Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đã cảm nhận được một cách sâu sắc phong cảnh non nước hùng vĩ, kì thú nơi biên ải phương Bắc. Phía trước mặt là những dãy núi sừng sững cao chót vót, là khu rừng nguyên sinh rộng lớn, rậm rạp, trải dài vô tận. Trong rừng có những dòng suối nước chảy róc rách, cỏ cây xanh tươi, cây Hoa(1), cây Sồi mọc thẳng vút lên trời, đường sá gập ghềnh khúc khuỷu khó đi, có thể hình dung ra nỗi vất vả của kẻ lữ hành.
Bọn họ đi đường rất ung dung thong thả, dự định sẽ nghỉ tại Ẩm Mã Dịch Quán cho nên không cần vội vàng, vừa hay thong thả thưởng thức cảnh đẹp bên đường.
Trên trời mây đen kéo đến dày đặc, cả ba người vẫn cho đây là chuyện bình thường, tuy thấy vẻ đẹp như bị giảm bớt nhưng không khí thật mát mẻ, dễ chịu, khiến cho tinh thần thoải mái, sảng khoái.
Bước đến gò cao phóng tầm mắt ra xa, giữa cánh đồng là mấy ngôi nhà thấp lè tè, vài con bò và dê đang gặm cỏ, khung cảnh đầy ý vị, cách biệt trần thế, vô tranh với đời.
Sau khi vượt qua một gò núi, con đường trở nên bằng phẳng. Những khu rừng phía xa phảng phất sương khói đang lượn bay, giống như cảnh vật ở cõi tiên, thật khiến người ta mê mẩn.
Nhậm Tuấn cười nói:
- Đó chính là hơi nước bay lên từ suối nước nóng nơi Ẩm Mã Dịch Quán, may mà không đi nhầm đường.
Khấu Trọng tỏ ra ngạc nhiên:
- Chẳng phải ngươi giống như ngựa quen đường cũ đó sao? Làm sao có thể sợ đi lạc đường được chứ?
Khuôn mặt non nớt của Nhậm Tuấn bỗng ửng đỏ:
- Tiểu tử chỉ mới đến đó có hai lần thôi, thật sự vẫn chưa nhớ kỹ đường.
Khấu Trọng cười to nói:
- Thì ra đây chỉ là hiểu lầm. Ta trông ngươi có vẻ có ấn tượng rất sâu sắc đối với Tao nương tử, lão bản nương của Ẩm Mã Dịch Quán, vẫn cho rằng ngươi đã từng đến đây mười mấy hai mươi lần rồi ấy chứ!
Nhậm Tuấn không thể phân bua được nữa, van nài nói:
- Khấu gia à, tha cho tiểu tử đi!
Chợt tiếng ngựa phi gấp vang lên, hơn chục người cưỡi ngựa từ phía sau đuổi đến, vừa nhìn đã biết ngay đó là người của bang hội. Bọn chúng thấy ba người trừ Nhậm Tuấn không ai mang binh khí gì, chỉ nhìn qua một lượt, không hề dừng lại, cả đám phi ngựa vượt qua, tiếp tục phi thẳng tói Ẩm Mã Dịch Quán. Vó ngựa phi nhanh làm bụi mù cả con đường, giống như một bức tường đất theo gió phủ đầy lên người họ vậy.
Khấu Trọng quay sang Từ Tử Lăng cười nói:
- Có thể nhanh hơn người một bước, xem ra cũng chiếm nhiều tiện nghi nhỉ.
Nói chưa dứt lời, tiếng vó ngựa lại vang lên, ba người quay đầu lại nhìn. Ở phía sau, một người ăn vận giống như đạo sĩ, cưỡi một con la đang phi tới. Con la này rất khác thường, tốc độ của nó có thể so sánh với ngựa, trong nháy mắt vị đạo trưởng này đã đuổi kịp ba người bọn họ.
Vị đạo sĩ tầm trung niên, dung mạo cổ quái xấu xí khó coi, người nhỏ thó, từ sau gọi với lên:
- Xin chào ba vị huynh đài, tại hạ là La Đạo Nhân, chẳng hay các vị là người của bang hội nào?
Khấu Trọng chờ ông ta đuổi lên đi song song với mình mới cười nói:
- Chúng tôi không bang không phái, chuyến này đến Sơn Hải Quan là để làm chút việc cho bà chủ.
La Đạo Nhân lộ xuất thần sắc thì ra là thế, mục quang nhìn vào ngựa của hai người, song mục chợt ánh lên nói:
- Ngựa tốt! Nếu các vị huynh đài bán cho người của Bắc Mã Bang, nhất định sẽ kiếm được món lời hơn chục lạng vàng.
Khấu Trọng đáp:
- Ngựa của chúng tôi cũng giống như con la của đạo trưởng vậy, nó giống như tâm can, sinh mạng của chúng tôi, quyết không nhượng bán.
La Đạo Nhân ngạc nhiên hỏi:
- Các hạ làm sao đoán được Tiểu Lôi là sinh mạng của ta?
Khấu Trọng vui vẻ đáp:
- Chỉ cần nhìn lông con la được đạo sĩ chải chuốt bóng bẩy, mượt mà đến như vậy đã có thể đoán được đạo trưởng yêu quí con la như mạng của mình vậy.
La Đạo Nhân ngửa mặt cười dài:
- Nói rất hay! Nhìn các hạ thông minh nhanh ý như vậy, bần đạo cũng khuyên một câu. Nếu không muốn nhượng bán ngựa, thì đừng đến Ẩm Mã Dịch Quán nữa, nên đi đường vòng, chỉ mất hơn ba ngày thôi!
Vị đạo trưởng cười lớn một tiếng rồi nhanh chóng vượt xa họ.
Khấu Trọng nhìn theo bóng lưng cô độc một người một lừa kia, cười nói:
- Đây chính là chỗ lợi khi ngao du thiên hạ, nếu không làm sao có thể gặp được những người kì lạ đến vậy. Vị đạo trưởng này rất đặc biệt!
Ngược lại, sắc mặt Nhậm Tuấn lại trở nên nghiêm trọng:
- Bắc Mã Bang tại sao lại đến Ẩm Mã Dịch Quán?
Từ Tử Lăng kinh ngạc hỏi:
- Ngươi đã nghe nói đến Bắc Mã Bang rồi à?
Nhậm Tuấn đáp:
- Bắc Mã Bang là thương hội buôn bán ngựa lớn nhất Đông Bắc, bang chủ là Hứa Khai Sơn, chuyên giao dịch với các tộc người ngoài biên ải, rồi bán chiến mã cho phía Nam kiếm lời lớn. Cao Khai Đạo cũng không thể quản được hắn, Hạ Vương cũng đã từng buôn bán với hắn.
Khấu Trọng hỏi:
- Vậy những người cưỡi ngựa lúc nãy liệu có phải là người của Bắc Mã Bang không?
Nhậm Tuấn đáp:
- Nếu là người của Bắc Mã Bang, trên đùi ngựa phải có hình móng ngựa. Ngựa của bọn họ không có dấu hiệu này, chắc chắn không phải là người của Bắc Mã Bang.
Khấu Trọng nói:
- Tam bang nhất phái ở vùng biên ải phía Bắc là Bắc Bá Bang, Ngoại Liên Bang, Tái Mạc Bang và Trường Bạch Phái, không hề có Bắc Mã Bang. Vậy bang này vẫn chưa có gì lợi hại, tại sao khi nhắc đến họ, sắc mặt Tiểu Tuấn lại căng thẳng đến như vậy ?
Nhậm Tuấn đáp:
- Bắc Mã Bang sở dĩ không được liệt vào tam bang nhất phái là bởi vì họ chỉ mới nổi lên mấy năm gần đây. Hứa Khai Sơn ba năm trước không ai biết đến tên hắn, bây giờ đã trở thành một nhân vật nổi tiếng nhà nhà đều biết. Bá Vương Đỗ Hưng còn kết giao huynh đệ với hắn, Khấu gia chắc đã biết tiểu tử tại sao lại căng thẳng như vậy rồi!
Khấu Trọng quay sang nói với Từ Tử Lăng :
- Ngươi nghĩ Hứa Khai Sơn liệu có phải là Thôi Vọng không?
Từ Tử Lăng hỏi Nhậm Tuấn:
- Buôn bán với các tộc người ngoài biên ải có thể lấy hàng đổi hàng không?
Nhậm Tuấn nói:
-Bình thường là lấy hàng đổi hàng, rất ít khi dùng vàng trao đổi.
Từ Tử Lăng gật đầu:
- Vậy khả năng đó là rất cao.
Khấu Trọng suy tư nói:
- Làm sao bắt được thóp của hắn? Tên này chắc chắn sau khi cướp được tài sản lớn mới buôn bán, nếu không thì sao có thể trong thời gian ngắn phất nhanh như vậy. Đỗ Hưng lại chịu kết huynh đệ với hắn, có thể thấy thân thế của con người này tuyệt đối không đơn giản.
Từ Tử Lăng đột nhiên nhớ ra nói:
- Lục Bình nhất định là biết bí mật của Thôi Vọng mới bị hắn giết người diệt khẩu, thậm chí huỷ luôn cả chứng cứ.
Khấu Trọng ngẩn người ra một lúc rồi vỗ đùi nói:
- Nói đúng lắm, Thôi Vọng chỉ là cầu tài cầu hàng, giết người phản kháng chỉ là để lập uy. Cho dù không sáng suốt thì cũng không có lý gì lại mạo hiểm đi giết hết mọi người trong phủ của Lục Bình, lại còn phóng hỏa đốt nhà, đó chính là để thiêu hủy hết mọi chứng cứ.
Nhậm Tuấn nói :
- Nếu Lục Bình biết được ai là Thôi Vọng, đương nhiên sẽ lập tức thông báo rộng rãi, tại sao một chút tin tức cũng không hề lọt ra ngoài?
Khấu Trọng giơ ngón tay cái lên nói:
- Tiểu Tuấn bắt đầu có khả năng suy đoán phân tích rồi! Thật đáng chúc mừng!
Nhậm Tuấn được khen, khuôn mặt non nớt lộ rõ vẻ hưng phấn thẹn thùng, xấu hổ nói:
- Hai vị nhân gia không ngừng dạy dỗ khích lệ tiểu tử, tiểu tử đương nhiên phải động não rồi!
Từ Tử Lăng nói:
- Thế sự vô kì bất hữu. Chuyện gì cũng có khả năng xảy ra. Hoặc giả Lục Bình đã tìm được vật chứng, nhưng không biết đó là chứng cứ chứng minh Thôi Vọng là ai, hoặc là phải chờ ai đó xem qua. Chỉ cần chúng ta làm rõ hành tung của ông ta trước khi bị giết đã từng gặp ai, không biết chừng có thể tìm ra tung tích.
Từ xa đường bỗng nhiên bụi mù. Kị sĩ, xe la, xe ngựa từ hướng Ẩm Mã Dịch Quán chạy lại.
Khấu Trọng thi triển phương pháp quan sát bụi bốc lên do Linh Lung Kiều truyền thụ, nói:
- Bụi bốc lên tán loạn, đội hình không ngay ngắn. Đoàn người này nhìn như là cùng một đội, nhưng thật ra lại không cùng một nhóm, hơn nữa lại đi rất nhanh, giống như là vội vàng chạy trốn khỏi Ẩm Mã Dịch Quán vậy.
Nhậm Tuấn ngạc nhiên nói:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ba người bất giác thúc ngựa chạy nhanh hơn đón đầu đoàn xe, khi gần tới nơi, ba người lại càng chắc chắn rằng họ là những lữ khách nghỉ chân tại Ẩm Mã Dịch Quán đang lũ lượt chạy khỏi nơi đó.
Ba người tránh sang bên đường.
Khấu Trọng hỏi một đoàn đi đầu:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Một người thương nhân trông béo tốt hồi đáp:
- Các vị đứng đến dịch quán nữa, ở đó lúc này xuất hiện rất nhiều người của bang hội, nhất định không phải là chuyện tốt lành gì.
Ba người nhìn hàng đoàn thương nhân vội vã chạy qua lại không ngừng, có người khuyên bọn họ nên tránh xa chỗ này, đến khi đoàn người cuối cùng đi qua, Khấu Trọng cười nói:
- Để tiện điều tra, tiểu đệ sẽ là Phó Hùng, tiểu Lăng sẽ là Phó Kiệt, được không?
Từ Tử Lăng gật đầu đồng ý nói:
- Cho dù Đỗ Hưng thật sự có ý xấu, cũng không thể đoán được chúng ta lại đến nhanh như vậy.
Trong suy đoán của Đỗ Hưng, Trác Kiều sau khi về Nhạc Thọ mới phái người đi xa đến tận Bành Lương tìm hai gã để nhờ can thiệp, mà hai gã liệu có thể phân thân đến giúp được không thì vẫn còn chưa biết. Nếu Đỗ Hưng bắt được Địch Kiều, đương nhiên lại là chuyện khác.
Nhậm Tuấn cười khổ nói:
- Nói thẳng ra, hai vị nhân gia uy vũ như thiên thần vậy, ai cũng có thể phát hiện hai vị là những nhân vật phi phàm. Chỉ đổi cái tên vẫn không thể che giấu được thân phận thực sự của hai vị.
Khấu Trọng nói một cách bình thản:
- Kinh nghiệm giang hồ của tiểu Tuấn vẫn còn nông cạn lắm. Lòng người rất kì quái, không những luôn tự cho mình là trung tâm, mà còn luôn nghĩ rằng mình giỏi hơn người khác. Ngươi là vì quen biết chúng ta mới cảm thấy chúng ta giỏi. Đổi lại không quen biết chúng ta, trong lòng sẽ đánh giá thấp chúng ta, ví dụ nói hai tên tiểu tử này, bộ dạng tuy cao lớn dềnh dàng như con trâu, thế nhưng chắc chắn chỉ là hai tên chết nhát, lại không có binh khí. Xem kìa! Song mục bọn chúng vô thần, nhất định là dựa vào hai bộ mặt trắng dễ lừa người, đi khắp nơi lừa con gái nhà người ta, ham mê tửu sắc quá độ.
Nhậm Tuấn đần mặt ra:
- Song mục của hai vị… Ý!
Vẫn chưa nói hết câu, bỗng nhiên y phát hiện ra thần quang trong mắt của Khấu Trọng đã được thu liễm đi, tuy vẫn rất sáng, nhưng đã không còn có tinh mang bức người như trước, có thể nói là rất kì diệu.
Từ Tử Lăng mỉm cười, thúc ngựa đi tiếp, nói:
- Nhận ra chúng ta thì sao chứ, mau đi thôi!
Khi hai người thúc ngựa đi đến con đường sườn dốc của Ẩm Mã Dịch Quán, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều ngạc nhiên trước những gì nhìn thấy. Không ngờ ở nơi biên ải xa xôi như thế này, mà lại có một lữ quán có kiểu tạo hình cổ quái, khí thế hùng vĩ đến vậy.
Ẩm Mã Dịch Quán nằm ở địa thế núi cao hiểm trở, một bên là khe núi, sau lưng dựa vào núi cao. Nó như một sơn trại hùng cứ một phương, có sức mạnh phòng thủ rất lớn.
Kiến trúc chính là một toà nhà bằng đất cao hai tầng, tường vây bao quanh được xây bằng những tảng đá hình vuông cao ba trượng. Toà nhà chính nằm dựa vào núi, tường vây từ toà nhà chính được mở rộng sang hai bên, được xây bao quanh một sân rộng cũng là nơi để xe ngựa. Cửa chính đối thẳng với toà nhà chính, chỉ có một cửa vào, xung quanh tường vây bố trí trên năm mươi phòng khách, giếng trời ở giữa có hành lang lượn vòng quanh, trên có xếp khoảng bảy, tám bộ bàn ghế để mọi người có thể ngồi nghỉ nói chuyện. Ở giữa giếng trời là một cái hồ nước rộng khoảng hai trượng.
Bọn họ thúc ngựa vào. Lúc đó có bốn, năm nhóm người đang ngồi trong dịch quán, binh khí đều đặt trên bàn. Gần bốn mươi người nhưng không một tiếng nói phát ra, người nào cũng nhìn ba người bước vào với ánh mắt thù địch.
Trong sân có hơn mười chuồng ngựa, hai tiểu nhị của quán đang trút cỏ khô và nước vào máng cho hơn năm mươi con ngựa ăn.
Không khí tĩnh lặng căng thẳng như đại họa sắp lâm đầu khiến cho người ta cảm thấy bứt rứt khó chịu.
Khấu Trọng nhìn quanh một lượt. Những người đang nhìn gã có nam có nữ, hơn mười đại hán đi trước họ lúc nãy đang ngồi ở hai chiếc bàn, song không thấy La Đạo Nhân, có lẽ ông ta ngồi sâu bên trong nên không thể thấy được.
Giữa đám đông đó có hai nữ tử.
Một người trông rất thanh tú, còn người kia trông lẳng lơ.
Nữ tử có vẻ đẹp thanh tú ấy mới đôi mươi, ngồi cùng bàn với một chàng trai cao to tuấn tú. Nam tài nữ sắc, trông rất đẹp đôi. Họ ngồi cách những người khác một bàn trống, có vẻ như không muốn lẫn lộn trong đám người này.
Còn nữ tử kia ngồi giữa một đám khoảng bảy, tám tên hán tử dũng mãnh, giống như một bông hoa giữa đám cỏ dại. Đôi mắt trong như nước mùa thu đầy vẻ quyến rũ, mặc dù rất đẹp nhưng ánh mắt lả lơi, dường như chỉ cần cô ả để mắt tới thì đối phương sẽ không có cách nào cưỡng lại được. Gò má cao, đôi mắt màu nâu với đuôi mắt dài lẳng lơ, chắc là có huyết thống ngoại tộc.
Thiên Lý Mộng không biết có phải nhìn thấy đồng loại vui quá hay không, bỗng nhiên hí dài một tiếng, khiến cho tất cả ngựa trong chuồng bị một phen tán loạn, giống như muốn bắt chước tư thái của Thiên Lý Mộng vậy.
Một nhân vật trung niên ăn vận giống văn sĩ ngồi ở bàn gần cửa, xem ra trông giống một vị sư gia của đại quan. Nhìn thấy Thiên Lý Mộng song mục ông ta lập tức sáng lên, hai hảo hán ngồi cạnh ông ta cũng như vậy.
Nhậm Tuấn cảm thấy lo sợ trước cái nhìn thù địch của mọi người, còn Khấu Trọng và Từ Tử Lăng vẫn ung dung bước xuống ngựa.
Đúng lúc đó, một nữ tử giống như một đám mây từ cửa lầu nhẹ nhàng bay xuống bậc thềm, bước về phía bọn họ đon đả nói:
- Ba vị khách quan đừng để bọn họ dọa cho sợ, nô gia sẽ đặc biệt tiếp đãi ba vị. Ôi, chọn tới chọn lui lại chọn đúng quán trọ của nô gia để mà tổ chức đại hội võ lâm của con bà nhà chúng chứ! Ông trời thật không có mắt.
Không cần nói cũng biết ả ta là bà chủ lẳng lơ Tao nương tử của Ẩm Mã Dịch Quán. Chỉ là không ngờ ả lại không hề nể mặt các bang hội ác bá khắp nơi, muốn chửi mắng là chửi mắng, không một chút lo sợ.
Không biết người nào lên tiếng nói với giọng kì quái:
- Tao nương tử à, chúng tôi có khi nào nói sẽ không trả tiền trọ chưa?
Tất cả đều cười to lên, vì họ ngồi xung quanh bể nước, âm thanh từ bốn phương tám hướng dội đến vang vọng hơn, khuấy động không khí im lặng đến mức nghẹt thở lúc trước.
Tao nương tử bước đến cạnh ba người, ánh mắt tức giận, nói:
- Trả tiền như thế nào đây? Nếu lan truyền ra ngoài để mọi người biết được Ẩm Mã Dịch Quán của ta chuyên tiếp đãi những kẻ suốt ngày chỉ biết đánh, biết giết như các ngươi, ta còn có thể làm ăn được nữa không? Nếu như khiến cho Thôi Vọng trút giận lên ta, ai sẽ đền mạng cho ta đây?
Kẻ lên tiếng lập tức câm miệng.
Ba người nhìn nhau, biết không nằm ngoài dự đoán, những người này tụ tập ở đây là vì Thôi Vọng.
Quan sát kĩ vị Tao nương tử “danh bá trung ngoại”(2) này thì quả là thân hình đầy đặn, tuổi đã sớm qua ba mươi, chỉ toàn nhờ vào thoa phấn bôi son để che bớt dấu ấn của thời gian.
Ả mặc bộ quần áo truyền thống màu đỏ, hương thơm từ phấn son ngào ngạt, nhưng đôi mắt quyến rũ lả lơi, chòng ghẹo của ả, khiến mọi người liên tưởng đến việc giao dịch thể xác rẻ mạt.
Chàng trai tuấn tú ngồi cạnh cô gái thanh tú tỏ ý thay mặt mọi người xin lỗi:
- Những bất tiện đã gây ra cho lão bản nương, Thế Thanh xin thay mặt gia sư có lời tạ lỗi.
Tao nương tử lả lơi liếc nhìn chàng cười nói:
- Những người ta mắng làm sao có thể bao gồm cả Lữ công tử được? Lữ công tử tuyệt đối không khiến khách của nô gia bỏ chạy được.
Lữ công tử bị ả ta nói cho xấu hổ, lúng túng liếc nhìn nữ tử bên cạnh, thấy nàng không hề có vẻ gì không vui, mới cảm thấy yên tâm, đương nhiên là không dám rầy rà với Tao nương tử nữa.
Người phụ nữ lẳng lơ ngồi giữa một đám khoảng bảy tám người lúc nãy bỗng cười lên một tiếng, mắt liếc nhìn tất cả mọi người một lượt:
- Những trang hảo hán tuấn tú vĩnh viễn chiếm được tiện nghi.
Những kẻ ngồi ở bàn cạnh ả ta, ai cũng cười rộ lên phụ họa theo, đầy vẻ mỉa mai châm biếm.
Kẻ có thanh âm quái dị bị châm chích lúc nãy, thì ra nằm trong đám người vượt lên trước ba người họ lúc trước. Hắn biết những lời nói của ả lẳng lơ này đang nhằm vào mình, cố tình châm biếm tướng mạo xấu xí của hắn, bèn cười lớn đứng lên nói:
- Cái này gọi là người không biết thì không có tội, Thanh cô từ trước tới giờ chưa từng thử qua tiểu đệ cho nên không biết được ưu điểm của tiểu đệ, tiểu đệ sẽ không trách Thanh cô.
Lời nói của hắn có ý dâm tục, lập tức đám người đi cùng hắn cười rộ lên.
Những kẻ ngồi cùng bàn với ả gọi là Thanh cô ai nấy mặt mày phừng phừng tức giận, lộ rõ bộ dạng muốn động thủ giết người ngay lúc đó.
Khuôn măt thanh tú của nữ tử ngồi cạnh Lữ công tử ửng hồng lên, ghé sát Lữ công tử thì thầm điều gì đó, trông rất thân mật.
Bọn Khấu Trọng dần hiểu ra việc mà Hình Văn Tú từng nói đến, đó là các bang hội đều chỉ lo việc của mình, đây là lần đầu tụ họp lại là để liên kết lại đối phó với Thôi Vọng. Chỉ cần nhìn bọn họ đang đả kích lẫn nhau, liền biết ngay các bang phái đều không phục nhau.
Đáp trả lời nói châm biếm lúc trước, Thanh cô nọ một chút nộ khí cũng không có, lại yêu kiều cười nói:
- Vị huynh đài của bang hội Đông Bắc kia phải xưng hô như thế nào? Chi bằng cùng với thiếp thân vào phòng trong để giúp thiếp thân biết ưu điểm của huynh, cũng để giải khuây trong lúc chờ Hứa Khai Sơn đến.
Ba người hơi chấn động, thì ra mọi người đang trịnh trọng chờ đợi Hứa Khai Sơn đại giá quan lâm.
Kẻ bị công kích vừa rồi tất nhiên là không có gan cùng Thanh cô vào phòng trong, ngồi xuống cười nói:
- Nếu khi Hứa đại đương gia đến mà Thanh cô vẫn chưa thể dậy được, Lôi Đăng ta chẳng phải là đắc tội lắm sao?
Hai câu nói này rất lộ liễu khó nghe, cả đám người đi cùng hắn vẫn cười lớn hưởng ứng, nhưng khí thế không được như trước.
Thanh cô cười một cách chua ngoa nói:
- Mấy tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch.
Tao nương tử không biết có phải đố kị với Thanh cô trẻ trung xinh đẹp hay không, quay lại nói với ba người:
- Đừng để ý tới bọn họ đấu đá nhau làm gì.
Rồi gọi tiểu nhị:
- Người đâu, dắt ngựa cho ba vị công tử đây!
Tiếp đó, ánh mắt tươi cười lả lơi, nhãn tình dường như muốn cởi bỏ y phục của ba người, nhìn cả ba từ trên xuống dưới:
- Thân hình ba vị công tử thật là cường tráng.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lần đầu tiên bị nữ nhân dùng ánh mắt phi lễ mà nhìn, thật sự không biết nên tức giận hay nên cười đây.
Khấu Trọng chỉ Nhậm Tuấn nói:
- Bà chủ sao quên Tiểu Tuấn nhanh đến vậy?Hắn chẳng phải là kẻ sùng bái bà đó sao?
Tao nương tử luyến tiếc rời ánh mắt khỏi Khấu Trọng và Từ Tử Lăng quay sang nhìn Nhậm Tuấn:
- Vị tiểu huynh đệ này thật sự trông rất quen.
Nhậm Tuấn bị Khấu Trọng bán đứng, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống để tránh ánh mắt mọi người đang tập trung vào mình.
Từ Tử Lăng giải vây nói:
- Chúng tôi cần ba phòng, sáng sớm mai lên đường.
Lúc này, hai tên tiểu nhị mới đến dắt ngựa đi.
Tao nương tử vốn đã quên Nhậm Tuấn, vội bước xuống bậc thềm đon đả nói:
- Mời ba vị theo nô gia vào trong uống chén trà nóng.
Đúng lúc ba người bước vào lầu chính, bỗng nhiên có người nói to:
- Hãy khoan!
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng dừng lại, trong đầu nghĩ rắc rối tới rồi.
Chú thích:
(1) Cây Hoa: loại cây Song Tử Diệp ở vùng Đông Bắc Trung Quốc (Từ điển Lạc Việt).
(2) “Danh bá trung ngoại”: danh tiếng vang vọng cả trong và ngoài biên ải.