Đại Đường Đinh Tử Hộ

Chương 10: Chương 10: Ta biết bí mật của ngươi




Đạo sĩ trung niên đỡ không nổi kiếm lực của Mạc Điệp, bị đẩy lùi xa mấy bước mới gắng gượng đứng thẳng, những tiểu đạo sĩ kia kém xa hắn thậm chí còn bị chấn thương cổ tay. Có tiểu đạo sĩ không phục còn muốn hung hăng đi lên đánh với Mạc Điệp, bị đạo sĩ trung niên đưa tay cản lại. Hắn nhìn ra được, chiêu này Mạc Điệp đã không dốc hết toàn lực, còn tiếp tục đánh nhất định sẽ chết.

Đây là lần đầu hắn giao thủ với Mạc Điệp, hắn cảm thấy mình đang chứng kiến người kế thừa Lương Bẩm Thiên dần trở thành một truyền kỳ mới của đạo môn. Khó trách Lương Bẩm Thiên chỉ chịu thu một mình nha đầu này làm đồ đệ a! Đạo môn vốn coi trọng duyên phận, tu vi có thể tinh tiến cỡ nào, pháp thuật có thể cao thâm tới đâu, đều phải xem thiên tư.

Ví như hắn ta, đã qua hơn nửa đời người, thực lực vẫn tầm thường như cũ. Mà Mạc Điệp cùng lắm chỉ là tiểu nha đầu mới mười mấy tuổi thôi!

“Mạc tiên sư làm gì thế?” Đạo sĩ trung niên thu kiếm cười hỏi. Nụ cười này của hắn không phải vì thẹn quá thành giận, mà là cười trên nỗi đau của người khác: Lương Bẩm Thiên ơi là Lương Bẩm Thiên, không ngờ ông trảm yêu trừ ma cả một đời, thế mà đồ đệ duy nhất lại làm bạn cùng yêu. Mới nực cười làm sao!

“Đã nói rồi đây là khâm phạm, các người còn dám tiến lên à? Các người tin lời ả yêu này nói hay là tin lời ta nói? Bệ hạ muốn bắt sống, nếu còn làm càn thì đừng trách ta hạ thủ vô tình.” Mạc Điệp mím chặt môi nói.

A Trản đứng một bên cười xem náo nhiệt. Dáng vẻ tiểu đạo cô hung dữ thật sự rất đáng yêu, rõ ràng người còn không dám giết mà làm bộ như thật.

“Thật sao? Vậy chi bằng bọn ta hộ tống Mạc tiên sư áp giải yêu quái này về Trường An nhé?” Đạo sĩ trung niên cười hiền nói.

“Không cần phiền chư vị.” Mạc Điệp chắp tay, kéo tay A Trản toan đi.

Đạo sĩ trung niên bay tới ngăn đường Mạc Điệp, nhiệt tình nói: “Không phiền! Có thể góp sức mọn cho Ngô Hoàng là vinh hạnh của bọn ta. Nếu Mạc tiên sư lại từ chối thì tại hạ thật sự nghi ngờ ngài muốn thả hoa yêu này đi đấy, ha ha ha.”

Mạc Điệp đánh nhau thì giỏi nhưng đấu mồm thì không, bị đạo sĩ trung niên hỏi ép khuôn mặt căng thẳng đến đỏ bừng.

A Trản nhìn thấy dáng vẻ Mạc Điệp uất ức muốn cãi lại mà không được, lại có một chút đau lòng. Tiểu đạo cô dù sao vẫn còn là tiểu hài tử, tính tình lại quá thật thà ngay thẳng, nàng cũng không đành lòng lại bức tiểu đạo cô giết người. Không phải chỉ là cứu người sao? Nàng và A Chức vốn thiếu người ta, lẽ ra phải trả lại.

“Tiểu đạo cô, nếu sợ hãi thì che mắt lại đi.” A Trản chắn trước người Mạc Điệp, vung tay lên, tay áo dài cuốn chặt lấy cổ đạo sĩ trung niên. Nàng cười lạnh kéo nhẹ một cái, đạo sĩ trung niên mới vừa rồi còn dồn ép Mạc Điệp từng bước trong nháy mắt đã không còn sinh khí.

Mạc Điệp rút kiếm muốn chém đứt tay áo A Trản. Tay phải A Trản đối phó đạo sĩ không ngừng xông tới, tay trái giơ cao kiếm Mạc Điệp. “Cám ơn nha!” A Trản cười cười với Mạc Điệp, kéo thanh kiếm tới trước ngực một cái, cũng kéo theo cả Mạc Điệp vào trong lòng. A Trản đoạt lấy kiếm Mạc Điệp, một chưởng đẩy nàng ra nói: “Đao kiếm không có mắt, tiểu hài tử đứng xa một chút.”

A Trản chẳng biết từ lúc nào đã mang vòng che yêu khí vào, vòng tay theo động tác chém trượt xuống cánh tay mảnh khảnh, giọt máu vẩy trúng vòng tay như khảm hồng ngọc lên trên. Kẻ này nối tiếp kẻ kia ngã xuống, A Trản theo quán tính huơ kiếm đâm về bóng người đứng thẳng cuối cùng, lúc lưỡi kiếm đụng phải sợi tóc người nọ nháy mắt vội vàng thu lực.

“Không phải bảo ngươi đứng xa một chút sao?” A Trản ném trả thanh kiếm lại cho Mạc Điệp, thấy nàng cầm trong tay tấm bùa vừa vẽ xong, cười hỏi: “Muốn dán ta à?”

Mạc Điệp ngơ ngác cúi thấp đầu nhìn lá bùa trong tay, nhẹ buông tay, mặc cho lá bùa bay xuống đồng cỏ ngập tràn máu tươi. Không dán nữa, quá muộn rồi. Nàng muốn cố gắng cứu những người này, nhưng động tác của hoa yêu quá nhanh, nàng không kịp.

“Tại sao phải giết người chứ?” Mạc Điệp lẩm bẩm nhớ tới: “Ta sẽ không để cho người xảy ra việc gì cơ mà!”

A Trản lấy khăn ra lau vết máu trên tay, cười nói: “Chỉ vì bọn hắn muốn giết ta. Lý do này đã đủ chưa?”

“Đủ rồi...” Mạc Điệp cúi đầu xuống nhìn qua thanh kiếm còn đang rỉ máu nói.

“Với cả.” A Trản hững hờ nói: “Ngươi tính lừa dối ai chứ? Đám đạo sĩ này biết ngươi đang giúp ta, nếu để bọn hắn còn sống trở về, liệu ngươi có còn chốn dung thân trong giới đạo sĩ không? Thật là. Cục đá ngốc nhà ta còn thông minh nhanh trí hơn ngươi ấy chứ.” A Trản nói xong cất bước toan đi.

“Người muốn đi đâu?” Mạc Điệp đuổi theo sát.

A Trản dừng bước giận trừng Mạc Điệp một cái, nói: “Hồi Bắc Sơn tìm A Chức giúp ngươi cứu người a!”

“Cám ơn... Cám ơn hoa yêu bà bà.” Mạc Điệp bỗng nhiên đưa tay kéo kéo góc áo A Trản, chột dạ thỉnh cầu: “Người có thể chờ ta một chút không? Ta muốn an táng cho bọn hắn rồi làm tràng pháp sự rồi mới đi.”

“À. Có thể nha!” A Trản nhìn khuôn mặt đau thương của Mạc Điệp, đột nhiên hỏi: “Thế, tiểu đạo cô này. Ta giết bọn hắn ngươi có hận ta không?”

Mạc Điệp nói khẽ: “Không hận. Hôm nay ở đây nếu không phải là người mà là tiểu yêu khác thì bọn hắn cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.”

A Trản bất giác thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngàn năm qua, bởi vì đủ loại nguyên do mà nàng từng giết người cũng từng giết yêu, nhưng chưa từng lo lắng hậu quả như ngày hôm nay. Tại sao nàng lại lo lắng tiểu đạo cô có hận mình hay không chứ?

Mạc Điệp làm xong pháp sự đã mệt mỏi rã rời. Những ngày qua nàng ăn rất ít, nếu như tĩnh tu, dựa vào tu vi của nàng dù mấy tháng không ăn không uống cũng không sao. Nhưng nào có được yên ổn tĩnh tu! Nàng còn phải nghĩ trăm phương ngàn kế thuyết phục Hoa yêu nãi nãi và Sơn Thần bà bà đấy.

A Trản bay một đoạn ngừng một đoạn, tiểu đạo cô sao mà chậm quá đi! “Không phải vội vã cứu người sao? Có thể nhanh lên một chút không vậy? Đừng để khi chúng ta trở về thì người đã lạnh.”

Mạc Điệp đề khí toàn lực đuổi theo nhưng vẫn không theo nổi.

A Trản thở dài quay trở lại, không nói lời nào ôm Mạc Điệp vào trong ngực, bay về phía trước.

Mạc Điệp hơi sợ: “Hướng này hình như không phải đi trấn Liêm Thủy... Không phải người nói Sơn Thần bà bà còn ở Bắc Sơn sao?”

“Chẳng lẽ ngươi trông chờ ta ôm ngươi đi suốt hay sao?” A Trản cúi đầu quan sát, chạm phải ánh mắt lấp lóe bất an của Mạc Điệp. Nàng ôn nhu nói: “Không phải ngươi đói à? Đi đến trấn gần đây ăn chút gì đã, cũng không chậm trễ bao nhiêu.”

“À vâng.” Mạc Điệp không nói gì thêm. Trong nội tâm nàng giống như có cái gì nghẹn lại, nhắm mắt lại trước mắt không phải màu đen, mà là màu máu. Nhưng cứ trầm mặc mãi thế này lại có hơi ngượng ngùng, Mạc Điệp bắt chuyện nói: “Người cảm thấy, Sơn Thần bà bà sẽ hỗ trợ chứ ạ?”

“Đương nhiên rồi.” A Trản giống như mẹ già khoe con, cười nói: “A Chức nhà ta đó nha, tâm địa vô cùng tốt.”

Mạc Điệp cứ nghe Hoa yêu nãi nãi nói mãi “A Chức nhà ta, A Chức nhà ta”, mỗi lần nghe trong lòng đều sẽ dâng lên cảm xúc ngọt ngào. Hóa ra yêu nhau chính là thế này a? Thật là tốt quá!

*

Nhạc Chức không nhớ rõ mình bị giày vò bao lâu.

Cuối cùng! Đứa nhóc chết tiệt Lý Uẩn kia mới chịu buông nàng xuống! Thành tâm thành kính cám ơn ngài, tiểu tổ tông ạ.

Nhạc Chức vừa mới an tâm một chút, lão yêu tinh ác độc lại mở miệng: “Uẩn Nhi thích cục đá kia à? Thích thì mang về chơi đi.”

Lý Uẩn lắc đầu bổ nhào vào lòng tỷ tỷ nũng nịu, ngáp dài. Tiểu hài tử ưa ngủ nhiều, nó chơi mệt bắt đầu thấy buồn ngủ.

Lý Chiêu vội mệnh cung nữ bế tiểu công chúa trở về. Nàng có thể cảm giác được đau đớn trong cơ thể đang tăng lên, nếu như ở trước mặt muội muội chảy máu mũi hoặc là ho ra máu thậm chí té xỉu thì nguy.

“Uẩn Nhi không về đâu, tỷ tỷ ôm Uẩn Nhi ngủ đi.” Lý Uẩn quấn lấy cổ tỷ tỷ không chịu buông tay.

“Ngoan nào.” Lý Chiêu nhẹ giọng dỗ dành: “Tỷ tỷ đang bệnh, không ôm Uẩn Nhi được.”

Lý Uẩn nghe lời hiểu chuyện bỏ tay ra, khuôn mặt nhỏ nhăn lại nói: “Tỷ tỷ nhất định phải uống thuốc nha! Đừng sợ đắng, uống thuốc xong liếm liếm cục đá đường này là hết đắng liền à.”

“Ừm.” Lý Chiêu bất lực cười cười.

Uống thuốc sao? Nhạc Chức nói thầm. Yêu tinh thì uống thuốc gì? Mới nãy nàng bị lão yêu tinh cầm ngắm nghía, ở quá gần không thấy rõ dáng vẻ lão yêu tinh, hiện giờ cách một khoảng xa nhìn lại, coi bộ khí sắc lão yêu tinh không được tốt a!

Lý Chiêu cũng mệt mỏi, chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi. Từ sau khi thân thể nàng yếu dần đều tắm rửa trong bể tắm nhỏ ở tẩm cung, cách tẩm điện vỏn vẹn một bức tường, đỡ tốn thời gian công sức.

Các cung nữ tính hầu hạ nữ hoàng bệ hạ cởi áo.

“Đi. Đều ra ngoài cả đi!” Lý Chiêu gần đây không gọi các cung nữ hầu hạ tắm rửa, chuyện nàng không còn sống lâu nữa chỉ có Thường Hoan và Đồng Chiêm biết.

Một người bệnh ngâm mình trong bể tắm nước nóng một mình là rất nguy hiểm, cho nên trước khi nàng tắm rửa kiểu gì cũng sẽ ăn một viên thuốc Thái Sử Lệnh để lại, sau khi dùng thuốc tinh thần của nàng sẽ tốt hơn một chút, đau đớn cũng sẽ nhẹ hơn rất nhiều. Chỉ là mới đầu ăn một hạt vào sáng sớm là đủ cho một ngày, nhưng bây giờ dược hiệu lại càng lúc càng ngắn.

Lý Chiêu chậm rãi bước vào bể tắm nước nóng, nước từ từ dâng lên qua mắt cá chân, sau đó là bụng hơi lõm và cuối cùng là hai vai gầy trơ cả xương. Phục Linh đan đã giày vò nàng đến không ra hình người.

Nhạc Chức lấy hình thái cục đá lăn dọc theo tường vào bể tắm. Cũng may trong điện đèn đuốc sáng trưng, bạch quang trên người nàng mới không đáng chú ý.

Trước mắt là nước tắm nóng hổi, bên trong nước lộ ra bả vai gầy gò giống như xương khô của lão yêu. Chẳng lẽ thứ quỷ yêu này là bạch cốt tinh?

Tõm --

Nhạc Chức lăn ùng ục vào trong nước. Trên người nàng dính đầy nước bọt của nhóc con nghịch ngợm kia, nhất định phải tắm một cái mới được.

Lý Chiêu nghe thấy có tiếng thứ gì đó lọt vào trong nước, cảnh giác nhìn bốn phía một lượt. Trống trơn, cái gì cũng không có a!

Sau đó, xảy ra một màn kinh dị.

Giữa bể tắm trước tiên là nổi lên vài bọt nước, sau đó một thứ đen nhánh dần dần nổi lên mặt nước. Té ra là một cái đầu người! Đầu người còn đang trồi lên, hiện ra một gương mặt nữ nhân vô cùng tuyệt mỹ. Là quỷ nước ư?

Làm sao có thể! Làm sao quỷ có thể vào đây?

Sau khi du hồn tên Nhạc Chức ở Bắc Sơn gửi thư cho nàng, nàng đã dặn đạo sĩ bày trận pháp chuyên trị quỷ hồn ngoài Đại Minh cung. Nàng sợ bọn lệ quỷ đã từng chết vì nàng tìm tới cửa, trước kia vô sự có lẽ nhờ vào Thái Sử Lệnh chở che. Cũng không phải là nàng sợ quỷ, mà chỉ sợ chuyện muốn làm còn chưa kịp làm đã bị lệ quỷ lấy mạng.

Về phần sau khi chết xuống Địa phủ gặp phải bao nhiêu kẻ thù, nàng không quan tâm.

Lý Chiêu đang tính gọi người hộ giá, Nhạc Chức nhào tới bịt miệng nàng lại, cười nói ra lời đã tính trước kỹ càng: “Suỵt ~ Đừng lên tiếng. Ta biết bí mật của ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.