Đại Đường Đạo Soái

Chương 147: Chương 147: Tiểu anh hùng đả hổ




Khi Đỗ Hà phát hiện cự hổ chỉ biết sử dụng ba chiêu lặp đi lặp lại, trong nội tâm liền nghĩ ra kế hoạch, cũng không tiếp tục giao phong mà lựa chọn thoái lui về phía sau, nhặt lên gậy trúc vót nhọn đầu, dẫn dụ cự hổ đi tới chỗ cự thạch ven bờ hồ.

Đi tới trên cự thạch, Đỗ Hà đối diện cùng cự hổ, sau lưng hắn là hồ nước, cự thạch cao hơn mặt đất chừng hơn hai trượng. Cự hổ đang nhích dần tới gần.

Đỗ Hà lạnh lùng giằng co cùng cự hổ, chờ nó tấn công thêm lần nữa.

Cự hổ tuy là súc sinh, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có lý trí, cũng có chút sợ hãi, không dám tiến lên trước.

Đỗ Hà cười âm hiểm, dùng gậy trúc xem như trường thương, đâm thẳng vào thân thể nó, phần đầu, mắt, không ngừng khiêu khích uy nghiêm của vua bách thú.

Cự hổ càng lúc càng điên cuồng, há miệng rống to, chấn rung cả màng tai Đỗ Hà, mãnh liệt nhào đầu về phía trước.

Đỗ Hà để cự hổ bổ nhào tới, mũi chân giẫm trên mặt đất lăng không nhảy về phía trước, né tránh tới sau lưng cự hổ.

Cự hổ vồ hụt, hổ trảo níu chặt lấy mặt đá, theo quán tính suýt nữa đã lao luôn xuống hồ nước.

Đỗ Hà thấy nó vẫn còn bám víu được, cũng thoáng kinh ngạc, sắc mặt chợt trầm xuống, lại dùng vai đẩy tới, cự hổ còn đang cố gắng duy trì thăng bằng, làm sao để ý tới Đỗ Hà, liền bị hắn trực tiếp hất văng xuống hồ.

Nhìn cự hổ rơi xuống dưới hồ, Đỗ Hà cầm theo gậy trúc tung người nhảy xuống, đem toàn bộ lực lượng tụ tập trên thân gậy mượn nhờ lực trùng kích từ trên cao lao xuống đâm thẳng vào phần cổ cự hổ.

Một kích toàn lực của Đỗ Hà vốn có uy lực cực lớn, huống chi cộng thêm xung lượng rơi xuống, trực tiếp xuyên thẳng vào cổ cự hổ.

Sinh mệnh lực mãnh hổ thật ương ngạnh, dù vậy vẫn chưa chết hẳn, nhưng bị trọng thương tới mức đó cũng không còn lực tái chiến. Đỗ Hà từ sau lưng cự hổ rút ra chủy thủ, cắt ngang yết hầu nó, cho nó chết được thống khoái, sau đó kéo nó lên bờ.

Đỗ Hà thần sắc mỏi mệt, không ngừng run rẩy, đi nhanh tới bên người Dao Trì công chúa run giọng nói:

- Sao, thế nào, ngươi không sao chứ?

Dao Trì công chúa cắn chặt răng nói:

- Không sao, chân bị trật thôi. Chủ yếu là cánh tay!

Trước đó nàng bị cự hổ đánh té ngã trên mặt đất, lại bị móng vuốt sắc bén đâm vào da thịt, trên cánh tay để lại vết thương thật sâu, máu tươi đã nhuộm đỏ cả tay nàng.

Khuôn mặt xinh đẹp vì đau đớn nên có vẻ thật thống khổ, xem ra đúng là bị thương không nhẹ.

- Trong túi buộc trên ngựa của ta có dược vật cầm máu với vải băng, băng bó lại là tốt rồi!

Nguyên lai cao nguyên cũng như thảo nguyên, thật nguy hiểm, đại bộ phận mọi người khi ra ngoài đều chuẩn bị sẵn thuốc trị thương để ngừa vạn nhất.

Cũng may ngựa còn buộc tại gốc cây, khi cự hổ xuất hiện chỉ làm nó hoảng sợ té ngã, cũng không bỏ chạy.

Đỗ Hà cầm túi lấy ra dược vật cùng vải băng, tay chân vụng về đắp thuốc cho nàng, sau đó băng bó lại, thấy nàng không thể động đậy đành nói tiếng đắc tội, ôm nàng đi tới bên cạnh đống lửa.

Dao Trì công chúa tựa trên người Đỗ Hà, khuôn mặt đột nhiên ửng hồng.

Vừa vặn quần áo Đỗ Hà cũng đã hong khô, hắn thay đổi một thân quần áo ướt sũng, mặc lại y phục của mình, cảm thấy thoải mái hơn không ít, vắt khô quần áo bị ướt phơi lên, cười khổ nói:

- Lại làm ướt y phục của ngươi!

Dao Trì công chúa cũng cười cười:

- Ngươi lại cứu ta thêm lần nữa!

- Đừng nói như vậy, xem như cùng chung hoạn nạn mà thôi, nói lời này thật quá xa lạ, khi ta bị lão hổ đè dưới trảo cũng không phải ngươi cứu ta sao!

Dao Trì công chúa cũng không nói thêm, cởi bỏ giày vớ, nhẹ nhàng xoa lên mắt cá chân bị thương, tay nàng bị thương nên không dám dùng sức.

- Ta giúp ngươi được không?

Mặc dù Dao Trì có chút thẹn thùng nhưng vẫn nghe lời vươn chân ra.

- Tại đây không được, đi tới bên hồ dùng nước lạnh kích thích mạch máu dưới chân sẽ lành nhanh hơn!

Đỗ Hà nói ra một ít thường thức cơ bản, Dao Trì công chúa nghe không hiểu, nhưng vẫn tin tưởng hắn, tùy ý cho hắn ôm mình tới ven bờ hồ.

Đỗ Hà nắm lấy chân trái bị thương của nàng, ôm lấy trong lòng bàn tay, nội tâm không khỏi rung động, Dao Trì rụt chân trở về, xấu hổ đỏ bừng mặt.

Đỗ Hà hít sâu một hơi bình phục lại tâm tình xao động, mười ngón tay đặt lên cổ chân nàng xoa nhè nhẹ.

Thần sắc hắn thật nghiêm túc, cực kỳ chăm chú.

Dao Trì công chúa tuy cau mày nhưng trong lòng lại thật ngọt ngào, nhớ tới thân ảnh hắn dũng đấu mãnh hổ cả hai lần cứu mình, trong mắt đột nhiên hiện ra vẻ ôn nhu, trong nội tâm không ngừng nhảy loạn.

Hong khô quần áo, bởi vì hai tay Dao Trì không thể hành động, Đỗ Hà chỉ đành tự mình mặc lại quần áo cho nàng.

Dao Trì dĩ nhiên có thể đi đường, nhưng đường núi gập ghềnh, chân bị thương nàng làm sao đi được? Ngoài ra hai tay nàng cũng bị thương, không cách nào cưỡi ngựa.

Nghĩ nghĩ, Đỗ Hà quyết định cứu Dao Trì về trước, những việc khác tính sau.

Đỗ Hà còn chưa phục hồi sức lực, sau lưng cõng một người đi đường núi, còn phải dắt ngựa nên cũng quá sức, trong lòng không ngừng nói thầm:

- Mình thật là hết nói, lại đi sống lại trên thân thể yếu ớt của tên Đỗ Hà công tử bột này!

Dao Trì công chúa tựa sau lưng hắn, khuyên hắn nghỉ ngơi một chút hãy đi tiếp, nhưng tính tình Đỗ Hà lại bướng bỉnh, làm sao chịu nghe, đi thẳng ra khỏi vùng núi mới nhẹ nhàng thở ra.

Đường núi thật dốc đứng, Đỗ Hà không cách nào cưỡi ngựa, nhưng đi trong rừng với kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn đã không thành vấn đề, bế Dao Trì lên ngựa, hắn ngồi phía sau ôm nàng trước ngực thúc ngựa phóng đi.

Dao Trì công chúa ngồi trong vòng tay hắn, trong lòng không ngừng nhảy loạn.

Nhìn thấy rừng cây dần dần thưa thớt, trong lòng nàng biết sắp ra khỏi rừng, trong nội tâm lại có chút quyến luyến, thầm nghĩ:

- Phải chi hắn không phải là vị hôn phu của Trường Nhạc công chúa thì tốt biết mấy!

Nàng quay đầu nhìn vào gương mặt gần trong gang tấc của Đỗ Hà, đột nhiên kêu lên một tiếng:

- Đỗ Hà!

- Ân?

Đỗ Hà ngạc nhiên cúi đầu, vừa lúc áp sát khuôn mặt đang ngẩng lên của Dao Trì, đối diện đôi mắt long lanh đầy tình cảm, còn chưa kịp phản ứng, đôi môi kiều diễm đỏ tươi đã ấn lên môi hắn.

Đỗ Hà ngây người, còn chưa biết nên làm sao phản ứng, tùy ý cho nàng hôn mình, thoáng chốc hắn cũng phối hợp, há miệng vươn đầu lưỡi, hai đầu lưỡi quấn quýt lẫn nhau, cũng may chiến mã cũng có linh tính, không đến mức lao vào thân cây, bằng không với tình huống của hai người họ nói không chừng đã sớm xảy ra tai nạn.

Chiến mã phi ra khỏi núi rừng, Đỗ Hà cùng Dao Trì cũng tách ra xa.

Dao Trì miễn cưỡng cười nói:

- Đây là tập tục báo đáp ân cứu mạng của tộc nhân chúng ta!

Nàng nói xong liền quay mặt về phía trước.

Vẻ mặt Đỗ Hà lại biến thành trầm trọng.

Đi tới chỗ tập hợp, sắp tới hoàng hôn, đã có thật nhiều tuyển thủ quay trở về, nhìn thấy bộ dáng hai người họ đều lộ ra thần sắc ngạc nhiên.

Nhất là nhóm người Phòng Di Ái cùng La Thông quan tâm trận đấu này đều chạy ra đón chào.

Đỗ Hà giản lược đem sự việc trải qua kể lại, đương nhiên tình tiết hương diễm bên trong lược bỏ đi, mặt khác hắn cũng không nói tỉ mỉ việc bắn chết con hổ thứ nhất, dù sao trận đấu này hắn nhất định đã đạt được danh đệ nhất.

Nghe Đỗ Hà nói xong, ánh mắt mọi người đều biến hóa, chỉ dùng một mũi tên đã bắn chết một con mẫu hổ, lại dùng một gậy trúc giết chết một mãnh hổ nặng năm trăm cân, đây là thành tích kiêu ngạo đến thế nào!

Hơn nữa hoàn thành hành động ưu tú này lại chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, sao không làm người khác kinh ngạc?

Cũng không có người hoài nghi hắn nói dối, dù sao cũng không có ai ngốc tới mức bịa ra lời nói dối kiểu như vậy.

Quan chủ khảo sai người đi theo Đỗ Hà tìm cự hổ, Đỗ Hà theo đường cũ quay về chỗ mình giấu ngựa cùng lợn rừng, đi tới bên bờ hồ vô danh, nhìn xuống hồ nước lặng lờ, trong mông lung sóng gợn, hắn giống như nhìn thấy có một cánh tay trắng như ngọc từ trong hồ duỗi ra, sau đó một người chợt hiện lên.

Hắn lắc lắc đầu, hình ảnh đột nhiên biến mất vô tung.

Nhìn xác hai con cự hổ nằm bên hồ, mọi người đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, có một người chắt lưỡi nói:

- Trời ạ, lão hổ lớn như vậy ta lần đầu tiên mới gặp!

Vừa nói xong lại đưa ánh mắt kính sợ nhìn qua Đỗ Hà, một đám người chia ra mang theo hai con cự hổ theo Đỗ Hà đi xuống núi.

Một lần nữa quay trở lại địa điểm ước định, mọi người sớm được nghe nói đều tụ tập lại.

Bọn họ nhìn thấy người hầu cố sức khiêng về hai con cự hổ, trên mặt mỗi người đều không tưởng tượng được lớn tiếng kinh hô.

Lý Kính Nghiệp đi tới trước người Đỗ Hà, cười nói:

- Còn tưởng rằng lần này là ta đạt được đệ nhất, không thể tưởng được lại vẫn thua ngươi một bậc!

Đỗ Hà khởi lên tinh thần cười nói:

- Bao nhiêu điểm?

Lý Kính Nghiệp cười nói:

- Một trăm bốn mươi ba, săn được một đầu gấu lớn. Nhưng bắn tới mười mũi tên mới giết chết nó, được hai mươi điểm, ai như ngươi, thật sự là giỏi, một mũi tên phong hầu, một trăm năm mươi điểm, chỉ một mũi tên đã bằng ta một ngày cực nhọc!

Đỗ Hà ngại ngùng cười cười.

Kết quả cuối cùng tự nhiên không cần nói cũng biết, chỉ một con bạch hổ đã đủ cho Đỗ Hà quang vinh lấy được vị trí thứ nhất, huống chi còn một đầu lợn rừng, một con nai, ba con hoẵng, năm con thỏ rừng?

Ba miếng kim bài ước định với Lý Thế Dân đã lấy được tới tay. Tin tức truyền ra, trên dưới Trường An đều khiếp sợ. Đỗ Hà lấy được cả ba miếng kim bài đủ khinh thường hết thảy, nhưng trong trận đấu còn săn giết cả hai đầu mãnh hổ càng trở thành chủ đề nói chuyện say sưa của dân chúng thành Trường An.

Còn có người đem sự kiện Đỗ Hà đả hổ thông qua tưởng tượng ghi thành chuyện kể, sau đó không ngừng ở trên phố lớn ngõ nhỏ, quán trà tửu quán kể lại, miêu tả Đỗ Hà trở thành người tài ba đánh hổ, anh hùng một thời.

Ngoài danh hiệu Đỗ lang, họ còn đặt cho hắn một nhã hào – “Đả hổ tiểu anh hùng”.

Kỳ thật Đỗ Hà rất muốn kháng nghị, nếu có thể xóa đi chữ “tiểu” phía trước, đó mới là chính thức uy phong.

Về tới trong nhà, Đỗ Hà khó tránh khỏi đãi ngộ của một vị anh hùng.

Đỗ Hà lại hỏi thăm việc ký kết hiệp ước với Thổ Phiên ngày hôm nay.

Vừa nhắc tới việc này, vẻ mặt Đỗ Như Hối chợt vui sướng, hào khí xuyên mây nói:

- Hôm nay Đại Đường ta thật sự uy phong bát diện, cũng chỉ có Đại Đường có quang vinh này.

Từ hôm nay trở đi, Thổ Phiên chính là cháu của Đại Đường chúng ta, vĩnh viễn thấp hơn đồng lứa Đại Đường. Đồng thời bọn hắn cũng đã cắt nhường Thanh Hải, quyết định mỗi năm hướng Đại Đường tiến cống. Bệ hạ đã hạ chỉ thiết lập Thanh Hải Đô Hộ Phủ, đem Thanh Hải quy về Đại Đường quản chế, chỉ hơn tháng Đại Đường sẽ từ trong tay Thổ Phiên tiếp nhận khối thổ địa này, hơn nữa còn phái binh đóng quân!

Vẻ mặt Đỗ Như Hối thật tự hào, nhìn Đỗ Hà, hắn biết ý nghĩ kỳ lạ cổ quái này cũng chỉ có con mình mới nghĩ ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.