Đại Đường Đạo Soái

Chương 273: Chương 273: Vu oan giá họa




Tịch Quân Mãi mỉm cười mời rượu, thần sắc sung sướng, một đám đội trưởng Tuyển Phong quân cũng vui vẻ ăn uống.

- Cạn ly, vì xuất sắc của chúng ta, cạn ly!

Một tên đội trưởng giơ cao bát rượu.

Năm người còn lại cũng giơ bát rượu lên, cao giọng cười nói:

- Vì xuất sắc của chúng ta, cạn ly!

Tên đội trưởng khác tên là Tước Hạo ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, lấy ống tay áo lau vết rượu tràn ra trên khóe miệng, cười to nói:

- Thống khoái, không ngờ còn có loại chuyện tốt như vậy, đồng dạng là binh tướng của Tả uy vệ, nhưng chênh lệch lại không bình thường.

Đội trưởng Vệ Ba cười ha ha:

- Sau này cứ cách ba tháng chúng ta không sợ thiếu tiền thưởng rồi! Khi biết Đại Tướng quân được bổ nhiệm làm Binh bộ Thượng thư, ta còn nhất thời không có chủ kiến, không biết ai có thể thay thế Đại Tướng quân, thật sự không an tâm. Ha ha không ngờ Đại Tướng quân đã sớm có chuẩn bị, điều chúng ta xuống trướng Đỗ tướng quân. Thật sự là quá tốt. Nếu kêu chúng ta phải ở dưới trướng nghe lệnh đồ hỗn trướng Trưởng Tôn Thuận Đức, ta lập tức không làm, đồ hỗn trướng đó còn muốn cho chúng ta ngoan ngoãn nghe lệnh, cũng không nhìn xem mình là ai?

Tước Hạo cười nói:

- Tiểu Ba nói rất đúng, cứ để tên hỗn đản Trưởng Tôn Thuận Đức ở bên đó mát mẻ đi! Không ngờ Đỗ tướng quân còn trẻ như vậy, thật đúng là có bản lĩnh. Đối mặt với những trò quỷ quái của Trưởng Tôn Thuận Đức, Tướng quân vẫn ứng phó rõ dễ dàng, hoàn toàn không thèm để mắt đến này.

- Cái này cũng chưa tính ! Điều khiến ta thật sự kinh ngạc đó là, cứ cách ba tháng Đỗ tướng quân lại tổ chức tranh tài, có phần thưởng cho người thắng cuộc, đúng là kích phát lòng hiếu thắng của tất cả binh xe, cổ vũ quân sĩ khắc khổ luyện tập, chuyện này thật sự rất cao minh.

Thạch Triết nãy giờ vẫn không nối gì, lúc này cũng biểu thị sự kính phục.

Cuối cùng Quý Chính nói:

- Ta vẫn cho rằng tính cách của Đỗ tướng quân là tốt nhất, hắn còn trẻ mà đã đạt thành tích kiêu ngạo như vậy, thoáng chốc đã cách xa chúng ta. Còn nữa, hắn rõ ràng tới đây hành sự, lại không ngại địa vị thấp kém của chúng ta, đích thân đến chào hỏi không nói, còn uống rượu với chúng ta, điều này có mấy người làm được.

Lời này vừa nói ra, ngoại trừ Tịch Quân Mãi, tất cả đều lên tiếng tán đồng.

Tịch Quân Mãi nhìn huynh đệ vui vẻ nói chuyện, cũng âm thầm kinh ngạc, không ngờ trong thời gian ngắn ngủn mấy ngày, Đỗ Hà lại được đông đảo binh sĩ một lòng ca ngợi như vậy, năng lực của hắn thật sự rất giỏi.

- Tịch lão đại, ngươi nói thế nào!

Tước Hạo thấy Tịch Quân Mãi không nói gì liền hỏi.

- A! Không sai, mặc dù còn chưa hiểu rõ, nhưng nhìn từ biểu hiện trước mắt, Đỗ tướng quân quả thực là một nhân vật lợi hại!

Tịch Quân Mãi suy nghĩ, sau đó nói ra đáp án của mình. Lời này vừa thốt ra, chính hắn cũng không ngờ, lúc này mới phát hiện mấy ngày ở chung, không chỉ những bộ hạ của mình, mà ngay cả mình cũng bất giác tiếp nhận sự hiện hữu của Đỗ Hà, cười khổ lắc đầu:

- Nào, cạn, không nói nữa, chúng ta tiếp tục uống, không say không về!

- Được, không say không về!

Sáu người nâng chén ăn mừng.

Khi bọn họ đã ăn uống no nê, một tiếng động bỗng vang lên, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Tịch Quân Mãi cũng bị thanh âm bất ngờ này quấy nhiễu, nhìn ra xa, thì ra bình hoa trang trí ở góc cầu thang bị người ta đụng vỡ.

Khi hắn còn chưa phục hồi tinh thần, bỗng nhiên bị người ta đá vào lưng, cảm giác đau nhức tựa hồ khiến hắn hét lên, vội vàng xoay người, lấy khuỷu tay cưỡng ép đẩy người đá ra, không ngờ cú đẩy của hắn lại đẩy bay người đó ra phía sau.

Người đó giống như chịu một cú trọng thương, liên tiếp bay về phía sau, cho đến khi đụng phải hai cái bàn mới dừng lại.

Tịch Quân Mãi còn chưa hiểu tình huống đã thấy một hán tử khôi ngô, tức giận kêu to:

- Đồ hỗn trướng, chẳng qua người ta không cẩn thận đụng phải ngươi ? Có cần ra tay ác độc như vậy không.

Tịch Quân Mãi tâm niệm vừa động, nhìn về phía người lăn lộn trên mặt đất.

Người này cao gầy tong teo như cây gậy trúc, gò má sưng tấy, tím xanh, giống như đã chịu đả kích rất lớn.

Tịch Quân Mãi thầm kêu không hay, trong giây lát lập tức tỉnh ngộ. Đây là một cái bẫy, mình chỉ tự bảo vệ, đẩy nhẹ hắn ra, căn bản không có khả năng đả thương người, chứ đừng nói là đánh lên mặt. Nhưng người ngã xuống đất lại giống như bị trọng thương, đây nhất định là cái bẫy.

- Các huynh đệ, đi!

Hắn không muốn gây chuyện thị phi, liền bỏ tiền rượu lên bàn, sải bước rời đi.

- Muốn đi, không dễ dàng như vậy đâu.

Hán tử khôi ngô lập tức lao tới, giơ nắm đấm vào thẳng ngực Tịch Quân Mãi.

Lực lượng của quyền này rất lớn, nếu bị đánh trúng ít nhất cũng phải gãy mất mấy khúc xương.

Tịch Quân Mãi trầm mặt, dùng nắm đấm đỡ đòn.

- Ầm.

Tịch Quân Mãi đứng yên bất động, còn người hán tử khôi ngô lại lui về phía sau mấy bước, lúc này, hơn mười người vọt tới, ra sức hét to:

- Lẽ nào lại như vậy, đánh người còn dám càn rỡ!

Tất cả đều lộ ra tướng mạo ác sát, bao vây Tịch Quân Mãi, bọn chúng đều là người luyện võ.

- Các huynh đệ, đánh.

Tịch Quân Mãi biết rõ lúc này đã không thể ung dung rời đi, quả quyết hạ mệnh lệnh.

Đám người đi cùng còn chưa hiểu tình huống như thế nào, nhưng nghe Tịch Quân Mãi ra lệnh, cũng không có cố kỵ, bắt tay công kích.

Bọn họ thuộc Tuyển Phong quân, là một trong ba đội quân tinh nhuệ của Đại Đường, hơn nữa đều là quan quân, võ nghệ đương nhiên không hề thua kém, Quý Chính phi cả hai chân, đá bay hai người, Tước Hạo ở bên cạnh cũng quét ngã ba người. Tịch Quân Mãi trực tiếp nhảy vào trong đám người, thiết quyền vung đánh, lực như thiên quân, một quyền của hắn đủ để phá đá, phút chốc đã có sáu người mất đi sức chống cự dưới nắm đấm của hắn, thấy đoàn người bọn họ dũng mãnh gan dạ như vậy, cũng không có ai dám tiến lên trước.

Tịch Quân Mãi đang tìm cách phá vòng vây, lại nghe một người hô to:

- Kẻ nào dám giương oai dưới chân thiên tử?

Vừa nghe thấy câu này, tâm tình của Tịch Quân Mãi chợt trùng xuống, dự cảm bất hảo đã nghiệm chứng.

Hắn chưa nhìn thấy người tới, nhưng nghe thanh âm hắn đã đoán được người đó là ai.

Đám người phân thành hai bên, lại thấy một người nhảy ra, chính là Trưởng Tôn Thuận Đức.

Tịch Quân Mãi cắn chặt răng, nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt, dòng máu đỏ thẫm chảy ra.

Người khác có lẽ không biết, nhưng Tịch Quân Mãi biết chuyện hôm nay không thể nào kết thúc tốt đẹp, bởi vì Trưởng Tôn Thuận Đức có đại thù với hắn.

Đó là chuyện hơn mười năm trước.

Hơn mười năm trước thiên hạ đại loạn, gia cảnh Tịch Quân Mãi nghèo khó, vì kiếm miếng cơm ăn, gia nhập quân đội Lý Đường, được phân phối cống hiến dưới trướng Trưởng Tôn Thuận Đức, khi đó hắn chỉ mới 15 tuổi, nhưng đã có sức mạnh kinh người, một người lần đầu ra chiến Trưởng, chưa từng cầm đao như hắn đã chặt đứt ba thủ cấp.

Sau đó mấy năm liền lập nhiều lập chiến công, trở thành một gã quan quân dưới trướng Trưởng Tôn Thuận Đức, trong chiến dịch còn cứu được Trưởng Tôn Thuận Đức một mạng, hai vết sẹo trên mặt hắn chính là lưu lại từ lần đó.

Trưởng Tôn Thuận Đức vì cảm tạ ơn cứu mạng của Tịch Quân Mãi, đề bạt hắn trở thành trợ thủ của mình. Nhưng cũng may, nhờ đó Tịch Quân Mãi mới biết được con người thật sự của Trưởng Tôn Thuận Đức.

Tịch Quân Mãi tính cách cương liệt, chính trực vô tư, không quen nhìn cách xử sự của Trưởng Tôn Thuận Đức, âm thầm khinh bỉ, nhiều lần khuyên nhủ vô dụng, trong một chiến dịch, dưới sự giận dữ đã tố cáo Trưởng Tôn Thuận Đức, sau đó treo ấn rời đi.

Trưởng Tôn Thuận Đức lúc ấy phạm tội gian díu với quỷ phụ, căn cứ vào luật pháp trị tội, nặng thì chém đầu, nhẹ cũng bị đánh hai mươi trượng, quan giáng tam cấp.

Lý Thế Dân trị quân vốn rất nghiêm khắc, huống chi đang lúc loạn thế, cần dùng trọng hình, dựa theo quân pháp đánh cho Trưởng Tôn Thuận Đức 50 quân trượng, hơn nữa bãi bỏ tất cả quân chức, đưa hắn ra khỏi chiến dịch.

Lần ấy Trưởng Tôn Thuận Đức bị đánh 50 quân trượng suýt chết, phẫn hận Tịch Quân Mãi không cần nghĩ cũng biết.

Hắn lập tức kêu người cải trang tặc binh đuổi giết Tịch Quân Mãi. Cũng vì loạn thế, hành sự cũng không cố kỵ.

Sau mấy năm lang thang, Tịch Quân Mãi cũng kiếm đủ tiền, vốn định hồi hương lấy vợ, mua ít ruộng sinh sống, nhưng không ngờ lọt vào đuổi giết của kẻ xấu, suýt nữa mất mạng, may nhờ binh tướng tuần tra của Lý Tích cứu được, Lý Tích nhìn thấy tài năng của hắn, liền lưu hắn lại trong quân.

Lý Tích vẫn là ái tướng của Lý Thế Dân, Tịch Quân Mãi có hắn bảo kê, Trưởng Tôn Thuận Đức cũng không thể làm gì hắn.

Chuyện đã xảy ra hơn 10 năm, nếu là thường nhân có lẽ đã sớm xóa bỏ tất cả thù hận rồi.

Nhưng Tịch Quân Mãi biết, Trưởng Tôn Thuận Đức vẫn chưa thể quên được sỉ nhục này. Hắn có thể nhìn ra cừu hận của Trưởng Tôn Thuận Đức trong ánh mắt của hắn, cừu hận đó không hề giảm bớt mà ngược lại càng ngày càng tăng trưởng.

- Là các ngươi?

Trưởng Tôn Thuận Đức tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng ánh mắt lại đầy âm độc, hả hê nói:

- Rút cuộc là xảy ra chuyện gì?

Tên hán tử khôi ngô đàn ông kể lại sự tình, lúc này Trưởng Tôn Thuận Đức giận tím mặt:

- Tịch Quân Mãi, ngươi giỏi lắm, dựa vào chút chiến công, vậy mà dám làm xằng làm bậy, làm loạn dân chúng, ra tay đả thương người khác, ngươi còn lời gì để nói?

Sắc mặt Tịch Quân Mãi lúc trắng lúc xanh, tức giận đến mức toàn thân phát run.

Bọn người Vệ Ba, Từ Hạo biết Tịch Quân Mãi có ân oán với Trưởng Tôn Thuận Đức, cùng kêu lên:

- Trưởng Tôn đại nhân, đừng vội ngậm máu phun người!

Trưởng Tôn Thuận Đức âm hiểm cười nói:

- Ta ngậm máu phun người? Chuyện này như thế nào, mọi người đều thấy rõ, các ngươi còn có gì muốn nói?

Hắn vừa dứt lời, đám người trong sảnh đường đồng loạt chỉ trích Tịch Quân Mãi, quở trách hắn ra tay đả thương người.

Đám người Vệ Ba, Tước Hạo, Hác Cường đưa mắt nhìn nhau, cũng á khẩu không biết nòi gì.

Bọn họ thật ra đều bị thanh âm vỡ bình hoa thu hút, căn bản không để ý đến Tịch Quân Mãi có đánh người hay không, nhìn thấy mọi người xung quanh ra sức chỉ trích, ngay cả bọn họ cũng bắt đầu nghĩ rằng Tịch Quân Mãi đã động thủ.

Kỳ thật toàn bộ người trong tửu lâu cũng giống như vậy, đều không tận mắt nhìn thấy Tịch Quân Mãi động thủ.

Nhưng vết thương trên mặt người bị thương đã chứng minh tất cả, khiến mọi người đều cho rằng Tịch Quân Mãi đã động thủ, hơn nữa ra tay vô cùng ác độc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.