Lý Chiêu đau lòng đến chân tay luống cuống, vùi đầu Nhạc Chức vào vai mình, nhẹ giọng an ủi: “Người kia cũng đã không phải là ta a~” Nàng cố gắng ra vẻ thoải mái trêu ghẹo: “Lại nói nàng cũng chưa chắc có thể thành tiên. Không chừng kiếp sau chúng ta ai cũng không nhớ rõ ai thì sao? Đừng buồn lo vô cớ, trước mắt vui vẻ với nhau mới là quan trọng nhất, nói chuyện kiếp sau hãy còn sớm lắm~ Hai ta vừa mới bắt đầu, còn có rất nhiều thời gian bên nhau...”
Nhạc Chức nghe lời này trong lòng càng khó chịu hơn, đau đớn khóc nói: “Không được đâu... A Chiêu, ta tìm không thấy cách Lương Bẩm Thiên trị cho nàng.” Lúc nàng nói lời này thanh âm run rẩy, hô hấp cũng loạn.
Lý Chiêu có thể cảm nhận được bả vai ướt một mảng lớn. Nước mắt Nhạc Chức từ nóng hóa lạnh, lạnh thấu tới lòng nàng. Nàng hơi sửng sốt một chút, rất nhanh đổi lại khuôn mặt tươi cười: “Không sao đâu mà ~ Ta đã sớm có dự liệu. Nàng không cần tự trách, dù có tìm ra cách của Thái Sử thì ta cũng không sống tới tuổi thọ của thường nhân...” Ngoài miệng nàng nói không sao, trên mặt cũng mang theo tiếu dung, nhưng nước mắt lại mất khống chế rơi xuống không điềm báo trước.
Cái chết đối với nàng mà nói xưa nay không hề ghê gớm. Nhưng bây giờ lại khác, rời đi nhân thế không quan trọng, rời đi Nhạc Chức lại làm nàng không sao chịu nổi. Nàng vừa mới gặp được Nhạc Chức a! Nàng vừa yên lặng chảy nước mắt vừa vỗ về Nhạc Chức nhè nhẹ, miệng dối lòng nói: “Thật không sao đâu mà.” Nàng đã thỏa mãn, có thể gặp được Nhạc Chức ở nhân sinh ngắn ngủi này. Dù gì cũng được hưởng qua tư vị thích người, cũng hưởng qua tư vị được người thích.
Nhạc Chức vẫn cứ lắc đầu. Có sao!
“Mấy ngày nay mệt mỏi lắm phải không? Hồi cung nghỉ ngơi một lát có được không?” Lý Chiêu trộm lau nước mắt, cười nâng mặt Nhạc Chức lên nói: “Ta phải cùng cái kia... Con yêu kia... Nàng ta tên gì a?”
“Thương Kính.” Cảm xúc Nhạc Chức ổn định hơn nhiều, chau mày nói: “Nàng nên hảo hảo tâm sự với nàng ta. Đời trước không chừng nàng đã ước định rõ ràng với người ta, đời sau lại nối tiếp tiền duyên gì đó! Kết quả người ta khổ cực tìm tới cửa, nàng ngược lại không nhớ không nhận người ta.”
Lý Chiêu suy nghĩ cẩn thận, thật sự có hơi đau lòng cho Thương Kính, cảm thấy cứ như nàng chính là Nhạc Chức kiếp sau đến tìm mình. “Được. Nàng mau mau trở về nghỉ ngơi đi!”
“Về sớm một chút.” Nhạc Chức không ngừng níu tay tiểu hoàng đế. Thời gian có thể gần nhau chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay, từng phút từng giây nàng đều trân quý. Nàng sẽ luôn bên cạnh trông nom tiểu hoàng đế, cho đến khi nào hao hết tiên khí. Thần tiên khí nhược sẽ thế nào nhỉ? Nàng không biết.
*
“Thế tử thong thả dùng.” Thường Hoan sai người bố trí xong thiện liền tĩnh hầu ở một bên.
Thương Kính nhàn nhạt rũ mắt, khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn là nụ cười ẩn ý. Dù có thế nào, cuối cùng cũng đã tìm được, mặc dù hơi trễ một chút, người kia đã động tâm với A Chức. Nhưng thế thì đã sao? Nàng sẽ khiến cho người kia yêu mình.
Thương Kính đang nghĩ ngợi, Lý Chiêu bỗng nhiên tiến đến.
“Thường Hoan, các ngươi đều ra ngoài. Trẫm có chuyện muốn nói với thế tử.” Lý Chiêu lên trên ngồi xuống trước bàn ăn, bình thản, thậm chí có chút dịu dàng nhìn sang trái nói: “Nhạc Chức nói ngươi là Thương Kính?”
“...” Thương Kính có chút bối rối không kịp chuẩn bị.
Lý Chiêu không muốn Thương Kính hiểu lầm Nhạc Chức bán đứng nàng, vội vàng giải thích: “Ngươi đừng trách nàng, lúc hai người nói chuyện ta ở ngoài điện đã nghe thấy rồi. Nàng khuyên ta đến tâm sự với ngươi, nói ngươi tìm đến chỉ vì muốn giữ ước hẹn kiếp trước.”
Thương Kính ở trong lòng thầm cảm kích Nhạc Chức. Nàng cùng A Chức chỉ hữu duyên gặp mặt mỗi một lần, nhưng A Chức đã xem nàng như bằng hữu mà thực tình thương yêu nàng.
“Gặp được rồi thì buông xuống đi! Ta cũng không phải người đã cùng ngươi yêu đương.” Lý Chiêu ngữ khí dịu dàng mà kiên quyết: “Hoàng thúc bị bệnh là do ngươi phải không? Có thể nào trị khỏi không?”
“Chữa khỏi cho hắn dễ thôi.” Thương Kính quét mắt Đằng Vương đang ngoẹo đầu, lại dời mắt về phía khuôn mặt ngày đêm mong nhớ: “Buông xuống nàng là chuyện không thể! Chuyện lúc trước nàng không nhớ rõ, đương nhiên có thể dễ dàng nói buông là buông, nhưng ta thì nhớ! Lúc trước nàng có thể yêu ta thì bây giờ nhất định cũng có thể.” Ngữ khí của nàng còn quyết tâm hơn cả Lý Chiêu.
“Không thể nào. Ta chỉ thích Nhạc Chức.” Lý Chiêu cười khẽ.
“Không sao.” Thương Kính cười nói: “Nàng thích cứ thích, ta theo đuổi cứ theo. Dù sao cung này ta muốn vào là vào, nàng cũng không ngăn được, về phần có động lòng hay không là chuyện của nàng, chuyện của ta là nỗ lực hết mình để không nuối tiếc.”
Lý Chiêu quả thực bị sự cố chấp của Thương Kính chọc cười: “Ngươi cũng rộng lượng quá nhỉ.”
“Chỗ tốt của ta còn nhiều lắm! Ngày tháng còn dài, nàng cứ thong thả chờ xem.” Thương Kính nhìn thấy Lý Chiêu cười có chút ngây ngẩn, người xưa nay chưa từng thấy thẹn thùng bỗng nhiên đỏ mặt cúi đầu nói: “Hay cười là tốt. Nàng cười lên đẹp lắm.” Trước kia luôn lạnh như băng, dáng vẻ không ai dám gần.
“Không có xem xét gì cả vừa rồi...” Lý Chiêu dừng lại, nhận ra mình lỡ lời, cấp tốc chuyển sang chuyện khác nói: “Ngươi đừng có vào cung nữa đi. Ta chỉ muốn cùng tiên sư nhà ta trải qua mấy ngày thanh tịnh, ngươi còn tính làm ra chuyện gì nữa sao?”
“Không mượn nàng xen vào.” Khóe miệng Thương Kính nhếch một cái thoắt đến trước mặt Lý Chiêu, biến trở về bộ dáng kiều mị ban đầu, sáp lại gần nói: “Chí ít bây giờ đừng xen vào. Sau này về bên nhau rồi muốn quản cái gì cũng được, ta nghe theo nàng tất.”
“Ngươi --” Lý Chiêu lùi lại trốn về sau.
“Ta làm sao?” Thương Kính tay chống đất, hơi nghiêng người về phía trước, cách Lý Chiêu càng gần.
“Không biết xấu hổ. Ngươi mau chữa khỏi cho hoàng thúc đi!” Lý Chiêu trốn tránh Thương Kính đứng lên nói: “Ta đi về trước.”
Nàng muốn sớm trở về bồi Nhạc Chức, kết quả vừa ngước mắt, Nhạc Chức đã đứng ở cửa ra vào.
“Không phải dặn nàng nghỉ ngơi sao? Làm gì cố ý tới đón ta?” Lý Chiêu cơ hồ là chạy đến trước mặt Nhạc Chức, nhẹ nhàng giữ chặt tay nàng ngọt ngào nói: “Có phải là không có ta dỗ dành nên mới không ngủ được a?” Nàng nói lời này là cố ý cho Thương Kính nghe.
Nhạc Chức nhàn nhạt cười cười: “Không phải. Ta tới đưa ít đồ cho A Kính.”
Lý Chiêu tức giận âm thầm nhéo Nhạc Chức một cái. Có thể hiểu phong tình một chút được không hả? Nàng cúi đầu nhìn đồ vật Nhạc Chức cầm trong tay, chính là lá bùa ra vào cung mà Thương Kính cần, thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi. Nhạc Chức đây là hỗ trợ tác hợp cho nàng cùng Thương Kính a?
Lúc này Thương Kính cũng đến đây.
“Mới làm được nhiêu đây, nếu không đủ tỷ lại đến hỏi ta.” Nhạc Chức mở lòng bàn tay lộ ra Xuất Nhập phù.
“Đủ rồi đủ rồi.” Thương Kính cười nhận lấy bùa, tiện thể mượn cơ hội lấy đồ đứng ở giữa hai người cưỡng ép tách Lý Chiêu và Nhạc Chức ra.
Lý Chiêu không chút do dự sáp lại bên cạnh Nhạc Chức, ôm chặt cả cánh tay Nhạc Chức, lạnh lùng trừng Thương Kính một cái.
Thương Kính không buồn chút nào, thậm chí còn mỉm cười hiền lành với Lý Chiêu. Nàng chưa từng nghĩ tới, người mà mình từng yêu mến ngưỡng mộ, một ngày kia sẽ đáng yêu tùy hứng như đứa trẻ. “Ta đưa hoàng thúc của nàng về trước rồi quay lại ngay. Nhớ thu xếp cho ta một chỗ ở ngoài, hoặc là...” Thương Kính đưa tay cuộn sợi tóc bên tai tiểu hoàng đế vào đầu ngón tay nói: “Ở chung với nàng cũng được.”
Nhạc Chức bỗng tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay Thương Kính đồng thời ngăn tiểu hoàng đế ở phía sau nói: “A Kính, nếu tỷ gặp A Trản thì nói cho tỷ ấy biết là ta không thể về sớm được. Tỷ có thể vào cung thì yêu khác cũng có thể vào, nàng lại là mục tiêu công kích, ta không thể đi được.” Nhạc Chức nhìn tiểu hoàng đế phía sau vẫn luôn dõi theo mình, trong mắt viết đầy lo âu và đau lòng.
“Không cần sợ. Có ta vào cung cùng nhau trông coi, ai cũng không động được nàng.” Thương Kính nói xong bay đến bên cạnh Đằng vương, lại biến trở về bộ dáng Lý Thắng, lúc đẩy người ra khỏi cửa điện vẫn không quên nhìn Lý Chiêu nháy mắt.
Lý Chiêu đáp lại nàng bằng cái khinh khỉnh.
Đợi khi chỉ còn hai người, Lý Chiêu tựa vào cạnh cửa bĩu môi hỏi Nhạc Chức: “Nàng có ý gì?”
“Nên thượng triều.” Nhạc Chức nhắc nhở nàng.
“Không thượng!” Lý Chiêu dựa vào trong ngực Nhạc Chức nói: “Nàng cho nàng ta cả mớ bùa là có ý gì? Ngóng trông người ta cướp ta đi mất đúng không?”
“Vậy nàng nói với ta. Là nàng ta sẽ giành được đi a?” Nhạc Chức thoát khỏi cảm xúc suy sụp, dịu dàng ôm người trong ngực hỏi ngược lại. Nàng nói chuyện đều chừa chỗ hở, thậm chí nghĩ kỹ nếu như Linh Âm tỷ tỷ hỏi tới thì mình nên giảo biện thế nào.
Tiểu hoàng đế nói đúng, việc gì cứ phải thương tâm khổ sở vì một chuyện không thể thay đổi được, chi bằng dứt bỏ phiền não hưởng thụ hiện tại thì hơn.
Lý Chiêu đánh Nhạc Chức một cái, cố ý chọc giận nàng: “Cũng khó nói trước lắm. Từ nhỏ ta đã ở trong cung, chưa từng thấy qua bao nhiêu sự đời. Dung mạo của nàng ta đẹp mắt, người lại thú vị, nào giống như nàng, khô khan như khúc gỗ.” Nàng thấy Nhạc Chức mới vừa vui vẻ một chút đã dần nghiêm túc lại, vội vàng dụ dỗ: “Không cướp được không cướp được, ta là của nàng, một mình nàng thôi.”
“Sau này nàng phải cẩn thận một chút, không được rời khỏi tầm mắt ta, đi đâu ta đều sẽ đưa nàng đi.” Nhạc Chức nhớ tới chuyện Xuất Nhập phù lo lắng nói: “Ta tài sơ học thiển, thậm chí còn không nghe ra lá bùa Thương Kính dùng lúc vào cung. Nàng ta thì không sao, chỉ sợ những kẻ có ý đồ xấu hướng tới Phục Linh đan. Uẩn Nhi cũng đón về ở cùng chúng ta, để nó ở một mình bên kia ta thực sự không yên lòng.” Cũng may nàng ngộ tính không tệ, cầm bùa xem xét liền hiểu, mới kịp chế tạo gấp cho A Kính mấy tấm.
“Được. Nghe theo nàng tất.” Lý Chiêu thần sắc nghiêm túc, nâng mặt Nhạc Chức nói: “Nàng nhất định phải hứa với ta, lần sau ta lại ngất đi, bất luận thế nào cũng không được dùng chân khí cứu ta.” Nàng vẫn luôn nhớ kỹ, chân khí có hạn, nàng không muốn Nhạc Chức dùng cả mạng để cứu mình.
“Được.” Nhạc Chức đáp ứng rất kiên quyết. Dù sao lúc tiểu hoàng đế ngất đi đâu còn hay biết gì, có cứu hay không còn không phải ở nàng? Hoàn toàn không cần phải tranh cãi vào lúc này. Với cả nàng chỉ hứa là chân khí, đâu phải tiên khí, cũng không tính là lật lọng. “Thật không vào triều sao?”
“Không muốn đi.” Lý Chiêu tùy hứng nói.
“Được. Vậy nàng muốn làm gì? Ta đều làm cùng nàng.”
“Cái gì cũng không muốn làm. Chỉ muốn nằm chung trò chuyện với nàng.”
*
A Trản bắt đầu lo lắng, Dược gia ra ngoài hái thuốc nhặt được dược liệu tinh khác đáng yêu hơn, nhẫn tâm vứt bỏ Tiểu Bảo.
“Tiểu Bảo, sau này con đi theo di di luôn có chịu không?” A Trản đùa với Tiểu Bảo đang ngồi dưới đất xỏ hạt châu.
Tiểu Bảo hơi ngẩng đầu nhìn di di của nó một cái, lạnh lùng cúi cái đầu trọc bị thoa đầy thuốc màu xuống. Trản di đối với nó tuyệt không tốt, chỉ biết cầm dây buộc nó, cầm mê hương phấn thuốc nó, còn không dẫn nó ra ngoài chơi!
“Tin tức tốt và tin tức xấu, muội muốn nghe cái nào trước?” Thương Kính bay vào cùng cuồng phong, trên thân vẫn là cách ăn mặc thế tử gia.
A Trản không chút suy nghĩ: “Xấu.”
“A Chức hình như đã động lòng phàm với Hoàng đế.” Thương Kính nói là hình như, nhưng ngữ khí vạn phần chắc chắn. Nàng đâu có ngốc, sao lại không nhìn ra tâm tư A Chức đối với Hoàng đế? Có điều 'bên trên' biết tất cả mọi chuyện, nàng không thể làm hại A Chức. Hai chữ “hình như” này cũng không phải nói cho A Trản nghe, mà là nói cho 'bên trên' nghe.
Ban đầu A Trản lười nhác dựa vào nàng, dần dần ngồi thẳng dậy: “Vậy tỷ mau mau động thủ đi, trước khi muội ấy lún sâu phải kịp thời diệt trừ Hoàng đế.”
“Muội còn chưa nghe rõ tin tức đâu!” Thương Kính nhướng mày nói: “Tin tức tốt là, Hoàng đế chính là người ta muốn tìm.”
“Cái gì?” A Trản trừng lớn mắt: “Nàng? Hoàng đế? Vậy... Tỷ và A Chức chẳng phải là...”
Thương Kính vui vẻ gật gật đầu: “Ừ. Yên tâm đi, ta sẽ nghĩ cách chiếm được Hoàng đế về tay, để A Chức triệt để hết hi vọng. Nhưng phải tốn chút công phu, vị kia nhà ta đã coi trọng A Chức.”
“Hả?” Thần sắc A Trản có chút hoang mang, nhưng lại không thể làm Thương Kính mất hứng. Nàng nhìn ra được Thương Kính rất vui vẻ, thật vất vả mới tìm được người yêu sâu đậm, dù là ai cũng sẽ vui vẻ. A Kính cũng nhìn thoáng thật sự, người yêu sâu đậm thích người khác mà lại không thấy buồn chút nào. “Tỷ không lo lắng sao? Vạn nhất Hoàng đế không yêu tỷ thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại đợi kiếp sau nàng không nhớ gì cả lại đi tìm nàng?”
“Không có kiếp sau.” Thương Kính cười khổ nói: “Trước kia thật ra ta vẫn nghĩ, kiếp này tới trễ thì cùng lắm đợi kiếp sau. Nhưng ta thực sự thích nàng như bây giờ, từ từ cố gắng xem sao!”