Hầu Quân Tập lạnh lùng nói, kỳ
thật đáy lòng của hắn minh bạch, Đại Độ Thiết tụ binh một chỗ là chiến
thuật tốt nhất. Trương Sĩ Quý dũng mãnh thiện chiến, thiện ở trùng phong hãm trận, là một viên đại tướng thiện công không thiện thủ, đầu mâu chỉ về Trương Sĩ Quý cũng là lựa chọn cực kỳ cao minh.
Đại Độ Thiết
nhìn như lỗ mãng nhưng vẫn có chút tiêu chuẩn quân sự. Vũ Văn Bác Vĩ
càng như hồ ly, phát giác nhược điểm tính cách của Trương Sĩ Quý nên
quyết định ra tay với hắn, cũng có chút bổn sự.
Giả như Đường quân trung không có Đỗ Hà, không cần Đại Độ Thiết, Vũ Văn Bác Vĩ nói rõ, Hầu Quân Tập cũng lựa chọn đấu pháp này.
Nhưng có thêm Đỗ Hà, hết thảy đều không giống trước.
Nếu như có thể, hắn không muốn để cho Đỗ Hà an lành một phút, nếu như có thể, hắn không muốn cho Đỗ Hà sống thêm một giây.
Đỗ Hà đang bày trận chờ hắn, sao hắn có thể tránh đi chỗ khác?
Không có chút gì do dự, Hầu Quân Tập dán lên cho Vũ Văn Bác Vĩ hai chữ kẻ ngu.
Vũ Văn Bác Vĩ đỏ mặt, Hầu Quân Tập xuất hiện khiến địa vị của hắn bị ảnh
hưởng nghiêm trọng, có thành kiến rất lớn với phản tướng Đại Đường ngạo
mạn này, hiện giờ hắn lại mắng mình là kẻ ngu trước mặt mọi người thì
thật sự có thể nhẫn nại, không thể nhẫn nhục.
- Ngươi...
Hắn chỉ vào Hầu Quân Tập định mắng.
Nào biết Hầu Quân Tập căn bản không thèm liếc hắn, nhìn qua Di Nam:
- Đường quân tiến hành chiến tranh bên ngoài chưa hề thua, Lý Tích cũng
là một chiến tướng uy danh hiển hách. Xem hắn như heo trước hết phải
nhìn đến mình.
Vũ Văn Bác Vĩ dù ngôn từ sắc bén, nhưng đối mặt
với loại người hoàn toàn không để hắn vào mắt cũng không biết như thế
nào mở miệng.
Đại Độ Thiết có chút không thoải mái, hắn cũng
không thế nào ưa thích Vũ Văn Bác Vĩ, nhưng Vũ Văn Bác Vĩ ít nhất có đầy đủ với thiếu chủ là hắn còn Hầu Quân Tập lại ít xem hắn trong mắt, lập
tức cùng chung mối thù, hỏi vẻ trào phúng:
- Theo mưu lược của Đại Tướng quân, cần ứng đối thế nào với thế công của Đường binh.
Hầu Quân Tập không chút nghĩ ngợi đáp:
- Tiết Duyên Đà có hai mươi vạn đại quân, chia đóng ở bốn phía, ta tự
lĩnh mười vạn xuôi nam, trước đánh bại Lý Tích, sau đó phân lộ phản
kích.
Vũ Văn Bác Vĩ rốt cuộc tìm được từ phản bác, cười lạnh nói:
- Đây là chiến thuật gì, rõ ràng là quân ta chiếm cứ thượng phong, vì sao phải chia cố thủ. Quân ta từ trước đến nay không sở trường thủ, sao
dùng sở đoản của ta đối với sở trường địch?
Hầu Quân Tập không nháy mắt, coi như không nghe thấy câu hỏi của Vũ Văn Bác Vĩ.
Di Nam cũng vì tính cách này của Hầu Quân Tập mà cảm thấy vạn phần đau
đầu, nhưng hắn hiểu rõ sự lợi của Đại Đường lẫn Hầu Quân Tập nên với đại chiến sắp tới, không dám có bất kỳ ý đắc tội, cười nói:
- Không
biết Đại Tướng quân có thể giải thích một chút ý đồ tác chiến. Ngươi
cũng biết, ý nghĩa không rõ thì khó phối hợp được tướng soái.
Hầu Quân Tập xem thường Vũ Văn Bác Vĩ, có thể không thèm liếc đến hắn nhưng với Di Nam lại không như thế, lạnh lùng giải thích:
- Nói có thể chia quân Đại Đường đánh bại, đó là bởi vì không biết thực
lực quân sự Đường triều. Đường triều không có cung binh, bởi vì mỗi quân tốt đều là cung binh, trên người đều có cung nỏ. Trước mặt cung nỏ
Đường triều, kỵ xạ cung tiễn của Tiết Duyên Đà đều như trẻ con chơi đùa. Bọn họ quây tròn phòng thủ, dùng Đường nỏ đón đánh, mặc cho binh mã đối phương nhiều hơn nhưng muốn nhất thời công phá phòng tuyến là khó có
khả năng. Khi còn chưa công phá xong thì Đường binh tứ phía đã thừa cơ
áp tới Vương Đình, đến lúc đó binh đến dưới thành, các ngươi ứng đối như thế nào? Không nên quên, Lý Lăng triều Hán chỉ cần 5000 binh cộng với
cung nỏ đối kháng tám vạn binh Hung Nô vẫn khiến binh Hung Nô tổn thất
thảm trọng, vô lực công kích. Trải qua năm trăm năm phát triển, hiện tại Đường nỏ vượt qua Hán nỏ mấy lần còn các ngươi cỡi ngựa bắn cung chưa
hẳn tựu mạnh hơn Hung Nô, phần thắng bao nhiêu?
Vũ Văn Bác Vĩ vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nói không ra lời.
Di Nam, Đại Độ Thiết cũng không phản bác được.
Đối với dân tộc trên thảo nguyên như bọn hắn thì ấn tượng sâu đậm nhất về
người Hán không phải là thiện chiến thế nào mà là tên nỏ sắc bén.
Tên nỏ đối với dân tộc du mục thiết giáp trụ quả thật tạo nên tổn thương quá lớn.
Hầu Quân Tập không nói dối, Lý Tích, Đỗ Hà đã cân nhắc đến vấn đề này. Chỉ
cần không phải Hầu Quân Tập tự mình lãnh binh mà là tướng lĩnh khác của
Tiết Duyên Đà dùng chiến thuật phân nhỏ thì bọn họ sẽ lợi dụng sự sắc
bén của Đường nỏ ứng phó.
Di Nam lại hỏi:
- Đại Tướng quân vì sao lựa chọn lực lượng mạnh nhất có Lý Tích, Đỗ Hà. Đại Tướng quân
hoàn toàn có thể lựa chọn một đường tiến công yếu hơn, gia tăng phần
thắng.
Hắn vì xác định Hầu Quân Tập có thật lòng quy thuận hay
không nên đã phái người điều tra kỹ càng, biết được mâu thuẫn giữa Hầu
Quân Tập cùng Đỗ Hà. Hắn không phải kẻ ngốc, chỉ lo Hầu Quân Tập không
giúp hắn lấy thiên hạ mà chỉ lợi dụng binh mã của hắn để báo thù.
Nếu như ngoài lấy thiên hạ, thuận tiện báo thù thì có thể nhưng nếu không
để ý đến lợi ích của Tiết Duyên Đà mà chỉ một lòng báo thù vậy thì không thể chấp nhận.
Hầu Quân Tập cũng biết Di Nam cố kỵ, tự nhiên không thể nói rõ, lạnh nhạt nói:
- Lý Tích trong mắt ta chỉ là một đứa trẻ, lúc ta chinh chiến vì Đại
Đường thì hắn vẫn chưa là gì. Bây giờ có thể hắn đã trưởng thành, ta
muốn thắng hắn, cũng không dễ dàng. Các ngươi ai là địch thủ của hắn?
Dung túng đường mạnh nhất, không dễ nhóm lửa, tự tìm đường chết. Đoạn
đường này, chỉ có ta đến đánh mới có phần thắng. Lần này Đường quân năm
đường tới công, muốn thắng lợi không khó. Ta không cầu bốn đường còn lại có thể thủ thắng, chỉ cần có thể kiên trì để ta đả bại Lý Tích, có thể
thắng lợi. Nếu như khả hãn không theo thì có thể tìm người khác tài ba
hơn.
Ngữ khí của hắn cao ngạo cuồng vọng, nhưng ánh mắt vô cùng mẫn duệ, cảm giác nắm chắc thành bại.
Nếu như hắn có thể buông bỏ cừu hận với Đỗ Hà, thì trận chiến này sẽ là
trận chiến bên ngoài gian khổ nhất của Đại Đường vương triều.
Bất quá Hầu Quân Tập vẫn là Hầu Quân Tập, nếu hắn có thể buông cừu hận, thành kiến, vậy hắn cũng không phải là hắn rồi.
Di Nam cũng nghe qua danh tiếng Lý Tích, cảm thấy Hầu Quân Tập nói có chút đạo lý, nghe hắn nói mạnh như thế cũng không hỏi nhiều, để Hầu Quân Tập chuẩn bị xuất binh, đón đánh Đường quân.
Di Nam vào lúc Đại Độ Thiết sắp đi ra lều lớn thì gọi lại, nhìn vẻ bất mãn của đứa con mình, thở dài:
- Phụ hãn biết trong lòng con có ấm ức, còn có bất mãn, nhưng ngươi nhất
định phải biết rằng Đại Đường cường đại. Thực lực chúng ta bay giờ quả
thật rất mạnh, có thể xưng hùng một phương. Nhưng từ xưa đến nay, chúng
ta tiến hành chiến tranh đều là với những bộ lạc nhỏ, khác biệt trời vực với Đường quân, chưa từng thấy tận mắt, vĩnh viễn tưởng tượng không ra
hiệu suất Đường quân khủng bố thế nào, chiến lực kinh người thế nào. Hầu Quân Tập là danh tướng lợi hại nhất hiện giờ của Đại Đường, để hắn chỉ
huy quân đội càng có phần thắng hơn ngươi. Hầu Quân Tập lần này xuôi
nam, để ngươi làm phó tướng trợ hắn thủ thắng. Nhớ kỹ Hầu Quân Tập chỉ
là quân cờ, với tư cách là Khả Hãn tương lai của Tiết Duyên Đà , không
cần phải cùng tranh giành cao thấp với một quân cờ. Ngoài ra ta đã để
cho người xuôi nam, liên hệ Thổ Phiên, Đường triều sở dĩ có thể có uy
thế hôm nay là vì bất bại, chỉ cần phá vỡ danh tiếng này thì Tiết Duyên
Đà ta mới có thể triệt để thoát khỏi trói buộc của Đại Đường.
Di Nam lúc này không hề cảm thấy uất ức vì thái độ của Hầu Quân Tập, rất có khí chất quân vương!