Đại Đường Đạo Soái

Chương 298: Chương 298: Quà sinh nhật




Trong hậu viện Long Tỉnh trà hiên, khắp nơi đều bao phủ trong một màu đỏ, ở trên cửa dán chữ “Hỷ”, như đang chúc mừng sinh nhật cho thọ tinh Vũ Mị Nương. Chỉ là hôm nay là ngày vui mừng, nhưng lại không có được hào khí của ngày mừng, bốn phía đều lạnh tanh, xung quanh u ám, không có bao nhiêu người tới chúc mừng.

Vũ Mị Nương rầu rĩ không vui ngồi trong nhà, thần sắc ai oán, chẳng khác gì oán phụ bị nam nhân bỏ rơi, tuy nàng đã sớm quyết định buông tay, nhưng cảm tình đâu phải nói muốn quên liền có thể quên được đây?

Càng bắt buộc mình quên đáy lòng lại càng nhung nhớ, càng thêm đau khổ, nỗi đau khổ này kéo dài cũng không còn cách nào quên được nữa.

Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa phòng bị người đẩy ra, trong tay Dương thị cầm theo bao lớn bao nhỏ đi vào:

- Mị Nương, hôm nay là sinh nhật của con. Đại tỷ của con đặc biệt từ Giang Nam mang đến bánh ngọt phía nam về, còn có một ít tơ lụa trang phục xinh đẹp, mẹ tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn quê quán mà con thích nhất đó, nha đầu con cũng thật là, đi ra ngoài về vẫn rầu rĩ không vui, thật không biết con đang nghĩ chuyện gì! Trước kia khi chúng ta còn sống khổ, không có tiền lại bận rộn buôn bán nên không có thời gian. Hiện tại hết thảy đều đi vào quỹ đạo, muốn đãi sinh nhật cho con, nhưng cả ngày con vẫn luôn buồn bực ủ rũ như thế là sao…

Ngữ khí của bà tràn đầy vẻ lo lắng, vẻ mặt cũng tràn ngập bất đắc dĩ.

Vũ Mị Nương thuở nhỏ thông minh, vô cùng có chủ kiến, làm người xử sự vượt hơn mẫu thân như bà gấp mười gấp trăm lần, Dương thị cũng biết nữ nhi mạnh mẽ hơn mình, cũng không hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, vì vậy đối với tình huống của Vũ Mị Nương bà vẫn không hề hay biết, căn bản không biết nữ nhi bảo bối đang suy nghĩ chuyện gì, lại khổ vì ai, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông mà thôi.

Vũ Mị Nương nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của mẫu thân cũng cảm thấy ngại ngùng, miễn cưỡng cười nói:

- Mẫu thân, Mị Nương thật sự không có chuyện gì, chỉ cảm thấy có chút buồn bực mà thôi.

Dương thị khẩn trương hỏi:

- Có phải là bị sinh bệnh gì hay không, có cần đi tìm đại phu hay không?

Vũ Mị Nương lắc đầu tỏ vẻ không cần, ngược lại còn an ủi:

- Mẫu thân đừng lo lắng, con ngủ một giấc là tốt rồi, không có gì đâu!

- Ai…

Dương thị thở dài một hơi:

- Con không muốn nói mẹ cũng không miễn cưỡng, chỉ là nhìn bộ dạng con như vậy, bảo mẹ làm sao không lo lắng!

Vũ Mị Nương cũng không muốn làm mẫu thân lo lắng cho mình, nhưng nàng thật sự không sao cười nổi, nhìn phản ứng của Dương thị, khuôn mặt càng thêm u sầu.

Dương thị thấy mình chẳng những không khích lệ được Vũ Mị Nương, ngược lại còn làm cho nàng cảm thấy thêm khó chịu, cũng không tiếp tục ở lại dây dưa, buông đồ vật xuống nói:

- Đồ ăn ở trong nồi, nếu con muốn ăn thì tự mình lấy ăn đi, mẹ đi trước.

Vũ Mị Nương chỉ gật nhẹ đầu, cũng không nói lời nào. Không biết qua bao lâu, cửa phòng lại bị người đẩy ra. Lần này đi vào không phải Dương thị mà là tam muội Vũ Cảnh Nương, vẻ mặt nàng tươi cười nói:

- Mẫu thân không biết nhị tỷ vì chuyện gì mà buồn, nhưng Cảnh Nương lại biết rõ, hì hì, người có thể làm cho tỷ vui vẻ đã đến, nhị tỷ có muốn gặp mặt hay không?

Vũ Mị Nương rung mạnh, đáy lòng bốc cháy lên hy vọng mãnh liệt, bỗng nhiên thất thanh nói:

- Hắn đã đến, không đúng…

Nàng lập tức uể oải ngồi trở xuống:

- Đêm động phòng hoa chúc, như thế nào hắn lại tới đây. Tam muội, muội cũng đừng chọc ghẹo nữa, thật hồ đồ!

Vũ Cảnh Nương cười nói:

- Chính chủ chưa tới, nhưng có phái một người bằng hữu đến. Tỷ có muốn gặp một lần hay không?

Vũ Mị Nương trầm mặc thật lâu, nói:

- Ở đâu?

Vũ Cảnh Nương hiểu ý cười tinh nghịch:

- Ngay trong phòng khách đó, nhị tỷ lên tinh thần rồi

sao?

Vũ Mị Nương nhấc chân đạp Vũ Cảnh Nương, nói:

- Tiểu nha đầu, ở yên một bên đi, còn dám đến nghe lén coi chừng mông nở hoa!

Vũ Cảnh Nương cười khúc khích trốn sang một bên.

Vũ Mị Nương chỉnh lại tâm tình, đi tới phòng tiếp khách, thấy được thân ảnh người kia, nàng biết đối phương chính là bộ hạ kiêm bằng hữu thân thiết của Đỗ Hà, Phòng Di Ái.

Phòng Di Ái nghe được tiếng bước chân xoay đầu lại, nhìn thấy Vũ Mị Nương trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh diễm, thầm nghĩ:

- Không thể tưởng được tại Trường An còn có tiểu mỹ nhân thế này. Lão đại đúng là lão đại, ra tay liền không giống bình thường. Khó trách không thấy hắn tiếp tục đi dạo thanh lâu nữa, nguyên lai đã đổi sở thích, chuyển sang thích phụ nữ con nhà lương thiện đi!

Hắn như chợt hiểu ra gật gật đầu, ở trong lòng hắn Đỗ Hà vẫn là Đỗ Hà ngày xưa.

Vũ Mị Nương kêu một tiếng:

- Phòng tướng quân!

Phòng Di Ái bừng tỉnh, vội nói:

- Vũ cô nương, lão đại ta có một phần lễ vật muốn tặng cho cô nương, chỉ là lễ vật quá lớn, không cách nào mang vào nơi này nên đặt trên gò đất bên trong Phù Dung Viên. Lão đại nói, phải đợi sau khi trời tối mới có thể khởi hành, hiện tại đã đến lúc!

Thần bí như thế, lễ vật lớn như vậy, Vũ Mị Nương cũng chợt tò mò không nhịn được lên tiếng mời Phòng Di Ái dẫn đường.

Buổi tối Phù Dung Viên hoàn toàn yên tĩnh, khắp bốn phía ngoại trừ thanh âm chim chóc côn trùng đã không còn bóng dáng người đi đường. Xung quanh im ắng, Phòng Di Ái cũng không nói chuyện, chỉ cầm theo đèn ***g dẫn đường phía trước. Mặc dù biết rõ Phòng Di Ái đáng tín nhiệm, nhưng giờ phút này đáy lòng Vũ Mị Nương cũng ẩn ước có chút sợ hãi. Nếu không phải Phòng Di Ái là người của Đỗ Hà, đáng giá tin tưởng, vô luận như thế nào trong đêm khuya như vậy nàng nhất định sẽ không tới nơi này.

Đi tới trên gò đất, Phòng Di Ái đột nhiên tắt đèn ***g.

Trong lòng Vũ Mị Nương thất kinh, đang định chất vấn, ánh lửa lại dấy lên lần nữa, không phải đèn ***g mà là bó đuốc.

Phòng Di Ái đưa bó đuốc cho nàng, cười nói:

- Đi tới trước mười bước, cô nương sẽ nhìn thấy trên mặt đất có sợi dây thừng lớn, cô đốt dây thừng liền chứng kiến được lễ vật của lão đại!

Vũ Mị Nương cũng không hiểu rõ ràng, nhưng càng cảm thấy thêm hiếu kỳ, theo lời đi về phía trước mười bước, quả thật phát hiện trên mặt đất có sợi dây thừng, chỉ là màu sắc cũng không phải màu vàng đất thông thường, mà là một loại đồ vật màu xám.

Vũ Mị Nương đưa bó đuốc tới đốt dây thừng.

Dây thừng màu xám bị đốt cháy đột nhiên kêu lên xèo xèo, trên dây thừng bắn ra hỏa quang li ti, phân thành hai đầu nhanh chóng đốt về phía trước.

Bên ngoài mười bước, từng đoàn từng đoàn hỏa diễm phóng lên trời, tựa như hiệu ứng của ánh đèn lướt thời hiện đại, từng ánh đèn lần lượt sáng lên, từng đoàn từng đoàn hỏa diễm giống như quần tinh lóng lánh ghép thành sáu chữ lớn:

- Mị Nương sinh nhật vui vẻ!

Từng chữ cực lớn bằng nửa sân bóng rổ.

Theo sáu chữ lớn hiện hình, bốn phía dấy lên liệt diễm bắn ra như tiên hoa.

Cơ hồ trong nháy mắt Vũ Mị Nương rơi lệ đầy mặt, trong lòng bị cảm xúc hạnh phúc tràn ngập.

Vì chuẩn bị hết thảy những việc này, Đỗ Hà vô cùng dụng tâm. Những chén đèn kia là do hắn tự mình bài trí, bên trong đều chứa dầu hỏa. Mà dây thừng xám kia chính là ngòi nổ, là kíp nổ phát minh từ hỏa dược, Đỗ Hà lợi dụng kết nối cùng những ngọn đèn, trên ngọn đèn lại liên tiếp kíp nổ kia. Cho nên chỉ cần một ngọn đèn cháy lên những chiếc đèn khác cũng cháy theo, tạo thành sáu chữ lớn chúc mừng sinh nhật Mị Nương.

Sáu chữ lớn chiếu sáng cả nửa bầu trời, Phòng Di Ái nói:

- Lão đại nói hôm nay hắn không cách nào chúc mừng sinh nhật cho Vũ cô nương, nên trong lòng thật áy náy. Quà sinh nhật này đều do một mình hắn làm ra, hy vọng cô nương sẽ ưa thích.

Vũ Mị Nương vui vẻ cười, cảm động nói:

- Ta rất ưa thích, thật sự rất thích!

Phần tâm ý này, phần lễ vật lớn này nàng nhận được, quả thật nhận được, lại cảm động tột đỉnh, rơi lệ đầy mặt.

Đột nhiên nàng nhớ tới mười ngày trước mình cùng tam muội Vũ Cảnh Nương trò chuyện, đó là chuyện sau khi Đỗ Hà rời đi.

Tuổi tác của Vũ Cảnh Nương mặc dù còn nhỏ nhưng đã có tiềm chất bát quái, cơ linh xảo trá, cười hì hì nói:

- Nhị tỷ, nguyên lai ý trung nhân của tỷ là Đỗ Hà, Đỗ tướng quân. Hì hì, Đỗ tướng quân vừa uy phong lại tiêu sái, gia thế lại tốt, văn võ song toàn, muội xem nhị tỷ có chút nguy hiểm thôi!

Vũ Mị Nương vừa tức vừa cười:

- Tiểu a đầu như muội lại biết cái gì?

Vũ Cảnh Nương cao ngạo hừ hừ, sau đó mới nói:

- Là các ngươi cứ cho rằng muội không hiểu, kỳ thật chuyện gì muội cũng biết. Nhị tỷ ưa thích Đỗ tướng quân, nhưng Đỗ tướng quân đã có thê tử. Nhị tỷ lại không cam lòng làm thiếp, người khác lại không lọt vào mắt nhị tỷ, cho nên thấy khó xử, không biết nên làm thế nào mới tốt! Hì hì, Cảnh Nương nói đúng đi!

Vũ Mị Nương không thể tưởng được Vũ Cảnh Nương chỉ là một tiểu a đầu chưa đầy mười lăm tuổi lại có thể nói ra được những lời này, nhất thời kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.

Vũ Cảnh Nương nói tiếp:

- Kỳ thật chuyện này cũng không có gì cả, nhị tỷ không cam lòng làm thiếp, vì sao không tranh thủ làm thê chứ! Trong sách không phải nói có tam thê tứ thiếp sao! Còn có một chỗ trống, nhị tỷ điền vào là được rồi. Hắc hắc, Đỗ tướng quân lại được hoan nghênh như vậy, nhị tỷ không động thủ, vạn nhất lại để người khác giành trước một bước, lúc đó nhị tỷ muốn khóc cũng không kịp!

Vũ Mị Nương nghe Vũ Cảnh Nương nói đến tâm động. Tam thê tứ thiếp không phải nàng không biết, nhưng tuy bình thê cũng là vợ, địa vị cuối cùng vẫn không bằng chính thê. Tính cách của nàng có chút hiếu thắng, cao ngạo lại không tình nguyện ở dưới người khác, cho nên vẫn một mực do dự cho đến nay.

Một mặt nàng rụt rè, cao ngạo, mặt khác nàng lại phi thường để ý lời của Vũ Cảnh Nương đã nói:

- Tam thê tứ thiếp, trong tam thê chỉ còn dư lại một vị trí mà thôi!

Ngay khi Vũ Mị Nương còn đang tràn đầy cảm động, Đỗ Hà cũng đã hoàn thành toàn bộ nghi thức kết hôn.

Ngoài nghi thức Lý Tuyết Nhạn cần kính trà cho đại phu nhân Trường Nhạc ra, cũng không còn yêu cầu nào khác, cũng giống như cưới thê, cũng trải qua lễ ốc quán, lễ đồng lao hợp quyển, lễ bái đường, lễ chấp thủ đủ loại lễ tiết, chỉ có lễ kết tóc là không thể chấp hành, bởi vì chính thê chỉ có một vị.

Đỗ Hà mở khăn trùm đầu tân nương, giúp nàng lấy xuống trang sức trên tóc, đôi mắt cười tươi như vầng trăng non.

- Cười gì vậy, Đỗ lang?

Lý Tuyết Nhạn nhìn vào gương đồng thấy Đỗ Hà cười vui vẻ, mở to mắt hỏi.

Đỗ Hà đem cây phượng trâm tháo xuống, ôm Lý Tuyết Nhạn vào lòng, thoáng nghiêm mặt, cảm thụ cảm giác mềm mại trong lòng, cười nói:

- Đây là vui vẻ thôi! Có thể lấy được thiên diện giai nhân, là phúc phận Đỗ Hà tu luyện suốt mười đời!

Lý Tuyết Nhạn nhắm mắt hưởng thụ sự ấm áp trong tay hắn, trải qua thời gian dài nguyện vọng rốt cục có thể thực hiện, trên mặt của nàng tràn đầy dáng tươi cười ngọt ngào, thì thào lẩm bẩm:

- Có thể gả cho Đỗ lang là phúc khí của Tuyết Nhạn mới phải!

Mái tóc của Lý Tuyết Nhạn buông xuống, như một dòng suốt đen nhánh buông thả, óng ánh sáng bóng.

Nhìn khuôn mặt động tình của nàng, Đỗ Hà biết rõ giờ phút này mình nên làm những gì!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.