Đại Đường Đạo Soái

Chương 65: Chương 65: Quyết định của Đỗ Hà




Nhìn thấy Trưởng Tôn Trùng bật khóc, tận đáy lòng Đỗ Hà cũng cảm thấy thương cảm cho hắn, nhưng càng có cảm giác báo thù.

Hắn vốn còn định buổi tối mạo hiểm lẻn vào phủ đệ Trưởng Tôn Vô Kỵ phá hư một số thứ, giải tỏa tức giận trong lòng. Nhưng lúc này nhìn thấy dáng vẻ của Trưởng Tôn Trùng, lửa giận trong lòng đã sớm biến mất.

Trình Giảo Kim la lối om sòm, đã đủ khiến bọn hắn khốn đốn rồi, mình cũng không cần mạo hiểm xen vào. Chuyện này chắc chắn không dễ dàng chấm dứt như vậy. Lúc này Trưởng Tôn Trùng gật đầu đồng ý, sợ rằng chỉ là kế thích ứng tạm thời, sau này dự liệu có thể trở mặt.

Nhưng Trình Giảo Kim tuyệt đối không phải người dễ chọc, ngay cả Lý Thế Dân cũng không làm gì được hắn, lão hồ ly Trưởng Tôn Vô Kỵ có thể làm gì được hắn chứ.

Trưởng Tôn Trùng chắc chắn không chạy thoát được chức vụ “con rể” này, trong lúc vô tình, mình lại trở thành một bà mai bất đắc dĩ, xem ra mình thực sự có tố chất làm bà mai.

Nghĩ đến dáng người nhỏ gầy của Trưởng Tôn Trùng, lại nghĩ đến thân hình khổng lồ của Trình Phỉ Thúy, Đỗ Hà vội lau mồ hôi lạnh.

Đúng như hắn đã sở liệu.

Trình Giảo Kim vừa mới thoả mãn rời khỏi học đường, Trưởng Tôn Trùng lập tức phóng như điên khỏi phòng học, đi tìm phụ thân Trưởng Tôn Vô Kỵ.

Trình gia có xú nữ!

Mặc dù Trưởng Tôn Vô Kỵ chưa tận mắt nhìn thấy Trình Phỉ Thúy, nhưng cũng có nghe nói đến chuyện này.

Trưởng Tôn Vô Kỵ và đám võ tướng Trình Giảo Kim vốn không ưa gì nhau, Trưởng Tôn Vô Kỵ làm sao có thể để nhi tử có chút bản lĩnh của mình lấy con gái của lão thất phu Trình Giảo Kim. Lúc này hắn vội kéo theo Trưởng Tôn Trùng đi tìm Trưởng Tôn hoàng hậu xin giúp đỡ.

Trưởng Tôn Vô Kỵ không thẹn là lão hồ ly, hắn biết trong việc này bọn hắn không vững lý, nếu tìm Lý Thế Dân, Lý Thế Dân cũng không làm gì được Trình Giảo Kim.

Người duy nhất có thể giải quyết việc này chỉ có Trưởng Tôn hoàng hậu.

Đối mặt với Trưởng Tôn hoàng hậu, Trình Giảo Kim cũng không nể mặt, ngược lại tức giận nói:

- Hừ! Tất cả các ngươi đều khi dễ ta, các ngươi tưởng lão Trình này dễ khi dễ lắm sao! Hoàng hậu nương nương, không phải lão Trình ta không nể mặt người, mà là việc này quá mức nghiêm trọng, nếu lần này không phải là khuê nữ của ta, mà là nha đầu Trường Nhạc bị người ta lột quần áo trước mặt mọi người thì người sẽ như thế nào? Mặc dù khuê nữ của lão Trình ra không có địa vị tôn quý như nha đầu Trường Nhạc, nhưng cũng không phải người dễ khi dễ.

Trưởng Tôn hoàng hậu im lặng, mặc dù đây là chuyện “ngoài ý muốn”, nhưng tình thế xác thực phát triển quá nghiêm trọng, chuyện này quan hệ đến vấn đề danh tiết của nữ nhân!

- Nói thật, lão Trình ta căn bản không muốn nhận Trưởng Tôn Trùng làm con rể, tên vương bát đản này không xứng làm con rể của lão Trình ta. Người lão Trình để ý chính là tiểu tử Đỗ gia, chỉ có điều Trưởng Tôn Trùng động thủ trước một bước, cộng thêm khuê nữ cũng thích hắn, vì vậy chuyện này chỉ có thể giải quyết như vậy.

- Không có lựa chọn nào khác! Nếu không ta sẽ đánh chết tên vương bát đản Trưởng Tôn Trùng này, không thì kêu hắn lấy khuê nữ của ta! Nếu không cho lão Trình ta một đao cũng được, dù sao không sớm giải quyết chuyện này, lão Trình ta nhất định không để yên.

Trình Giảo Kim ngồi xuống đất như ăn vạ.

Trưởng Tôn hoàng hậu thật sự không biết làm thế nào, Lý Thế Dân nghe nói cũng chạy đến, thấy Trình Giảo Kim la lối om sòm cũng bất đắc dĩ để mặc.

Lão gia hỏa này da mặt dày như tường thành, cộng thêm hắn đã lớn tuổi, có đánh cũng không đánh được, mắng hắn, hắn cũng không thèm để ý, nói chuyện đạo lý với hắn chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.

Đối mặt với biểu lộ của Trình Giảo Kim, Lý Thế Dân và Trưởng Tôn hoàng hậu thất bại hoàn toàn, cuối cùng chuyển sang khích lệ Trưởng Tôn Vô Kỵ chấp nhận.

Trưởng Tôn Vô Kỵ bất đắc dĩ nhìn Trưởng Tôn Trùng, cũng không có biện pháp, dù sao Trưởng Tôn Trùng lột áo Trình Phỉ Thúy trước mặt mọi người là sự thật không thể nào thay đổi. Trưởng Tôn Trùng bi kịch rồi.

Đỗ Hà về đến nhà, tìm Đỗ Như Hối hỏi thăm phương án xử trí Lộc Đông Tán.

Đỗ Như Hối nói:

- Mặc dù có một số gia hỏa cổ hủ cho rằng nên tha thứ cho Lộc Đông Tán, nhưng hoàng thượng thánh minh! Hoàng thượng hạ lệnh với tội danh đánh cắp cơ mật Đại Đường, Lộc Đông Tán sẽ bị giam lỏng chung thân, không được gặp mặt bất cứ người nào.

Đỗ Như Hối nói xong, tán dương nhìn Đỗ Hà.

Biểu hiện của Đỗ Hà vượt xa suy đoán của hắn, thấy ái tử có năng lực, trong lòng hắn cũng vô cùng vui mừng.

Đỗ Hà nghe nói Lý Thế Dân đưa ra quyết định chính xác, cũng nhẹ nhàng thở ra.

Hắn thuộc lòng lịch sử, vì vậy cũng có ít nhiều hiểu biết về nhân vật Lộc Đông Tán này.

Trong Đường sử có ghi chép: “Lộc Đông Tán nhìn không văn nhã nhưng tính tình cương quyết. Giảng binh huấn sư, nhã có tiết chế. Thổ Phiên tuy chỉ là man di nhưng có thể hùng bá bản thổ là nhờ mưu hắn!

Đối với Tùng Tán Kiền Bố mà nói, Lộc Đông Tán giống như Gia Cát Lượng trong tay Lưu Bị.

Chỉ cần vây khốn hắn, Tùng Tán Kiền Bố chẳng khác nào mất đi một cánh tay đắc lực, có thể giảm bớt khí thế mười vạn hùng binh của bọn hắn.

Nhưng theo Đỗ Hà biết, Tùng Tán Kiền Bố cũng là một nhân vật vô cùng kiêu ngạo, huống chi Lộc Đông Tán là cánh tay không thể thiếu của hắn, vì vậy muốn cứu Lộc Đông Tán, chắc chắn không thể tránh được một trận đại chiến.

- Phụ thân, nhà ta còn thiếu nhiều thân binh trung thành và tận tâm! Tuổi tác không cần quá lớn, nhưng nhất định phải đủ trung thành!

Đỗ Hà vốn không quyết định tiến vào con đường làm quan sớm như vậy, nhưng Lý Tuyết Nhạn suýt nữa bị gả đến Thổ Phiên đã làm cho hắn thức tỉnh.

Hắn nhất định phải có được lực lượng của mình, có được thành tựu của mình, bằng không chỉ dựa vào phụ thân Đỗ Như Hối, vĩnh viễn sẽ không làm ra đại sự gì được.

- Có, nhất định là có!

Đỗ Như Hối gật đầu nói:

- Mặc dù phụ thân là văn nhân, nhưng cũng từng rút kiếm đi theo hoàng thượng chinh chiến thiên hạ, bên cạnh lưu lại rất nhiều thân binh. Tất cả bọn họ đều từng vào sinh ra tử với phụ thân, vì vậy hoàn toàn có thể tin được. Sau khi thiên hạ thái bình, vi phụ đã sắp xếp cho bọn họ ở phong địa. Ta tin tưởng hơn mười năm qua, bọn họ vẫn có đủ lòng trung thành như trước kia. Ngoài ra, năm Trinh Quán thứ hai, Hoàng Hà vỡ đê đã tạo thành nguy hại không nhỏ. Lúc ấy vi phụ chứa chấp mấy trăm thiếu niên vô gia cư, bọn họ chịu ân của vi phụ, cũng có thể tin được! Nhưng Nhị lang, con hỏi những cái này làm gì?

Đỗ Hà cười nói:

- Nếu ta đoán không lầm, không bao lâu nữa, Thổ Phiên nhất định sẽ xâm phạm Đại Đường, hài nhi muốn đi trước một bước, tự mình huấn luyện một đội quân đặc chủng, trợ giúp hài nhi lập công huân trên chiến trường.

Đỗ Như Hối chăm chú nhìn Đỗ Hà, sau một hồi do dự mới hỏi:

- Nhị lang hãy suy nghĩ kỹ càng! Kỳ thật dựa vào địa vị của vi phụ trong triều đình, hoàn toàn có thể an bài cho Nhị lang một chức vị nắm giữ thực quyền.

Đỗ Như Hối nói không sai, cũng không phải hắn lấy việc công làm việc tư. Mà là lệ cũ của Đường triều, vào thời kỳ sơ Đường, môn phiệt thế gia vọng tộc mọc lên san sát như rừng. Bọn họ tựa hồ nắm giữ đại bộ phận thực quyền trên triều đình, tạo thành một chính quyền lũng đoạn.

Dân chúng muốn trở thành hào kiệt là chuyện tương đối khó khăn. Trừ phi ngươi vô cùng nổi danh, khiến cho Hoàng thượng ở trong hoàng cung cũng nghe nói đến đại danh của ngươi, nếu không cũng phải là trạng nguyên, còn lại cũng chỉ có thể dựa vào thế gia vọng tộc, sau đó mới có thể nhìn thấy Hoàng thượng, được Hoàng thượng thưởng thức.

Đỗ Hà là nhi tử của tể tướng, chỉ cần muốn vào triều làm quan, cũng sẽ có một chức vị thể diện.

Nếu trở thành phò mã, càng như trèo lên cành cao, không lo không được thăng quan.

Đương nhiên đây là một đại tai hại của chính sách Đường triều, nhưng cũng là chuyện không thể làm gì được.

Dù sao Đại Đường mới thành lập, nếu động thủ với mấy thế gia vọng tộc này, chắc chắn sẽ dẫn phát rung chuyển bất an cho quốc gia

- Hài nhi nghĩ kỹ rồi!

Đỗ Hà kiêu ngạo nói:

- Hài nhi không muốn sống dựa vào phụ thân, là một người đàn ông phải tự tạo nên sự nghiệp cho mình. Chiến trường sắp tới chính là thời cơ hài nhi tung hoành, mong phụ thân thành toàn.

- Tốt!

Đỗ Như Hối kích động nói:

- Nhị lang thật sự đã trưởng thành, chọn ngày hoàng đạo, vi phụ sẽ làm quan lễ cho con. Về phần đội đặc chủng gì đó, vi phụ không biết rõ là cái gì, nhưng vi phụ tin tưởng Nhị lang sẽ không làm chuyện xằng bậy, vì vậy vi phụ cũng đồng ý.

Đỗ Như hối vui mừng mỉm cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.