Đại Đường Đạo Soái

Chương 119: Chương 119: Thượng Nguyên sai mê (đoán câu đố)




Lúc này Đỗ Hà mới nhớ lại, Đường triều Nguyên Tiêu so với đời sau khác nhau rất lớn.

Tết Nguyên Tiêu theo lịch sử phát triển mà kéo dài mở rộng.

Theo tiết kỳ dài ngắn mà nói, thời Hán một ngày tới thời Đường là ba ngày, Đại Tống kéo dài tới năm ngày, đời Minh lại châm đèn vào ngày mùng tám, mãi cho tới mười bảy âm lịch tháng giêng mới hạ đèn xuống, kéo dài tới mười ngày.

Hơn nữa Đường triều Nguyên Tiêu được gọi là Thượng Nguyên Tiết, có ý tứ đêm trăng tròn lần thứ nhất của năm mới.

Đỗ Hà thầm nghĩ:

- Vốn đang có ý định thừa dịp ngày lễ ước hẹn Tuyết Nhạn đi chơi. Lý thúc thúc lại làm ra hoạt động như vậy, chẳng phải thuận tiện cho mình cùng ở chung với Trường Nhạc và Tuyết Nhạn sao?

- Đi!

Đỗ Hà nhếch miệng cười hưng phấn.

La Thông, Phòng Di Ái, Lý Nghiệp Hủ, Lý Nghiệp Tự thấy Đỗ Hà đột nhiên hớn hở, cảm thấy nghi hoặc không thôi, không biết xảy ra chuyện gì, muốn hỏi nhưng lại cảm giác không ổn, mang theo một bụng nghi hoặc theo hắn đi tới Phù Dung Viên.

Chỉ chốc lát đã đến Phù Dung Viên.

Chỉ thấy lúc này bên ngoài cửa Phù Dung Viên đang đỗ đầy xe ngựa, người đến không chỉ là những con cháu phú nhị đại như bọn họ, còn có cả một ít quý công tử của những nước khác.

Đỗ Hà hiếu kỳ nghĩ thầm:

- Lý thúc thúc không biết lại đánh chủ ý gì, lần này sao lại làm náo nhiệt như thế!

Còn đang nghĩ ngợi, đột nhiên La Thông từ sau lưng đẩy hắn, nói:

- Thanh Liên, còn chờ gì nữa vậy? Đi thôi!

Xoay mình bừng tỉnh, Đỗ Hà gật nhẹ đầu cũng hiểu được mình nghĩ quá nhiều, Lý Thế Dân làm gì tất nhiên cũng có dụng ý của hắn, mình cần gì phải luôn mò mẫm quan tâm làm chi, hắn lập tức đi theo bốn người vào trong.

Vừa đi vào trong Phù Dung Viên, chỉ thấy bên trong hoa viên treo đầy đèn ***g đỏ, giống như một đầu trường long, chiếu sáng toàn bộ Phù Dung Viên, làm người ta cảm giác phảng phất như dấn thân vào biển hoa bằng lửa đỏ.

Còn chưa đi được vài bước, có mấy hộ vệ vẻ mặt tươi cười tiếp đón, trong đó có một người thoạt nhìn hơi có chút thân phận chắp tay nói:

- Các vị đại nhân, hoàng thượng đã tới trước một bước, để cho ta ở đây chờ các vị…thỉnh đi bên này!

Đỗ Hà đáp lại một câu:

- Làm phiền!

Nói xong đi tới trước.

Chuyển qua chuyển lại, đi tới gần Phù Dung Lâu tiếng tăm lừng lẫy bên trong Phù Dung Viên.

Hộ vệ đưa họ đến nơi đó liền rời đi.

Đỗ Hà liếc mắt nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy quanh thân nếu không phải con cháu quan lại thì là quý công tử các nước, còn có chút ít thư sinh mặc áo văn sĩ. Bọn hắn đều lộ ra vẻ hiếu kỳ cổ quái, hiển nhiên cũng không hiểu vì sao lại được mời đến nơi đây.

Vừa đi tới Lý Kính Nghiệp liền phát hiện ra bọn họ, đi tới thấp giọng nói:

- Ngươi nói bệ hạ đang định làm gì?

Hắn nhìn qua Đỗ Hà, câu hỏi này đương nhiên là muốn được nghe đáp án từ trong miệng của hắn, mấy người khác cũng quay qua nhìn hắn.

- Nhìn ta làm gì? Ta làm sao biết!

Vẻ mặt Đỗ Hà kỳ quái.

- Ngươi được bệ hạ tin sủng như vậy, ngươi không biết thì còn ai biết đây!

Lý Kính Nghiệp mỉm cười giải thích.

Mấy người còn lại cũng nhất trí đồng ý.

Đúng lúc này trên Phù Dung Lâu truyền ra thanh âm:

- Hoàng thượng giá lâm!

Nghe được lời này, chung quanh Phù Dung Lâu chợt yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều nhìn lên lầu, nhìn thấy thân ảnh Lý Thế Dân xuất hiện trên lầu ba, mọi người đều bái xuống.

Lý Thế Dân cười nói:

- Không cần đa lễ, các ngươi đều là tuấn kiệt Đại Đường, anh hào các nước. Mỗi người đều có được đầy đủ học thức, năng lực, đối với Đại Đường đều có được sự hiểu rõ nhất định. Đại Đường ở Nguyên Tiết có một hoạt động được mọi người thưởng thức, rất có ý tứ. Gọi là “Sai mê”, trẫm cũng tạm thời làm vài câu đố, khảo thí một chút, ai đáp nhiều nhất sẽ được tặng thưởng!

Người đáp xuất sắc có thể cùng trẫm uống ba chén!

Cùng Đại Đường hoàng đế uống rượu là vinh quang vô thượng, mọi người dưới lầu đều kích động.

Đỗ Hà trợn trắng mắt, không phải chỉ là uống ba chén rượu thôi sao, có gì đặc biệt hơn người đấy!

Nhưng chuyện “Sai mê” này lại rất đúng khẩu vị của hắn.

Hắn biết rõ thời Đường không có phong tục đố đèn, nhưng văn nghĩa câu đố lại thịnh hành một thời. Bởi vì song thân đều là cao tài sinh, cho nên họ thường xuyên cùng Đỗ Hà chơi trò chơi thử trí lực, trong đó câu đố là trò được chơi nhiều nhất.

Chỉ thấy trên lầu các hạ một bức chữ viết như đối liễn, bên trên ghi dòng chữ:

- Triển sí cao tường, phi điểu quy phòng, oa oa hiến kế, tạc bích tá quang. Vĩ bộ tả hữu nhất cú nhất nhân danh!

Đỗ Hà nghĩ nghĩ lớn tiếng nói:

- Triển sí cao tường, Trương Phi!

Lời của hắn vừa rơi xuống, bên cạnh lập tức có người tiếp lời:

- Phi điểu quy phòng, Quan Vũ!

Đỗ Hà hiểu ý cười nói tiếp:

- Oa oa hiến kế, Tôn Sách!

- Tạc bích tá quang, Khổng Minh!

Vẫn là thanh âm người kia tiếp nối.

Đề mục giải xong, chỉ nghe có người nói:

- Không hổ là Thượng Quan huynh, quả nhiên tài trí bất phàm!

Những người bên cạnh cũng liên tục phụ họa.

Nhìn ra được Thượng Quan huynh nào đó rất được lòng người tại Trường An.

Thấy mọi người cùng kêu lên tán thưởng thư sinh kia, trong nội tâm Phòng Di Ái thật khó chịu, quát:

- Đại ca Đỗ Hà của chúng ta đồng dạng cũng trả lời hai đề mục, có chỗ nào thua hắn đây hả?

Đỗ Hà lại vỗ vai Phòng Di Ái ý bảo hắn đừng nóng nảy, lại nhìn qua thư sinh kia. Vừa lúc đối phương cũng nhìn qua nơi này, là một văn nhăn gương mặt thanh tú cương nghị, đôi bên đều cười cười, cũng không để ý tới.

Ngược lại những văn sĩ đứng gần nghe được danh tiếng của Đỗ Hà, lập tức thấp giọng hô lên, đi qua bái kiến. Chỉ nói về Đỗ thể tự, dĩ nhiên đã đưa hắn lên địa vị tông sư tôn kính từ lâu nay.

Bốn phía cũng truyền đến tiếng nghị luận:

- Nguyên lai hắn là Đỗ tiên sinh, khó trách có thể so sánh cùng Thượng Quan Nghi!

- Thượng Quan Nghi?

Nghe xong tên này, Đỗ Hà lại cười cười, lại là một danh nhân lịch sử, hơn nữa ngày sau còn là một vị tể tướng, là nhân vật có thể sánh vai khiêu chiến cùng Võ Tắc Thiên!

Lúc này Lý Thế Dân lại để người hầu treo lên bức liễn thứ hai.

Ban đầu chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, bức thứ hai mới xem như thật sự thâm ảo!

Trên bức liễn viết dòng chữ:

- Hoắc Khứ Bệnh tốt! Đoán một câu bên trong Lễ Ký!

Đỗ Hà lắc đầu cười khổ, mặc dù hắn từng đọc qua Lễ Ký, nhưng quyển sách này lại có tới chín vạn chữ, mỗi chữ mỗi câu đều thâm ảo khó hiểu, hắn lại không nghiên cứu thâm sâu, làm sao giải được tinh tường? Suy nghĩ hồi lâu vẫn không có đầu mối!

Trái lại Thượng Quan Nghi ngẩng đầu lên, vỗ tay nói:

- Đúng rồi! Câu này là “tật chỉ phục cố” bên trong Lễ Ký!

Mọi người bên cạnh thoáng suy nghĩ một chút, liền nhao nhao vỗ tay tán thành nói:

- Thượng Quan huynh quả nhiên rất cao minh!

Lý Thế Dân lại treo lên bức liễn thứ ba.

- Thủ quân thượng tứ dữ bỉ trung tứ! Đánh một nhân vật!

Đỗ Hà thoáng suy tư đã có đáp án, cao giọng nói:

- Là Mã Siêu!

Mọi người bên cạnh hiểu được ý tứ, liền vỗ tay tán thưởng.

Lý Thế Dân ở trên lầu cười nói:

- Còn một câu sau cùng, để xem hai ngươi ai đáp ra trước!

Hắn cho treo lên bức liễn cuối cùng:

- Hai bên làm người khó! Đoán một chữ!

Đỗ Hà từng nghe qua đề mục này, không chút nghĩ ngợi liền đáp:

- Là chữ “Nhập”!

Thượng Quan Nghi trầm ngâm một lát, thán phục nói:

- Đỗ tiên sinh tài năng mẫn tiệp, Thượng Quan Nghi mặc cảm!

Đỗ Hà có chút xấu hổ, khiêm tốn cười cười, ý tưởng đột phát cao giọng nói:

- Trò “Sai mê” này là trò chơi văn nghệ, trong lòng mỗi người đều có câu đố, có câu vui một mình không bằng vui chung. Hay viết xuống cung cấp cho mọi người cùng suy đoán, giám định cùng thưởng thức? Về phần ghi vào đâu, những hoa đăng đèn ***g treo cao này là nơi hạ bút tốt nhất!

Lời Đỗ Hà nói làm mọi người tâm động, liền tìm giấy bút ghi lên đầu đề, mọi người suy đoán, vui vẻ hòa thuận, ai ai đều tán thưởng.

Đố đèn Tết Nguyên Tiêu cũng bởi vì một câu nói của Đỗ Hà mà thịnh hành!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.