Vương không để tâm, thế nhưng cùng lúc vây công, thực sự khó
có thể chống đỡ. Chuyện xảy ra tại chỗ chúng ta chính là cái đích cho
mọi người chỉ trích, hơn nữa Đường triều muốn phát động chiến tranh cần
phải có khẩu hiệu, như vậy mới có đủ sức mạnh hiệu triệu lực lượng. Hoa
Hạ và các dân tộc trên thảo nguyên khác xa nhau, Hoa Hạ thiện chiến
nhưng tuyệt
đối không loạn chiến.
Hắn nói tiếp:
-
Chúng ta âm thầm đối địch với Đường triều, chỉ là chuyện tình những năm
gần đây. Duy nhất chỉ có A Sử Na Kết Xã Suất biết tình hình thực tế đã
chết, Mạc Hạ Ba Cáp căn bản không biết thân phận của chúng ta, những
người Đường triều đó không thể xác định được chúng ta có liên quan với
hắn hay không? Là đồng minh trung thành nhất với Đường triều, Đường
triều không
thể vô duyên vô cớ khai chiến với chúng ta.
Di Nam dần dần lý giải được ý tứ của Vũ Văn Bác Vĩ nói:
- Ta đã hiểu, hóa ra sự tình là như vậy. Nếu như Đại Đường thực sự nắm
giữ chứng cứ rõ ràng, với lực lượng cường thế của bọn họ, giờ khắc này
sẽ không đi sứ mà trực tiếp tuyên chiến.
Vũ Văn Bác Vĩ nói:
- Cho nên ta nghĩ Đỗ Hà đến đây phần lớn là thăm dò chúng ta... Bất quá
ta không dám khẳng định. Lý Thế Dân là một trong những Đế Vương xuất sắc nhất Hoa Hạ trong nghìn năm qua, thực sự không thể coi thường. Người
tới đây chính là Đỗ Hà, hắn há có thể uổng công vô ích trở về. Từ lâu ta đã thăm dò qua chuyện tình của hắn, mười năm sau người này rất có thể
trở thành Lý Tĩnh thứ hai...
Di Nam phát ra tiếng kinh hô, trong
mắt lộ rõ vẻ vô cùng kiêng kỵ. Hiển nhiên cái tên Lý Tĩnh rất có uy danh hiển hách trên thảo nguyên, sau khi hắn lấy ba nghìn kỵ binh bình định
Đột Quyết, thần thoại của hắn không lúc nào biến mất, Đỗ Hà có thể trở
thành Lý Tĩnh thứ hai, điều này khiến hắn xuất hiện cảm giác bất an.
Vũ Văn Bác Vĩ cười nói:
- Khả hãn không cần hoang mang, Đỗ Hà kia thực sự rất tài ba, nhưng dù
sao hiện tại hắn chỉ là đứa trẻ miệng còn hơi sữa, không khó đối phó.
Chúng ta quản chế, từ hắn tìm hiểu ý đồ chuyến đi lần này của hắn.
Đại Độ Thiết lắc đầu phản đối:
- Giải pháp không hợp lý, võ nghệ của Đỗ Hà giỏi hơn ta, là con rể Lý Thế Dân coi trọng nhất, cũng có thể tưởng tượng được cận vệ đi theo hắn như thế nào, muốn quản chế hắn dễ như vậy sao?
Vũ Văn Bác Vĩ cười nói:
- Điểm này ta đã suy nghĩ trước một bước, ngoài sáng chúng ta thực sự
không thể tiếp cận bọn họ, nhưng bọn họ làm sứ giả đến chỗ khả hãn ta,
đó chính là khách, tất cả nhất định phải nghe theo chúng ta sắp xếp.
Chúng ta có thể lựa chọn một đại trướng xa xỉ nhất để hắn ở lại, đồng
thời tìm nơi yên tĩnh đào thông đạo, trực tiếp thông tới bên dưới đại
trướng của hắn, phái người ngày đêm nghe lén. Đến lúc đó, chỉ cần bọn họ thương nghị chuyện quan trọng, sẽ không thể giấu được chúng ta...
Tuy rằng chiến tích của Đỗ Hà rất xuất sắc, nhưng thế nhân đều nghe nói,
chưa từng tận mắt chứng kiến, tuổi tác của Đỗ Hà là bao, không mấy người tự cho mình là nhân tài cao nhất sẽ nghĩ bản thân mình có mấy mươi năm
kinh nghiệm sẽ thua kém một tiểu oa nhi không tới hai mươi tuổi.
Cho nên, mặc dù Vũ Văn Bác Vĩ đánh giá Đỗ Hà rất cao, nói hắn sau này trở
thành Lý Tĩnh thứ hai, nhưng trong lòng lại nghĩ tài trí của chính mình
hơn Đỗ Hà là điều bình thường.
Loại người như vậy thật không hiếm thấy, thường thường khi bọn họ thực sự tỉnh ngộ, sẽ phát hiện chính
mình đã thất bại thảm hại.
* * * * * * * * *
Lại nói đến
chuyện Đỗ Hà sau khi tiếp nhận sự bổ nhiệm của Lý Thế Dân, liền tự mình
tới tả uy vệ điểm năm trăm binh sĩ dũng mãnh nhất, một mạch vượt qua
Nhạn Môn Quan, lại lần nữa đến doanh địa Đột Quyết.
Vào quân
doanh, Đỗ Hà phát hiện bầu không khí trong quân doanh rất khác thường,
có một cổ cảm giác nặng nề, hắn lập tức tỉnh ngộ, trong lòng biết A Sử
Na Xã Nhĩ, Chất Thất Tư Lực đã thuyết phục kêu gọi quân sĩ Đột Quyết.
Đối mặt với hai người thuyết phục kêu gọi, quân sĩ Đột Quyết lâm vào mê
mang là điều tất nhiên. Là một quân sĩ, là một quân nhân, để bọn họ chấp nhận quốc gia chính mình đã diệt vong là chuyện không dễ dàng. Bất quá, phần lớn quân sĩ đều không phản ứng mãnh liệt, dù sao Đột Quyết đã diệt vong mười năm, mà Đường triều không bạc đãi bọn họ.
Tất nhiên
bọn họ không phải binh sĩ chính quy của Đường triều, nhưng chỉ cần anh
dũng giết địch tại chiến trường, có thể được đãi ngộ giống như binh sĩ
Đường triều. Hiện tại lâm vào mê man chỉ là trong lúc nhất thời không
thể thoải mái mà thôi, tin rằng không bao lâu sau, dưới sự nỗ lực của
hai vị đại tướng quân trung thành tận tâm với Đại Đường, việc này sẽ
được giải quyết viên mãn.
Đỗ Hà đến cũng không quấy rối A Sử Xã
Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực, chỉ thông báo với bọn họ một tiếng, lập tức triệu tập Tiết Nhân Quý, La Thông, Tịch Quân Mãi, Lý Dật Phong, thông báo với bọn họ nhiệm vụ đi sứ Tiết Duyên Đà.
Tiết Nhân Quý, La Thông, Tịch Quân Mãi vốn là binh tướng dưới trướng Đỗ Hà, tự nhiên đi theo là điều không thể nghi ngờ.
Còn Lý Dật Phong, Chu Linh Linh đã hoàn thành nhiệm vụ.
Đỗ Hà quay về phía bọn họ nói lời cảm tạ, sau đó hỏi vùng kế tiếp.
Lý Dật Phong nói thẳng:
- Mấy năm nay ta đi qua nhiều nơi, duy chỉ có chỗ sâu vùng thảo nguyên
phương bắc chưa từng đi. Có cơ hội này, có thể nào bỏ qua.
Đỗ Hà
làm sao có thể không biết ý tứ của hắn, lần hành trình về phía bắc, tất
nhiên không phải kẻ ngu si đều có thể thấy lần này tiến về phương bắc
phải gánh trên thân trách nhiệm nặng nề, hơn nữa rất có thể nguy hiểm
tới tính mạng. Nhiệm vụ của Lý Dật Phong là bảo vệ A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp
Thất Tư Lực, hiện nay nhiệm vụ đã hoàn thành, Đỗ Hà không muốn để bọn họ liên lụy. Nhưng Lý Dật Phong trọng tình trọng nghĩa, minh bạch điểm ấy, Đỗ Hà đành làm ngơ. Hắn nói như vậy, chỉ là không muốn Đỗ Hà nghĩ hắn
thiếu tình thiếu nghĩa mà thôi.
Đỗ Hà không nhiều lời, tâm ý để trong lòng.
Về phần Thác Bạt Vô Song và Tần Dục cùng đi, lần này tiến lên phương bắc,
chính là cuộc hành trình so dũng khí tài trí với nước khác, bọn họ ai
cũng có sở trường riêng, mang theo bên cạnh, tại thời điểm mấu chốt chắc chắn hiệu dụng.
Lưu lại quân doanh một đêm, ngay hôm sau, với danh hiệu sứ giả, đám người Đỗ Hà nối đuôi nhau tiến về phương bắc.
Thân là sứ giả Đại Đường, tình hình này trên thảo nguyên thực sự hiếm thấy,
Đỗ Hà vừa mới tiến vào lãnh địa Tiết Duyên Đà, Tiết Duyên Đà liền phái
quân đội tới nghênh đón, biểu hiện vô cùng nồng nhiệt.
Lý Thế Dân được xưng là Thiên khả hãn đã mười năm nay, nhưng mười năm nay có lẽ
đây là lần đầu tiên phái sứ giả điều động binh lực tiến nhập thảo
nguyên. Không chỉ có Tiết Duyên Đà, toàn bộ thảo nguyên đều khẽ rung
động, hầu như mỗi một vị vua trên thảo nguyên có uy tín, tài trí mưu
lược kiệt xuất đều tập hợp tại vương đình của Tiết Duyên Đà chờ Đỗ Hà
tới.
Đỗ Hà không vội tiến đến vương đình khả hãn Tiết Duyên Đà,
dọc đường đi khua chiêng gióng trống bày tỏ thân phận của chính mình,
chậm rãi đi tới. Hắn có ba mục đích: Thứ nhất lợi dụng quá trình này,
trước hết dựa vào các đại tướng Tiết Duyên Đà tới đón tiếp muốn tìm hiểu một chút tin tức, thứ hai hắn cần một chút thời gian để Thác Bạt Vô
Song đặt chân tại Tiết Duyên Đà, âm thầm tìm hiểu tình báo.
Thác
Bạt Vô Song vốn là người Tiết Duyên Đà, bất kể là tướng mạo và ngôn ngữ
không hề khác người địa phương, do vậy hắn lẻn vào vương đình khả hãn
Tiết Duyên Đà, tuyệt đối không đến mức để người khác phát hiện. Sau
cùng, hắn tự mình bày đặt, hiện nay oai uy
Đại Đường càng tăng,
các bộ tộc trên thảo nguyên này càng kính sợ. Biết sứ giả Đại Đường tới
thảo nguyên chơi, bọn họ làm sao dám không đến đón tiếp?
Dù Tiết
Duyên Đà được xưng là bá chủ trên thảo nguyên, nhưng thế nhân đều biết
bá chủ kia chỉ có một, đó chính là Đại Đường. Chỉ có Đại Đường mới có
thể làm kinh sợ toàn bộ thảo nguyên, chỉ có Thiên khả hãn mới có thể đủ
sức kêu gọi toàn bộ thảo nguyên. Hắn là sứ giả Đại Đường, uy tín của hắn tại bộ tốc khác còn cao hơn khả hãn Tiết Duyên Đà Di Nam.
Nếu Tiết Duyên Đà có bất cứ hành động gì, những thủ lĩnh bộ tộc này, vừa vặn chính là bùa hộ mệnh của hắn.
Tất cả chuyện này đều đã được suy nghĩ cặn kẽ.
Trong lòng Đỗ Hà biết lần này tiến lên phương bắc, hoàn toàn không giống
trước kia. Trước kia, hắn có một vị cha là hoàng đế, một vị là tể tướng
làm chỗ dựa, chỉ cần phạm chuyện tình không phải loại ngập trời, không
ai có thể đả động tới hắn.